Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Chương 38: Chân tướng hé lộ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Năm Kiến Nguyên thứ sáu ngày mùng 2 tháng 5 nông lịch, Vũ đế ở trên đại kim điện hạ lệnh để Trưởng Công Chúa dẫn theo Lữ Ngô Dũng và Lưu Du đi sứ Tây Vệ quốc, hơn nữa yêu cầu bọn họ phải xuất phát ngay hôm đó.
Không rõ vì sao Hoàng Thượng cấp bách như vậy, chúng thần nhao nhao nghị luận, ngay cả Chu Xảo Hân sau khi bệnh nặng lần đầu tiên vào triều cũng lộ thần sắc bất ngờ.
Nhớ tới mật báo vừa đưa tới, Vũ đế lập tức cao giọng nói, "Tây Vệ hoàng đăng cơ, chúng ta vốn nên sớm đưa lên hạ lễ mới phải, nhưng gần đây trong triều liên tiếp có chuyện xảy ra, cho nên mới trì hoãn việc này. Nay —"
Liếc nhìn Chu Xảo Hân ở phía dưới, Vũ đế nhẹ giọng nói, "Hoàng muội, lần này vất vả cho muội. Sớm xuất phát một chút có lẽ còn có thể kịp buổi khánh điển cuối cùng của Tây Vệ!"
Khẽ khép mắt, cảm thấy hết thảy coi như đã định, Chu Xảo Hân liền quỳ xuống, thanh âm trầm thấp nói, "Thần muội tuân chỉ, hoàng huynh yên tâm, buổi chiều ta liền xuất phát!"
"Tốt, tốt, tốt!" Vội vàng nặn ra nụ cười, Vũ đế tiếp theo có phần khẩn cấp dặn dò Lữ Ngô Dũng và Lưu Du.
***
Năm Kiến Nguyên thứ 6, ngày mùng 2 tháng 5 giờ mùi* buổi chiều, Chu Xảo Hân nhìn thoáng qua lần cuối vị huynh trưởng đứng cao cao trên thành lâu Ngọ môn, chậm rãi đi về phía xe ngựa của mình.
(1-3h chiều)
Ngồi trong xe ngựa, đợi cỗ xe thay đổi phương hướng, tựa vào trong xe nhìn bàn tay mình vừa chạm vào ca ca, Chu Xảo Hân chậm rãi nắm chặt tay thành nắm đấm, nhắm hai mắt lại.
Phía trên Ngọ môn, nhìn đội quân xe ngựa dần dần rời xa khỏi tầm mắt mình, Vũ đế chỉ cảm thấy cả người vô lực. Chống lên tường thành, Vũ đế cao giọng ra lệnh, "Phái người tới nơi đó cho ta, để toàn bộ quân đóng ở phụ cận đi điều tra, nhất định phải tìm thấy, sống phải thấy người chết phải thấy xác!"
Thị vệ đứng phía sau hắn vội vàng đi truyền chỉ. Chầm chậm đưa tay che ngực, Vũ đế nhìn phương xa chỉ cảm thấy cấp bách vạn phần.
Chu Xảo Hân vừa mới ra khỏi Yển thành được một ngày lại bị Vũ đế phái người tới triệu hồi.
Sau khi tường tận hỏi một phen, Chu Xảo Hân lập tức hạ lệnh đội ngũ thay đổi tuyến đường hồi kinh.
Đoàn người đều không rõ có chuyện gì, nhưng cũng hiểu đại sự không ổn, cho nên ai nấy vội thúc nhanh khoái mã, phóng như bay. Sáng sớm ngày mồng 4, Chu Xảo Hân lại vào hoàng cung Đại Chu, bầu không khí trong cung đã trở nên hoàn toàn bất đồng.
"Công Chúa, có muốn —" Thấy mọi cánh cổng của hoàng cung, mọi hành lang đình viện đều bị trọng binh canh gác, Vân Tranh liền lo lắng.
"Không sao!" Nhìn Chung Khiêm Đức đang vội vàng đi tới, Chu Xảo Hân hạ giọng nói, "Ngươi chỉ cần đứng ở chỗ này, đừng làm gì cả, đừng quản hắn!"
Cảm thấy lời nàng nói có ẩn ý, liếc nhìn đệ đệ vẫn trầm mặc bên cạnh, Vân Tranh vội ngẩng đầu, nhưng lúc này Chu Xảo Hân cũng đi rảo bước tiến lên.
"Tham kiến —"
"Rốt cuộc Hoàng Thượng làm sao?" Hai người đồng thời mở miệng, mặt Chung Khiêm Đức như màu đất, ngây ra như phỗng. Mà Chu Xảo Hân liếc hắn một cái thấy không nhận được câu trả lời thuyết phục liền trực tiếp lướt qua hắn đi thẳng vào trong.
Sắc mặt thoáng cái khó coi, Chung Khiêm Đức dẫn theo thủ hạ vội vàng đuổi kịp nói, "Lần này Hoàng Thượng ngất xỉu quả thật không ai ngờ, Thái y cũng không tra được nguyên nhân. Hôm qua lâm triều Hoàng Thượng còn có thể gắng chống đỡ, nhưng bắt đầu từ đêm qua Hoàng Thượng đã có phần thần chí không rõ."
Chu Xảo Hân vẫn đang rảo bước tới trước hơi khựng lại, nàng nhìn phía trước tỏ vẻ đương nhiên hỏi, "Đã lục soát toàn cung chưa?"
Chung Khiêm Đức giật thót, theo bản năng lắc đầu. Hắn vội vàng về tới nơi, đến nay có thể nhanh chóng phong toả toàn bộ hoàng cung cũng đã là việc không dễ dàng.
"Phế vật! Ngất xỉu đột ngột không có lý do, đã thế Thái y còn không tìm ra nguyên nhân, vậy khẳng định không phải phát bệnh. Như thế không phải trúng độc thì là vu thuật*, nếu Hoàng Thượng không hề xuất cung thì hung thủ chắc chắn còn ở trong hoàng cung. Còn không mau phái người đi lục soát!"
(*vu thuật: giống như bùa ếm phù phép)
Nhất thời không có chủ ý, thấy thái độ Chu Xảo Hân kiên quyết, Chung Khiêm Đức cũng chỉ có thể ôm quyền tuân lệnh, vội vàng dẫn theo vài tên thủ hạ đi ra ngoài.
Từng bước một tiếng tới trước, càng đến gần nội điện, thủ vệ bốn phía càng sâm nghiêm.
Ngay khi tiếp cận cánh cửa sơn hồng của điện Huyền Vũ, Chu Xảo Hân lại quay đầu phân phó, "Đi truyền lệnh bắt tất cả Thái y ở Thái y viện lại đây, ta muốn tự mình thẩm vấn. Còn cả Ngự thiện phòng, phủ nội vụ cũng cần tăng số người cẩn thận giám sát. Phải rồi, ngoài điện Huyền Vũ phái thêm một số người lại đây, nhất định không thể để bất luận kẻ nào tuỳ ý ra vào."
Vài tên nội đình thị vệ do Chung Khiêm Đức lưu lại nghe vậy hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên đi vào theo hay nên nghe lệnh làm việc.
Sắc mặt phát lạnh, Chu Xảo Hân đột nhiên quát lớn, "Còn không mau cút đi —"
Ai nấy kinh sợ, mà lúc này nhìn rậm rạp thủ vệ phía trong điện Huyền Vũ, Chu Xảo Hân rõ ràng giận chó đánh mèo gằn giọng quát, "Này là chuyện gì, một đám phế vật không hiểu quy củ. Ta muốn thương thảo chuyện quan trọng với Hoàng Thượng, các ngươi chẳng lẽ không biết đường tránh ra? Toàn bộ lui ra sau mười trượng cho ta!"
Thị vệ phía trong cửa cả kinh vội vàng lùi cả ra sau mười trượng, mấy người ban đầu Chung Khiêm Đức an bài ở lại bên cạnh Công Chúa cũng vội vàng lui ra sau.
Ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đám thị vệ, thấy toàn bộ bọn họ đều lui xuống rồi, Chu Xảo Hân mới tiến lên chậm rãi đẩy cánh cửa sơn son của nội điện điện Huyền Vũ.
"Là Xảo Hân sao?" Chờ Chu Xảo Hân băng qua đại điện phía trước, dần dần tiếp cận gian tận cùng bên trong, thanh âm yếu ớt của Vũ đế truyền ra.
"Là ta, hoàng huynh!" Đi thẳng đến phòng trong, Chu Xảo Hân nghẹ giọng nói, "Hoàng huynh, là ta, Xảo Hân đã trở lại."
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Chầm chậm mở mắt, Vũ đế thở dốc từng ngụm.
Thu hết toàn cảnh trên long sàng vào mắt, thấy hắn chỉ một động tác đơn giản như mở mắt cũng khó nhọc như thế, Chu Xảo Hân liền vội vàng tới gần.
"Hoàng huynh, ta đã phái Chung Khiêm Đức đi lục soát toàn cung. Ta từng phát bệnh cho nên biết nó có triệu chứng gì, cho nên khẳng định không phải huynh phát bệnh, hẳn là ai đại nghịch bất đạo muốn —" Bàn tay Chu Xảo Hân đặt lên tay Vũ đế hơi run rẩy.
Nghĩ có lẽ nàng sợ hãi, Vũ đế giãy dụa muốn nắm lấy tay nàng.
Năm ngón tay vàng như nến xuất hiện trước mặt, lòng thoáng chần chừ sợ hãi. Ánh mắt Chu Xảo Hân chợt loé, hơi do dự, nhưng rất nhanh nàng liền đưa hai tay nắm chặt bàn tay phải đang với lên lưng chừng của hắn.
Hai tay nắm chặt, trên tay Chu Xảo Hân đầy mồ hôi, mà hai tay Vũ đế lại lạnh như thể khối hàn băng vạn năm đã ngâm trong nước đá thật lâu.
"Xảo Hân, giúp — giúp ta tìm Cao Phong về được không?" Lúc này Vũ đế đã bất chấp, chỉ một lòng nhớ tới đệ đệ hắn.
"Hoàng huynh?" Tựa hồ không hiểu ý hắn, Chu Xảo Hân lại nhìn hắn.
Nằm trên long sàng rộng rãi, Vũ đế tiếp tục dùng hơi thở mong manh nói, "Ta — ta đã phái người đi — đi tới đất phong của đệ ấy, nhưng đệ ấy không ở đó. Xảo Hân giúp — giúp ta tìm hắn trở về, ta —"
"Hoàng huynh đừng nói lung tung, huynh sẽ khá hơn." Nắm chặt tay phải hắn, trong giọng Chu Xảo Hân lúc này nhiều hơn một tia chắc chắn.
Không để ý tới điểm đó, Vũ đế đột nhiên hai tay dùng sức nhỏm dậy cao giọng nói, "Không, nghe ta, nhất định phải tìm đệ ấy về. Ta cảm giác ta không chống đỡ được nữa. Muội, muội nhất định phải, nhất định phải giúp nhị ca — đệ ấy — chưa bao giờ xử lý triều chính, ta sợ —"
Nhìn tay phải mình bị bóp chặt đến xanh tím, Chu Xảo Hân đột nhiên không nói gì.
Linh quang chợt loé, Vũ đế vội vàng sửa lời, "Không phải, không phải đâu Xảo Hân. Ta — không phải ta không muốn giao triều chính lại cho muội. Chỉ là, chỉ là muội là nữ nhân, thân thể của muội —"
"Ta biết, ta có lẽ không sống được quá ba tháng, hoàng huynh ta biết, ta sẽ tìm nhị ca về." Nặn ra một nụ cười, Chu Xảo Hân vẫn nhìn Vũ đế, ôn nhu nói, "Hoàng huynh không cần gấp gáp, huynh sẽ khoẻ lên, huynh —"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Nghe được điều mình muốn, Vũ đế rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sắc mặt hơi khá hơn một chút, ngay khi Chu Xảo Hân tiếp tục muốn trấn an hắn, Vũ đế đột nhiên hạ thấp giọng ngập ngừng, "Xảo Hân, Việt Thanh Phong đã không còn nữa."
[Editor: Vũ đế là muốn chết mà...]
"Huynh — huynh nói gì?" Nụ cười nơi khoé miệng lập tức cương lại, Chu Xảo Hân mạnh mẽ buông lỏng bàn tay đang nắm tay Vũ đế.
Tay phải vô lực rơi xuống, Vũ đế nhìn Chu Xảo Hân, mặt đầy áy náy, "Ta — ta thật không ngờ. Ta đã — đã an bài tốt để nàng ấy đi biên cảnh sống thật tốt, ta — ta đã an bài ổn thoả hết thảy chứ không hề làm khó nàng."
"Rốt cuộc nàng làm sao?" Bật dậy từ trên giường hắn, cả người Chu Xảo Hân run rẩy.
"Nàng nhảy xuống sông — sông Trì, người của ta — người của ta không ngăn lại!"
"Sông Trì? Không ngăn lại?" Không dám tin nhìn chằm chằm huynh trưởng trên long sàng, Chu Xảo Hân lảo đảo thối lui về phía sau.
"Ta — ta đã phái người đi vớt." Cố gắng giải thích, Vũ đế vội vàng giãy dụa muốn ngồi dậy, "Nhưng muội cũng biết đó, đó là sông Trì. Ta không nên, không nên xúc động mà làm vậy. Ta — ta thẹn với liệt tổ liệt tông Chu gia, nàng là — nàng là —"
Nhìn miệng hắn hé ra khép lại, Chu Xảo Hân gục xuống quỳ trên mặt đất, "Ta — ta không tin! Sao nàng có thể đối xử với ta như vậy, nàng thế nào có thể vứt bỏ ta, nàng sao có thể nỡ buông tay!"
"Đừng ngốc Xảo Hân, nàng — nàng là nữ nhi của tiểu hoàng thúc. Nàng giống Trịnh Đường, đều mồ côi từ trong bụng mẹ, là đường tỷ của muội. Nếu hai người các ngươi thật sự đến với nhau, đó thật sự là việc thiên địa bất dung!"
Giờ phút này Vũ đế nói chuyện đã không còn gian nan nữa, cố gắng trấn an Chu Xảo Hân, Chu Thủ Cương hoàn toàn không để tâm tới dị thường trên người.
Đầu óc choáng váng, ngẩng đầu nhìn bộ dáng cao cao tại thượng không ai bì nổi của hắn, Chu Xảo hân đột nhiên im lặng.
Ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn vẫn không nhúc nhích, Chu Xảo Hân diện vô biểu tình chất vấn, "Ngươi giết nàng?"
"Ta không hề!" Lập tức lớn giọng, Vũ đế bật dậy từ trên giường, đến lúc này hắn mới chú ý thấy thân thể vẫn vô lực của mình đột nhiên có sức.
Từ sáng tới giờ hắn không dùng thuốc gì, ngay cả Thái y cũng đuổi đi toàn bộ, thấy thân thể bất thình lình khá hơn, Vũ đế cũng không ngốc mà chỉ không thể tin nổi nhìn Chu Xảo Hân.
"Ngươi giết nàng, ngươi thế nhưng giết nàng? Nếu nàng không còn nữa, ngươi còn sống làm gì?" Thanh âm tràn đầy điên cuồng tuyệt vọng, Chu Xảo Hân lảo đảo đứng lên.
"Ngươi — ngươi đã làm gì ta?" Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, Vũ đế vội vàng muốn đứng dậy, nhưng hắn vừa cử động lại phát hiện cả người vô lực.
"Nàng đi rồi, ta ngâm ngón tay mình trong Phong Hầu thảo một ngày một đêm." Chậm rãi giơ lên hai tay mình, Chu Xảo Hân đột nhiên kích động, "Thái y nói thứ này kiến huyết phong hầu [1], ngày ấy ngươi tới thăm ta, ta nắm lấy tay ngươi thế nhưng không nỡ động thủ. Cho nên ta chỉ muốn để ngươi hôn mê chứ không chết. Chờ ngươi hôn mê, ta liền có thể chấp chưởng triều chính, liền có thể tự mình hạ lệnh đưa nàng về, sau đó chúng ta có thể cùng nhau lưu lạc thiên nhai, rời xa Đại Chu. Nhưng giờ ngươi lại nói cho ta biết nàng đã không còn nữa. Nàng đã chết, hoàng huynh ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?"
(Trong khu rừng rậm ở Xi-Xoang-Ba-Na- Vân Nam, Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là "tiễn độc mộc" (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. )
"Ngươi — ngươi — người đâu — người đâu!" Vũ đế ngã lăn xuống giường, tựa trên mặt đất chống đỡ thân mình. Hắn chỉ vào Chu Xảo Hân, trong mắt tựa hồ có thể phun ra lửa, "Người đâu, người đâu, mau cho ta —"
Chậm rãi lùi về phía sau, lấy trong lòng một bình sứ màu trắng nho nhỏ, không chút do dự ném vào lô đỉnh bằng đồng xanh giữa đại điện. Nhìn hoả diễm màu đỏ bùng lên, Chu Xảo Hân ha hả cười, "Nay không cần, nguyên lai là ta lòng dạ đàn bà. Ta nên sớm động thủ với ngươi mới phải, ta thế nhưng ngốc đến nỗi mang theo giải dược trên người."
Cơ hồ ngay khi Chu Xảo Hân ném chiếc bình sứ kia vào lô đỉnh, khí lực cả người Vũ đế lại lập tức bị rút đi không còn một mảnh. "Rầm" một tiếng hoàn toàn ngã trên nền gạch xanh, đôi mắt Vũ đế tràn đầy sợ hãi, phẫn nộ cùng không cam lòng.
Từng bước một đi tới, nhẹ nhàng cầm hai tay Vũ đế đang giãy dụa không thôi. Chu Xảo Hân dùng sức siết một chút, một câu lại một câu chất vấn, "Ta rốt cuộc làm sai cái gì? Nàng rốt cuộc gây trở ngại ai? Sao chúng ta không thể ở bên nhau? Tại sao thiên địa bất dung? Ta có thể nhịn chuyện ngươi đưa nàng cho người khác, cũng có thể nhẫn ngươi khắc chữ lên trán nàng, ta thậm chí còn nhìn ngươi vũ nhục nàng trước mặt bao nhiêu người. Nhưng hôm nay ngươi sao lại có thể, sao có thể khiến Việt Thanh Phong đang êm đẹp biến mất? Không còn nữa, lời này ngươi sao có thể thốt ra khỏi miệng?!"
Vũ đế dùng hết toàn lực giãy dụa, lớn tiếng kêu. Nhưng thanh âm mà hắn tự nhận là rất lớn kỳ thực lại rất nhỏ.
Gắt gáo cầm tay phải hắn, Chu Xảo Hân ngày càng dùng sức, "Vô dụng, hoàng huynh. Ta đã dặn bọn họ cách xa nội điện mười trượng, bọn họ không nghe được."
Vũ đế càng giãy dụa điên cuồng. Đột nhiên buông lỏng hai tay, Chu Xảo Hân nhìn máu tươi rốt cuộc không phân biệt được là của hắn hay của nàng trên tay hai người, đột nhiên bật cười ha hả.
"Niết Vũ? Niết Vũ!" Vũ đế bất thình lình run rẩy, khàn giọng kêu.
Chu Xảo Hân ngẩn ra, nhìn mạt hồng sắc thân ảnh chạy ra từ sau bình phong ở một đầu khác của đại điện như một thanh kiếm vọt tới, đẩy nàng ra trực tiếp lao tới chỗ ca ca nàng.
"Chàng sao vậy? Làm sao vậy?" Chu Niết Vũ đầy nghi hoặc ôm trượng phu nằm trên mặt đất.
Thấy nàng như thể không biết mình, Chu Xảo Hân liền dừng lại.
"Cầu ngươi, hoàng muội đưa nàng đi — đưa đi đi!" Vũ đế nằm trong lòng Chu Niết Vũ, vội vàng nhìn về phía Chu Xảo Hân.
Chu Xảo Hân vẫn duy trì động tác sau khi bị Chu hậu đẩy ngã, chuyển ánh mắt lên người Chu Niết Vũ.
"Hoàng muội —"
Đáy mắt Chu Xảo Hân loé lên một tia do dự, Vũ đế nóng nảy vươn tay ra gắng sức nói, "Nàng không biết gì cả, nàng — nàng — nàng là một đứa ngốc!"
"Chàng làm sao vậy? Mau đứng lên!" Chu Niết Vũ bên kia đã đưa hai tay đặt dưới nách Vũ đế, cố sức muốn kéo hắn dậy.
"Ta — được!" Vội vàng đứng lên kéo nàng qua một bên.
Biết giờ phút này hắn đã không còn sức nói nữa, Chu Xảo Hân nhìn chằm chằm ngoài điện rồi đi ra, "Người đâu! Người đâu! Người đâu mau tới!!"
Thanh âm một tiếng lại một tiếng lớn hơn, đến cuối cùng nhìn ngón tay mình, lại quay đầu nhìn đỉnh lô bằng đồng xanh trong điện cùng vị tẩu tử đang bổ nhào trên người ca ca, Chu Xảo Hân đột nhiên như phát điên hô to, "Người đâu mau tới! A, người đâu!"
Cửa điện "bang" một tiếng bị mở ra từ bên ngoài, Chu Xảo Hân đờ đẫn lại theo đám người đi vào.
"Người đâu truyền Thái y, Thái y mau!"
"Hoàng Hậu thỉnh buông Hoàng Thượng ra, mau buông tay!"
Có người kêu to, Chu Xảo Hân vội vàng nhìn vào bên trong.
Lúc này Chu Niết Vũ đã kéo Vũ đế tới cạnh long sàng. Dựa vào bên giường nhìn đại điện đột nhiên có vô số người vọt vào, Chu hậu giận dữ lớn tiếng quát, "Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Toàn bộ đi ra ngoài!!"
"Hoàng tẩu lại đây!" Nhìn huynh trưởng khoé miệng đổ máu tựa trong lòng Chu hậu, Chu Xảo Hân bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức ngay cả bản thân nàng cũng thấy sợ hãi.
Không để ai vào mắt, vươn tay mở rộng tay áo ôm lấy trượng phu mình, Chu Niết Vũ lập tức nâng tay phải Vũ đế lên, chậm rãi cúi đầu nhẹ giọng cười, "Thì ra là bị thương ở đây, rất nhanh sẽ không đau, liếm một chút, thổi một chút là được rồi."
Hai mắt Vũ đế mở lớn, ánh mắt Chu Xảo Hân tràn đầy phức tạp, vội vàng tiến lên. Nhưng ngay khi nàng đứng cách Vũ đế một bước, đã thấy Chu Niết Vũ đem môi mình dán lên phía sau cổ Vũ đế.
Tỉ mỉ từng chút một liếm vết máu trên đó, Chu Niết Vũ cười tinh nghịch, "Thế nào, không đau phải không? Trước kia chàng đã từng làm thế với ta. Qua nhiều năm như vậy ta mới nhớ tới, chàng có vui không?"
Đôi mắt tràn đầy hiểu thấu cùng nước mắt, dùng chút sức lực cuối cùng của mình vuốt ve hai gò má Chu Niết Vũ, Vũ đế không tiếng động cười, trong mắt đột nhiên hơn một tia thoải mái.
"Hoàng Thượng có chỉ, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Vệ quốc Trưởng Công chúa Chu Xảo Hân!" Đột nhiên ngẩng đầu nói một câu như vậy, Chu Niết Vũ nhân lúc tất cả mọi người bàng hoàng sững sờ lại cúi đầu nở nụ cười, dùng thanh âm nhẹ nhất chỉ có ba người bọn họ mới nghe được, thấp giọng lẩm bẩm, "Sống trong tuyệt vọng vô vọng mới là trừng phạt lớn nhất. Việt Thanh Phong là do ta phái người lén đẩy xuống nước. Độc trên tay Công Chúa là do ta an bài Thái y vụng trộm cấp cho nàng. Để nàng triệt để hoàn toàn làm một kẻ đầy người tội ác, một kẻ cô đơn vĩnh viễn không thể cứu vớt chẳng phải rất tốt sao?"
"Thái y đâu? Hoàng Hậu điên rồi! Kéo kẻ điên này ra cho ta! Ta muốn đem nàng —" Chu Xảo Hân đột nhiên quát.
Cười cười, lại rớt nước mắt, nhìn Vũ đế nở nụ cười như trong dĩ vãng, Chu Niết Vũ trừng mắt với tên thị vệ đang muốn tiến lên, chậm rãi cầm tay Vũ đế, nhẹ nhàng đặt bên môi, thấp giọng nói với hắn, "Chu Thủ Cương, đó là báo ứng. Từ khi ngươi giết huynh ấy rồi bị người khác trả thù, để đêm đó khiến ta biết được chân tướng, kết cục của chúng ta liền đã sớm chú định."
Vũ đế không nói một lời, chỉ vẫn không nhúc nhích nhìn nàng. Khoé môi tràn ra một tia máu tươi, Chu Niết Vũ gắt gao cầm tay hắn, cười nói, "Lúc trước nghĩ huynh ấy chết trận sa trường, cho nên ta mới đồng ý gả cho ngươi, mới cùng ngươi hứa hẹn sinh tử không rời. Ta tuân thủ lời hứa, tình yêu của ngươi, mấy năm qua ta cũng đều trả đủ. Cho nên, cho nên kiếp sau đừng quấn quít lấy ta, được không!"
Chỉ cảm thấy hết thảy đều rối loạn, Chu Xảo Hân chậm rãi đẩy ra thị vệ đang loạn thành một đoàn, cả người vô lực đi ra ngoài. Nàng muốn đi tìm Việt Thanh Phong của nàng, nàng ấy không thể chết!
"Ta ghét ngươi muốn chết. Kiếp sau, kiếp sau dù biến thành đứa ngốc cũng không muốn bị ngươi quấn lấy." Yên lặng rơi lệ, nhìn người ngay cả chết cũng đều mở to mắt nhìn mình, Chu Niết Vũ khe khẽ lẩm bẩm, sau đó đem cằm tựa lên đầu vai hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hết chương 38
———————————————-
Bách Linh: Giải thích cho những bạn đến giờ vẫn không hiểu tiền căn hậu quả của mớ âm mưu thù oán được hé lộ trong chương này. (giải thích này là do mình hiểu, có sai sót gì ngày sau sẽ sửa, tại mình cũng chưa đọc hết truyện)
Chu hậu – Chu Niết Vũ có người trong lòng, tạm gọi là nam phụ số khổ A, nhưng Chu Thủ Cương (hoàng đế) lại đem lòng yêu nàng, cho nên bày mưu cho người Chu hậu yêu ra chiến trường rồi tìm cách giết người đó, sau đấy lấy Chu hậu về. Vào 1 ngày nào đó có người thân quen với nam phụ A biết chân tướng nên quyết định hành thích Chu Thủ Cương trả thù, Chu hậu chẳng may biết được, vì trong lần ám sát đấy đã đỡ kiếm bảo vệ CTC, nên thuận thế giả vờ hoá ngốc, âm thầm lập mưu suốt bao nhiêu năm để trả thù. Nàng lợi dụng em trai mình (tên Quốc cữu đã đi lên bàn thờ ăn chuối) để hại Việt Thanh Phong, chia rẽ VTP và Chu Xảo Hân. Sau đó ngầm để Thái y đưa độc dược cho CXH, lén sai người đẩy VTP xuống sông, mục đích là để CXH tức nước vỡ bờ, ra tay với CTC. Tóm lại mục đích của Chu hậu là khiến CTC chết trong đau đớn khi bị chính người thân mình phản bội, người yêu mình hại chết, khiến CXH đau khổ vì đã hại huynh trưởng của mình, lại đau đớn vì mất người yêu.
Chính xác thì, Chu hậu mới là Boss tối hậu sau tất cả.
Chính xác hơn, truyện này toàn 1 đám người điên.  
P/S: Chúc mừng bạn đã đoán trúng thân phận của VTP, bạn ý là đường tỷ (chị họ) của CXH. Nếu là chị em ruột thì loạn quá, mình chưa kham nổi mức đấy =)) dù sao thì có nên thêm tag "loạn luân" ko nhỉ? 
Chap này dài quá mà TT^TT

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư, truyện Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư, đọc truyện Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư, Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư full, Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top