Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Từ Marvel Bắt Đầu Hủy Diệt Thế Giới
Wolverine ngơ ngác nhìn quanh thị trấn này, so với thế giới hoang vắng và không có người ở bên ngoài, nơi này quá thịnh vượng. Những người đi bộ trên phố cũng khác với những con người mong manh mà hắn từng cứu, suốt ngày sợ hãi đến mức tự hủy hoại bản thân. Khuôn mặt của họ gần như vô tư và mãn nguyện, thật khó để tưởng tượng rằng đây là cách cư xử của một người đang đối mặt với ngày tận thế.
“Từ khi nào cô miễn nhiễm với sự t·ấn c·ông của zombie?” Wolverine Logan nghi ngờ hỏi người phụ nữ. Hắn vẫn không thể chấp nhận rằng tất cả nỗi đau trong quá khứ chỉ là ảo ảnh, và mọi nỗ lực của hắn đều vô nghĩa.
Người phụ nữ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Logan bằng giọng điệu không chắc chắn: “Ừ, có vẻ như vì chồng tôi đã đưa chúng tôi đến đây để tị nạn, những Zombie đó sẽ không t·ấn c·ông người dân trong thị trấn. Dường như có rất nhiều khu định cư như thế này và mọi người đang cố gắng hết sức để xây dựng lại thành phố."
"Đó nhất định là phát minh ra vắc xin hay gì đó." Logan từng yêu cầu các nhà khoa học lấy máu của chính mình để nghiên cứu tại sao hắn không thu hút được sự chú ý của zombie. Có lẽ mọi thứ trước mắt đều là kết quả của nghiên cứu lúc đó. Có vẻ như hắn ta đã không phải là kẻ vô tích sự.
Logan muốn biết thêm tình hình, hắn hỏi người phụ nữ: "Thưa cô, tôi có thể nói chuyện với chồng cô được không? Có thể ông ấy sẽ biết nhiều hơn."
Trên mặt người phụ nữ hiện lên vẻ đau khổ, có chút xấu hổ trả lời: “Tôi sợ anh sẽ không gặp anh ấy trong một thời gian. Chồng tôi… là một đặc công, anh ấy đã vắng nhà gần nửa tháng. Tôi không thể tùy tiện liên lạc với anh ấy vì nhu cầu công việc, và tôi xin lỗi vì không thể giúp gì cho anh."
"Không sao, tôi có thể hỏi những người khác trong thị trấn." Logan cảm thấy mình cần phải biết chân tướng. Nếu trên thế giới vẫn còn có tổ chức cứu nhân loại, vậy có lẽ hắn có thể sẽ tìm được điều gì đó có thể làm được, điều đó sẽ xoa dịu nỗi đau trong lòng anh hơn là suốt ngày lang thang không mục đích. Đây là điều duy nhất Logan cần.
Logan nhìn thị trấn yên bình và yên bình này. Những đứa trẻ đang cười đùa khiến hắn nhớ đến học viện dị nhân ngày xưa. Ở đây hắn có thể cảm nhận được bầu không khí của ngày xưa. Ở lại đây có thể là một lựa chọn tốt.
Người phụ nữ mỉm cười, chỉ vào nắm đấm của Logan và nói: “Được rồi, họ đều là những người rất tốt, nhưng trước khi giao tiếp với họ, anh có phiền bỏ tay ra không? Trong thị trấn này có rất nhiều người có khả năng đặc biệt giống anh, nhưng bọn trẻ có thể bị anh doạ sợ.”
Logan lúc này mới nhận ra mình căng thẳng đến mức còn chưa thu móng vuốt Adamantium lại, cười ngượng nghịu, ngay cả nụ cười không phải nụ cười này cũng đã lâu không xuất hiện trên mặt hắn.
Đột nhiên, một cảm giác choáng váng ập đến trong hắn, mọi thứ hắn nhìn thấy trước mắt lập tức biên thành hư vô. Sau một lúc bối rối, "Logan" mở mắt ra trên giường phẫu thuật, trước mặt là một phòng thí nghiệm chứa đầy những bình thủy tinh, trong sự phản chiếu của thuỷ tinh, hắn có thể nhìn thấy đôi tay duỗi ra những móng vuốt sắc nhọn, khuôn mặt như thể đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
“Chủ nhân, ngài ổn chứ?”
Nghe thấy tiếng gọi này, "Logan" cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi trí nhớ. Hắn ta giải phóng khả năng biến dạng của virus Black Light và khôi phục lại hình dáng của Trần Luật, đôi móng vuốt hợp kim Adamantium được mô phỏng bởi khả năng kim loại hóa rút lại giữa những ngón tay.
Trần Luật che đầu, cười khổ lẩm bẩm: "Đây là ký ức nuốt chửng sao? Ừm, thật sự là một... trải nghiệm không tồi. Alex, lúc ta hôn mê, ta vô thức biên thành bộ dáng của Wolverine sao?”
"Đây là lần đầu tiên ngài trải nghiệm sức mạnh của virus Black Light. Hành vi này khá bình thường." Alex, người cũng có năng lực nuốt chửng ký ức, giải thích với Trần Luật: "Có lẽ liên kết tâm linh zombie cho phép ngài tự động hấp thụ ký ức của người bị nhiễm bệnh duy nhất mà ngài chưa hàng phục, hiện tại ngài cảm thấy thế nào?"
Trần Luật che trán, nặng nề thở dài: "Thật đáng sọ, loại cảm giác này so với bị Doctor Strange g:iết còn khó chịu hơn. Trong lúc nhất thời, ta còn tưởng rằng mình đã trở thành một người khác."
"Đây là điều đương nhiên." Tiến sĩ Lizard vừa tiêm cho Trần Luật nguyên dịch của virus Black Light bước tới và chỉ vào thái dương của mình, nhe hàm răng sắc nhọn đáng sợ và nói: "Không giống như những siêu năng lực như thần giao cách cảm, virus Black Light không cho phép ngài xem nội tâm người khác từ góc nhìn của bên thứ ba mà cưỡng bức chiêm lấy ký ức của người khác làm của riêng, điều này thực ra không khác gì việc cưỡng bức cấy ký ức sai lầm vào não ngài. Cá sẽ chết chìm trong nước thiếu oxy. Những khả năng mạnh mẽ có thể khiến ngài sống tốt hơn và đôi khi chúng có thể lấy đi mạng sống của ngài."
Trần Luật không thể bác bỏ lời thuyết giáo của Tiến sĩ Lizard. Không còn nghỉ ngờ gì nữa, nếu lạm d-ụng khả năng nuốt chứng ký ức này, không lâu nữa hắn ta sẽ không thể nhận ra mình là ai, giống như như Alex Mercer, người đã đánh mất chính mình trong "Prototype 2”, hắn ta đã đánh mất dấu vết nhân tính cuối cùng trong mình dưới dạng một cơ thể tập hợp của virus.
Trần Luật không muốn điều này xảy ra. Đối với hắn, thế giới này chỉ là một thế giới ảo. Nếu loại chuyện này ảnh hưởng đến việc theo đuổi hiện thực của hắn, thì hắn sẽ giống như những người đột ngột q-ua đ-ời trong thế giới trực tuyến.
“Khả năng của virus thực sự bất tiện hơn tưởng tượng.” Trần Luật lăn ra khỏi giường phẫu thuật. Nếu khả năng nuốt chửng ký ức và khả năng biến dạng ngoại hình đã được chứng minh, điều đó có nghĩa là quá trình biến đổi của virus Black Light đã kết thúc. Mặc dù quá trình này khiến Trần Luật cảm thấy rất khó chịu, nhưng ít nhất hắn ta cũng có được một phần sức mạnh khác để cạnh tranh với Thần tộc Asgard.
Sau khi trải qua tác dụng phụ to lớn của việc nuốt chửng ký ức, Trần Luật không hề có ý định sử dụng khả năng này một cách dễ dàng, thậm chí còn không muốn Alex sử dụng nó để tránh đi theo con đường giống như hắn đã làm trong câu chuyện gốc. Việc đọc ký ức của người khác tốt nhất nên để cho những chuyên gia như Giáo sư X. Trần Luật không có ý định tự mình làm việc đó trừ khi thực sự cần thiết.
Những việc như nuốt chửng ký ức không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm tổn thương chính mình.
Trần Luật, người vừa trải qua ký ức của Wolverine, cũng bắt đầu quan tâm đến siêu anh hùng bị nhiễm bệnh duy nhất chưa đầu hàng. Hắn ta tình cờ hỏi Alex, người phụ trách quản lý q·uân đ·ội zombie: "Bây giờ Wolverine đang ở đâu?"
Alex trả lời: "Hắn ta đang sống trong một khu tập trung những người nhiễm bệnh đột biến gần New York. Vợ con Hawkeye cũng đã định cư ở đó. Hiện tại không có hành động nào cần đặc biệt chú ý. Chúng ta có cần bắt hắn ta không?"
"Không, không cần, hắn không có bao nhiêu giá trị sử dụng." Trần Luật xua tay nói, sau đó vỗ vỗ đầu hắn, "Ta chỉ là cảm thấy có chút hỗn loạn."
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Từ Marvel Bắt Đầu Hủy Diệt Thế Giới,
truyện Từ Marvel Bắt Đầu Hủy Diệt Thế Giới,
đọc truyện Từ Marvel Bắt Đầu Hủy Diệt Thế Giới,
Từ Marvel Bắt Đầu Hủy Diệt Thế Giới full,
Từ Marvel Bắt Đầu Hủy Diệt Thế Giới chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!