Trở Về! Anh Yêu Em

Chương 27: Chương 27


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trở Về! Anh Yêu Em


" Tại sao, cậu lại trêu chọc tôi chứ? Sao lúc nào cậu cũng cho tôi hy vọng rồi lại cướp lấy hy vọng đó ra khỏi tôi chứ hả? Chẳng phải lần trước cậu đòi đánh tôi vì Trần Lục Kỳ sao? Tại sao lần này lại đối tốt với tôi và trêu chọc ám muội như vậy chứ hả? Bây giờ cậu lại đùa giỡn với tôi như vậy, cậu cảm thấy tôi là trò chơi của cậu hay sao? Nếu cậu cảm thấy như vậy thì đừng bao giờ để ý đến tôi nữa, không thì tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cậu, tôi không muốn cứ phải chịu cảm giác này nữa, tôi rất sợ đấy có biết hay không?!"
Không biết vì cái gì, cảm xúc giờ này của Hà Văn không được bình tĩnh.

Có vẻ như y đã bị dồn nén lâu ngày, hôm nay bùng nổ liền bộc phát trong nước mắt.
Bạch Thiệu Huy nghe Hà Văn nói, từng lời nói của y cứ như dao đâm vào tim của anh.

Đúng vậy, người luôn đau khổ nhất chính là em ấy, so với việc mình của lúc trước sống trong tuyệt vọng suốt chín năm, thì việc em ấy phải sống trong những cảm xúc chập chờn lúc buồn lúc vui như thế suốt một thời gian dài như vậy, lại càng đau khổ hơn rất nhiều.

Bạch Thiệu Huy buông tay ra khỏi người Hà Văn.
Nhưng cũng chính hành động đó đã khiến cho Hà Văn gần như suy sụp.


Xem ra mình nghĩ nhiều, anh chỉ là đùa giỡn với mình mà thôi, chỉ sợ một chút tình bạn cuối cùng cũng không có được nữa rồi.

Là tại mình tự mơ tưởng, mơ tưởng rằng sẽ có một ngày nào đó anh sẽ lay động một chút, yêu mình thêm một chút, nhưng dù thế nào anh ấy cũng sẽ không có yêu mình.
Chắc Thiệu Huy cũng sẽ không nhớ đến cậu nhóc mà anh hay bao bọc bảo vệ của mười mấy năm trước.

Chỉ có bản thân mình tự mình đa tình, tự mình theo đuổi sự ấm áp đó.

Anh chắc hẳn đang rất ghét mình đi, mình cứ bám theo anh gây phiền phức chẳng phải sao?! Mệt mỏi thật đấy, Thiệu Huy, sao em lại cứ yêu anh đến phát điên như vậy nhỉ?!
" Được rồi, cảm ơn cậu đã đưa tớ về, sau này...!Ưm..." Kiềm chế sự đau khổ tột độ trong lòng, Hà Văn cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, y nói với người đàn ông mà y yêu nhất cuộc đời này của mình.

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì hơi thở của y đều đã bị cướp hết.
Hà Văn trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt này.

Bạch Thiệu Huy, anh đây là đang muốn làm gì?
" Đúng vậy, Hà Văn, em chính là trò chơi của anh, và người được chơi em cũng chỉ duy nhất là anh.

Trên đời này, chỉ có anh mới được trêu chọc em, sẽ không bao giờ có người thứ hai dám đụng em, nếu có thì kẻ đó chính là kẻ thù nên diệt đầu tiên của Bạch Thiệu Huy này.

Em cũng đừng nghĩ sẽ phải rời khỏi anh, dù em có muốn đi thì anh cũng sẽ tìm em và bắt em lại dù chân trời góc bể nào.


Tiểu ngốc nghếch của anh, xin lỗi đã để em đau khổ như thế.

Có chút muộn nhưng mà, Anh Yêu Em!!!" Trao cho Hà Văn một nụ hôn mãnh liệt, Bạch Thiệu Huy dừng một chút, cố định đầu y để hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt với nhau.

Bạch Thiệu Huy chậm rãi, chắc chắn, giọng nói trầm thấp, từ tính mà đầy nghiêm nghị vang lên.
Hà Văn bị anh hôn mà choáng váng, đây là lần đầu tiên được anh hôn trong lúc tỉnh táo.

Y có chút mê muội, chẳng phải anh ấy không ...!Chưa kịp suy nghĩ thì anh cũng đã rời khỏi bờ môi của y, không kịp làm gì tiếp theo thì đã bị anh giữ đầu lại đối diện với anh.
" Đôi mắt đó....!làm sao lại..." Khi đối diện với nhau, y không thể nào không nhìn thẳng vào anh, lúc nhìn vào đôi mắt anh, y thấy rõ được sự ôn nhu, sự đau lòng, đầy tự trách và kiên định cùng nghiêm túc.
Đôi mắt đó, y chưa bao giờ thấy ở anh, lúc trước y chỉ thấy ở anh là sự khinh cuồng, đôi lúc có ôn nhu với Trần Lục Kỳ, đêm qua y lại thấy trong đó là sự lạnh lùng và có chút xa cách, nhưng đôi mắt của anh bây giờ lại hoàn toàn khác.
Sau đó thì từng câu từng chữ anh nói truyền vào tai y, không sót một chữ.

Lúc đầu, Hà Văn có cảm giác như tảng băng vạn năm, vạn tấn đè lên người.

Nhưng ngay sau đó, từng chữ từng chữ như những tia nắng ấm làm tan chảy nỗi đau trong lòng y lúc này, dần dần sưởi ấm nó.


Đến khi ba từ cuối được vang lên, thì y có cảm giác mình đang đứng trên mặt trời, khuôn mặt nóng đến kì lạ.
" Anh yêu Em." Mình nghe không lầm đúng không, những lời này đang được nói ra bởi người mà mình thầm yêu trộm nhớ suốt mười mấy năm trời, cũng chính là người đã từng im lặng từ chối lời tỏ tình của mình vào sáu năm trước.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Hà Văn không tự chủ mà nước mắt rơi xuống, nước mắt của lần này là nước mắt của hạnh phúc, không phải đau khổ như trước kia nữa.
" A Văn, em phải nhớ rằng, bất cứ điều gì cũng không cần phải khóc, cũng không được rời xa anh có được không?!" Đây cũng là điều Bạch Thiệu Huy sợ hãi nhất, nhớ đến thi thể lạnh băng nằm trong ngực anh của kiếp trước, đến giờ anh vẫn không kìm nén được nỗi sợ hãi này.
" Tất nhiên, sao có thể rời xa anh được chứ." Cảm nhận được tia sợ hãi từ anh, Hà Văn ngạc nhiên, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với anh hay sao?! Y biết, anh muốn nói thì sẽ nói, dù có hỏi cũng không nhận được đáp án mình muốn.

Chuyện đó để sau, chỉ cần anh ở bên cạnh là đủ.

Vì thế y nở nụ cười mà ôm lại anh.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trở Về! Anh Yêu Em, truyện Trở Về! Anh Yêu Em, đọc truyện Trở Về! Anh Yêu Em, Trở Về! Anh Yêu Em full, Trở Về! Anh Yêu Em chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top