Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 23: Chương 23:


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Cuối cùng, Lưu Tiêu Di cự tuyệt yêu cầu của Lưu Trạch Hằng cùng cô đi dạo phố với Trình Trí An. Lưu Trạch Hằng cũng không thân với Trình Trí An, cô cũng rõ Đại Băng Sơn cuối cùng đang suy nghĩ cái gì?
Gần đây cô cũng không thể hiểu nổi Đại Băng Sơn. Nếu cô chỉ 17 tuổi, nhất định cô sẽ cảm thấy hành vi này của Lưu Trạch Hằng biểu hiện anh thích cô, nhưng mà ở tuổi 27, cô đã không còn ngây thơ như vậy nữa.
Bây giờ cô không còn đi theo anh như tùy tùng nhỏ giống trước kia nữa, anh cảm thấy không quen, muốn củng cố địa vị của mình nên mới có loại hành động này.
Sau khi Lưu Tiêu Di làm xong bài tập về nhà, Lưu Trạch Hằng thu thập sách ở trong phòng khách đem về phòng, đặt trên bàn học, thoáng nhìn thấy trên bàn học có một cái hộp màu đen nhỏ. Trên mặt hộp toàn ghi tiếng Anh, là chocolate nguyên chất.
Trong phòng anh sao lại có loại đồ vật này?

Có thể đi vào phòng anh thì chỉ có Lưu Tiêu Di  hoặc ba mẹ anh.
Sáng nay rời giường anh chưa thấy cái hộp này, phòng chừng là thời gian ban ngày mới bỏ vào.
Cha mẹ không biết anh thích loại chocolate đắng này, chỉ có Lưu Tiêu Di biết.
Như vậy……
Cô đặt ở đây làm gì?
Lưu Trạch Hằng mở máy tính ra, đăng nhập QQ, nhìn thấy chân dung Lưu Tiêu Di sáng lên. Trước kia Lưu Tiêu Di nghiện lên mạng, buổi tối mỗi ngày đều sẽ lên mạng đến rạng sáng, đều là xem manga anime, đặc biệt thích Inuyasha và vương tử tennis.
Anh click vào hình chân dung của cô, mở khung chat ra, đặt tay lên bàn phím gõ nhanh như bay.
【 Hằng: Đang làm gì? 】
Lưu Tiêu Di cho rằng Lưu Trạch Hằng đang quản lý cô, một giây sau trả lời.
【 bị đuổi giết の heo nữ: Hôm nay là thứ sáu, tớ có thể chơi máy tính! 】

【 Hằng:……】
【 Hằng: Trên bàn tôi có một hộp chocolate, là cậu đặt ở đây sao? 】
【 bị đuổi giết の heo nữ: Mua sai rồi, không thích ăn. 】
Lưu Trạch Hằng nhìn Lưu Tiêu Di khẩu thị tâm phi, nhịn không được muốn đùa giỡn cô, nhưng với tính cách của anh không thể làm được việc này.
Về phương diện khác, Lưu Tiêu Di thông qua QQ xác nhận thời gian và địa điểm hẹn đi dạo phố với Trình Trí An.

Tắt máy tính xong, Lưu Tiêu Di mở tủ quần áo, nhìn xem ngày mai nên mặc quần áo nào. Hằng ngày đều mặc đồng phục nên thường phục không nhiều lắm, cơ hồ đều là áo thun với quần Jean, vô cùng bình thường. Cầm ra một cái áo thun đỏ với quàn jean đen đặt lên trên ghế. Cô có một cái túi da nhỏ, là cô hai của cô ở bên Mỹ năm ngoái về nước cho, cô bảo quản rất kỹ, nhìn vẫn như mới. Thả vào một túi khăn giấy, lại tìm ví tiền trong cặp schs, lúc chuẩn bị bỏ vào thì nhớ tới tiền của cô…
Mua chocolate cho Đại Băng Sơn, tiền của cô còn thừa 5 đồng!
5 đồng làm sao đi dạo phố?
Dù cô không tính mua cái gì, nhưng Trình Trí An là một tên tham ăn, đi dạo phố hắn nhất định sẽ mua đồ ăn vặt, thịt nướng ven đường… hắn đều thích.
Nếu cô nói không mua, chỉ có hắn ăn một mình thì quá xấu hổ.
Lưu Tiêu Di liếc tủ đồng hồ báo thức trên đầu giường, còn chưa tới 11 giờ, không biết Đại Băng Sơn đã ngủ chưa. Sờ soạng đi ra phòng khách, mở đèn phòng khách, đi đến trước quấy TV, cầm lấy điện thoại bàn thành thạo mà bấm một chuỗi dãy số.
“Làm sao vậy?” Bên kia vang lên thanh âm lười biếng của Lưu Trạch Hằng.
“Trạch Hằng, có thể cho tớ mượn 50 đồng không?”
Bởi vì mẹ Di muốn anh quản lý Lưu Tiêu Di để cô không tiêu tiền lung tung, theo thói quen anh hỏi: “Làm gì?”
“…… Đi dạo phố.”

À, nguyên lai muốn đi dạo phố với bạn học nam mới tới, tìm anh vay tiền, quyết đoán trả lời: “Không cho mượn!”
Lưu Tiêu Di còn chưa có mở miệng, Lưu Trạch Hằng đã cúp điện thoại.
Lưu Tiêu Di nhìn điện thoại, nói với điện thoại như đang nói với Lưu Trạch Hằng, bất mãn mà nói: “Thấy chết mà không cứu, lạnh nhạt, vô tình, tuyệt giao!”
*
Buổi sáng ngày tiếp theo, Di ba Di mẹ rạng sáng 2 giờ mới tan tầm, buổi sáng muốn ở nhà ngủ bù. Lúc 7 8 giờ, Mẹ Di đưa một tờ 50 đồng cho Tiêu Di đi xuống lầu mua bữa sáng. Tiệm bán đồ ăn sáng ở gần đây rất rẻ, bánh cuốn 2 đồng rưỡi một đĩa, thêm cái trứng thì thêm 5 hào.
 Lưu Tiêu Di mua ba phần bánh cuốn thêm trứng, thối lại 41 đồng, yên lặng không lên tiếng mà nhét trong túi quần mình.
Di ba Di mẹ ăn xong bữa sáng, lại trở về phòng ngủ ngủ bù, đại khái giữa trưa ăn cơm xong bọn họ lại phải đi làm. Gần đay nhà xưởng đang cần hàng gấp, day chuyền sản xuất cơ hồ mỗi đêm đều phải tang ca.
Ăn cơm trưa xong, Lưu Tiêu Di xin phéo cha mẹ liền ra cửa. Ở nhà đối diện, Lưu Trạch Hằng thông qua mắt mèo trên cửa gỗ nhìn thấy Lưu Tiêu Di đang xuống lầu liền rón rén mở cửa xuống lầu, tránh cho Lưu Tiêu Di nghe được tiếng bước chân anh.
Ngẫm lại anh sống gần 30 tuổi, cư nhiên lại làm chuyện lén lút như thế này. Giống như trong tin tức thời sự thường xuyên nhắc tới, ông chồng theo dõi bắt gian vợ ngoại tình.
Lưu Tiêu Di xuống lầu vẫn luôn đi tới, Lưu Trạch Hằng sợ cô phát hiện, đi cách cô không xa không gần, ở mỗi đoạn đường đều sẽ dừng ở chổ có thể che lấp một chút, chậm rãi quan sát.
Lưu Tiêu Di hẹn Trình Trí An ở tiệm MacDonald ngay cửa trung tâm thương mại, cô tới đợi vài phút vẫn chưa thấy người đâu. Muốn đi tiệm bán quà vặt gần đó gọi điện cho cậu lại quên mang sổ ghi số điện thoại theo, đành phải tiếp tục đứng chờ ở cửa.
Đại khái hơn mười phút sau, Trình Trí An rốt cuộc xuất hiện, ở đầu đường bên kia chạy tới. Chạy đến trước mặt Lưu Tiêu Di, lấy tay chống nạnh khom lưng, thở hổn hển nói: “A…… A…… Thực xin lỗi, tớ đến muộn.”
Giữa hè nắng chói chang, Trình Trí An chạy tới ra không ít mồ hôi. Lưu Tiêu Di lấy khăn giấy trong túi da đưa cho cậu nói: “ Không sao, lau mồ hôi đi.”
“Cảm ơn!” Trình Trí An tiếp nhận khăn giấy, lau mồ hôi lung tung trên mặt, để lại một ít vụn giấy trên mặt.
Lưu Tiêu Di nâng tay lên giúp cậu lấy mấy vụn giấy trên mặt. Trình Trí An khó hiểu nhìn cô, thấy tay cô đưa ra trước mặt cạu, có một ít vụn giấy.

Trình Trí An bừng tỉnh nói: “Cảm ơn.”
Lưu Trạch Hằng ở cách đó không xa nhìn, trong lòng ngứa ngáy muốn chết, sao lại có thể như vậy, vợ anh sao có thể có hành động thân mật với người khác như vậy! Thật muốn kéo cô về nhà, buộc chặt ở nhà không cho đi đâu hết!
Lưu Tiêu Di và Trình Trí An đi dạo trong trung tâm thương mại, cô hỏi: “Bạn của cậu là nữ hay là nam?”
Thiếu niên lộ vẻ thẹn thùng, trả lời: “Nữ.”
“Là người cậu thích?” Lưu Tiêu Di đoán không sai nói, hẳn là cô gái muốn cậu học mỹ thuật.
“Đúng vậy.” Trình Trí An thẹn thùng qua đi, khôi phục vẻ mặt bình thường.
Lưu Tiêu Di hỏi: “Cậu biết cậu ấy thích cái gì không?”
Trình Trí An đáp: “Nếu tớ biết thì còn cần cậu giúp sao?”
Lưu Tiêu Di ngẩng đầu nhìn Trình Trí An, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: “Nhưng mà tớ lại không quen cậu ấy, làm sao biết cậu ấy thích cái gì?”
Trình Trí An cúi đầu, nhìn cô: “Cậu không phải cũng là con gái sao?”
Lưu Tiêu Di: “……”
Trách không được sau khi thi đại học, nữ sinh cậu thích chạy theo người khác.
Lưu Tiêu Di cảm thấy Trình Trí An là đại nam sinh rất biết cách dỗ dành con gái, nguyên lai cũng không am hiểu lắm a. Lúc Lưu Tiêu Di chưa góp ý cho cậu, Trình Trí An nói: “Trước kia tớ nghe cô ấy nói cô ấy thường bị đau bụng kinh, cậu nói xem tớ có nên mua cho cô ấy một ít gà đen bạch phượng hoàn?”
Ân, cái cách này cũng ấm áp, nhưng không cần đem loại đồ vật này làm thành quà sinh nhật!
Cảm thấy đời trước cậu ấy nhất định là tự mình lại đây mua quà sinh nhật, mua một đống gà đen bạch phượng hoàn?
Lưu Tiêu Di cho ý kiến: “Ách…… Tớ cảm thấy bình thường cậu đưa loại đồ vật này cũng tốt, nhưng không thích hợp làm quà tặng sinh nhật.”
“Vậy đưa cái gì? Cậu giúp tớ nghĩ xem nên tặng cái gì? VÍ dụ như cậu thích bạn trai cậu tặng cái gì cho cậu?”
Lưu Tiêu Di suy nghĩ một chút, nếu là Lưu Trạch Hằng thì trước kia anh đưa cái gì cô cũng đều thích. Cố tình anh lại chưa tặng cô cái gì, lúc kết hôn không có tiền mua nhẫn cưới, sau khi cưới mấy năm mới bổ sung, là chiếc nhẫn có viên đá thật to. Lúc đưa cho cô thì một chút lãng mạng cũng không có, ngày nọ anh tan làm về nhà, lúc chuẩn bị ăn cơm thì đưa cho cô một hộp nhẫn nói: “Đeo lên đi.”

Khi đó cô vẫn rất thích Lưu Trạch Hằng, nhìn chiếc nhẫn vui mừng muốn rơi nước mắt. Lúc đó chiếc nhẫn anh đưa cho dù không phải là nhẫn kim cương mà chỉ là nhẫn cỏ, thì cô vẫn xem như là bảo bối.
“Nếu như cô ấy thích cậu, thì cậu đưa cái gì cô ấy cũng sẽ thích, còn đặc biệt cao hứng.” Lưu Tiêu Di nghĩ đến Trình Trí An có nói hắn thích nữ sinh kia, nhưng không nghe nói nữ sinh kia cũng thích cậu, cố ý trêu chọc: “Bất quá, cô ấy thích cậu sao?”
“Muốn chết hả!” Trình Trí An bị chọc trúng tâm sự khó chịu, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy vai Lưu Tiêu Di, kéo cô lại gần mình, tay kia đè nặng lên đầu cô xoa xoa tóc ngắn.
“A, ha…… Không cần a……” Lưu Tiêu Di xin tha.
Trình Trí An đắc ý mà xoa tóc ngắn của cô.
Ở cách đó không xa Lưu Trạch Hằng nhìn thấy hình ảnh này, nắm tay thành nắm đấm, không thể nhịn! Thật sự không thể nhịn!
Chính là, hiện tại anh lấy thân phận gì mà đi ra ngoài……
Đành phải đứng tại chỗ nhìn hai người họ ve vãn đánh yêu.
Sau đó, Lưu Tiêu Di cùng Trình Trí An đi vào một cửa hàng lưu niệm, trên trong bán rất nhiều thứ dành cho nữ sinh, hoa cả mắt. Lưu Tiêu DI cầm một cái hộp nhạc mở ta, bên trong có một con búp bê đang nhảy ba lê. Cô mở nút công tắc, hộp nhạc phát ra âm thanh đinh linh đinh linh, đặc biệt thanh thúy.
“Cái này thế nào?” Lưu Tiêu Di trước kia rất muốn một cái hộp nhạc, nhưng chưa có ai tặng cho cô.
Trình Trí An giống như không có hứng thú, nói: “Xem thêm đi!”
“Được!” Lưu Tiêu Di buông hộp nhạc, chỉ vào một cái đèn bàn khắc hoa nói: “Cái này cũng không tồi.”
Trình Trí An dùng tay chống cằm, đánh giá: “Ừ, không tồi, rất có cảm giác nghệ thuật, lấy cái này đi.” Nói xong, mười phần quyết đoán mà đi tính tiền. Bởi vì muốn chuyển phát nhanh mấy ngàn km ngoại đến thủ đô, cậu nhờ nhân viên cửa hàng cẩn thận đóng gói đèn bàn.
Trình Trí An cùng Lưu Tiêu Di ra khỏi cửa hàng lưu niệm, Trình Trí An nói vô luận như thế nào đều phả mời cô đi ăn một bữa MacDonald. Hai người ăn xong MacDonald, ngồi ở trong tiệm nói chuyện phiếm. Lưu Tiêu Di vô tình liếc cửa kính của tiệm  liền nhìn thấy thân ảnh Lưu Trạch Hằng. Cô nhớ ngày hôm qua cô đã cự tuyệt Lưu Trạch Hằng đi theo bọn họ, không nghĩ tới anh thật sự tới. Cùng Trình Trí An nói: “Trí An, thời gian không còn sớm, tớ về nhà trước đây.”
Trình Trí An lên tiếng: “Ừ, được a!”
Trường học khác hướng với nhà Lưu Tiêu Di. Hai người ở cửa từ biệt nhau, tách ra trở về.
Lưu Tiêu Di ở đầu đường tìm tòi bóng dáng Lưu Trạch Hằng, phát hiện anh ở cách đó không xa, đi qua bên cạnh anh.
Cô hỏi: “Trạch Hằng, cậu theo dõi tớ sao?”


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa, truyện Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa, đọc truyện Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa, Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa full, Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top