Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trùng Sinh Người Có Nghề
"Thế nào?" Trưởng trấn hỏi, nhìn bộ dáng của ông chủ Tiêu, trong lòng của hắn đã nắm chắc, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
"Ngươi xác định đây là tay nghề của tiểu quỷ kia? Nếu ta đoán không sai, đây chính là Thất Tinh Phá Cương thủ nghệ thất truyền đã lâu, ở vùng ven biển mới có thể nhìn thấy kiến trúc trúc lâu như vậy!" Tiếu lão bản thất thanh nhìn về phía trưởng trấn, trong mắt lộ vẻ không tin.
Tay nghề Thất Tinh Phá Cương...
Đây chính là công nghệ đại biểu cho cảnh giới cao nhất của thợ sơn, bình thường thợ sơn căn bản không biết cái tên này, mà ông chủ Tiếu chẳng những biết còn nói ra, chứng minh người này không đơn giản.
Lưu Tinh trong lòng có chút xúc động, nhưng vẫn nhịn xuống không có hỏi nhiều chi tiết trong đó. Dù sao tay nghề Thất Tinh Phá Cương của hắn, là do trọng sinh mang đến, có nhiều nội tình cũng không thể giải thích.
Trưởng trấn cười nhìn về phía Vương thôn trưởng, hiện tại lúc này có thể nghịch chuyển tình thế hay không, phải xem Vương thôn trưởng chào hàng Lưu Tinh như thế nào.
"Ông chủ Tiêu, không những ta xác định lầu trúc này là Lưu Tĩnh tự mình thiết kế xây dựng. nên, mấy trăm thôn dân xung quanh cũng đều có thể làm chứng!" Vương thôn trưởng vuốt râu nói: "Ngươi không tin, cé thể hỏi bọn họ.”
Vương thôn trưởng nhìn về phía mấy trăm thôn dân thôn Đông Tự xung quanh.
"Đúng vậy, thật sự là do Tiểu Lưu xây dựng nên!"
"Hôm qua ta còn đang ở đây hỗ trợ!"
"Ông chủ Tiếu, chuyện này tuyệt đối không sai, ta có thể làm chứng!"
"Mấy trăm thôn dân đứng dậy, kể lại chi tiết tình huống.
Ông chủ Tiếu nghe vậy sững sờ, sau khi cười khổ một tiếng nhìn về phía Lưu Tĩnh: "Thật không nhìn ra, ngươi tuổi còn nhỏ mà có tay nghề Tỳ Hưu lợi hại như thế! Nói một chút...sư phụ ngươi là ai?"
"Không thể trả lời!" Lưu Tinh suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Sư phụ hắn hiện tại đoán chừng còn đang học đồ ở vùng ven biển cái sơn thôn nhỏ nào đó, nếu nói được, chỉ sợ sẽ phiền toái gia thân, cho nên còn ngậm miệng không đề cập tới mới tốt.
"Tên tiểu quỷ này!” Ông chủ Tiếu trả lời với Lưu Tinh, rất rõ ràng có chút khó chịu.
"Ta tên Lưu Tỉnh, không. gọi tiểu quỷ!" Lưu Tỉnh sửa lại.
"Được rồi! Được rồi!" Tiếu lão bản nhìn thời gian một chút: "Nếu nhiều người chứng minh ngươi có thực lực một lần nữa kiến tạo trúc lâu, vậy ta đây liền kêu người đi trưởng trấn đền 50 vạn cho thôn Đông Tự, ngươi có muốn đi theo cùng hay không a?"
Lời này chẳng những khiến mấy trăm thôn dân chung quanh cảm thấy giật mình, ngay cả Lưu Tinh cũng giật mình không nhỏ, hắn gãi gãi đầu ngượng ngùng cười nói: "Ngài thật sự dự định xây dựng lại trúc lâu?"
"Đúng vậy!" Ông chủ Tiêu đẩy đẩy mắt kiếng gọng vàng trên sống mũi, nghiêm túc gật đầu.
"Có thể nói một chút vì sao không?" Trong mắt Lưu Tinh, cũng không cho rằng ông chủ Tiêu này đầu tư vào trúc lâu, thật sự chính là vì làm khu du lịch kiếm tiền, dù sao lấy ánh mắt trùng sinh của hắn, có thể nhìn ra thôn Đông Dữ này cũng không phải là địa phương tốt để du lịch ngắm cảnh.
"Cái này..." Tiếu lão bản trầm ngâm một chút mới nói: "Ai! Kỳ thật nói ra cũng không sao, đừng thấy ta giống như người bên ngoài, kỳ thật gia gia của ta, thái gia gia đều là thôn dân của thôn Đông Tự này, khi đó chiến loạn chạy ra ngoài, cho tới bây giờ an định lại mới nghĩ đến việc trở về thôn Đông Tự nhìn xem, mà trúc lâu... Trước kia là nhà của gia gia ta, ý tứ trong đó, ngươi hiểu không?"
"Không phải chứ?" Lưu Tinh chấn động.
Mấy trăm thôn xóm xung quanh cũng kinh hãi không thôi.
Vương thôn trưởng trừng to mắt liên tục hỏi: "Ông chủ Tiêu, chẳng lẽ gia gia ngươi là Tiếu Đằng Phi?"
"Đúng vậy." Ông chủ Tiêu mỉm cười gật đầu.
"Vậy thì không sai được, lầu trúc của thôn bộ đích thật là của Tiếu gia các ngươi, khi còn bé ta còn từng gặp qua gia gia ngươi rồi!" Vương thôn trưởng nói đến đây là thổn thức không thôi.
"Ông nội của ta cũng thường xuyên nói đến ngài, chỉ là hắn hiện tại đã lớn tuổi, không thể di động, bằng không lần này tới thôn Đông Tự cũng sẽ không phải là ta!" Ông chủ Tiêu nhìn về phía trưởng trấn: "Việc này không nên chậm trễ, hiện tại hiểu lầm đều giải thích rõ ràng, có nên đi trưởng trấn chuyển khoản cho thôn Đông Tự hay không, sau đó để cho tiểu quỷ... Lưu Tinh kiến tạo trúc lâu?"
Số tiền này kỳ thật sớm muộn gì cũng phải cho thôn Đông Tự, xem như là gia gia hồi báo cho thôn Đông Tự, tuy rằng lão nhân gia ông ta không thể trở về nhìn một chút, nhưng tâm vẫn còn ở thôn Đông Tự, cũng có ý nghĩ lá rụng về cội.
"Tốt! Tốt!" Trưởng trấn biết rõ nội tình bên trong, lập tức gật đầu cười.
Lưu Tỉnh lại là nói: "Đợi một chút, kiên tạo trúc lâu cũng không có đơn giản như vậy, ta còn có mấy cái điều kiện chưa nói đây!"
"Ồ... điều kiện gì?" Ông chủ Tiếu nhíu mày.
Trưởng trấn cũng có chút không vui.
Vương thôn trưởng rất muốn ngăn Lưu Tỉnh được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng cuối cùng vẫn không có làm ra cử động thực tế, dù sao hắn không hiểu kiến tạo trúc lâu, cũng không thể làm loạn.
Lưu Tinh nhìn thoáng qua mấy trăm thôn dân thôn Đông Tự chung quanh, cũng không có trực tiếp đem điều kiện nói ra, mà là hướng lầu trúc bộ lạc thôn sụp đổ đi đến.
"Đứa nhỏ này!" Vương thôn trưởng thấy thế vội vàng đi theo phía sau.
Trưởng trấn nhún vai, không có cách nào khác, hắn chỉ có thể theo sát ông chủ Tiểu.
Trên sân phơi thóc, Lưu Tinh cẩn thận quan sát một chút tình huống chân thật của trúc lâu sụp đổ, mới nói với ông chủ Tiếu: "Chiếu theo ý của ngươi, xây dựng một tòa trúc lâu mới nhất định phải giống như đúc tòa nhà cũ này đúng. không?"
"Ít nhất có thể đạt tới tám chín phần mười độ thật chứ?" Ông chủ Tiếu nói ra giới hạn thấp nhất mà hắn có thể chấp nhận.
"Ta có thể đem độ chính xác đạt tới trăm phần trăm, liền xem ngươi trả cho ta bao nhiêu tiền công!" Lưu Tỉnh đột nhiên nói ra lời kinh người, mặt mang ý cười nhìn về phía lão bản.
Trước đó Vương thôn trưởng lựa chọn Tạ lão, mà không lựa chọn hắn, vậy tình nghĩa giữa hắn và thôn Đông Tự trên thực tế cũng đã đứt đoạn, chỉ sợ mấy lãnh đạo ở đây đều biết sự thật.
Nói cách khác, bây giờ hắn muốn ra tay xây dựng trúc lâu, vậy thì không thể miễn phí.
Bằng không khi Tạ lão đến đây, hắn không tiếp nhận được, càng không thể làm gì được.
Mà đòi tiền ngoại trừ có thể hóa giải xấu hổ với thôn Đông Tự, cùng với nhiều người là muốn tỏ thái độ Lưu Tinh hắn không phải người tốt, cũng không phải dễ bắt nạt như vậy.
Nếu không đáp ứng, tự nhiên là phất ống tay áo rời đi.
Ông chủ Tiếu không ngờ Lưu Tỉnh mới có tí tuổi mà đã tiên vào trong tiền, sửng sốt một chút liền hỏi: "Vậy ngươi cần bao nhiêu tiền công, nói thử xem, nếu hợp lý, ta có thể đáp ứng."
Câu này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Mấy trăm thôn dân thôn Đông Tự đều bí mật nghị luận, có người nói Lưu Tinh không phải, nhưng càng nhiều là ủng hộ Lưu Tinh, dù sao ai cũng phải ăn cơm, không có khả năng hỗ trợ miễn phí.
Vương thôn trưởng rất muốn đứng ra nói Lưu Tình bỏ ra tiền công từ năm mươi vạn, nhưng
nghĩ nghĩ lại từ bỏ toàn bộ ý nghĩ.
Bởi vì hắn phát hiện oán khí trong đôi mắt Lưu Tinh rất nặng, lúc này mạnh mẽ xuất đầu cũng không có chỗ tốt.
Trưởng trấn thì có chút đau đầu, bất quá sự tình có thể phát triển như vậy, là nằm trong dự liệu của hắn.
Lưu Tinh thấy tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của hắn, lập tức nhìn thoáng qua Tạ lão bị cột vào ghế nói: "Tiền công của ta không nhiều lắm, gấp Tạ lão mười lần là được."
"Tạ lão gấp mười lần?" Ông chủ Tiếu có chút kinh ngạc, nhìn về phía trưởng trấn: "Ta mời Tạ lão tới đây, không phải lúc trước đã nói là sẽ hỗ trợ miễn phí sao? Tất cả chi tiêu chờ ta báo cáo tình hình với ông nội xong, đều sẽ dâng đủ số."
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Trùng Sinh Người Có Nghề,
truyện Trùng Sinh Người Có Nghề,
đọc truyện Trùng Sinh Người Có Nghề,
Trùng Sinh Người Có Nghề full,
Trùng Sinh Người Có Nghề chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!