Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 150: Biến cố bất ngờ 1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Edit: Mặc Doanh, diệp gia quán.

Ngày hôm đó Đường Bội cũng không đi ra ngoài nữa.

Lúc xế chiều, Văn Tư Miểu có tới một chuyến.

Âu phục vốn thẳng thớm đã có nhiều vết nhăn, đáy mắt xuất hiện quầng thâm nhạt, hình như đã cả đêm không ngủ, dáng vẻ rất uể oải.

Nhìn Đường Bội ngồi trên ghế salon, Văn Tư Miểu khách sáo chào hỏi cô, rồi lập tức báo cáo với Sở Quân Việt.

Lúc hai người nói chuyện, cũng không tránh mặt Đường Bội, hai người nói chuyện tới giờ cơm tối, Đường Bội dời mắt khỏi laptop, nhìn Sở Quân Việt đang nói chuyện với Văn Tư Miểu, nói: “Cho dù bận cỡ nào cũng phải ăn cơm tối chứ.”

“Vậy tôi đi trước.” Văn Tư Miểu vội vàng nói.

“Ở lại ăn cơm đi.” Sở Quân Việt đóng tài liện lại, nói với Văn Tư Miểu: “Ăn cơm xong hẵn về.”

Văn Tư Miểu chớp mắt, suýt chút nghĩ là mình nghe lầm.

Cũng không phải là do Sở Quân Việt là một ông chủ khắt khe với cấp dưới, ngược lại, Sở Quân Việt đối xử với đám người Văn Tư Miểu rất tốt, mặc dù lượng công việc hơi lớn một chút, nhưng bỏ ra nhiều, nhận lại cũng nhiều.

Nhưng Sở Quân Việt là tinh anh của Sở gia, nhận hết tất cả mọi giáo dục tốt đẹp, có thể quản lý Sở thị đâu vào đấy, đối nhân xử thế cũng hoàn toàn không thành vấn đề, có phong độ, có chừng mực.

Nhưng lời nói kiểu này, Văn Tư Miểu thật sự là lần đầu tiên được nghe từ miệng của Boss nhà mình.

“Sao?” Sở Quân Việt đã để tài liệu qua một bên, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Văn Tư Miểu, liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi.

“Không… Không có gì…” Văn Tư Miểu vội vàng nói: “Cảm ơn Sở thiếu.”

Suy nghĩ một chút, hắn quay đầu nhìn Đường Bội, cười gật đầu nói: “Cũng cảm ơn cô Đường.”

Đường Bội nhíu mày, nhưng không nói gì.

Ăn cơm tối xong, Văn Tư Miểu chủ động chào tạm biệt.

Sở Quân Việt và Đường Bội đi dạo quanh biệt thự một lúc rồi hai người cùng trở về thư phòng.

Ngày nào anh cũng có nhiều việc, Đường Bội không làm phiền anh, chỉ yên tĩnh ngồi đó, xem sách.

Tới tối khuya, anh mới làm xong mọi chuyện, trở lại phòng ngủ.

“Bội Bội.” Lúc nằm xuống giường, Sở Quân Việt nhớ ra một chuyện.

Anh ôm Đường Bội vào lòng mình, thấp giọng nói: “Từ ngày mai hẳn sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng mà em cũng phải cẩn thận nhé.”

“Được.” Đường Bội mơ hồ đáp.

Gần đây cô luôn như vậy, vừa rồi ở trong thư phòng cũng thế, nhiều lần suýt chút ngủ trên salon. Bây giờ đầu chạm xuống gối nằm, diệp gia quán, chưa tới một phút thì cô đã ngủ.

Nếu nói theo lời của Sở Quân Việt thì ngày hôm sau lúc tới phim trường, dường như chuyện xảy ra ngày hôm trước không hề ảnh hưởng tới cô.

Nhân viên đoàn phim nhìn thấy cô, ai cũng chào hỏi cô.

Sở Dực Thành vẫn tới rất sớm, hôm nay không có phân cảnh của Cố Diệp, nên không không nhìn thấy hắn.

Một ngày quay phim sóng êm biển lặng, không có một chút khó khăn.

Liên tục ba ngày, quay vô cùng thuận lợi.

Vết thương trên đầu gối của Đường Bội vốn không nặng nên đã sớm kết vảy.

Những chỗ trầy trên ngươi Sở Quân Việt cũng không nghiêm trọng lắm.

Tất cả đều đi theo chiều hướng tốt.

Lễ kỷ niệm thành lập của Sở thị, cũng đến rất nhanh.

Hôm nay Đường Bội phải quay ngoại cảnh, Cố Diệp liên tục mấy ngày không tới hôm nay cũng xuất hiện.

Địa điểm quay ngoại cảnh là trong sân vườn của một ngôi biệt thự.

Đường Bội thay quần áo xong, khi đi ra thì thấy Cố Diệp đang đứng bên cạnh Sở Dực Thành.

Cô đi về hướng bọn họ, hình như hai người đang nói cái gì đó.

Chú ý tới ánh mắt của cô, Sở Dực Thành quay đầu nhìn cô, cười vẫy tay.

Mấy ngày không gặp Cố Diệp đã gầy đi một chút.

Nhưng điều này không làm giảm sự đẹp trai của hắn, hoặc có lẽ là, Cố Diệp chán chường mệt mỏi, nhìn càng đẹp trai và có sức hút hơn.

Vốn dĩ vẻ đẹp của hắn đã có chút lưu manh, lúc này khóe môi lại nhếch lên, ngẩng đầu cười với Đường Bội, đôi mắt sáng rỡ, nhìn càng thêm tà tứ.

“Hình như đã mấy ngày không gặp.” Cố Diệp cười với Đường Bội.

Đường Bội cũng cười lại, từ từ đi tới bên cạnh Sở Dực Thành.

Cô không nhìn Cố Diệp, xe gặp vấn đề, trừ Sở Dực Thành, sợ rằng không còn mấy người biết.

Nhưng Cố Diệp lại dùng ánh mắt ân cần nhìn cô, hỏi: “Vết thương khỏi chưa?”

Không chỉ là Đường Bội, ngay cả Sở Dực Thành cũng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Diệp.

Cố Diệp giơ hai tay lên, vô tội cười nói: “Hết cách rồi, bị người Sở gia vặn hỏi hai ngày một đêm, cho dù tôi không muốn biết cũng biết rồi.”

Hắn nhìn vào mắt Đường Bội, nụ cười trên mặt không hề chạm đến đáy mắt: “Một nữa kia của cô Đường, quả nhiên vừa mạnh mẽ vừa cường thế.”

Cố Diệp nói xong, không ở lại lâu.

Hắn xoay người đi về hướng hậu trường, để lại Đường Bội và Sở Dực Thành bốn mắt nhìn nhau.

Sở Quân Việt điều tra Cố Diệp, thành thật mà nói, Đường Bội không thấy bất ngờ.

Nhưng thân là một người mới trong giới, dù là bất kỳ ai cũng nhìn ra, sau lưng Cố Diệp chắc chắn có một người chống lưng đáng gờm, nhưng mà không chút kiêng kỵ, biểu hiện sự bất mãn với Sở gia trước mặt đạo diễn Sở, thật sự không sao sao?

Đường Bội và Sở Dực Thành cùng nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt nhau.

“Anh ta…” Đường Bội nghiêng đầu, nhìn màn hình trước mặt Sở Dực Thành.

Máy quay ở hiện trường đã được điều chỉnh, giữa màn hình, chính là dáng người cao gầy của Cố Diệp.

“Xem ra, hình như là tức giận.” Sở Dực Thành tỉnh bơ nói.

Đường Bội nhíu mày, một suy nghĩ xẹt qua trong đầu.

“Ngay trước mặt chú và con, trực tiếp biểu lộ sự bất mãn, nhìn dáng vẻ của Văn Tư Miểu, thật sự có hơi nóng nảy.” Sở Dực Thành lại nói.

“A?” Đường Bội hỏi: “Nói thế nào?”

“Thời gian chú ở trong giới giải trí này không ngắn.” Sở Dực Thành vừa chỉnh góc quay, vừa nói với Đường Bội: “Có bối cảnh, có hậu đài, tài hoa hơn người, nhan sắc hơn người, diệp gia quán, chú đã gặp nhiều người còn giỏi hơn Cố Diệp. Nhưng cái giới này, không phải chỉ có bấy nhiêu là đủ.”

Anh ta quay đầu nhìn Đường Bội, nói tiếp: “Muốn đứng vững trong giới này, tất nhiên những thứ đó rất quan trọng. Nhưng tình cảm và chỉ số thông minh của bản thân, cũng khá quan trọng.”

Đường Bội yên lặng gật đầu.

“Bây giờ là thời đại công nghệ, một diễn viên nổi tiếng thế nào, nếu như không thể kéo dài ánh sáng, muốn tẩy chai người đó, thật sự quá dễ. Nhưng nếu đắc tội một ông lớn thì tiền đồ cả đời có thể nát trong một giây.” Sở Dực Thành vừa nói vừa híp mắt lại, nói tiếp: “Quân Việt, chính là ông lớn trong lời chú nói.”

Đường Bội không nói gì.

Sau lưng Cố Diệp có hậu đài, chuyện này không thể nghi ngờ.

Lúc trước mặc dù hắn biểu hiện mình là người vì cái lợi trước mắt, nhưng có thể nhìn ra, hắn là một người vô cùng thông minh.

Theo lý mà nói…

Lúc này Sở Dực Thành lại nói: “Trừ phi cậu ta vốn không coi cái giới này ra gì, làm diễn viên chỉ để chơi đùa, vậy chú tin rằng, cậu ta thật sự có thể để lộ sự vui buồn mừng giận của mình.”

“Cố Diệp… Không phải chỉ là chơi đùa thôi chứ?” Đường Bội nói.

“Cho nên chúng ta cần phải nghĩ cho thật kỹ.” Sở Dực Thành quay đầu nhìn Đường Bội.

Anh ta từng là tiểu thiếu gia của Sở gia, là đứa con út mà ông cụ Sở vô cùng coi trọng, tài hoa hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, từng là người thừa kế mà Sở gia vô cùng xem trọng.

Từ khi Đường Bội biết anh ta đến nay, anh ta lãnh ngạo và độc lập, chìm đắm vào tình xưa của mình là Thích Bạch Phong.

Lúc này mắt hơi híp lại, ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt, nhìn vào, giống như biến thành người khác vậy.

“Vậy ý chú là…” Đường Bội trầm ngâm chốc lát, vẫn hỏi.

“Hoặc là, cậu ta đang tức giận, ngay cả tiền đồ cũng không thèm để ý, vậy con có thể đi hỏi thử xem rốt cuộc Văn Tư Miểu đã làm gì cậu ta.” Sở Dực Thành lại nói: “Hoặc, cậu ta cố ý. Cố ý biểu hiện như thế này trước mặt chúng ta, bọn Văn Tư Miểu hoàn toàn không bắt được nhược điểm gì từ chỗ Cố Diệp nên chỉ có thể thả cậu ta về.”

Sở Dực Thành cười nhạt, nói: “Vậy nếu Cố Diệp thật sự không có vấn đề gì. Hoặc…”

“Hoặc là, thế lực sau lưng anh ta, so với sự tưởng tượng của chúng ta còn lớn hơn, sâu hơn, nên chúng ta mới không tra ra được cái gì.” Đường Bội nghe vậy, chắc chắn nói.

“Không sai.” Sở Dực Thành cười một tiếng.

Anh ta ngồi xuống ghế, nói: “Bội Bội, con cẩn thận một chút.”

Anh ta tin tưởng trải qua chuyện hôm đó, chắc chắn Sở Quân Việt sẽ tăng cường bảo vệ an toàn cho Đường Bội.

Nhưng là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nhất là, còn do người mình làm.

“Vâng.” Đường Bội gật đầu.

Hôm nay, cảnh quay của cô rất đơn giản.

Bạch An mất hết ý chí, quyết định đi Mỹ.

Không ngờ là vì tâm trạng không tốt, nên lúc ngồi trên máy bay tư nhân, cơ thể cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Những dấu hiệu của việc sanh non khiến cô sợ hãi.

Sau khi máy bay hạ cánh, Bạch An lập tức được đưa đến bệnh viện Sở gia.

Sau đó, chính là bi kịch.

Đường Bội đóng kịch bản lại, xây dựng tình huống trong đầu một lần.

Cô đặt mình vào hoàn cảnh đấy để cảm thụ tâm trạng của Bạch An lúc đó.

Lần đầu tiên đi xa nhà.

Tha hương nơi đất khách quê người.

Ở trong nước, bị người mình yêu mười năm tổn thương nặng nề, trong bụng vẫn còn đứa con của anh ta.

Nhưng rất có thể, sau này bọn họ không thể liên lạc gì với nhau nữa.

Máy bay tư nhân là do Sở Quân Việt cung cấp, lần này, anh cho người kiểm tra rất nhiều lần, từ hộp đen đến máy rồi đến cánh quạt, bảo đảm mỗi bộ phận trên máy bay đều hoàn hảo mới yên tâm đưa đến đoàn phim.

Lúc này, Đường Bội đứng cách máy bay tư nhân không xa.

Cô đặt hai tay lên bụng mình.

Nếu như đổi lại là cô, gặp tình huống giống như Bạch An, không biết sẽ có dũng khí bỏ đi một mình, diệp gia quán, sinh ra đứa bé vừa chào đời đã không thấy mặt ba mình hay không.

Cô nhớ lại mẹ của mình.

Mặc dù lúc ấy còn nhỏ, nhưng Đường Bội vẫn nhớ rõ cái đêm hôm đó, mẹ nắm tay mình, bị đuổi ra khỏi Đường gia.

Không biết khi đó mẹ nghĩ như thế nào.

Nhưng mà em trai quả thật đã bình an đến thế giới này.

Khóe môi Đường Bội hơi nâng lên, đổi lại là cô, cô nhất định sẽ làm tốt hơn Bạch An.

Ít nhất cô sẽ giống như mẹ, bảo đảm đứa bé trong bụng bình an đi tới thế giới này.

Và, dành tất cả tình yêu thương của mình cho bé.

Bên kia, Sở Dực Thành đã chuẩn bị bấm máy.

Đường Bội coi lại kịch bản một lần cuối rồi đứng lên đi về phía máy bay tư nhân.

Máy quay phim đã vào vị trí, Đường Bội đứng ở trước cửa máy bay, hơi cúi thấp đầu xuống.

Hai diễn viên trung niên đóng vai ba mẹ Bạch An đứng ở bên cạnh cô.

“An An.” Mẹ Bạch là một người mẹ, lòng cũng mềm yếu hơn.

Trong mắt của bà đầy nước mắt, khẽ nói: “Con không thể suy nghĩ cho ba mẹ một chút sao? Một mình con ra nước ngoài như vậy, trong bụng còn...”

Bà dừng một chút, đôi mắt càng thêm bi thương: “Một mình con, cho dù sinh đứa bé ra, nhưng làm sao chăm sóc nó đây hả con?”

Bà nắm lấy cánh tay của Bạch An, cầu khẩn nói: “An An, nghe lời mẹ, con còn trẻ, mẹ biết con không bỏ được, nhưng đứa bé này, nó không được mong đợi, cho dù thật sự đi tới thế giới này, cũng sẽ không...”

Bà không thể nói tiếp được, cúi đầu khóc thút thít, lặng lẽ lau nước mắt trên mặt.

Không người mẹ nào không thương con mình.

Bà cũng là mẹ, cho nên biết suy nghĩ trong lòng Bạch An, cũng biết sự quật cường của cô.

Con gái của bà, mới hơn hai mươi tuổi, thanh xuân như hoa vậy.

Nếu như cô vẫn kiên quyết muốn sinh đứa bé này ra, Tạ Liên Thành lại không chịu kết hôn với cô, người luôn sĩ diện như ba Bạch, tuyệt đối sẽ không cho cô tiếp tục ở đây.

“An An... Mẹ cầu xin con! Sau này con sẽ có nhiều đứa bé khác, diệp gia quán, con còn trẻ như vậy, còn cả một chặng đường dài phải đi. Lần này... Lần này hãy nghe lời ba mẹ nói đi!” Nước mắt mẹ Bạch giống như trân châu bị đứt đoạn, liên tục rơi xuống: “Đứa bé không có ba, sau này cũng sẽ không hạnh phúc.”

“Mẹ... Xin lỗi...” Từ đầu đến cuối Bạch An đều không ngẩng đầu lên.

Nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống, thậm chí còn có mấy giọt rơi vào mu bàn tay của mẹ Bạch: “Nhưng mà con yêu anh ấy! Con muốn sinh đứa bé này ra.”

“Hừ!” Ba Bạch đứng bên cạnh nghe vậy, nặng nề hừ một cái, lạnh lùng nói: “Đừng nói nữa, nó muốn đi, thì cứ để nó đi đi.”

“An An...” Nước mắt mẹ Bạch rơi nhiều hơn.

Con gái của bà, chỉ là hơi tùy hứng một tí, nhưng luôn nghe lời ba nó. Chẳng biết từ khi nào, lại vì một người đàn ông khác, ngay cả lời của ba mẹ mình cũng không nghe.

“Mẹ...” Giọng Bạch An cũng nghẹn ngào: “Con xin lỗi! Hai người cứ coi như không có đứa con gái này đi.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng đẩy tay mẹ mình ra.

Sau lưng truyền tới tiếng khóc tỉ tê của mẹ, còn có tiếng thở dốc tức giận của ba.

Bạch An biết mình không chỉ ích kỷ mà còn bất hiếu, nhưng mà...

Cô đặt tay lên bụng của mình, đứa bé còn quá nhỏ, cô không thể cảm giác được sự hiện hữu của nó. Nhưng mà cô biết, bên trong là một sinh mạng nho nhỏ, là kết tinh của mình và Tạ Liên Thành.

Hãy để cho cô, ích kỷ một lần cuối cùng đi!

Bạch An mặt đầy nước mắt bước lên máy bay.

Cửa máy bay sau lưng cô từ từ đóng lại, cách cánh cửa thật dày, trên tấm kính thủy tinh nhỏ mờ, Bạch An nhìn mẹ mình khóc như mưa, rồi lo lắng nhìn về phía ba của cô...

Đây là lần cuối cùng cô làm cho ba mẹ đau lòng!

Bạch An yên lặng tự nói với mình.

Cô biết ba vẫn muốn quật khởi Bạch gia, cũng biết thân là con gái độc nhất của Bạch gia, mình có trách nhiệm gì.

Đây là lần cuối cùng, để cho cô tùy hứng một lần cuối đi.

Tạ Liên Thành không tin Bạch An luôn luôn quậy phá chơi bời, lại có một tờ phiếu điểm đại học thật xinh đẹp.

Thì ra đó là sự thật.

Đó là kết quả Bạch An tự mình cố gắng.

Kiếp này Bạch An ngay cả việc của mình cũng không để ở trong lòng, nhưng chưa từng lừa dối Tạ Liên Thành.

Nhưng từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ chịu tin cô.

Dù chỉ là một chuyện nhỏ.

Điều duy nhất cô giấu anh ta, là đứa bé trong bụng hiện tại.

Đây là sự kiêu ngạo cũng là ranh giới cuối cùng của cô.

Vì thật ra cô rất sợ, rất sợ sau khi mình nói chuyện này với Tạ Liên Thành, lại chỉ nhận được cái liếc mắt khinh thường của anh ta.

Nếu như Tạ Liên Thành dùng ánh mắt ấy cau mày nhìn cô, hỏi: “Cô chắc chắn đứa bé là của tôi?”

Bạch An sợ rằng mình sẽ sụp đổ ngay tại chỗ.

Cho nên, cứ để cho cô mang theo chút kiêu ngạo cuối cùng, rời khỏi nơi này.

Cô cầm theo phiếu điểm có thành tích cực kỳ tốt mà mình cố gắng lấy được vì lời nói của Tạ Liên Thành, xin được vào trường đại học tốt ở Mỹ.

Đợi ba năm sau cô trở lại, có lẽ đã sớm cảnh còn người mất.

Cánh máy bay chuyển động, trong tiếng ầm ầm, máy bay tư nhân từ từ cất cánh.

Máy quay phim gắn trên giá cũng bay lên không trung, ống kính ngừng lại trên mặt Bạch An ở giây phút cô đứng ở cửa máy bay.

Trong một đêm, cô gái đầy nhiệt huyết, yêu không chút toan tính, cho đi tất cả ấy dường như đã hoàn toàn trưởng thành.

Sở Dực Thành nhìn nét mặt của Đường Bội trong màn hình ti vi, đôi mắt cô vẫn ngấn nước, nhưng đã trở nên kiên định.

Tổn thương vốn là động lực tốt nhất để một người nhanh chóng trưởng thành, huống chi tổn thương đó còn đến từ người yêu.

Nếu như năm đó anh ta biết được, Thích Bạch Phong mang theo tâm tình như vậy ra nước ngoài.

Nếu như năm đó anh ta biết được, mình đã từng hiểu lầm Thích Bạch Phong nhiều như thế.

Nếu như khi ấy anh ta hiểu thế nào là yêu, biết đâu sẽ hiểu rõ, mười năm kiên trì yêu thương và theo đuổi, tuyệt đối không thể chỉ vì niềm vui mà có thể kiên trì như thế.

Nếu như…

Nhưng trên đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy!

Sở Dực Thành cười tự giễu.

Sự thật thì, cho dù bây giờ anh ta bằng lòng quay lại, anh ta đã sớm hiểu thế nào là yêu, anh ta bằng lòng dùng tất cả những thứ mình có để đánh đổi, cũng không đổi được những thứ Thích Bạch Phong đã từng dành cho anh ta, tình yêu dũng cảm và thuần khiết.

Bọn họ, sớm đã lỡ mất nhau.

Người thật sự không bỏ xuống được, thật ra vẫn luôn là anh ta!

Cũng chỉ có anh ta.

Quay xong màn ngoại cảnh cuối cùng.

Nhân viên trường quay bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, nhưng họ nhanh chóng phát hiện, càng lên cao máy bay lại không có dấu hiệu trở về điểm xuất phát.

Mọi người nhận ra điều kỳ lạ!

Phát hiện không thích hợp đầu tiên là phó đạo diễn Sư Học Lâm.

Sư Học Lâm luôn luôn bình tĩnh, lúc này lại có phần bối rối bước nhanh đến bên cạnh Sở Dực Thành, ngẩng đầu lên nhìn máy bay càng lúc càng lên cao, hỏi: “Đạo diễn Sở, máy bay phải nên quay lại lâu rồi mới đúng chứ?”

Sở Dực Thành ngẩng đầu nhìn trời, máy bay đã trở nên rất nhỏ, càng lên cao, nhìn càng giống diều giấy mà trẻ con thả.

Anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Văn Tư Miểu.

“Tư Miểu” Sở Dực Thành không chào hỏi, nhanh chóng hỏi: “Các cậu nói với phi công, trực tiếp đưa Bội Bội về à?”

Chuyện này không phải là không có khả năng.

Bên kia điện thoại Văn Tư Miểu lập tức sửng sốt nói: “Không có.”

Hắn lập tức hỏi lại: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Máy bay càng lên càng cao, dường như không trở về.” Sở Dực Thành nói: “Cậu hỏi Quân Việt thử xem.”

“Được.” Văn Tư Miểu cúp điện thoại.

Sở Dực Thành mới cúp điện thoại thì nó lại nhanh chóng vang lên.

Lúc này là điện thoại của Sở Quân Việt.

“Chú.” Giọng điệu Sở Quân Việt có phần gấp gáp, nghe như là đang đi ngoài đường.

“Con lập tức tới ngay, có thể liên lạc được với Bội Bội không?”

“Cô ấy không mang theo điện thoại di động.” Phát hiện điều kỳ lạ, Lục Tử Mặc cũng đã chạy đến, nhìn thấy ánh mắt Sở Dực Thành liền vội vàng nói.

Lúc Đường Bội đóng phim, điện thoại và đồ dùng cá nhân đều giao cho Lục Tử Mặc giữ.

“E là không thể.” Sở Dực Thành nặng nề nói với Sở Quân Việt qua điện thoại.

“…Chú!” Giọng của Sở Quân Việt trở nên nghiêm túc: “Bội Bội có thể xảy ra chuyện!”

Sở Quân Việt chán nản nắm chặt điện thoại, Văn Tư Miểu đi theo sau lưng anh ta cũng không dám thở mạnh.

Lúc trước trừng phạt những kẻ quấy rồi kia quá mức thuận lợi.

Hoặc là nói, toàn bộ Sở gia đã quá lâu không đối mặt với sự khiêu khích như thế, quen được mọi người tôn trọng, đi đến chỗ nào mọi người cũng kính sợ, cho dù lúc ấy biết không hoàn toàn bắt được thế lực ở phía sau nhưng cứ nghĩ rằng giết gà dọa khỉ thì đối phương sẽ thu liễm lại.

Nhưng không ngờ rằng, nhanh như vậy mà bọn họ đã tiếp tục hành động.

Sở Quân Việt bước nhanh hơn, nếu như, nếu như Đường Bội thật sự xảy ra chuyện gì…

Anh không dám nghĩ tiếp!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương, truyện Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương, đọc truyện Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương, Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương full, Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top