Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !

Chương 14: Bí ẩn thân phận phàm nhân (4)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !

Về phía Như Nguyệt sau khi rời đi, cô nhanh chóng phi kiếm tiến về phủ đệ nơi phụ thân cô, hoàng đế Bạch Vân Thiên thường trở về sau thời gian chăm lo việc triều chính. Bầu trời lúc này đã nhá nhem tối, quang cảnh xung quanh đang chìm dần vào màn đêm khi thời gian đã điểm canh một. Tâm trạng của cô không khỏi bồn chồn, ánh mắt hơi suy tư và bàn tay nắm chặt, chờ đợi giây phút được báo lại với phụ thân về thông tin cô vừa có được từ Vĩnh An.

Bên trong ngọa phòng nơi Như Nguyệt đang hướng đến, bóng dáng một nam nhân với tư thế đan chân vào nhau đang ngồi tu luyện ở trên giường. Người ấy có dáng mạo cao ráo oai phong, đôi mắt to sáng với sống mũi cao thẳng. Gương mặt của ông toát lên vẻ uy nghiêm, mái tóc đỏ dài óng mượt như ngọn lửa được buộc gọn gàng và thân thể vô cùng cường tráng. Nằm cạnh người nam nhân chính là vóc dáng mọt thiếu nữ với thân hình chữ S không tì vết, gương mặt thanh cao hoa nhường nguyệt thẹn, mày ngài mắt phượng, sống mũi thon gọn và đôi môi trái tim đầy quyến rũ. Mái tóc đen bồng bềnh của cô trải dài xuống ngang lưng, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào người nam nhân trước mặt và nở một nụ cười quyến rũ.

-Chàng xong chưa đấy Vân Thiên ~ ? đêm đã muộn rồi đó ~

Vị mỹ nữ liếm môi, ánh mắt có chút khêu gợi và giọng nói rất nhu mì, mang theo ý định quyến rũ người đang mải mê tập trung vào việc tu luyện.

-Như Ý à, chúng ta đã có hai đứa rồi đấy. Nàng vẫn muốn có thêm đứa nữa à ..... ?

Vân Thiên thở dài đáp lời, ông vẫn giữ nguyên vẻ thiền định mà không hề bị lay chuyển.

-Cái tên suốt ngày lo việc triều chính như chàng mà cũng nói được như thế hả ? Chàng có biết đã bao lâu rồi chúng ta không thân mật chưa ? Haizz, đúng là kẻ bạc tình mà...

Triệu Như Ý vờ mang vẻ ủy khuất. Cô đưa tay lên trán mà thở dài, ánh mắt có chút buồn bã nhìn về phía phu quân của mình. Vân Thiên lúc này cũng đã dừng việc tu luyện, ông nhanh chóng thu lại khí tức mà quay lại phía nương tử đang nhìn vào mình mà tiến tới.

-Được rồi, ta chịu thua nàng đấy.

Ông ấy nhanh chóng tiến lại gần Như Ý mà chuẩn bị ôm cô vào lòng. Bỗng chốc cánh cửa ngọa phòng ông thoáng mở tung, từng ngọn gió phía bên ngoài theo đó mà lùa vào. Từ từ bước vào bên trong, bóng dáng Như Nguyệt dần dà trở nên rõ ràng hơn. Cô hướng ánh mắt về phía phụ thân định lên tiếng, nhưng đã nhanh chóng đỏ mặt quay đi khi chứng kiến cảnh trước mặt.

-T-ta đã làm phiền hai người rồi, đ-đừng để ý đến ta.

Nói đoạn Như Nguyệt định nhanh chóng chạy ra để tránh khỏi tình huống bất đắc dĩ, nhưng Như Ý đã vội lên tiếng với Vân Thiên.

- Cô con gái rượu của chàng cũng biết thời lựa thời điểm lắm. Cứ bắt buộc phải là này mới chịu xông vào cơ.

Rồi cô quay sang phía Như Nguyệt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giọng nói trầm xuống mà tiếp tục giận dỗi.



-Cả con nữa, vào thì cũng vào rồi. Có việc gì thì cứ nói đi, trốn chạy còn có ích gì ?

Dứt lời cô ấy quay lưng đi, tâm trạng có chút hơi khó chịu. Vân Thiên đối diện tình huống này chỉ có thể cười trừ, ông ngầm hướng ánh mắt phía Như Nguyệt mà nháy mắt, ra hiệu cảm ơn. Sau đó lại vờ mang vẻ trịnh trọng mà cất tiếng hỏi.

-Được rồi, đêm hôm rồi mà con tìm đến ta còn có việc gì ?

Như Nguyệt sau thoáng khó xử liền lập tức tỉnh táo lại mà đi luôn vào chủ đề chính. Cô quỳ một gối xuống, hai tay chụm lại hướng phía phụ hoàng mình cất giọng nghiêm túc.

-Khởi bẩm phụ hoàng, nhi tử đã biết được lí do tại sao Vĩnh An bị truy đuổi rồi.

-Ý ngươi là tên phàm nhân kia sao ? Hắn tỉnh rồi à ?

Vân Thiên đáp lời, ánh mắt của ông có chút ngạc nhiên nhưng thoáng chốc chuyển biến sau câu trả lời của Như Nguyệt

-Thưa phụ hoàng, huynh ấy đúng là đã tỉnh lại rồi. Về phần tại sao một phàm nhân như huynh ấy lại bị tu sĩ truy đuổi.....

Cô chần chừ một hồi mới quyết định nói tiếp.

-Là vì trên người y có Thiên Linh căn, hơn hết lại là hệ hỏa ạ.

-Ồ ? Hỏa hệ Thiên Linh căn sao ? Bảo sao một tên phàm nhân như hắn lại bị lũ Luyện Khí tu sĩ truy đuổi. Nếu lộ ra thì e là không chỉ dừng lại ở đấy, hắn còn có thể gặp phải họa sát thân.

Vân Thiên cảm thán, ông không ngờ rằng trên người tiểu từ này lại có bí mật lớn như thế. Nhưng bất quá, chừng này vẫn chưa phải là thông tin quá quan trọng đối với ông. Thế nhưng Như Nguyệt vốn hiểu rõ về điều này, cô ấy lại tiếp tục trả lời.

-Ngoài ra, hắn còn là người của Đại Minh hoàng triều. Theo suy đoán của nhi tử, huynh ấy có thể là đã bị người của tà phái nhắm vào.



-Tà phái sao ?!

Bàn tay của Vân Thiên khẽ nắm chặt, ánh mắt tối sầm đi và hàm răng nghiến vào nhau. Trong một khoảnh khắc, sát ý của ông chợt bùng phát khiến không khí xung quanh căn phòng trở nên ngột ngạt.

-Này, buổi đêm khuya khoắc còn phóng ra cái đống sát ý của chàng làm gì ? Khiến nhi tử chúng ta sợ rồi kia kìa !

Như Ý lên tiếng rồi tặng ngay Vân Thiên một cái táng vào đầu, khiến ông thoáng giật mình nhận ra bản thân vừa rồi phản ứng có chút hơi thái quá. Như Nguyệt lúc này mới từ từ thở ra nhẹ nhàng, cơ thể cô vẫn còn hơi run rẩy khi đối diện với sát ý của phụ thân mình.

-Cho ta xin lỗi nhé Nguyệt Nhi hề hề.

Vân Thiên cười khổ mà tạ lỗi với nhi tử của mình, sau đó lại lập tức trở về dáng vẻ nghiêm túc. Ông cau mày lại, ánh mắt có chút suy tư mà cất giọng có chút nặng nề.

-Lũ tà phái này đã âm thầm hoạt động từ lâu lắm rồi. Bọn chúng không hiểu bằng cách nào mà lẩn trốn được dưới con mắt của chúng ta như thế, hóa ra vẫn luôn ẩn mình vào phàm gian như vậy.

Như Nguyệt gật đầu, cô tiếp tục nói thêm suy đoán của mình.

-Nhi tử từ lâu đã nghe nhiều tin đồn không hay về hoàng đế của Đại Minh hoàng triều rồi. Chỉ là vẫn chưa thể nào xác định được thật giả, may mà lần này có bằng chứng xác thực.

Liền sau đó cô ấy khẩn khoảng van nài phụ thân. Giọng nói của cô rất tha thiết, ánh mắt đầy kiên định nhìn vào Vân Thiên mà lên cất tiếng.

-Xin phụ thân lập tức cho nhi thần lên đường kiểm tra thực hư tin đồn. Lũ vô nhân tính này đã âm thầm tồn tại quá lâu rồi. Không thể nào để lọt mất tên nào được.

-Đừng vội, ngươi làm như vậy sẽ rứt dây động cỏ. Phải từ từ suy nghĩ cách tiếp cận để vạch trần, không được để lũ tà tu trốn thoát. Bọn chúng xảo trá hơn ngươi tưởng nhiều

Vân Thiên lên tiếng dạy bảo Như Nguyệt, bởi vì bản thân ông hiểu rõ phía tà phái ranh mãnh đến cỡ nào. Theo lẽ thường mà nói, bọn chúng cho dù có c·hết cũng sẽ không chịu mở mồm khai ra chút thông tin. Vì thế ông muốn nhi tử của mình phải thật cẩn thận khi quyết định.



-Bây giờ đã muộn lắm rồi, ngươi cứ quay về nghỉ ngơi trước đi. Vấn đề này ngày mai đợi có thêm Hiểu Minh rồi hẵn bàn kế sách.

-Vâng, nhi tử rõ rồi. Đa tạ phụ thân chỉ bảo. Vậy thì nhi tử xin phép cáo lui, không làm phiền hai người thân mật nữa.

Như Nguyệt cười khẩy mà đoạn từ từ lùi ra khỏi ngọa phòng của Vân Thiên, để cho đôi vợ chồng tận hưởng khoảnh khắc riêng của cả hai người họ. Như Ý lúc này quay sang phía Vân Thiên với ánh mắt đắc chí, khẽ liếm môi mà từ từ dịu dàng lên tiếng.

-Nhi tử của chúng ta đã đi rồi. Vậy chúng ta liền.... tiếp tục chứ ~ ? Tướng quân ~ ?

-N-nàng từ từ bình tĩnh ! Nguyệt Nhi chỉ vừa mới – Á ......

Không kịp để Vân Thiên kịp hoàn thành lời nói, Như Ý cứ vậy trèo lên người của ông ấy và từ từ chìm đắm vào một buổi đêm nồng cháy. Phía Như Nguyệt sau khi rời đi, cô định bụng sẽ trước tiên trở về phủ đệ của Hiểu Minh để xem xét tình hình của Vĩnh An. Dù gì thì hắn vẫn chỉ làm phàm nhân, sợ là ở cùng người có thân phận cao quý như Hiểu Minh sẽ có chút không thoải mái. Nghĩ đến đây, cô liền thôi động chân nguyên vào trong thanh kiếm, phóng đi như mũi tên về nơi ở của Hiểu Minh.

Phía bên này, Hiểu Minh sau khi giải thích cho Vĩnh An hiểu đại về cấp bậc tu vi và linh căn, đồng thời là giải thích lí do tại sao bản thân Vĩnh An bị truy đuổi. Hắn liền suy nghĩ về việc có nên truyền thụ chút công pháp để tên này biết cách tự phòng vệ. Dù sao bây giờ hắn cũng không còn ai, hơn hết nữa lại đang b·ị t·ruy s·át ở khu vực nơi hắn sống. Nghĩ như vậy, Hiểu Minh mạnh dạn lên tiếng. hắn hướng ánh mắt về phía Vĩnh An, đặt tay lên vai cậu mà nghiêm giọng hỏi.

-Vĩnh An, đệ có muốn học cách tu luyện không ?

-Tu luyện hả ? Để đệ suy nghĩ.

Vĩnh An nói xong liền bắt đầu tập trung nghĩ ngợi, hắn bây giờ chỉ như trói gà không chặt. Không biết mai đây cuộc sống sẽ thế nào, nên liền đồng ý ngay lập tức với Hiểu Minh.

-Đệ muốn, cảm phiền Bạch huynh truyền thụ cho ta chút đạo pháp.

-Được rồi. Vậy trước tiên để ta thử kiểm tra qua căn cốt của đệ. Ngồi quay lưng lại đây đi.

Sau khi đợi Vĩnh An ngồi dối diện xoay lưng với mình, Hiểu Minh bắt đầu dùng thần thức dể đánh giá qua tình trạng cơ thể của tên này. Đôi mắt khẽ nhắm lại, hay tay hắn dần bao bọc bởi chân nguyên phát ra từ bên trong đan điền và khẽ ấn nhẹ vào lưng Vĩnh An để phát động thần thức. Một tia sáng dần thâm nhập vào bên trong cơ thể của Vĩnh An, lướt quanh từng mạnh máu và huyệt đạo trong thân thể cậu để thăm dò và đánh giá. Sau khoảng hai khắc, Hiểu Minh dần mở mắt ra, thu hồi lại khí tức mà nhìn vào thanh niên trước mặt, đoạn khẽ lên tiếng.

-Cơ thể đệ có tố chất rất tốt, kinh mạch mặc dù chưa tu luyện qua nhưng cũng đã đả thông hơn một nữa rồi. Xương cốt của đệ cũng rất chắc khỏe, nhìn như người đã luyện qua võ thuật rồi. Đệ có chắc là đệ chưa từng tu luyện trước đây không ?

-Đệ quả thực chưa từng tu luyện qua, có điều....

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !, truyện Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !, đọc truyện Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !, Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi ! full, Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi ! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top