Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Trác Ngưng Tuyết không có một tia hàm súc trong lời nói, làm cho người ta phải xấu hổ giùm, Điền Phù cười nói: "Tuyết nhi, Thu Nhã là con gái nuôi của chúng ta, nó thích Tiêu gia cũng là một chuyện rất bình thường, con không cần hiểu lầm" Điền Phù vì muốn chuyển hóa bầu không khí nơi đây, nhưng Trác Ngưng Tuyết lại rất thẳng thắn, có thể nói nàng quá ngốc, nên không thể hiểu được ý của Điền Phù. "Không phải đâu bá mẫu, chị Thu Nhã làm việc chung với con, khi có thời gian rãnh, chị ấy luôn lấy hình của hắn ra xem, bằng không làm sao con có thể nhận ra hắn, hơn nữa, con cũng hỏi qua chị ấy, chị cũng thừa nhận, lời con nói là thật mà" Chúng nữ không biết nàng có nói thật hay không, nhưng dù là thật, thì cũng phải nhìn trời nhìn đất khi nói chứ, cứ nói khơi khơi ra như vậy.
Nhìn mọi người đều bất đắc dĩ, Tiêu Thu Phong cười nói: "Trác tiểu thư, cô còn công việc phải làm, khi nào thì trở về?" Trác Ngưng Tuyết suy nghĩ rồi nói: "Lúc nào cũng được, nhưng phải được cha nuôi cho phép, cha nuôi kêu em thích ứng với Tiêu gia, phỏng chừng trong thời gian này, em phải ở đây" Nói chuyện không cần vòng vo, nàng giống như là một cô gái không biết ngượng ngùng, có lẽ vì quá thông minh, thông minh quá mà trở nên ngu ngốc....
Mọi người của Tiêu gia đều bị choáng, Thiên Nhan Duyệt chờ Trác Ngưng Tuyết ăn cơm xong, liền dẫn nàng lên lầu, ngày mai là buổi biểu diễn cuối cùng, nàng cần phải làm quen với sân khấu, đến diễn tập một lần, mà sau đó là phải đi shopping, để mua cho chị Tuyết Nhi của nàng những đồ dùng cá nhân.
Chờ cho các nàng rời đi, Điền Phù vừa thở dài vừa thấy buồn cười, nói: "Thật đúng là ... vật họp theo loài, mình cứ nghĩ rằng tiểu Duyệt đã hồn nhiên ngây thơ nhất trên đời rồi, là cô bé có tính cách trẻ con nhất rồi, không ngờ gặp phải một người còn ghê gớm hơn... ai, đứa nhỏ này, chắc chỉ trốn trong phòng, rất ít khi ra ngoài" Tiêu Viễn Hà khó hiểu hỏi: "Tiểu Phong, cha nuôi của nàng là ai, tiểu Tuyết tựa hồ như rất nghe lời người đó. Vì sao người đó lại đem tiểu Tuyết đến Tiêu gia, hơn nữa còn nhất định phải đính hôn với con?" Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt lập tức mất tự nhiên, nhìn Tiêu Thu Phong, tuy rằng các nàng đã biết chân tướng sự việc,nhưng không biết giải thích với hai người kia thế nào, bí mật này, vốn dĩ nên quên đi.
Tiêu Thu Phong nghe xong, nhẹ nhàng cười: "Cha, mẹ, cha nuôi của Trác tiểu thư, là nhân vật thần bí mà mọi người muốn biết nhất, bàn tay vàng. Thật ra thì lúc trước, con có quen biết với ông ấy, ông ấy nói, trừ người thân ra, con là người tốt nhất với ông ấy. Vì cả đời không kết hôn, nên ông ấy đã xem con như con ruột, con vẫn kêu ông ấy bằng bác, chẳng qua, do thân phận của ông ấy đặc biệt quá, cho nên con không dám tiết lộ, mọi người đừng trách con ..." Điền Phù lập tức nói: "Đứa nhỏ này, có người chiếu cố con như vậy, chúng ta phải cao hứng mới đúng, làm sao mà trách con được. Bất quá, tại sao ông ấy lại kêu Tuyết Nhi đến đây làm gì?" "Trác Ngưng Tuyết kỳ thật cũng là người Đông Nam, trước kia người ta gọi nàng là Tulip trong Đông Nam tam hoa, chỉ là trước khi tốt nghiệp đại học, được bác thu nhận làm đồ đệ, rồi di cư ra nước ngoài, có lẽ bác muốn dạy cho nàng phương pháp kinh doanh, cho nên quên huấn luyện về phần giao tiếp xã hội, vì thế nàng trở nên như vậy. Hồi trước con có gặp mặt bác một lần, bác có nói với con về việc đính hôn, con còn tưởng bác nói giỡn. Thật không ngờ, bây giờ bác thật sự đưa người đến, chẳng qua, ba, mẹ, hai người không cần lo lắng, con sẽ nói với bác một tiếng, để cho Trác Ngưng Tuyết nhanh chóng rơi khỏi, nế không sẽ rất nhiều phiền toái ..." Tiêu Viễn Hà nói: "Thì ra là như vậy, hèn chi con kinh doanh đều thuận lợi như thế, thì ra có bàn tay vàng, truyền thuyết trong giới kinh doanh hỗ trợ. Mà chuyện này cũng khó trách, nếu để cho người khác biết Tiêu gia được bàn tay vàng hỗ trợ, phỏng chừng sẽ gặp không ít phiền toái. Con không nói cũng tốt, được rồi, cha cũng không trách con" "Tiểu Phong, Tuyết Nhi kỳ thật cũng đáng thương, một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, đáng lý phải hưởng thụ thanh xuân mới đúng, con xem, nàng ta đối nhân xử thế còn không ngơ ngác. Nếu có thể, để nàng ta ở Tiêu gia vài ngày đi, chúng ta sẽ dạy dỗ nàng ta lại, để cho nàng ta học những phương pháp xử sự và thái độ làm người" Điền Phù nói ra những lời của một người lớn đầy yêu thương, tuy rằng chỉ mới gặp mặt người con gái kia, nhưng mỹ nữ là mỹ nữ, thấy được siêu cấp đại mỹ nữ như vậy, cũng trở thành ngây ngốc. Điền Phù chỉ hy vọng được giúp nàng, chỉ cần có người Tiêu gia hỗ trợ, tin chắc rằng Trác Ngưng Tuyết sẽ nhanh chóng trưởng thành. "Ông xã, nế bác đã giao đãi cho anh, tin chắc rằng không phải có ý xấu, để cho nàng ở Tiêu gia vài ngày đi"Kỳ thật, nhận Trác Ngưng Tuyết cũng không vì bản thân nàng, mà vì người bác kia. Hiện tại, nàng và Phượng Hề đã biết được bí mật kinh thiên động địa, người đàn ông mà nàng yêu, chỉ có một người thân duy nhất là người bác ruột kia. Cho dù không nói ra, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút tôn trọng.
Phượng Hề cũng nói: "Thu phong, anh không phải hối tiếc sao. Đông Nam tam hoa vẫn chưa hội tụ đủ. Bây giờ Yên Nguyệt đã thuộc về anh, ngay cả Thu Nhã cũng chỉ nghĩ về anh, chỉ cần làm cho Tuyết Nhi ngốc nghếch kia thích anh, thì giấc mộng của anh sẽ trở thành sự thật rồi" Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ cười nói: "Phượng Hề, lúc trước còn ngây thơ không biết gì, chỉ nói giỡn thôi. Em thật sự nghĩ là anh muốn sao!" "Thì có quan hệ gì đâu, dù sao có một số việc, cũng do ông trời định đoạt. Bằng không đêm hôm khuya khoắc, em Tuyết Nhi lại may mắn đến thế, có thể vô tình gặp được anh sao?" Tiêu Thu Phong lại nói: "Thế thì còn gặp cướp thì sao?" Điền Phù nhìn thấy hai bà vợ đã đáp ứng, trong lòng vui vô cùng, lập tức quyết định: "Được, chuyện cứ tính như thế, mọi người nhất định phải quan tâm Tiểu Tuyết một chút, để cho nó biết, như thế nào là hạnh phúc gia đình" Lúc hoàng hôn, Thiên Nhan Duyệt và Trác Ngưng Tuyết trở về, phía sau là Tiểu Cầm và Tiểu Phương đang cầm một đống túi xách to nhỏ, tin chắc rằng lần dạo phố này, các nàng đã dọn sạch các shop "Tiểu Duyệt, cuộc sống ở đây khá giả quá. Ngày mai mình tiếp tục đi dạo đi. Chị muốn đi khắp phố lớn hẻm nhỏ ở Thượng Hải cho biết, trước giờ toàn đọc sách, người ta bảo chị là con mọt sách, đi nước M rồi, cha nuôi ngày nào cũng huấn luyện chị, mười năm như một ngày, hôm nay mới biết được, thì ra đi mua sắm lại thú vị như thế" Nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, thật đúng là lần đầu tiên đi mua đồ. "Bất quá, đều là em trả tiền, thật là ngại!"Nói đến đây, nàng cảm thấy có lỗi, thật là hiếm thấy ghê. Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Thu Phong, nàng đã vọt đến trước. "Này, Tiêu Thu Phong, em đến Thượng Hải, chúng ta cũng có thể coi như là đã đính hôn. Bây giờ em là vị hôn thê của anh, cuộc sống của em, hẳn là do anh phụ trách, phí sinh hoạt của em anh nên trả mới đúng" Tiêu Thu Phong ngây người, cô bé này, mở miệng câu đầu tiên là tiền tiền tiền, làm như hắn keo kiệt lắm vậy, không thể trả cho nàng sao?
Cái gì mà phí sinh hoạt, nói thật ra, hắn cũng cảm thấy xấu hổ. Cái gì mà không cho, hay là tại không biết đây trời.
Điền Phù lập tức đi đến, cười nói: "Được rồi, được rồi, người của Tiêu gia mà còn khách khí vậy sao, con kêu một tiếng mẹ, mẹ sẽ cho con tiền lì xì, cam đoan không ít" Tiêu Thu Phong đỏ mặt lên, mẹ này, cái gì cũng làm thật náo nhiệt.
Trác Ngưng Tuyết chỉ vào Tiêu Thu Phong no1ii: "Anh là chồng tương lai của em, bá mẫu là mẹ của chồng, đương nhiên phải gọi rồi" Trời ơi là trời !!!! Trác Ngưng Tuyết còn muốn nói tiếp, Thiên Nhan Duyệt đã nhịn không được cười, nói: "Vậy còn phải nói sao, đương nhiên là phải gọi là mẹ rồi" "Ồ, đúng là vậy, nhưng mẹ của chị trước kia đã dạy chị, không thể tùy tiện xưng hô như vậy"Thật ra thì ... Trác Ngưng Tuyết cũng rất đáng thương, mặc dù được giúp đỡ khổng lồ, nhưng ý thức về mẹ vẫn chưa rõ ràng, cái này không thể cứu được rồi. Suốt ngày cứ cúi đầu vào đọc sách thì ... không thể thay đổi ngay được.
Có lẽ lão già cảm thấy được thiếu sót này, cho nên mới cho Trác Ngưng Tuyết một chuyến lữ trình tập luyện như vậy. "Con làm người của Tiêu gia, là vợ của con ta, đương nhiên phải gọi ta một tiếng mẹ. Nếu để cho cha nuôi con biết, chắc là không cần nói nữa" Vừa nhắc đến cha nuôi, tâm trạng của Trác Ngưng Tuyết lập tức trở nên nặng nề, ngẩng đầu lên nói: "Lời hứa với cha nuôi, đương nhiên con phải giữ. Cha nuôi muốn con làm vợ của Tiêu gia, con nhất định sẽ nghe theo" Sau đó, ngữ khí trở nên không quá tự nhiên, gọi Điền Phù một tiếng: "Mẹ ..." Trên đời này còn có một cô gái dễ lừa như vậy, thật đúng là phúc khí của đàn ông.
Trong lòng Điền Phù thật hưng phấn, cũng may hai bà vợ một và vợ hai không ở đây, tiếng gọi mẹ này, với mọi người ở đây, hẳn là không cần xấu hổ. Dù sao tiểu nha đầu này, cái gì cũng không hiểu, như vậy cũng tốt, cho dù Phượng Hề các nàng biết, cũng sẽ không trách nàng được.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó Tư Mã Lạc xuất hiện. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com "A, tiểu thư mỹ lệ, không biết em ở Tiêu gia có tốt không? Có cần anh giúp em tìm một chổ không?"Giấc mơ đẹp qua đi rồi,biến thành sự hối tiếc, trong lòng hắn không cam tâm, nên chạy đến Tiêu gia xem. "Này, tôn trọng một chút, bây giờ tôi là gái có chồng, không cần anh quan tâm" Tư Mã Lạc choáng váng xém ngã. Nhưng Tiêu Thu Phong nhìn hắn, nhún vai, mang theo sự bất đắc dĩ, tựa hồ như muốn nói: Tao có biết gì đâu, toàn bị ép buộc cả.
Tư Mã Lạc rất muốn, thật sự rất muốn, đấm một quyền vào mặt người đàn ông của Tiêu gia này, muốn phát tiết cơn giận trong lòng.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long, truyện Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long, đọc truyện Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long, Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long full, Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!