Tung Hoành

Chương 7: từ hoa hạ trở về. "22 ngày trước"


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tung Hoành


Đại việt quốc nằm trên á đông đại lục, trong đó có ba mươi tư châu lớn thuộc về bắc thiên hoa hạ chiếm lấy năm phần diện tích, năm phần diện tích còn lại chia đều cho mấy chục cái quốc gia tông môn khác nhau, riêng đại việt có cho mình bốn châu lãnh thổ, còn một bộ phận phạm vi chính là biển cả vô tận.

Vùng biển này là vùng biển lớn nhất trên tu chân thế giới, quanh năm sóng gió dữ dội, sương mù che phủ bầu trời, phàm nhân không thể nào bước đến, ngay cả tu sĩ nếu không phải là hạng người có tu vi cực cao thì hoàn toàn không thể vượt qua vùng biển rộng lớn này.

Đông hải đã vô tình trở thành một vách ngăn thiên nhiên, bên cạnh đại kết giới khiến cho đại việt cùng bắc thiên hoa hạ rất khó qua lại lẫn nhau.

Tiếp giáp với vùng biển này chính là lạng châu, ở bên trong vùng đất quanh năm đóng băng có một châu tận cùng phía bắc của lạng châu, tên gọi là hàn châu, hàn châu này diện tích không lớn, gần như toàn bộ đều tràn ngập băng tuyết.

Tu sĩ sinh sống lâu năm trên hàn châu phần lớn đều đã quen với thời tiết và khí hậu như vậy, những công pháp mà họ tu luyện cũng đều là loại chí âm băng hàn, nơi này phàm nhân rất thưa thớt, càng về phía bắc lại càng ít người hơn.

Ở tận cùng phía bắc của hàn châu là một con sông rộng mênh mông, tên gọi sông dương tử, nếu từ bên trên nhìn xuống hàn châu này thì có thể nhìn thấy rõ ràng cả hàn châu giống như là một khối băng rất lớn, lơ lửng ở bên bờ sông kia, bị nước sông từng ngày xâm lấn, nhưng thủy chung không thể nào hòa tan được.

Thậm chí trong vùng lưu vực nơi tiếp giáp với châu này cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một vài tầng băng ngưng tụ, ở trong nước sông trôi lơ lửng, bị sóng nước đánh dạt ra xa.

Bốn phía chỗ tiếp giáp này, ở trong phạm vi trăm vạn dặm không có lấy bất kỳ một sinh linh nào, ngay cả tu sĩ cũng rất hãn hữu đi tới địa phương này, bởi vì hàn khí nơi đây thật sự rất mãnh liệt, cho dù là tu sĩ đi nữa cũng chỉ thân thể máu thịt mà thôi, ở nơi này máu bên trong đều phải hóa thành nước đá, không thể sống quá lâu.

Gió tuyết nức nở, gào thét tràn ngập trong thiên địa, khiến cho những bông tuyết như đám lông ngổng kia sau khi bị cuốn bay cao lên lại chậm rãi theo gió tản đi, nhè nhẹ rơi trên mặt đất.

Dưới bầu trời đầy gió tuyết, hàn phong rít gào, trên vùng đất rộng mênh mông này, dần dần có ba bóng người từ trên mặt đất tuyết đằng xa từng bước, từng bước đi tới.

Trong ba người này, một người toàn thân mặc áo tơi, tóc trên đầu đã bị tuyết phủ bạc trắng, giữa những sợi tóc kia còn xen kẽ một vài bông tuyết, trên áo tơi cũng bị một lớp tuyết dày che đậy, theo từng bước đi của hắn tuyết tróc ra rơi xuống, nhưng nhanh chóng lại có tuyết mới phủ lên.

Hai người ở phía sau, một người thoạt nhìn như lão già, nhưng nếu để ý kỹ lại có vẻ như là một nam tử trung niên, nam tử này trên đầu tóc đượm hồng như lửa, da mặt trắng tinh, khôi ngô tuấn tú vô cùng, thân thể hắn rét run lên, hai tay đặt ở trước miệng, không ngừng thở ra khí trắng để sưởi ấm, thi thoảng lại nhìn về phía người ở bên cạnh, ánh mắt tràn ngập sự ghen ghét.

Ở trên vai nam tử này còn có một con chim nhỏ toàn thân đỏ rực, hình dạng rất giống với thần thú chu tước trong truyền thuyết, nhưng mà con chim này trụi lủi không có lấy một cọng lông đầu, lúc này lười biếng nằm ở đó, mỗi khi phát hiện ra nam tử kia sắp đông cứng lại liền thở ra một hơi hỏa tinh khí, khiến cho nam tử này có thể kiên trì gắng gượng.

Người cuối cùng là một đại hán, nói một cách chính xác có lẽ hắn không phải là một đại hán mà là một thanh niên gầy yếu, sau khi khoác lên một tầng áo bông thô dày thoạt nhìn cực kỳ to béo, hắn bước đi nghênh ngang, sau khi giẫm chân sâu vào trong tuyết lại phải cố sức nhấc lên.

Nơi này rất lạnh, nhưng trên trán thanh niên kia không ngờ lại có mồ hôi lấm tấm càng tỏa ra từng trận bạch khí, thoạt nhìn rất thú vị.

Âm thanh giẫm lên tuyết loạt xoạt bị tiếng gió nức nở át đi, không thể truyền ra, chỉ có thể nhìn thấy ba hàng dấu chân rất nhanh biến mất, không thể tồn tại quá lâu dưới cơn gió tuyết, chỉ có tiếng người trò chuyện thi thoảng lại vang vọng.

Nam nhân mặc áo tơi trên tay cầm lấy một chiếc gương đồng đã cũ, vừa bước đi run rẩy trong gió tuyết, thi thoảng lại ghé mắt liếc nhìn vào chiếc gương đồng, da mặt lúc co lúc dãn, cuối cùng như trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, thần sắc biến hóa liên tục trông vô cùng cổ quái.


Thanh niên tóc hồng ngược lại tỏ ra cực kỳ nhàn nhã, dù hơi mệt mỏi đôi chút vì cứ mỗi bước, đôi chân hắn lại bị tuyết trắng vùi sâu, hắn phải cắn răng lôi chân ra khỏi bông tuyết nhưng tuyệt nhiên thanh niên hoàn toàn không để ý sự khắc nghiệt của chốn này.

"hai ngươi nói xem, chủ nhân lần này xuất thế chúng ta có được lợi lộc gì không?".

Trong lớp áo tơi thật dày nam nhân đi đầu tiên hỏi vọng lại.

"tiểu kê, ngươi đứng đầu công phu nịnh hót, vỗ mông ngựa đại pháp cũng đã luyện đến đại thành rồi, lần này ngươi đã nghĩ ra sẽ nịn bợ chủ nhân ra sao cho tốt chưa?".

Thanh niên tóc hồng quay sang đồng bạn đi phía sau khẽ bĩu môi nói.

"nịn hót con bà ngươi, con ngựa khốn kiếp!".

Thanh niên mặc áo bông dày cũng rống lên một câu thật lớn.

"ồn ào, chúng ta dù là súc sinh đi chăng nữa thì cũng là tam linh của một quốc gia, hai ngươi cũng đã đối chọi nhau gần vạn năm rồi, qua bao nhiêu kiếp luân hồi đều không thể hảo hảo một chút hòa khí sao?".

Nam nhân mặc áo tơi thần sắc đạm mạc nói.

"lần này quay về cố thổ ta thật sự rất trông mong, vạn năm qua đi, không biết đại việt bây giờ ra sao! đã thành cái hình dạng gì rồi! các lão bà ngày đó có còn không hay đã mất! aa..tuế nguyệt đúng vô tình nha, nhắm mắt mở mắt thương hải đều hóa tang điền".

Thanh niên gầy nhom mặc áo bông khẽ thốt lên cảm khái.

"đồ đần! ngươi thì tính thứ gì! kê gia ngày đó trên tình trường phong lưu vạn chủng, hoành hành không rõ bao nhiêu năm tháng, chỉ nhớ sơ sơ cũng có đến mấy ngàn nữ nhân nguyện sống nguyện chết dưới chân ta, sáng mở mắt ra làm tình, trưa trưa làm tình, tối đến cũng làm tình a, chẳng vậy mà thế nhân sùng bái đặt cho ta cái danh xưng tình thánh ".

"hắc hắc..gà mẹ, gà mái, nữ nhân gì cái thứ gà đần độn ngươi, còn là tình thánh sao!".

"tiểu tượng, huynh nói xem lần này chủ nhân xuất thế tại địa phương nào? ta không hy vọng là đông hải, kê gia rất sợ sóng, ta dị ứng với sóng!!". 


"là trung bộ!".

Nam nhân mặc áo tơi không nặng không nhẹ đáp.

"cũng thật sự quá phấn khích, ngày sau chúng ta sẽ lại viết nốt thiên đại truyền kỳ còn đang dang dỡ.."

"lần này người nào tìm được chủ nhân đầu tiên người đó làm lão đại, thế nào?".

Thanh niên tóc hồng đảo mắt nhìn đồng bọn, hưng phấn hỏi.

"một lời đã định!"

"một lời đã định!".

Thời gian trôi qua, ba người bọn hắn không nhanh không chậm bước đi trong phong bạo mịt mù, lúc này trước mặt ba người chính là con sông dương tử, hai bên bờ sông chỉ thấy duy nhất một màu băng hàn trắng toát, tuyệt nhiên không có sinh linh nào có thể tồn tại được.

Bốn bề sóng đánh ầm ầm đinh tai nhức óc, cảm giác như hàn thủy quét ngang bầu trời một dạng, từng tảng băng to lớn bị sóng dữ cuốn xô, va chạm vào nhau rồi nổ lên tung tóe.

Con sông này không biết nông sâu thế nào, nhưng bên dưới lớp băng hàn mỏng manh chỉ thấy một màu xanh ngắt, từ bờ này sang bờ bên kia ít nhất cũng rộng đến hơn một dặm, không thuyền thúng, không ghe đò, không sinh linh cây cỏ, chỉ có ba thân ảnh nhỏ bé dần dần chìm trong màn tuyết rơi trắng trời.

Chỉ cần vượt sông dương tử tiến vào lạng châu, đi hết một châu chi địa là có thể nhìn thấy biên cảnh đại việt ngay trước mắt.

Mong ngóng là cảm nhận chung của ba người bọn họ, nhìn nơi đó, cố sự một khắc này ùa về như gió lạnh thổi bay bông tuyết trên bầu trời, trong đầu óc từng người đều hiện lên bóng hình của những cố nhân đã từng quen thuộc.

Tuế nguyệt tựa như một lớp bụi mờ phủ dày lên tấm gương năm tháng, rốt cuộc không còn nhìn rõ được mọi thứ, trong mắt bọn họ chỉ thấy mơ hồ một dải đất nhỏ bé, quanh co kéo dài suốt lộ trình đông hải.

Những chuyện kia tất nhiên vũ thiên long không hề hay biết, hắn đang ngồi trong tiểu viện chuyên tâm tu luyện, cả vũ gia giờ phút này một mảnh hân hoan, giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng náo nhiệt, bởi hai ngày sau là ngày diễn ra sự kiện tổng đại hội gia tộc hàng năm.

Sáng hôm sau, vũ thiên long được gia nhân cho mời đến đại điện, vừa mới đặt chân bước vào, đập vào mắt là một mảnh hoan thanh tiếu ngữ tràn ngập gian phòng, có rất đông người cùng tụ tập tại một chỗ, trong đó có những người vũ thiên long thậm chí còn chưa từng gặp mặt qua lần nào.

Những người này là tộc nhân vũ gia chi thứ, hoặc là thương gia, binh lính, tiểu thương mang họ vũ nhưng làm ăn và định cư khắp nơi, không sinh sống tại địa bàn trấn thiên quan.

Một năm mới có một lần hiếm hoi tề tựu gặp mặt, vậy nên người ta có rất nhiều câu chuyện để trao đổi với nhau, từ những sự kiện ly kỳ bên ngoài thiên hạ, chuyện làm ăn buôn bán kinh doanh của bản thân, chuyện con cái tu tập, trưởng thành như thế nào, người ta háo hức kể cho nhau nghe về chuyện mới mắt thấy tai nghe và cả những cố sự đã xưa cũ.

Vũ thiên nguyên ngồi trên vị trí gia chủ, đang cùng một vài người quen hào hứng tán gẫu, nói là gặp mặt cuối năm nhưng nhìn cái không khí này trông chẳng khác nào một buổi họp chợ.

Lúc này từ bên ngoài đại môn có hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang nhanh chóng tiến vào, người lớn mặt hùm râu én, thân hình phương phi vạm vỡ, thiếu niên lại trắng trẻo, sạch sẽ, nhìn thanh tú vô cùng.


Vũ thiên nguyên ngay lập tức bước xuống từ trên vị trí gia chủ, hắn vội vàng tiến về phía trước, đưa một cánh tay ra trước mặt, nhẹ giọng hô.

"đại ca!".

Nam nhân kia cũng lập tức đưa một cánh tay, hai cánh tay ở giữa cùng nhau va chạm.

"tam đệ, bốn năm không gặp, ngươi vẫn không có chút gì thay đổi" .

"đại ca cũng vậy, vẫn còn rất trẻ trung a!".

Vũ thiên nguyên cười, nam tử trước mặt cùng với hắn so ra có đến bảy phần giống nhau, chỉ khác một chút cái khí chất bên ngoài, bản thân hắn vì dầm mưa dãi nắng, kinh qua trận mạc, binh kỳ sương gió cho nên khí chất có phần trầm ổn lắng đọng hơn, nếu như người khác nhìn vào hẳn phải nhầm tưởng là huynh đệ song bào thai, nhưng thật sự không phải, hai người bọn họ có cách biệt tuổi tác, cách nhau đến hơn năm tuổi.

"đây là tài nhi sao? nhanh lớn a!".

Vũ thiên nguyên âu yếm nhìn hài tử trước mặt, cánh tay thô to nặng nề vỗ vỗ lên bả vai hắn.

"vâng! tam thúc".

Thiếu niên kia nhìn cũng không thèm nhìn, lạnh nhạt đáp.

"mời hai cha con cùng lên trên này!".

Vũ thiên nguyên đưa tay làm ra động tác mời chào .

Lúc này có hai chiếc ghế tựa sơn son đã được gia nhân đưa đến.

"đại ca, huynh ngồi ở đây!".

"tam thúc! gia phụ không quen ngồi dưới chân người khác đâu, hay là thúc nhường vị trí phía trên kia cho cha ta đi".

Thiếu niên đưa mắt nhìn vũ thiên nguyên, sau đó bĩu môi cười nhạt, trong nụ cười có thể nghe ra một chút hàm ý.

Nam nhân kia khuôn mặt lạnh băng, rốt cuộc không nói gì chỉ nhìn con trai mình, vừa lòng gật đầu một cái.

"cháu nói cái gì ? đây là ghế gia chủ không phải ai muốn ngồi cũng được.".

Vũ thiên nguyên trầm mặt lại, không vừa lòng, nghiêm nghị nói.

"thì đúng là ghế gia chủ rồi, ý ta là thúc ngồi trên kia cũng đủ lâu, hôm nay có lẽ nên để gia phụ ngồi một chút, dù gì cha ta cũng là huynh trưởng a!".

Thiếu niên khuôn mặt chung quy không thay đổi.

Một lúc sau hắn nhìn sang vũ thế minh đang đứng bên cạnh, hời hợt hỏi.

"nhị thúc, thúc nói xem có đúng không? ".

"tài nhi, cháu nói cũng có chút lý lẽ, ta nghĩ chiếc ghế kia ai ngồi đều được, đều giống nhau, cuối cùng là người vũ gia chúng ta mà thôi".

Vũ thế minh ngượng ngùng vuốt râu cười.

Chúng nhân lúc này đều không khỏi ngơ ngác nhìn nhau một chút, bọn họ đã hiểu, đây đơn thuần đâu phải là cái gì họp mặt cuối năm nữa, là một dịp để tranh chấp quyền lực thì đúng hơn, tiền lệ đã như vậy rồi chỉ là quay đi bốn năm, nay cha con vũ khắc điệp lại trở về.

Nhưng cũng không ai có ý kiến gì, ngược lại bọn họ còn tỏ ra khá hào hứng, tinh thần tấn mẫn chờ đợi quan khán màn kịch vui sắp xảy ra.

"lại chuẩn bị có sóng gió rồi!".

Một tộc nhân chi thứ thở dài thốt lên cảm thán.

Đối với bọn họ thì ai làm gia chủ đều không có gì khác biệt, họ chỉ quan tâm xem kẻ nào cho mình nhiều lợi ích hơn mà thôi.

Chuyện gia tộc xem ra cũng không khác gì chuyện nơi chốn thâm cung, luôn luôn chứa đựng sóng gió, người tính ta, ta tính người.

Ở cái thế giới thực lực vi cường này thì người ta luôn sẵn sàng bỏ ra đại giới chỉ để được ngồi lên đầu nhau, bất cứ gia tộc nào cũng vậy, mà ở vũ gia bây giờ sóng ngầm mới chỉ chực trào.

Danh vọng, quyền lực luôn có một cái sức hấp dẫn cực lớn, bởi chung quy mà nói, phàm là nhân loại thì ai ai cũng đều bị dục vọng chi phối, con người nếu không có hỷ, nộ, ái, ố, sân, si đâu còn là con người nữa.


Mới hôm qua còn là huynh đệ hôm nay đã là người dưng, hôm qua còn là bằng hữu nay lại là địch nhân, anh em ruột rà hay phụ tử máu mủ cũng đều không mấy khác nhau .

"cuối cùng huynh vẫn chấp mê bất ngộ như vậy, với ta mà nói, có giữ lại cái vị trí gia chủ này hay không cũng đều không quan trọng, bất quá đây là di nguyện của tiên phụ, người muốn ta coi sóc, chấn hưng gia tộc, bản thân ta mặc dù không dám tự xưng toàn tài, nhưng hơn hai mươi năm qua vũ thiên nguyên này không thấy thẹn với gia tiên, càng không thẹn với lòng mình ".

Vũ thiên nguyên không nhanh không chậm chua xót nói, ngôn từ sắc bén, thái độ trầm ổn.

"buồn cười, tiền nhân đã định, xưa nay phàm chuyện quốc gia hay gia tộc đều do cha truyền con nối, huynh trưởng đứng đầu, vũ khắc điệp ta còn chưa có chết thì khi nào đến phiên ngươi? thậm chí nếu không có ta đi nữa cũng phải nhìn xem mặt mũi nhị đệ, ngươi nói đây là ý nguyện của tiên phụ? vậy bằng chứng đâu? di ngôn đâu?".

Vũ khắc điệp hung hăng quát tháo, thời điểm này chính thức trở mặt.

"chúng ta không bằng mặt cũng đã mấy chục năm, vì cớ gì? ta thực sự rất đau lòng!".

Vũ thiên nguyên thần sắc thoáng co quắp, trầm mặc nói, trong ngôn từ để lộ ra sự xót xa khó bề che dấu.

"tam thúc, ngươi nói nhiều làm gì? chúng ta không cần phải úp mở thêm nữa, hôm nay hai cha con ta trở về đây là vì cái vị trí gia chủ đáng lý ra phải thuộc về cha ta, ngươi đã ngồi lên đó hai mươi năm còn chưa thấy đủ sao?".

Vũ khắc tài lời nói lạnh băng, trong đôi mắt còn phát ra một tia tinh mang sắc lẹm.

"tam đệ, đại ca nói không sai, nếu ngươi có thể đưa ra di ngôn của tiên phụ thì chúng ta dù muốn hay không cũng đều phải tuân theo, nhưng bản thân ngươi trước sau ngôn hành bất nhất dễ khiến cho người khác không phục".

Vũ thế minh cũng khéo léo chen vào một câu.

"ta biết hai ngươi đã âm mưu với nhau từ trước, được rồi, cái hư danh này không phải ta không bỏ xuống được, nhưng mà mọi chuyện ta làm đều là vì vũ gia ! hôm nay, nếu đã vậy thì cứ theo như lệ cũ mà làm, đại ca, ngươi cứ đánh thắng ta đi rồi tính tiếp".

Vũ thiên nguyên cười gằn, lạnh nhạt nói.

"cuối cùng cũng rơi vào bẫy của ta, cứ đợi đi, đại ca sẽ cho ngươi đẹp mặt" thần sắc khẽ chuyển, vũ khắc điệp nội tâm thầm nghĩ.

Ngừng một chút lại nói.

"được, như cũ mà làm, hôm nay ta muốn bốn vị thủ hộ giả đều ở đây chứng kiến, trận chiến này kẻ thua phải rời đi trấn thiên quan mãi mãi".

"tốt! "

Thời điểm vũ thiên nguyên muốn mở miệng đáp ứng thì lúc này vũ thiên long trước sau vẫn âm thầm theo dõi bỗng hắng giọng, thanh âm như chuông bạc sắc bén.

"đại bá! ngươi cũng khéo bày tâm kế, làm gì có cái chuyện đổi chủ thành khách dễ dàng như vậy, gia phụ sống tại đây từ nhỏ, vũ gia cũng là do một tay người cực khổ nâng lên mới được như ngày hôm nay, cha con ngươi từ đâu đến lại muốn trắng trợn cướp đi căn cơ của người khác? đừng nói đại bá ngươi mà ngay cả đại đế cũng đều không dám một câu đuổi chúng ta ra khỏi trấn thiên quan a!".

"ngươi là vũ thiên long? tuổi không lớn nhưng khẩu khí thật lớn".

Vũ khắc điệp quét mắt một vòng, đôi mắt âm độc dán chặt lên người vũ thiên long.

"đúng! ta là vũ thiên long, tuổi ta quả thật không lớn, nhưng nếu đại bá muốn cùng ta đọ tâm cơ, tiểu nhi tùy thời sẵn sàng đáp lễ".

Vũ thiên long trước sau như một, không nhanh không chậm, không vui không buồn, thần sắc thủy chung băng lãnh khiến cho người khác khi nhìn vào rất khó bề nhận đoán.

"cha! chỉ là một thằng nhóc mà thôi, người nhiều lời với hắn làm gì?".

Vũ khắc tài bĩu môi cười nhạt .

Vũ khắc điệp nghe nhi tử nói vậy mới chuyển dời ánh mắt khỏi người vũ thiên long, hắn nhìn vũ thiên nguyên, ung dung hỏi.

"tam đệ, ngươi thấy thế nào?".

Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tung Hoành, truyện Tung Hoành, đọc truyện Tung Hoành, Tung Hoành full, Tung Hoành chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top