Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trời Sinh Một Đôi
Cây cối dày đặc, những đóa hoa chen chúc nhau, hoa lê tầng tầng lớp lớp xếp trên cây như gấm hoa phủ kín bầu trời. Mùa xuân ấm áp, ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu lên cỏ xanh càng thêm mơn mởn. Tốp năm tốp ba thiếu nữ đi chầm chậm, người nhẹ giọng nói chuyện, người chăm chú ngắm hoa, cũng có người ngồi trên những cái mộc đôn được đặt xen kẽ dưới gốc hoa lê, ai ai cũng mặc trang phục lộng lẫy áo váy rực rỡ, vì những mỹ nhân trong trắng đẹp đẽ như tuyết này mà khiến Lê Viên thêm phần xinh đẹp.
Chỉ là hôm nay tâm tư của một vài tiểu nương tử mười ba mười bốn tuổi lại không đặt trên việc ngắm hoa. Ánh mắt các nàng như có như không xuyên qua rừng lê, mặc dù không nhìn rõ ràng được gì, nhưng loáng thoáng có tiếng nam tử truyền đến từ đối diện.
Lê Viên của phủ Trưởng Công Chúa Chiêu Vân chính là nơi nổi tiếng cả Kinh Đô. Hằng năm khi hoa lê nở sẽ tổ chức một hội ngắm hoa, những người được mời đều là gia quyến huân quý tầng lớp thượng lưu.
Hơn một tháng trước, vào kỳ thi nhỏ mùa xuân, con trai thứ Hàn Mộc Vũ của Trưởng Công Chúa Chiêu Vân lại có tên trên bảng. Tuy chỉ là hai giáp cuối cùng, nhưng với tuổi của hắn, không nói trong đám đệ tử huân quý, mà ngay cả thư hương môn đệ cũng đã cực kỳ hiếm có.
Nhân dịp hội ngắm hoa, Hàn nhị công tử mời không ít hảo hữu cùng tuổi tổ chức hội thi thơ, chỉ cách nhóm tiểu nương tử một bức tường lê (*).
(*) tường lê ở đây ý chỉ những cây lê tạo thành bức tường ngăn cách hai bên
Triều Đại Chu dân phong phóng khoáng, hạn chế với nam nữ trẻ tuổi vốn không nhiều bằng tiền triều, lại có rừng lê ngăn cách, nên cũng không tính là trái quy tắc.
Những vị phu nhân thái thái kia lại càng có tinh thần, nhân cơ hội có hội ngắm hoa và hội thi thơ để nhìn tiểu bối tất cả các nhà, nói không chừng nhân duyên của nữ nhi nhà mình lại ở nơi này.
“Thanh Diễm tỷ tỷ, Lê Viên này quả thật xinh đẹp vô cùng, toàn kinh thành cũng không tìm được nơi thứ hai.” Thiếu nữ mặc áo màu hồng phấn nhẹ cười thật ngọt ngào, nhìn Trọng Hỉ Huyện chủ đang bị nhóm tiểu nương tử vây ở giữa.
Trọng Hỉ Huyện chủ là nữ nhi duy nhất của Trưởng Công Chúa Chiêu Vân, khuê danh là Thanh Diễm, rất được Hoàng Thượng yêu thích nên phá lệ phong làm Huyện chủ.
Thiếu nữ áo màu vàng đỏ bên cạnh hơi nhíu mày, lặng lẽ kéo thiếu nữ áo hồng phấn một cái.
Hai thiếu nữ trừ màu sắc áo khác nhau ra, còn khuôn mặt thì lại giống nhau như đúc.
Trọng Hỉ Huyện chủ quét mắt nhìn hai thiếu nữ một cái, chút không kiên nhẫn nhanh chóng hiện lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của thiếu nữ áo trắng, thản nhiên nói: “Chân Lục cô nương quá khen.”
Nói xong liền đứng lên, nói xin lỗi với nhóm tiểu nương tử vây quanh mình rồi một mình đi về phía trước.
Để lại nhóm tiểu nương tử hai mặt nhìn nhau, và ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ áo trắng thêm chút trào phúng.
Ai không biết tính tình Trọng Hỉ Huyện chủ hỉ nộ vô thường nhất, người nào nàng nhìn vừa mắt thì là ngàn tốt vạn tốt, người nào nàng không chào đón thì cho dù là Công Chúa nàng cũng không muốn nói nhiều thêm một câu.
Vị Chân Lục cô nương này thật là buồn cười, chỉ ỷ vào Đại cô nương Chân gia năm ngoái gả cho trưởng tử của Trưởng Công Chúa Chiêu Vân mà đã muốn xưng tỷ gọi muội với Trọng Hỉ Huyện chủ rồi.
Chân Lục cô nương xuất thân từ Phủ Kiến An Bá, tên chỉ một chữ Ngọc, thiếu nữ áo màu vàng đỏ là tỷ tỷ song sinh của nàng – Chân Băng
Chân Ngọc chỉ mới mười hai tuổi, không khôn ngoan bao nhiêu, lúc này cảm nhận được sự chế giễu của đám tiểu nương tử thì hốc mắt đỏ lên, cắn môi muốn nói gì đó.
Chân Băng lại nắm tay nàng, hạ giọng nói: “Lục muội, chúng ta không quen Trọng Hỉ Huyện chủ, muội gọi tỷ tỷ quả thật là đường đột rồi, bây giờ còn tranh luận với các nàng chẳng phải càng làm cho người ta kiếm cớ để nói sao?”
“Ai biết được nàng ta kiêu ngạo như vậy chứ? Hừ, có gì đặc biệt hơn người ——”
Tỷ muội hai người đang thấp giọng nói thì chợt nghe phía trước ồn ào, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Rất nhiều tiểu nương tử cũng ngây ngẩn cả người.
“Làm sao lại vội vàng hấp tấp như vậy!” Trọng Hỉ Huyện chủ nhìn nha hoàn đang hoảng hốt lo sợ chạy tới, quát lạnh nói.
Dưới sự uy nghiêm của Trọng Hỉ Huyện chủ, nha hoàn mặc áo bỉ giáp (*) màu xanh nói chuyện cũng hơi cà lăm: “Huyện chủ, không. . . . . . không tốt rồi, ở Hồ Tịnh Viễn có người rơi xuống nước!”
(*) áo bỉ giáp:
“Là ai?”
“Nô. . . . . . nô tỳ vẫn chưa biết, chỉ biết là một vị tiểu nương tử và một vị công tử cùng rơi xuống hồ, đã lập tức tới bẩm báo Huyện chủ rồi.”
Lần này, mọi người xôn xao lên.
Sắc mặt Trọng Hỉ Huyện chủ rất khó coi, cho dù như thế nào thì đây là hội ngắm hoa do Trưởng Công Chúa cử hành, dù Triều Đại Chu dân phong phóng khoáng đi nữa, nhưng khi xảy ra chuyện nam nữ trẻ tuổi cùng rơi xuống nước cũng sẽ rất khó coi.
Lập tức phân phó thiếp thân nha hoàn: “Bích Thúy, ngươi đi xem một chút.”
Nha hoàn mặc áo bỉ giáp màu xanh biếc trả lời vâng rồi lại vội vã chạy về phía Hồ Tịnh Viễn.
Cuối rừng Lê chính là Hồ Tịnh Viễn, hồ rất lớn, trên mặt hồ là một chiếc cầu hành lang dài chín khúc, đứng trên cầu ngắm phong cảnh sẽ rất đẹp.
Có điều hôm nay Hàn nhị công tử tổ chức hội thi thơ ở một chỗ khác của rừng Lê, nếu đi dạo trên hồ thì có thể gặp phải nam tử, vì vậy tiểu nương tử hiểu lễ sẽ không đi về phía bên đó.
Trọng Hỉ Huyện chủ dựa lưng vào một gốc cây lê, tầm mắt rũ xuống một nửa che đi ánh mắt trào phúng.
Cũng không biết hôm nay thành toàn cho ai đây.
Mặc dù tiểu nương tử ở đây tuổi cũng không tính lớn, thuở nhỏ ở hậu trạch nhĩ nhu mục nhiễm (*), cũng biết không ít những thứ cong cong quẹo quẹo này. Cả đám có người giễu cợt ra mặt, có người hào hứng bừng bừng bàn tán.
(*) Nhĩ nhu mục nhiễm: ý chỉ nghe nhiều thấy nhiều tự nhiên bị ảnh hưởng
“Hôm nay đúng là có trò hay để xem rồi, không biết công tử rơi xuống nước là ai, không phải là Hàn nhị công tử chứ?” Người nói chuyện chính là cháu gái của Lại Bộ Hữu Thị Lang – Trương Triêu Hoa.
“Sao Triêu Hoa muội muội lại đoán là Hàn nhị công tử?” Nhị cô nương Dương Thanh của Vĩnh Gia Hầu phủ đè thấp giọng hỏi.
Trương Triêu Hoa xì cười một tiếng: “Việc này còn phải nghĩ sao? Đã dùng cái thủ đoạn hạ tiện này rồi chẳng lẽ còn không chọn người tốt nhất à?”
Một giọng nói chen vào: “Nếu nói là người tốt nhất, cũng không riêng Hàn nhị công tử nha, nghe nói Thế tử Trấn Quốc Công hôm nay cũng ở đây đấy.”
Nhắc tới Thế tử Trấn Quốc Công, nhóm tiểu nương tử đều im lặng.
Công Tước nhất đẳng, dòng dõi tất nhiên không cần nói, chỉ riêng tướng mạo, khí chất của Thế tử Trấn Quốc Công cũng đủ khiến cho vô số tiểu nương tử ái mộ.
“Mặc dù Thế tử Trấn Quốc Công mọi thứ đều tốt, nhưng mệnh lại không được tốt lắm. Thuở nhỏ không có cha mẹ không nói, mà hai lần đính hôn liên tiếp, tiểu nương tử chưa về nhà chồng đã mất.”
Gặp phải chuyện như vậy, nhóm tiểu nương tử lại đều cùng tuổi nên trong lời nói quên kiêng dè một chút.
Tính tình Chân Ngọc hoạt bát, cũng cùng bàn bạc với tiểu nương tử mình quen biết.
Chân Băng lại nhíu mày quan sát khắp nơi, sắc mặt càng ngày càng khó coi, rốt cuộc không nhịn được kéo Chân Ngọc nói nhỏ: “Lục muội, muội có trông thấy Tứ tỷ không?”
Chân Ngọc ngẩn ra, xem thường nói: “Lúc trước chẳng phải tỷ ấy nói mặc hơi nhiều, cảm thấy nóng nên qua bên kia hít thở không khí sao?”
Vừa nói vừa hất cằm lên phía trước, sau đó thoáng cái cứng người lại.
Tỷ muội hai người liếc mắt nhìn nhau, đều trông thấy vẻ khiếp đảm và sợ hãi trong mắt đối phương.
Hỏng rồi, người rơi xuống nước sẽ không phải là ——
Hai người đang kinh nghi bất định (*), đã nghe tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến.
(*) kinh nghi bất định: vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ
Bích Thúy chạy bước nhỏ nhanh chóng đến bên cạnh Trọng Hỉ Huyện chủ, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ vài câu.
Ánh mắt Trọng Hỉ Huyện chủ sắc như đao, quét về phía tỷ muội Chân gia một cái, sau đó nói với mọi người: “Các vị, mời theo ta đến phòng khách ngồi.”
Thấy Trọng Hỉ Huyện chủ không nói gì, vài tiểu nương tử có chút nóng lòng bèn sai nha hoàn đi thám thính tình hình.
Trọng Hỉ Huyện chủ thấy nhưng cũng không nhiều lời, chuyện này vốn không giấu diếm được, chưa đến ngày mai thì sẽ truyền khắp cả tầng thượng lưu Kinh Đô thôi.
Quả nhiên lúc tất cả các nhà rời khỏi phủ Trưởng Công Chúa, nhóm tiểu nương tử tất cả đều biết người rơi xuống nước kia chính là Chân Tứ cô nương Chân Diệu của Phủ Kiến An Bá và Thế tử Trấn Quốc Công – La Thiên Trình.
“Nàng ta đúng là không biết xấu hổ, thật sự hại chúng ta mất hết thể diện rồi!” Sắc mặt Chân Ngọc tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Chân Băng yên lặng không nói gì, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Mọi người của Chân phủ mang vị Chân Tứ cô nương người đầy bụi đất, vẫn còn đang hôn mê trở về phủ.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trời Sinh Một Đôi, truyện Trời Sinh Một Đôi, đọc truyện Trời Sinh Một Đôi, Trời Sinh Một Đôi full, Trời Sinh Một Đôi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!