Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 92: Thập Tự Ảnh Sát thuật


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

  • Lâm Phong, hôm nay ngươi chính là tông chủ tiếp theo của Vân Hải tông.

Lời nói nghiêm túc rơi vào trong tai Lâm Phong, làm cho Lâm Phong run rẩy, kinh ngạc nhìn Bắc lão.

- Lâm Phong, mặc dù Vân Hải tông bây giờ không còn người nào, nhưng ta không muốn tông môn đoạn tuyệt, đây cũng là tâm nguyện của Nam Cung, tương lai, nếu có cơ hội, hi vọng ngươi có thể gây dựng lại Vân Hải.

Nhìn ánh mắt già nua đi rất nhiều của Bắc lão, Lâm Phong nặng nề gật đầu.

- Nếu Lâm Phong ta không chết, Vân Hải tông chắc chắn sẽ tái hiện hậu thế.

- Tốt!

Khuôn mặt già nua của Bắc lão hiện lên nét cười, tay phải nặng nề vỗ lên vai Lâm Phong.

- Lâm Phong, còn một việc ta muốn nói với ngươi.

- Bắc lão, ngài nói đi!

- Trước kia, Liễu Thương Lan, cha của Phỉ Phỉ, cùng với Nam Cung Lăng là hai đệ tử ưu tú nhất của Vân Hải tông, được tông môn ký thác kỳ vọng, tông chủ đời trước, cũng là sư tôn của Nam Cung Lăng, ngài ấy có khuynh hướng để cho Thương Lan tiếp nhận vị trí tông chủ Vân Hải tông, ngoài ra còn gả đứa con gái duy nhất cho Thương Lan.

- Nhưng mà, sau này Thương Lan lại một mình xuống núi, rời khỏi tông môn, bỏ xuống hết thảy. Bởi vì hắn muốn tặng vị trí tông chủ cho Nam Cung Lăng, nhưng Thương Lan không nghĩ tới chính là, người con gái của tông chủ lại yêu hắn sâu sắc, không cách nào chịu được đau đớn Vậy mà có suy nghĩ nông cạn! Sau khi ái nữ chết đi, tông chủ cũng phi thường đau lòng, tại một lần rời đi Vân Hải tông thì đã không còn trở lại, không biết sống chết.

- Từ đó, Nam Cung Lăng tiếp nhận vị trí tông chủ, mà Thương Lan thì không còn mặt mũi nào bước lên Vân Hải tông, chỉ để Phỉ Phỉ gia nhập tông môn. Thương Lan phi thường xin lỗi tông chủ, cũng xin lỗi con gái tông chủ, hơn nữa hắn thật xin lỗi lão bà tử, cũng chính là vợ của tông chủ đời trước. Ái nữ của bà qua đời, trượng phu thì mai danh ẩn tích. Vì vậy lão bà tử vẫn hận Thương Lan, bà ấy thu nhận Văn Nhân Nham làm đệ tử, muốn Văn Nhân Nham cưới Phỉ Phỉ, con gái của Thương Lan, cho nên Văn Nhân Nham mới dám không chút kiêng kỵ trong tông môn, không ai dám chọc.

Lâm Phong nghe được những lời này của Bắc lão, trong lòng lần nữa rung động, không nghĩ tới tông môn còn có bí văn như vậy, khó trách Văn Nhân Nham lại càn rỡ như thế, nói Liễu Phỉ là nữ nhân của y, khó trách bà lão lại có tính cách cổ quái như thế, thì ra là có ngọn nguồn như thế.

- Lâm Phong, ngươi cũng nghe được rồi! Lão bà tử để cho ta chuyển cáo cho Thương Lang, nói bà ấy đã tha thứ cho Thương Lan rồi, hơn nữa, còn nói cho ngươi cưới Phỉ Phỉ, chuyện này liền giao cho ngươi tự mình đi làm. Bắc lão thấm thía nói: - Thương Lan, hắn hẳn ở Đoạn Nhận thành, ngươi có thể đến đó tìm hắn. Hơn nữa, với tính cách ngay thẳng của hắn, sợ rằng không thể đấu lại Đoàn Thiên Lang, nếu tương lai hắn gặp chuyện gì, ngươi cũng thay hắn chiếu cố Phỉ Phỉ cho tốt.

- Bắc lão, giữa ta và Liễu Phỉ cũng không có gì đâu.

Lâm Phong cười khổ, lão bà tử chỉ nói một câu là Lâm Phong không tệ, có nói để cho hắn cưới Liễu Phỉ sao?

- Đây là ám chỉ ý tứ của lão bà tử, ngươi chỉ cần chuyển cáo chi tiết cho Thương Lan là được! Hôm nay Phỉ Phỉ còn ở Vân Hải tông, nhưng với thân phận của con bé, Đoàn Thiên Lang không dám làm gì nàng. Vốn dĩ, nếu sau này Thương Lan suy sụp thì nói không không biết thế nào rồi, cho nên ta mới nói ngươi phải chiếu cố con bé! Hơn nữa Phỉ Phỉ cũng là cô gái ưu tú, rất xứng đôi với ngươi.

- Tốt rồi, nói nhiều với ngươi như vậy, hết thảy trong cổ điện thì ngươi cứ tự xử lý, nhớ phải tìm Thương Lan.

- Bắc lão! Lâm Phong chau mày, nghe trong lời của Bắc lão giống như là đang trăn trối, điều này làm cho hắn sinh ra dự cảm không tốt.

- Tại hướng kia có một cửa ra, đi thông với Hắc Phong Lĩnh, một mình ngươi nên cẩn thận, tất nhiên, ngươi cũng có thể ở trong này tu luyện, đợi đến khi thực lực mạnh mẽ hơn một chút rồi đi. Bắc lão chỉ về một phía, nói một câu, sau đó liền xoay người, đi ra cổ phòng, đi về phía cửa ra vào của cổ điện.

- Bắc lão, ngài. Lâm Phong biến sắc, đuổi theo muốn gọi Bắc lão lại, nhưng Bắc lão đã cắt lời.

- Lâm Phong, ta thân là thủ hộ giả của Vân Hải tông, tông môn còn, ta sống! Tông môn diệt, ta há có thể sống một mình, bảo trọng!

Nói xong, Bắc lão đã bước đến cửa vào, cửa đá ùng ùng mở ra, Bắc lão lao nhanh mà ra, để cho Lâm Phong chỉ thấy bóng lưng hiu quạnh kia.

Thân hình Lâm Phong như bị điện giật, ngơ ngác đứng đó, nhìn vách đá chậm rãi đóng lại, thân ảnh Bắc lão đã biến mất tăm.

Trong lòng Lâm Phong rất rõ ràng, vách đá này không chỉ cản trở tầm mắt hắn, đồng thời còn là cách trở âm dương, lần ly biệt này, tương đương vĩnh sinh.

Không biết đứng đó bao lâu, ánh mắt Lâm Phong rốt cục động đậy, tròng mắt khép hờ, hít sâu một hơi, một tiếng thở dài bi thương quanh quẩn trong cổ điện.

- Tông chủ, Bắc lão, Không lão, bà lão, còn có nhiều tông môn trưởng lão, bọn họ vì một mạng của ta mà không tiếc hết thảy, hung hãn không sợ chết, dùng tính mạng của bọn họ ngăn cản đám đối phương, bảo toàn tính mạng cho ta.

- Hôm nay, bọn họ đã không còn nữa, nhưng ta lại còn sống, hiện tại, ta còn có quá nhiều việc cần phải hoàn thành.

Lâm Phong lẩm bẩm tự nói, trong ánh mắt bi thương kia đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, vô cùng kiên nghị.

Chỉ có thực lực cường đại mới có thể thay đổi vận mệnh, có thể để cho những linh hồn mất đi sinh mệnh kia mới có thể an tâm nghỉ ngơi.

- Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang, Vạn Thú môn, Đoàn gia! Sở Kình, Hàn Tuyết Thiên, Đằng Vu Sơn, Đoàn Thiên Lang, Đoàn Hàn, Mạc Thương Lan, Văn Nhân Nham!

Lâm Phong tự nói ra tiếng, trong miệng phun ra một đám tông môn, từng cái tên, nhưng kẻ này, hắn đều muốn khắc ở trong tâm khảm, khắc cốt không quên.

Nhấc chân, Lâm Phong xoay người, bước chân trầm trọng mà kiên nghị, đi về phía gian cổ phòng thứ nhất.

Trong gian phòng này, trên giá sách đàn mộc, công pháp võ kỹ có hơn trăm bộ, tầng trên cùng của giá sách có ba bộ công pháp võ kỹ, một bộ công pháp, hai bộ võ kỹ.

- Bá Đao quyết, tu luyện đao nguyên bá đạo, là công pháp Địa cấp hạ phẩm, sau khi tu luyện thành công thì chân nguyên cả người bá đạo như đao, phá diệt hết thảy.

Lâm Phong nhìn thoáng qua, công pháp này không thích hợp với hắn. Bá Đao quyết, người có được Đao Vũ Hồn tu luyện là tốt nhất. Tất nhiên, thực lực hôm nay của Lâm Phong còn quá yếu, căn bản không cách nào ngưng tụ chân nguyên, cũng không thể tu luyện được Bá Đao quyết, trừ phi thực lực của hắn bước vào Huyền Vũ cảnh, thiên địa nguyên khí trong cơ thể ngưng tụ thành chân nguyên khí cường đại.

Để công pháp xuống, Lâm Phong lại lật hai bản võ kỹ kia.

- Lạc Diệp chưởng, võ kỹ Địa cấp hạ phẩm, chưởng pháp nhẹ nhàng như lá rụng, phiêu dất khinh linh, hư vô phiêu miễu, nhìn thì không có nửa điểm uy lực, nhưng khi rơi vào người đối phương lại có thể phá hủy nội phủ địch nhân trong nháy mắt, cực kỳ bá đạo.

Đây là một bộ võ kỹ của nữ nhân, nhìn như không lợi hại, như lá rụng, gió nhẹ mây bay, nhưng thực chất lại vô cùng bá đạo, nếu kẻ nào dám coi thường thì một kích đủ để mất mạng.

Hơn nữa, bộ chưởng pháp này quan trọng ở chỗ hư vô phiêu miểu, quỹ tích di động giống như lá rụng, không cách nào nắm bắt, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Thả xuống Lạc Diệp chưởng, Lâm Phong mở quyển võ kỹ còn lại.

Thập Tự Ảnh Sát thuật, võ kỹ Địa cấp hạ phẩm, thích hợp với người có vũ hồn loại ẩn nặc có thể tu luyện, chỉ có ba thức, Tuyệt Ảnh Sát, Ám Ảnh Sát, Thập Tự Ảnh Sát.

- Đây là võ kỹ mà Không lão tu luyện. Ánh mắt Lâm Phong khẽ động, hình như Không lão chỉ tu luyện được thức thứ nhất Tuyệt Ảnh Sát, hơn nữa phối hợp với Ảnh Vũ Hồn đặc biệt của Không lão, quả thực rất mạnh.

Đáng tiếc, Không lão không thể tu luyện tới Ám Ảnh Sát, nếu không, lúc giết địch thì thân ảnh của lão cũng chỉ lờ mờ mơ hồ, vô ảnh vô hình.

Về phần Thập Tự Ảnh Sát thì mạnh hơn nhiều, ảnh hóa thập tự, ám dạ không sát.

- Thiên Chiếu Vũ Hồn của ta có thể ẩn nặc khí tức, cảm giác cường đại, nếu tu luyện Thập Tự Ảnh Sát thuật thì tất phù hợp tăng cường.

Trong lòng Lâm Phong khẽ động, bộ võ kỹ này cũng không yêu cầu thực lực, bất kỳ cảnh giới nào cũng có thể tu luyện, điều kiện tiên quyết là có thể lĩnh ngộ được nó.

Võ kỹ chỉ là một loại phụ trợ, thực lực càng cường đại, với một loại võ kỹ sẽ phát huy ra uy lực càng mạnh.

Lâm Phong lại lất nhìn những võ kỹ khác trên giá sách, cũng không tìm được võ kỹ nào thích hợp hơn Thập Tự Ảnh Sát thuật, sau đó liền thu hết tất cả võ kỹ công pháp trên giá sách vào trong thạch giới.

Không lão vừa đi, trừ Lâm Phong ra, không còn ai biết được nơi này rồi nhưng thứ này cũng chỉ vứt đó, không bằng mang theo trên người, nếu hắn gặp phải bất trắc, những võ kỹ lưu lại ở trong cổ điện cũng chỉ lãng phí.

Nghĩ tới đây, Lâm Phong lại đi tới gian cổ phòng khác, cùng lấy hết tất cả Linh khí thu vào trong thạch giới.

Mặt khác, cổ điện này cũng không thiếu nguyên thạch dùng cho tu luyện, Lâm Phong đều thu hết.

Trong nguyên thạch ẩn chứa thiên địa nguyên khí tinh thuần, cường giả Linh Vũ cảnh có thể trực tiếp hút lấy nguyên khí trong nguyên thạch, tăng hiệu suất tu luyện, phi thường trân quý.

Thứ tốt bực này, Lâm Phong sao có thể bỏ qua.

Vòng vo vài vòng trong cổ điện mênh mông, cuối cùng Lâm Phong đi tới trước hai cái trụ lớn. Hai cái trụ chọc trời này như Định hải thần châm, vô cùng cao lớn, phía trên có khắc hai con yêu thú giống nhau.

Chỉ là khi thấy hình ảnh của yêu thú này sẽ làm cho người ta cảm giác được khí tức mãnh liệt cuồng bá, so Huyền yêu thú cường đại như Côn Mãng thì còn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà lúc này Lâm Phong chỉ chú ý tới cánh cửa màu vàng giữa hai trụ lớn, cánh cửa cao hơn năm thước, mang theo khí tức cổ xưa, đóng thật chặt. Vô luận Lâm Phong dùng bao nhiêu sức cũng không cách nào di động chút nào, hơn nữa, xung quanh cũng không tìm được cơ quan gì.

- Sau cánh cửa lớn này tất có bí mật nào đó, có lẽ là chủ nhân này lưu lại đầu mối bên trong, tiếc là ta căn bản không cách nào mở ra.

Lâm Phong âm thầm lắc đầu, Bắc lão cũng không nhắc hắn về cánh cửa lớn này, rất hiển nhiên, có thể Bắc lão cùng những tiền bối Vân Hải tông trước kia cũng chưa bao giờ mở được cánh cửa này.

- Quên đi, nếu sau này có cơ hội, thực lực của ta mạnh hơn rồi quay lại thử một chút.

Lâm Phong nói nhỏ vài câu, cuối cùng cũng buông tha. Vân Hải tông có lịch sử ngàn năm, lại không có người nào mở ra cánh cửa màu vàng này, tất nhiên hắn cũng không dễ dàng mở được, nếu bỏ công tập trung vào đây thì thật lãng phí thời gian mà thôi.

Bây giờ, nên tăng thực lực của mình lên trước mới đúng đắn.

Cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng hai, tuy nói lấy tuổi Lâm Phong mà nói thì đã phi thường không tệ, nhưng nếu so sánh với cường giả chân chính thì không có tư cách đánh đồng.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuyệt Thế Vũ Thần, truyện Tuyệt Thế Vũ Thần, đọc truyện Tuyệt Thế Vũ Thần, Tuyệt Thế Vũ Thần full, Tuyệt Thế Vũ Thần chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top