Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trụy Lạc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xe điện chạy đến cửa nhà, Chu Vãn đậu xe ở bãi đất trống bên cạnh, khoá lại, tốn 4 tệ.
“Cảm ơn cậu hôm nay đã đưa tôi đi chơi.”
Chu Vãn đứng trước mặt Lục Tây Kiêu, nhìn cái áo hoodie trên người: “Khi nào tôi giặt xong áo sẽ trả cho cậu.”
“Ừ.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Lục Tây Kiêu thuận miệng đáp lại, nhìn thoáng qua đôi găng tay cô đang đeo, hơi chau mày: “Quên đi.”
“Cái gì?”
“Đừng giặt.” Giọng anh lạnh nhạt: “Tôi không cần.”
Chu Vãn ngạc nhiên, mím môi, nghĩ lại cũng thấy như vậy rất bình thường, vừa rồi lúc khóc cô đã làm bẩn quần áo của anh: “….. Để tôi mua trả cho cậu một cái khác.”
“Không cần.” Lục Tây Kiêu ngáp một cái, bộ dạng có chút mất hứng, giơ tay lên, thuận miệng nói: “Dùng cái này đổi đi.”
Trên cổ tay của anh là sợi dây chun cột tóc vừa bị anh lấy xuống.
Chu Vãn sửng lại: “Hả?”
Hình như giá của cái này rất rẻ…
Nhưng Lục Tây Kiêu như vậy, giống như không muốn dây dưa chuyện này nữa.
Anh không thiếu tiền để mua một bộ đồ, thêm nữa lại không đủ kiên nhẫn.
Anh nhướng mày: “Còn chưa đi vào?”
“Đi ngay.”
Chu Vãn xoay người, chạy vào khu nhà nhỏ, ngăn cách bản thân với không gian ẩm ướt lạnh lẽo xung quanh.
Cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, dừng bước, quay đầu lại.
Lục Tây Kiêu vẫn đứng yên tại chỗ, ánh đèn đường chiếu lên người anh và trên mặt đất vô số vệt màu vàng, không có cảm xúc gì, lạnh lùng xa cách.
Anh có hai loại khí chất rất khác biệt, một mặt phóng khoáng bất cần, một mặt lại cực kỳ xa cách.
Chu Vãn đứng lại, vẫy vẫy tay với anh, nói: “Tạm biệt.”
Cho dù âm thanh không lớn, có lẽ anh không nghe được.
Lục Tây Kiêu nhìn cô, hai đút vào túi quần, dáng vẻ rất lười biếng.
Chu Vãn cảm thấy chắc anh sẽ không vẫy tay với mình.
Nhưng hai giây sau, Lục Tây Kiêu lấy tay ra, vẫy vẫy tay với cô, rồi thả tay xuống, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
———
Về đến nhà thì bà nội đã ngủ, Chu Vãn không định nói những chuyện hôm nay cho bà, nói ra chỉ cho bà thêm phiền não mà thôi.
Mặc dù Lục Tây Kiêu nói không trả lại áo, nhưng Chu Vãn vẫn đem đi giặt sạch rồi phơi ra ban công.
Da tay cô thật sự rất non, chạm vào nước lạnh sẽ đỏ lên, bị gió lạnh thổi qua cũng nổi chấm đỏ, chạm vào nước giặt quần áo thì lập tức nổi mẩn đỏ.
Chu Vãn nhìn mẩn đỏ nổi đầy trên mu bàn tay, sau đó đeo găng tay lên một lần nữa.
Cô ngồi trên đầu giường, trong đầu luẩn quẩn mãi những gì bác sĩ Trần nói với cô.
Một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc lại ập đến, như có một con rắn độc phun nọc, quấn quanh người cô, nhấn chìm cô vào trong bóng tối.
Chu Vãn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Cô không thể tha thứ cho Quách Tương Lăng.
Cô chưa bao giờ có giây phút hận người nào đến như vậy.
Cho dù có phải rơi xuống vực sâu, cô cũng muốn kéo Quách Tương Lăng xuống cùng.
Bố cô được lên thiên đường, nhưng Quách Tương Lăng thì tuyệt đối không thể.
Còn Lục Tây Kiêu…
Chu Vãn nhớ tới dáng vẻ của anh trong nhà mình.
Chán nản lại cô đơn, khi nhắc tới mẹ, anh lập tức bùng nổ.
Giống như phản ứng quá khích sau khi chịu tổn thương vậy.
Có thể thấy từ trong xương tủy, anh là một người thiếu tình thương.
Mặc dù có rất nhiều cô gái thích anh, nhưng anh không cần những điều đó.
Vậy thứ anh cần là gì?
Chu Vãn bắt đầu nhớ lại những chuyện đã qua, cũng nhớ tới những lời đánh giá trái chiều khác nhau về anh.
Cô nghĩ, hẳn là Lục Tây Kiêu không thích cô đơn, cho dù trời sinh tính anh lạnh nhạt, nhưng khi cô đơn sẽ khiến anh hãm sâu vào đau khổ trong quá khứ, cho nên anh có thể chịu đựng được sự ồn ào, cũng không bài xích khi được người khác theo đuổi.
Không phải vì thích, mà chỉ là tìm chỗ trốn nhất thời để tránh gió, một mình che giấu những kí ức đau khổ.
Vậy cô sẽ đi cùng anh.
Không ồn ào, không gây chuyện, ở bên lúc anh cần, không để cho anh cảm thấy cô đơn.
Đối xử với anh tốt nhất có thể.
Ít nhất có thể khiến cô đền bù một chút áy náy của mình vì đã lợi dụng anh.
Chu Vãn nghĩ, với tính cách của Lục Tây Kiêu, nếu hai người có thể đi chung đường đến lúc cô trả thù Quách Tương Lăng xong thì Lục Tây Kiêu cũng sẽ chán ghét cô.
Như vậy ít nhất, trước lúc đó, cô có thể đối tốt với anh hơn một chút.
Cô âm thầm hạ quyết tâm, lông mi rũ xuống, ấn mở di động, nhìn đến vòng bạn bè có avatar màu đen của Lục Tây Kiêu, hình như anh không đăng gì nhiều lên vòng bạn bè.
Chu Vãn ngạc nhiên, ấn mở.
Hai mắt cô đột nhiên trợn to.
Anh đăng tấm ảnh chụp cô.
Trong ảnh, cô đội một cái mũ bảo hiểm màu vàng, trên đỉnh đầu có dây ăng-ten.
Xung quanh là đường phố trống trải không bóng người, đèn đỏ đang đếm ngược.
Sau khi qua một lúc ngạc nhiên, Chu Vãn ấn thích bài đăng đó.
———
Lúc Lục Tây Kiêu tỉnh dậy thì căn phòng đen kịt.
Anh nhìn đồng hồ, 11 giờ sáng.
Kéo tấm rèm ra, bên ngoài trời đang mưa, khá âm u.
Lúc anh ngồi dậy thì đầu có chút nặng, mũi cũng bị nghẹt, cổ họng khô khốc, anh cau mày lấy ly nước trên đầu giường nhấp một ngụm, nhưng vẫn không đỡ hơn chút nào.
Chắc là tối hôm qua bị cảm lạnh.
Anh buồn bực vì tiếng ho trong cuống họng, mang dép lê rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, rửa mặt.
Khi đi ra, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, nửa người trên để trần, đường cong cơ bắp hiện rõ, bên hông gãy góc rõ ràng, vai rộng eo hẹp, đạt tiêu chuẩn về dáng người, là một móc treo quần áo di động.
Lục Tây Kiêu không để ý những vệt nước còn chưa lau khô, khom lưng cầm lấy di động.
Hôm qua, sau khi đăng tấm ảnh kia lên vòng bạn bè thì anh chưa xem lại.
Thật ra chính anh cũng không biết tại sao mình lại muốn đăng, chỉ cảm thấy hơi hơi thú vị nên đăng lên.
Lúc này đã có rất nhiều bình luận và lượt thích.
Nội dung bình luận đều là kinh ngạc và trêu chọc, từ trước đến giờ, anh chưa từng đăng hình cô gái nào lên.
Lục Tây Kiêu nhìn lướt qua, tầm mắt liền dừng lại ở một cái tên trong những người đã thích – Chu Vãn.
Cô cũng thích.
Anh giật giật khóe miệng, bấm vào tên rồi gửi tin nhắn cho cô: [Đang làm gì vậy?]
Chu Vãn không trả lời lại ngay, Lục Tây Kiêu ném điện thoại sang một bên rồi tiếp tục ngủ.
———
Giờ tự học vào buổi chiều, Chu Vãn làm xong bài tập của bốn môn buổi sáng, còn dư mười lăm phút nữa mới hết giờ, trong phòng học, mọi người đang nằm ngủ trên bàn, vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi treeb bệ cửa sổ.
Chu Vãn lấy điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn mà Lục Tây Kiêu đã gửi vào một tiếng rưỡi trước.
6: [Đang làm gì vậy?]
Đầu ngón tay cô dừng lại một chút rồi mới trả lời: [Làm bài tập.]
Một lúc sau lại nhắn tiếp.
Chu Vãn: [Hôm nay cậu không đi học sao?]
Năm phút sau, Lục Tây Kiêu trả lời.
6: [Bị bệnh.]
Chu Vãn: [Bị sao vậy?]
6: [Chắc là bị cảm lạnh.]
Chu Vãn nhớ tới cái áo hoodie kia.
Hôm qua tâm trạng cô quá kém nên không chú ý đến việc Lục Tây Kiêu đưa áo cho mình có thể bị cảm lạnh hay không.
Chu Vãn: [Uống thuốc chưa?]
6: [Chưa.]
Chu Vãn: [Trong nhà không có thuốc sao?]
6: [Không biết.]
Chu Vãn gõ chữ: [Vậy cậu ra ngoài mua thuốc rồi pha uống đi.]
Dừng lại một chút, cô xoá đi rồi đánh lại một hàng chữ mới.
Chu Vãn: [Vậy để tôi giúp cậu đặt thuốc rồi giao đến nhà cậu cậu.]
6: [Không cần.]
6: [Không muốn rời giường mở cửa.]
“….”
Anh giống như một đứa trẻ vì không muốn uống thuốc nên cố ý không chịu phối hợp.
Chu Vãn không biết bây giờ phải làm gì.
6: [Cậu qua đây đi.]
Chu Vãn: [Khi nào tan học tôi sẽ qua.]
6: [Bây giờ.]
Chu Vãn: [Buổi chiều tôi còn một lớp ôn luyện nên không đi được.]
Anh không trả lời.
Tiếng chuông báo hết giờ nghỉ vang lên, các bạn học lần lượt thức dậy.
Chu Vãn nhìn cuốn sách bài tập trước mắt, trong đầu lại nghĩ đến những gì Lục Tây Kiêu vừa nhắn.
Hôm qua cô vừa mới quyết định sau này sẽ đối xử với anh tốt nhất có thể.
Hơn nữa, anh bị cảm lạnh cũng là vì cô.
Trong lòng Chu Vãn cảm thấy rất có lỗi, cuối cùng, cô đứng dậy đi về phía văn phòng.
Cô lấy cớ muốn đi đến bệnh viện, chủ nhiệm lớp biết hoàn cảnh gia đình cô nên nhanh chóng phê duyệt giấy phép xin nghỉ.
———
Chu Vãn rời khỏi trường, đi đến tiệm thuốc mua một hộp thuốc cảm 999 rồi đón xe buýt đến nhà Lục Tây Kiêu.
Thuốc cảm 999
Cô đứng bấm chuông ở trước cửa.
Đến lần bấm chuông thứ ba thì Lục Tây Kiêu mới ra mở cửa.
Anh mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi và sạch sẽ, rũ mắt xuống nhìn cô, nhướng mày.
Chu Vãn cầm túi trong tay: “Còn khó chịu không?”
“Không phải nói tan học mới đến sao?”
Chu Vãn nhìn vào mắt anh, hỏi: “Cậu giận hả?”
“Cậu sợ tôi giận nên mới đến đây?” Giọng của anh có hơi khàn.
“Ừ.”
Coi như là vậy đi.
Cô muốn anh vui vẻ hơn một chút.
“À.” Anh cởi đôi dép lê, đá đến trước mặt cô, quay người vào nhà: “Vậy coi như là giận đi.”
Chu Vãn sửng sốt, đi dép lê, đóng cửa, theo anh vào nhà.
Lục Tây Kiêu lười biếng dựa vào sô pha, ôm gối trong ngực, cúi đầu chơi điện thoại.
Chu Vãn cầm một ly thủy tinh ở trên bàn, đổ nước ấm, cho thuốc cảm vào rồi khuấy đều, sau đó đưa cho Lục Tây Kiêu.
Lục Tây Kiêu nhìn cô một cái rồi nhận lấy, một hơi uống sạch.
Chu Vãn đứng trước mặt anh: “Lát nữa cậu về phòng rồi ngủ một giấc, trùm chăn cho đổ mồ hôi sẽ nhanh khỏi bệnh, hai ngày tiếp theo nhất định không được hút thuốc hoặc uống rượu.”
Lục Tây Kiêu giương mắt.
Chu Vãn thu dọn thuốc cảm trên bàn rồi bỏ vào trong túi: “Tôi về đây.”
“Đứng đó.” Lục Tây Kiêu nói.
Bước chân Chu Vãn dừng lại, cô quay đầu.
Lục Tây Kiêu hất cằm sang một bên.
Chu Vãn ngồi xuống chiếc ghế đơn kế bên sô pha.
“Mới tới mà đã muốn đi rồi?” Anh nhướng mày, giọng điệu không tốt, nói: “Đồ vô lương tâm, tôi vì ai mà bị cảm lạnh hả?”
Chu Vãn mím môi: “Vậy tôi sẽ ở cạnh cậu thêm chút nữa.”
Lục Tây Kiêu không trả lời, dựa vào sô pha tiếp tục chơi điện thoại, một lát sau, anh ném điện thoại quá một bên, nhắm mắt lại.
Chu Vãn lấy một cái chăn ở bên cạnh ra, đi qua đắp cho anh.
Lông mi anh giật giật nhưng không tỉnh lại, cũng như không lên tiếng.
Chu Vãn ngồi ở một bên, có chút hối hận vì không mang theo sách vở.
Trong phòng yên tĩnh, Chu Vãn thật sự không có việc gì làm, cô lấy điện thoại ra tra cứu cuộc thi quốc gia mấy năm vừa qua, màn hình điện thoại hơi nhỏ nên nhìn nhiều sẽ thấy hơi đau mắt.
Lúc ba giờ, cô đã xem xong đề thi năm ngoái, xoa xoa đôi mắt đã mỏi, lúc này Khương Ngạn nhắn tin cho cô.
Không biết cô bật tiếng của điện thoại từ lúc nào, nó rung lên một tiếng.
Chu Vãn vội tắt đi, quay đầu nhìn Lục Tây Kiêu mộ cái, may là anh vẫn còn ngủ, không bị đánh thức.
Trải qua ngày hôm nay, ấn tượng của Chu Vãn về anh đã có chút thay đổi, vốn dĩ cô tưởng anh chán ghét mấy cô gái vô cớ gây rối, nhưng bây giờ xem ra, người vô cớ gây rối phải là anh mới đúng.
Nếu như bị đánh thức, rất có thể anh sẽ nói cô một lần nữa.
Khương Ngạn: [Sắp tới giờ lên lớp ôn thi rồi, cậu không về sao?]
Chu Vãn: [Bây giờ mình đang bận ít việc, có thể sẽ không về kịp.]
Khương Ngạn: [Cậu cố gắng quay về đi, nghe nói hôm nay là nội dung rất khó đấy, còn là trọng điểm.]
Chu Vãn lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ nếu mình không từ mà biệt, đến lúc Lục Tây Kiêu tỉnh lại nhất định sẽ tức giận.
[Chắc là mình không về kịp rồi, cậu nhanh đi học đi.]
Khương Ngạn: [Vậy được, ngày mai mình đưa vở cho cậu xem.]
Chu Vãn: [Được, cảm ơn cậu.]
Khương Ngạn: [À đúng rồi, có một câu hỏi mà mình không giải được, mình nghĩ có thể giải được nhưng rất rối, cậu nắm rõ phần này hơn mình, rảnh thì cậu xem cho mình nhé!]
Tiếp theo, Khương Ngạn gửi qua một ảnh đề Vật lý.
Chu Vãn còn chưa kịp trả lời lại chữ “Được” thì đã có một bàn tay từ phía sau với đến, đầu các ngón tay có mùi thuốc lá, lấy điện thoại của cô rồi lên sô pha.
Điện nhấp nháy trên sô pha vài cái.
“Nói là sẽ ở cùng tôi, thế mà cậu lại bận làm việc khác.” Lục Tây Kiêu nói.
“……”
Biết Khương Ngạn có quan hệ phức tạp với anh, giờ phút này Chu Vẫn đột nhiên sinh ra cảm giác như bị bắt thóp.
“Tôi…” Cô muốn nói rồi lại thôi.
Lục Tây Kiêu được nước lấn tới: “Tôi gì mà tôi.”
“….”
Anh làm đến hợp tình hợp lý, khiến Chu Vãn hoảng hốt vì cảm thấy mình thật sự có lỗi, cô cúi đầu, không biết phải nói gì cho phải.
“Bởi vì cậu mà tôi bị cảm lạnh, đến chăm sóc tôi còn không có thành ý.” Anh nói.
Chu Vãn hỏi: “Phải làm như thế nào thì mới tính là có thành ý?”
“Đồng cam cộng khổ.”
Chu Vãn không hiểu, ánh mắt trong veo nhìn vào mắt anh, chờ giải thích.
Lục Tây Kiêu nhìn vào mắt cô, sau ba giây thì dời tầm mắt đi.
Lại qua vài giây, anh bỗng nhiên ngồi dậy, lại gần cô.
Khoảng cách của hai người thoáng chốc được kéo gần, khoang mũi của Chu Vãn bây giờ đều là mùi hương trên người anh, mùi thuốc lá xen lẫn mùi sữa tắm, phác họa ra dáng vẻ một thiếu niên sắc bén.
Chu Vãn nín thở.
Lục Tây Kiêu thổi vào cô, nâng cằm Chu Vãn lên, làm cho cổ cô lộ ra một đường cong duyên dáng.
Anh cụp mắt nhìn cô, cong môi nghiền ngẫm.
Bụng ngón tay cái chạm vào môi dưới của cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Mặt anh đầy ý cười, điêu luyện tất cả mọi chuyện, mặt không đổi sắc, một lát sau, anh nhướng mày, giọng điệu lười biếng kéo dài, nói:
“Cộng khổ sao, vậy tôi lây bệnh cảm cho cậu là được rồi.”
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!