Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tử Nhân Kinh
Điều này quá không giống chính mình. Một giọng nói vang lên trong đầu nhắc nhở thiếu niên sát thủ. Hắn chưa bao giờ sơ suất như vậy, một mình xâm nhập nơi địch ta không rõ, cũng chưa bao giờ dễ tin như vậy, coi mỗi một câu nói của đối phương là thiện ý.
"Nhưng ngươi có điều kiện." Sau khi Bành tiên nhân nói "Ta có thể" xong, Cố Thận Vi lập tức truy hỏi.
"Không có điều kiện, ta có thể loại bỏ lực chỉ điểm của bát hoang, còn có thể chỉ điểm cho ngươi kiếm pháp, khiến Vô Tình Chi Kiếm, Sát Nhân Chi Kiếm, Tử Vong Chi Kiếm phát dương quang đại, ta chỉ muốn thấy kết quả."
Mở miệng là một giọng nói trẻ tuổi, không biết vì sao trong đầu Cố Thận Vi đột nhiên hiện lên hình tượng một lão nhân tham lam: Ánh mắt dại ra mà cuồng nhiệt, bên miệng chảy nước dãi, bàn tay dài gầy trơ cả xương chậm rãi vươn ra...
Cố Thận Vi lùi đến bên cửa sổ, ba mươi, bốn mươi người hình thù kỳ quái cùng nhau xoay người nhìn hắn, ai cũng không ra tay ngăn cản. Nỗi sợ hãi như nước suối dâng lên từng đợt, sát thủ quát lớn một tiếng, từ cửa sổ nhảy ra, ngã xuống đống tuyết đọng đổ nát, xoay người bò dậy, liều mạng chạy trốn.
"Hắn sẽ trở lại." Bạch bào lão giả lạnh lùng nói.
"Hắn sẽ trở lại." Người xấu xí lặp lại, tiếp đó, mỗi người trong phòng đều nói mấy chữ này một lần, giọng điệu hoàn toàn khác nhau, nhưng đều có vẻ lạnh lùng.
Vì muốn nhảy lên tường cao của ngõ Vọng Thành, Cố Thận Vi đã chạy chưa được bao xa, nhưng đụng phải Hà Nữ. Hai người cũng không nói gì, cùng nhau chạy tiếp, cho đến khi quay về căn phòng nhỏ thuê ở tửu quán Nam Tường. Cố Thận Vi kéo tấm vải đen che mặt xuống, há miệng thở dốc, dùng sức lắc đầu, giống như cuối cùng thoát khỏi thứ gì đé bẩn dính trên người, mới nói: "Tên kia, Bành Tiên Nhân kia hình như biết "Nhân Tử Kinh"."
"Tử Nhân Kinh" là Kim Đỉnh Bằng Điểu từ dưới vực sâu vạn trượng nhấc lên, ngay cả đệ tử Đại Hoang Môn cũng chưa từng nghe nói, Cố Thận Vi vẫn luôn tin tưởng đây là bí mật vĩnh viễn sẽ không tiết lộ, nhưng Bành Tiên Nhân đã nhìn thấu kiếm pháp của sát thủ.
Trong nháy mắt Cố Thận Vi nhào về phía bình phong nhưng bị ngăn cản, hắn vẫn thấy được một chút đồ vật phía sau. Lúc ấy hắn không chú ý, chậm rãi mới phản ứng lại, đó là một cái đầu người, tóc rối tung, lộ ra đỉnh tâm.
Nếu như hắn không nhìn lầm, đó rõ ràng là dáng vẻ của Diệp Tứ Lang.
Đầu của Diệp Tứ Lang bị hắn mang về Côn xã, sau đó không đặc biệt chú ý, không ngờ lại rơi vào tay Bành Tiên Nhân.
Trên cái đầu kia có vết thương kiếm trí mạng dc Hà Nữ lưu lại, lúc ấy hai người đều sơ suất, không theo thói quen phá hư miệng vết thương, chắc chắn Bành Tiên Nhân đã nhìn ra điều gì đó.
Bành Tiên Nhân hy sinh hai đệ tử, đại khái là để xác định sát thủ sử dụng kiếm pháp gì. Nghĩ đến đây, Cố Thận Vi không rét mà run, ngây người một lúc lâu mới khôi phục lại.
"Ngươi có điểm lạ.” Hà
nữ quan sát một hồi, rất kinh ngạc với biểu hiện của Hoan Nô.
"Không phải ta, là Đắc Ý Lâu, cùng những người kia."
Cố Thận Vi kể lại chuyện mình đã trải qua, nhất là cảm giác kỳ quái lúc ấy: "Hình như ta... bị khống chế, không kìm được thả lỏng cảnh giác."
"Nghe có vẻ giống một loại tà thuật nào đó, chẳng lẽ Hiểu Nguyệt đường đang giỏ trò quỷ?"
Nữ nhân Hiểu Nguyệt đường am hiểu nhất là tà môn bí thuật, Cố Thận V: hiểu rõ điều này nên hiểu rất rõ, nhưng Bành tiên nhân lại không. giống. "Không có khả năng lắm, Bành tiên nhân sống ở Bích Ngọc thành rất nhiều năm, danh tiếng không nhỏ, nếu như là người Hiểu Nguyệt đường, tuyệt đối không thể gạt được lâu đài.”
Đây là chuyện hai sát thủ không thể nào biết được, Cố Thận Vi quyết định không đến ngõ Thành nữa. Lời nhắc nhở của Hứa Tiểu Ích ngay từ đầu là đúng, trong đó không có người bình thường. Mặc dù Bành Tiên Nhân biết Tử Nhân Kinh, nhưng xem ra sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.
Hai người trời vừa sáng đã trở về Bắc thành, Thượng Quan Như còn chưa từ trong đả kích khôi phục lại, thậm chí chưa ra khỏi phòng nghe Hoan Nô báo cáo.
Cố Thận Vi đã trải qua mấy ngày không có việc gì, một hồi cân nhắc dụng ý của Bành tiên nhân, một hồi cân nhắc làm sao để giúp Thập công tử phấn chấn lên, mà không khiến Thượng Quan Phi phản cảm, hắn không thể để đại thụ mình dựa vào sụp đổ như vậy.
Gần cuối tháng hai, Thạch Bảo phái người triệu Hoan Nô trở về, cho hắn cơ hội thay đổi tình thế”
Hành động bao vây tiễu trừ của Bát thiếu chủ Thượng Quan Nộ và liên quân Thần Ông Tế tiến triển thuận lợi, trải qua thời gian dài bố trí và thăm dò, hắn phái ra lượng lớn nhân mã xâm nhập sa mạc Gobi. Rốt cục sau năm mới hắn tìm được mấy cứ điểm quan trọng của Hiểu Nguyệt đường, sát thương không ít kẻ địch, cũng bắt sống một nhóm, áp tải tất cả về Kim Bằng bảo.
Trong số tù binh có một người rất giống nữ nhân thần bí mà Hoan Nô miêu tả, cho nên hắn được triệu hồi về trong lâu đài để phân biệt.
Thập công tử Thượng Quan Như và mấy sát thủ từng bị nữ nhân thần bí Hiểu Nguyệt đường điểm một chỉ trước ngực, thế cho nên tập thể đã ngất đi một lần. Mặc dù đã được trị liệu ở Tứ Đế Già Lam, vẫn chưa tái phát, nhưng không ai dám khẳng định có hoàn toàn khỏi hẳn hay không. Giải Linh cần người buộc chuông, nếu tù binh này thật sự là nữ nhân thần bí, vậy nó sẽ cực kỳ hữu dụng.
Tù binh bị nhốt ở Tẩy Tâm viện, tổng cộng hơn hai mươi người, đều là nữ tử không ngoại lệ, đủ loại tuổi tác. Phần lớn áo rách quần manh vết thương chồng chất, hiển nhiên đã bị cực hình, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, đã không giống nhân loại. Nhưng vẫn có mấy người cố gắng ngẩng đầu, dùng ánh mắt điên cuồng đánh giá từng người sống trong phòng, giống như sói đói.
Những nữ nhân này quả thật là đệ tử Hiểu Nguyệt đường, Cố Thận Vi vừa thấy loại ánh mắt này là xác nhận. Tuy cùng nguồn gốc, đệ tử Đại Hoang môn vẫn tương đối bình thường. Đệ tử Hiểu Nguyệt đường giống như quái thai từ nhỏ chưa từng quen biết với nhân loại khác, ánh mắt luôn khác với người thường.
Người chưởng hình Tẩy Tâm Viện không đưa ra bất kỳ nhắc nhở nào, Cố Thận Vi nhanh chóng tìm được người phụ nữ mà hắn muốn phân biệt.
Nữ nhân có thân hình cao lớn, trong số tất cả tù binh, nàng vẫn còn nguyên vẹn, trên mặt cũng không có nhiều vết máu như vậy, còn có thể nhìn ra gương mặt vốn có.
Đây không phải nữ nhân thần bí, tuy rằng chỉ là thoáng nhìn như ảo mộng, nhưng Cố Thận Vi vẫn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với nàng. Tà binh trước mắt có vóc người rất giống, vẻ đẹp còn kém nhiều, mấu chốt là trong mắt tù bình tràn ngập vẻ điên cuồng đặc hữu của đệ tử Hiểu Nguyệt đường. Ánh mắt của nữ nhân thần bí kia lại rất bình thường, trong nụ cười ẩn chứa sự dịu dàng vô tận.
"Rất giống." Cố Thận Vi đứng trước mặt tù binh, mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng, "Thời gian quá lâu, ta có chút nhớ không rõ, nhưng thật sự rất giống, vô cùng giống."
Để Kim Bằng bảo sơ suất một hồi đi, Cố Thận Vi nghĩ thầm, việc này không liên quan đến hắn, không bằng để cho Thượng Quan Nộ lập công một lần, thả lỏng vây quét Hiểu Nguyệt đường.
"Nhìn kỹ lại." Chưởng hình nhân hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định hơn.
"Ta cảm thấy tám chín phần mười là nàng, nhưng ta chỉ gặp nàng một lần, không thể nào nhớ rõ được."
Cố Thận Vi bị đưa ra khỏi hình thất, cửa còn chưa đóng lại, đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết vang lên phía sau.
Nhiệm vụ của Hoan Nô xem như đã kết thúc, nhưng trong thạch bảo còn mấy người muốn gặp hắn, người đầu tiên chính là mẫu thân song bào thai Mạnh phu nhân.
Theo lệ cũ, sau khi con trai Độc Bộ Vương trưởng thành rời khỏi bảo, năm đầu tiên hoàn toàn độc lập, rất ít về nhà. Thượng Quan Như lúc trước chết sống phải xuống núi, cũng sợ bị mọi người chê cười. Thượng Quan Phi lại hoài niệm cuộc sống nội trạch, cũng không thể tùy tiện lên núi.
Mạnh phu nhân không thể dễ dàng đánh vỡ lệ thường, cho nên, lần này Hoan Nô về bảo có vẻ rất có giá trị.
Trong lòng Cố Thận Vi có chút thấp thỏm, hắn là sát thủ mà Thượng Quan Như tín nhiệm nhất, đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm với thảm bại của Thập công tử. Mạnh phu nhân kỳ vọng rất cao vào con gái, cục diện trước mắt sẽ không khiến bà vui vẻ.
Nằm ngoài dự liệu của hắn, Mạnh phu nhân không có một chút dấu hiệu tức giận, hòa ái tựa như mẫu thân của hảo hữu hàng xóm, không chỉ ban tọa, còn sai nha hoàn bưng nước trà bánh ngọt tới, Cố Thận Vi bị chiếm dụng hai tay, muốn lấy thêm một chút cũng không được.
Mạnh phu nhân hoàn toàn không có can đảm quyết đoán giống như mấy tháng trước khi giết chết đại thiếu chủ. Lúc này, Mạnh phu nhân chỉ là mẫu thân song sinh, rất quan tâm đến cuộc sống của hai đứa con. Bà hỏi thăm mỗi một chi tiết, có một số người Cố Thận Vi hoàn toàn không thể trả lời, chỉ có thể cố gắng nói về chỗ tốt.
Hàn huyên gần nửa canh giờ, Mạnh phu nhân mới nói đến chính để, đầu tiên là thở dài một hơi, "Lúc mưa đứa nhỏ này chết thật là đáng tiếc, mỗi ngày mẫu thân nàng lộ diện ở chỗ ta, ngoài miệng không nói gì, trong lòng đại khái cũng sẽ oán hận Phi Nhi”
"Vũ công tử tự nguyện tọa trấn Nam thành, Cửu thiếu chủ thần cơ diệu toán, ai cũng không thể oán trách. Xin phu nhân thứ lỗi tiểu nhân có gì nói cái gì, đã làm sát thủ, vậy sẽ không tránh được sẽ có ngày này."
"Ài, nói thì nói vậy, chung quy vẫn là đứa trẻ nhìn từ nhỏ đến lớn, sao có thể không có chút xúc động nào. Nhất là Nhược nhỉ, lúc mưa tốt như một người, trong lòng sợ là càng khổ sở hơn.”
"Thập công tử cứng cỏi hào hiệp, kiểu gì cũng sẽ bước qua khó khăn này.”
"Ta hiểu tính tình Như nhi, nhưng dù núi cao tớ đâu cũng phải có đất đá chất đống. Một mình nàng một tay khó kêu, thật khiên ta lo lắng...”
Cố Thận Vi hiểu rõ dụng ý của Mạnh phu nhân, lập tức một chân quỳ xuống, thuận thế đặt đồ vật trong tay lên ghế: "Xin phu nhân yên tâm, tiểu nhân nếu là sát thủ thuộc hạ của Thập công tử, lại được phu nhân hậu ân, đương nhiên sẽ thịt nát xương tan để báo đáp."
"Ngươi có tâm ý này chính là hảo hài tử, che chở Như nhi cho ta. Nàng là mệnh căn của ta, còn có Phi nhi, người nàc xảy ra chuyện ta cũng không chịu nổi."
Nói chuyện cứ như vậy kết thúc, Mạnh phu nhâr không đưa ra bất kỳ yêu cầu cụ thể nào, một nha hoàn thiếp thân dẫn Hoan Nô đến nhĩ phòng, gói kỹ bánh ngọt và vàng bạc châu báu phu nhân ban cho hắn mang đi.
Nha hoàn vẫn đang làm việc, không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi hiểu ý phu nhân chứ?"
"Mời tỷ tỷ chỉ điểm phá sai lầm.”
"Phu nhân hy vọng. Thập công tử tốt, nhưng cũng không muốn Cửu thiếu chủ khổ sở. Hai người bọn họ là đồng bào cùng mẫu, không giống với huynh muội khác, sao có thể tự giết lẫn nhau? Thật ra thiên hạ rộng lón, dù là Bích Ngọc thành, địa phương cũng không nhỏ, sao đều nhìn chằm chằm vào địa bàn của một mình đại thiếu chủ? Tiểu nhân trưởng thành, cần luyện cánh vài chỗ, đương nhiên phải nhường một chút với người làm ca ca, nói chung trước nay ai cũng sẽ không chết đói. Nhưng trước nay phu nhân dùng cái tên ngốc của ta nghĩ, các thiếu chủ đã mỗi người chiếm một nước, nghĩ hắn sẽ không so đo với tiểu thương. tiểu thương Nam thành. Nhất là Bát thiếu chủ vội vàng tiểu trừ Hiểu Nguyệt đường, đi theo đại đầu thần tiền đồ vô lượng, còn để ý chút ích lợi của Nam thành kia? Ngươi vốn là người của Bát thiếu chủ, sao không thay chủ tử phân ưu?"
Cố Thận Vi hiểu ra, Bát thiếu chủ Thượng Quan Nộ vốn là người của phe Mạnh phu nhân, nhưng hiện tại hắn đi quá gần với Đại Đầu Thần, đã khiến lòng nghỉ ngờ của phu nhân, muốn dùng cách này thăm dò phản ứng của hắn, đồng thời cũng cho nữ nhi cơ hội đông sơn tái khởi.
Một mũi tên trúng hai đích.
Để cảm ơn lời nhắc nhở của nha hoàn, Cố Thận Vi để lại vàng bạc châu báu được ban thưởng, còn mình thì mang theo bánh ngọt vô dụng rời đi.
Mới ra khỏi nội trạch, đã có nô bộc Triệu Hoan Nô canh giữ ở cửa đi tới chính viện của Bát thiếu chủ, nói là Bát thiếu chủ sai người truyền lời muốn nói cho hắn nghe.
Cố Thận Vi không bất ngờ chút nào, đây hiển nhiên là ý tưởng La Ninh Trà nghĩ ra.
(Cầu sưu tầm cầu để cử)
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tử Nhân Kinh,
truyện Tử Nhân Kinh,
đọc truyện Tử Nhân Kinh,
Tử Nhân Kinh full,
Tử Nhân Kinh chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!