Tương Tư Thành Bệnh

Chương 1: Mười năm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tương Tư Thành Bệnh

Quế Thành, hẻm Tây Từ.

Sau trận mưa to vừa rồi, cửa ngõ vẫn còn đọng nước.

Thẩm Nhu cầm chiếc ô trong suốt, làn váy lướt qua nước đọng trên mặt đất, đi tới chiếc Cadillac màu đen đang dừng bên đường.

Người đàn ông ở ghế lái đang nói chuyện điện thoại, Thẩm Nhu lên xe cũng không liếc mắt nhìn cô một cái.

Không đợi Thẩm Nhu cài xong dây an toàn, xe đã chạy.

Chỉ nghe Giang Trì Ý ở ghế lại nói cười với người bên kia, “Được rồi lớp trưởng, tí chúng tôi đến tự phạt ba ly được không?”

Thẩm Nhu yên tĩnh ngồi vị trí kế bên ghế lái, đeo dây an toàn, trong lòng thấp thỏm nhìn mưa bên ngoài cửa sổ.

Hôm nay là ngày Giang Trì Ý tụ họp với bạn học cấp ba, cũng là ngày sinh nhật Thẩm Nhu.

Nhưng Giang Trì Ý giống như không nhớ được sinh nhật cô, hai ngày trước đã hẹn cô đêm nay đi họp lớp với bạn học anh.

Không vì thứ gì khác, chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kì của mấy người bạn học cũ kia –-

Giang Trì Ý đính hôn, tất cả mọi người đều muốn biết đối phương là ai, trông như thế nào.



Dọc đường đi, Thẩm Nhu có chút không vui, không nói một câu nào.

Giang Trì Ý thì ngược lại, “Tiểu Nhu, chút nữa tới nơi, chúng ta tự phạt ba ly.”

“Lúc đó, em uống hộ anh ba ly nhé.”

Thẩm Nhu hoàn hồn, liếc mắt nhìn anh ta, muốn nói lại thôi.

Giang Trì Ý nhìn đã biết cô muốn nói gì, cười cười, “Anh phải lái xe, không thể uống rượu.”

“Bảo bối nhà ta tửu lượng tốt, sáu ly hẳn là không có vấn đề.”

“Anh tin tưởng em!”

Thẩm Nhu, “…Được rồi.”

Cô nhếch môi, cười vô cùng gượng ép.

Giang Trì Ý lại nói, “Còn nữa, bạn cũ của anh đều thích nói đùa, em để ý chút, đừng nghiêm túc quá.”

“Ừm.” Thẩm Nhu nhắm mắt, tùy chỉnh tâm tình của mình.

Nói như thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên Giang Trì Ý chủ động giới thiệu cô với bạn bè của anh.

Cô nghĩ, mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, lưu lại ấn tượng cho bạn bè của anh.

Thật ra, mấy người bạn của Giang Trì Ý kia, cô cũng biết vài người.

Dù sao bọn họ cũng học chung một trường.

Cho dù cao trung có phân ban, không cùng một lớp, Thẩm Nhu vẫn luôn chú ý tới Giang Trì Ý.



Chiếc xe đen dừng trước cửa khách sạn Toàn Tụ Đức.

Giang Trì Ý để Thẩm Nhu xuống xe trước, một mình anh ta đi đỗ xe.

Nói cho Thẩm Nhu số phòng, để cô một mình lên trước.

Thẩm Nhu không nói gì, xuống xe chậm rãi vào trong.

Lúc đợi thang máy, Thẩm Nhu gửi tin nhắn cho Giang Trì Ý nói mình đợi ở bên ngoài.

Dù sao hôm nay cũng là lớp bọn họ tụ tập, cô cùng lắm được xem như người nhà của Giang Trì Ý tham dự, đi trước kiểu gì chứ?

Cho nên, Thẩm Nhu lên trên, tìm được phòng Giang Trì Ý nói, sau đó thong thả bước trên hành lang.

Đợi mười phút, cửa thang máy mở ra.

Một người đàn ông mặc đồ vận động màu xám lập tức đi tới gần Thẩm Nhu.

Thẩm Nhu nhìn anh nhiều hơn một cái, ngây ngẩn cả người.

Đối phương cũng dừng chân, kinh ngạc.

“Hội, hội trưởng…” Thẩm Nhu cung kính chào hỏi.

Đây là hội trưởng hội học sinh trường cô, tên Tư Minh Cẩm.

Trước đây cô cũng có một chức vụ nhỏ trong hội học sinh, gặp mặt anh không ít nhưng cũng không thân thiết.

Tất cả mọi người đều nói hội trưởng Tư Minh Cẩm là người vô tình, không có cảm xúc.

Thấy anh nhất định phải đi đường vòng, không có việc gì thì không nên chọc phải.

Cho nên, trước đây Thẩm Nhu có việc mới tìm anh, còn không đều đi đường vòng cả.

Vừa lên tiếng chào hỏi, cô lập tức hối hận.

Cô nghĩ, Tư Minh Cẩm có lẽ đã không còn nhớ rõ nhân vật nhỏ bé như cô.

Chốc nữa còn phải tự giới thiệu, vô cùng phiền toái.

Không nghĩ tới, Tư Minh Cẩm lại đứng trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống, “Đã lâu không gặp.”

Câu nói này làm Thẩm Nhu lo sợ.

Cô không tưởng tượng nổi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp của đối phương, môi giật giật, “Phải, đã lâu không gặp…”

Tư Minh Cẩm còn nhớ rõ cô?

Có lẽ, vì cô đứng trước cửa phòng họp lớp của bọn họ, cho nên tưởng nhầm cô là bạn cùng lớp?

Trong lúc Thẩm Nhu đang hoài nghi, cửa thang máy lại mở.

Lần này là một nam một nữ đi ra.

Hai người cười cười nói nói tới gần.

Giọng nói kia vô cùng quen thuộc, thế nên ánh mắt Thẩm Nhu lập tức vượt qua Tư Minh Cẩm, rơi vào trên người kia.

Quả nhiên, là Giang Trì Ý.

Truyện được edit bởi NHÀ CỦA TÁOO và chỉ được đăng tải duy nhất tại taoocutedangiu.wordpress.com

Lúc này khóe môi anh mỉm cười, khuôn mặt ôn nhu có chút ngượng ngùng, giống như một nam sinh ngây ngô.

Giang Trì Ý như vậy, Thẩm Nhu đã từng thấy.

Trước kia lúc anh nhắc tới hoa khôi trong lớp luôn cười như vậy.

Sau này, Thẩm Nhu còn vụng trộm tới lớp họ nhìn hoa khôi tên Cố Thiến, quả thật là hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp động lòng.

Cho đến bây giờ, Thẩm Nhu vẫn nhớ rõ khuôn mặt kia.

Trùng hợp là lúc này, người đó đang đi bên cạnh Giang Trì Ý.

“Ơ, là Tư Minh Cẩm sao?” Giọng nói cô ta vẫn nũng nịu như cũ, “Cậu về nước từ lúc nào vậy?”

Chỉ mới nghe cô ta nói chuyện thôi đã khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ.

Ánh mắt Thẩm Nhu dừng trên người Giang Trì Ý, tâm tình bỗng nhiên nặng nề.

Bởi vì lời Cố Thiến nói, ánh mắt Giang Trì Ý nhìn về phía Tư Minh Cẩm, tất nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Nhu bên cạnh.

Nụ cười trên mặt Giang Trì Ý lập tức thu lại, vẻ mặt cứng ngắc.

Một lát sau, anh ta che giấu ho một tiếng, tới trước mặt Thẩm Nhu, “Không phải nói đừng chờ anh sao.”

Thẩm Nhu há miệng thở dốc, chưa kịp giải thích đã bị anh ta nắm tay kéo vào phòng.



Phòng bao rất lớn, bên trong bày ba bàn gỗ tròn, gần như ngồi đủ.

Nam nhiều nữ ít, tất cả mọi người cùng nhau tán gẫu.

Lớp trưởng vừa thấy Giang Trì Ý đến, nhanh chóng đứng dậy rót rượu, “Trì Ý, các cậu tới muộn quá, nói rồi, tự phạt ba ly.”

Giang Trì Ý nhíu mày, nắm nay Thẩm Nhu nâng lên, hoàn toàn không sợ hãi, “Tôi phải lái xe, không thể uống rượu.”

“Ba ly kia, Thẩm Nhu nhà tôi uống không thành vấn đề.”

Lớp trưởng chậc chậc hai tiếng, “Phúc khí tên nhóc nhà cậu cũng thật tốt, lừa được hoa khôi lớp xã hội tới tay.”

Dứt lời, sự chú ý lại rơi vào trên người Tư Minh Cẩm và Cố Thiến theo sao.

Cậu ta vừa mừng vừa sợ, “Này này này, sao hôm nay hai cậu lại tới cùng nhau? Chẳng lẽ… là thêm một đôi sao?”

Hồi ấy, Tư Minh Cẩm và Cố Thiến cũng là nhân vật nổi tiếng.

Người ship CP hai người họ cũng nhiều, lớp trưởng lớp tự nhiên cũng là một trong số đó.

Đáng tiếc, cho đến lúc tốt nghiệp cũng không thành công.

Sau này bọn họ thầm nghị luận, Tư Minh Cẩm người này là cọc gỗ, không biết yêu đương là gì.

Lớp trưởng vừa trêu ghẹo xong, cọc gỗ Tư Minh Cẩm lập tức lạnh lùng liếc một cái.

Ánh mắt giống như khối băng khiến cậu ta run rẩy, nhanh chóng đổi giọng, “Đùa chút thôi, cái miệng này, tôi tự phạt một ly.”

Lúc này, Thẩm Nhu đã uống xong hết sáu ly rượu.

Sắc mặt cô vẫn bình thường.

Dứt khoát uống một hơi cạn sạch, được mọi người lớn tiếng khen ngợi.

Cố Thiến tìm được một chỗ trống ngồi xuống, đôi mắt trong trẻo có ý riêng nhìn Thẩm Nhu một cái, “Tửu lượng bạn học Thẩm Nhu cũng thật tốt, làm cho người tửu lượng kém như tôi phải hâm mộ.”

“Lớp trưởng, không thì ba ly này tôi cũng tìm người uống giúp, nếu không, tôi say nằm đây luôn mất.”

Giọng điệu hờn dỗi, làm người ta thương tiếc.

Lớp trưởng vừa tự phạt một ly chịu không nổi, vội vàng nói, “Không có vấn đề, cậu muốn tìm ai giúp.”

Cố Thiến nhìn một lượt, tầm mắt dừng ở Tư Minh Cẩm.

“Tư Minh Cẩm, không bằng…”

“Lái xe không uống rượu.” Người kia không ngẩng đầu, giọng nói vô tình lạnh như băng.

Bàn anh ngồi toàn là nam, đều muốn uống rượu.

Nghe lời Tư Minh Cẩm nói, có người không nhìn ra được lãnh đạm anh đối với Cố Thiến, “Haizz, say thì tìm người lái thay thôi.”

“Một đám người các cậu lấy lái xe ra làm cái cớ, thật không vui.”

Tư Minh Cẩm thờ ơ.

Nhưng Giang Trì Ý bên người Thẩm Nhu lại làm như nói mình, đừng dậy cầm một ly rượu trước mặt Cố Thiến.

Khẳng khái nói, “Thôi thôi, ba ly rượu này tôi uống giúp Cố Thiến.

“Mấy người các cậu đừng chỉ chó mắng mèo.”

Anh uống rượu sảng khoái lưu loát, không hề chú ý tới Thẩm Nhu bên cạnh.

Mọi người lại bắt đầu ầm ĩ, có người trêu ghẹo Giang Trì Ý, “Tên nhóc nhà cậu gan cũng lớn thật, vị hôn thê ở đây mà còn dám cản rượu giúp người khác.”

“Tôi thấy, cậu ta ăn hoa khôi trong bát còn chưa đủ, không quên nhìn hoa khôi trong nồi.”

“…”

Mọi người là bạn học cũ, đùa vui không ngừng.

Về phần Giang Trì Ý, anh uống một chút rượu, hành vi cũng càng thêm lớn mật.

Lúc này anh ta ôm lấy vai Thẩm Nhu, miệng đầy mùi rượu mà nói, “Tiểu Nhu nhà tôi rất rộng lượng, hồi ấy tôi theo đuổi Cố Thiến còn giúp tôi đưa thư tình đấy.”

Nói cách khác, Giang Trì Ý sẽ không cho rằng Thẩm Nhu là người vì mấy câu nói đùa mà ghen.

Nếu như cô ghen tị, vậy là cô không đủ rộng lượng.

Thẩm Nhu nhếch môi cười, xem như chấp nhận lí do thoái thác của anh.

Tiếp theo, Giang Trì Ý luôn trò chuyện cùng Cố Thiến không ngừng.

Mọi người nói chuyện, chỉ có Thẩm Nhu, ở trong không khí náo nhiệt nhưng lại cảm nhận được sự cô đơn.

Cô yên lặng ăn uống, thỉnh thoảng nhìn Giang Trì Ý một cái, cũng không thấy một ánh mắt của anh.

Giang Trì Ý để lại cho cô, chỉ là một cái gáy mà thôi.

Anh và Cố Thiến như có chuyện nói mãi không hết, cười còn vô cùng lớn tiếng.



Tám rưỡi tối, bữa ăn kết thúc.

Theo kế hoạch, cơm nước xong Giang Trì Ý và Thẩm Nhu phải trở về nhà.

Ngày mai còn phải đi làm, gần đây công ty hôn lễ của bọn họ nhận một đơn gấp, tuần sau là tổ chức, còn rất nhiều chuyện chờ Thẩm Nhu xử lý…

Nhưng không nghĩ tới, Giang Trì Ý lại đổi ý.

“Tất cả mọi người đều đi KTV, nếu anh không đi, không phải làm bọn họ mất hứng sao?”

“Tiểu Nhu ngoan, tự mình thuê xe về, chút nữa anh mua bánh mousse dâu tây em thích nha.”

Giang Trì Ý uống nhiều rượu, hai má phiếm hồng, ánh mắt mê say, cười rộ lên vô cùng yêu dã.

Thẩm Nhu lo lắng cho anh, vốn định đi theo nhưng bụng cô có chút đau, đến toilet nhìn thử, dì cả tới.



Một đám người đừng trước cửa Toàn Tụ Đức đợi, chờ lớp trưởng đặt phòng KTV.

Lúc này, trời bỗng mưa to.

Thẩm Nhu đứng dưới mái hiên nhìn bọn họ lần lượt tìm lái xe thay rồi lên xe.

Cô còn nhìn thấy Cố Thiến lên chiếc Cadillac màu đen của Giang Trì Ý, đi cùng còn có lớp trưởng, Giang Trì Ý và một người đàn ông khác.

Cho đến lúc rời đi, Giang Trì Ý cũng không quay đầu nhìn cô một cái.

Giống như từ sau khi anh nói câu tự thuê xe kia, Thẩm Nhu không còn quan hệ gì với anh nữa.

Loại cảm giác này làm Thẩm Nhu nhớ tới 10 năm kia.

Mười bốn tuổi cô đã bắt đầu thích Giang Trì Ý, cho tới hôm nay đã là mười năm.

Thích đến mức nào chứ?

Có lẽ chính là nhìn anh nói đùa với người phụ nữ khác cũng không dám ghen, đứng trước mặt tình địch cũng không dám biểu hiện công khai chủ quyền hôn thê của mình.

Bởi vì sợ Giang Trì Ý sẽ không vui, cảm thấy cô cố tình gây sự.

Truyện được edit bởi NHÀ CỦA TÁOO và chỉ được đăng tải duy nhất tại taoocutedangiu.wordpress.com

Thẩm Nhu cong môi cười tự giễu.

Đau đớn dưới bụng trào lên từng đợt, giao triền với quặn đau ở lồng ngực, trán cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Xấu hổ nhất là hôm nay Thẩm Nhu mặc váy trắng, sợ rằng sắp bị máu thấm ướt, phải nhanh chóng trở về.

Mưa tầm tã.

Xe lui tới trên phố, Thẩm Nhu lại không bắt được chiếc nào.

Ô để quên trên xe Giang Trì Ý.

Ngay lúc đó, một chiếc Audi màu đen dừng lại trước mặt cô.

Kính xe chỗ kế bên ghế lái hạ xuống, người kia nghiêng người nói với Thẩm Nhu, “Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”

Thẩm Nhu kinh ngạc, giọt nước lạnh lẽo rơi xuống khuôn mặt cô.

Hồi hồn, Thẩm Nhu nhìn Tư Minh Cẩm đang ngồi ghế lái, “Vậy, cảm ơn hội trưởng, phiền cho cậu rồi.”

Lý trí nói cho cô biết, nếu bỏ lỡ xe của Tư Minh Cẩm, đặt xe trên mạng không biết phải chờ bao lâu.

Cho nên, Thẩm Nhu quyết định nhanh rồi lên xe đối phương.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tương Tư Thành Bệnh, truyện Tương Tư Thành Bệnh, đọc truyện Tương Tư Thành Bệnh, Tương Tư Thành Bệnh full, Tương Tư Thành Bệnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top