Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 79: 79


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Đúng là có thật, Chu Hiểu Mai nói về chuyện này.

"Lớn hơn ta vài tuổi, năm nay hai mươi chín rồi. Là con một trong gia đình, cha mẹ đã mất, nhà có hai phòng. Người khá thành thật, chỉ là hơi nói lắp một chút" Chu Hiểu Mai nói.

"Nói lắp một chút?" Lâm Thanh Hòa nhìn cô.

"Vâng, có chút nói lắp, không có nói lắp nhiều đâu. Cậu của hắn là chủ của một xưởng dệt bên kia, còn hắn là tổ trưởng của một xưởng dệt" Chu Hiểu Mai gật đầu nói.

"Hai mươi chín tuổi cũng không quá lớn. Nhưng điều kiện của hắn không tệ, vậy tại sao bây giờ còn chưa kết hôn?" Lâm Thanh Hòa

"Sức khỏe của hắn tốt, không tật xấu, khiếm khuyết ở chỗ nói lắp. Hơn nữa nhà nội ngoại ghét bỏ cha mẹ hắn mệnh cứng rắn, không có huynh muội giúp đỡ, chỉ có một người cậu" Chu Hiểu Mai nói.

Mặc dù ở thời đại này không có vấn đề gì to tát về chuyện đó, nhưng vẫn sẽ có một ít bàn tán.

Bản thân nói lắp, cha mẹ lại không có, là con một trong nhà. Dù cho có nhà cửa, có công việc đi chăng nữa thì các cô gái trong phố vẫn chê.

Nhưng hắn không thích ở nông thôn cho lắm nên vẫn độc thân cho đến bây giờ.

"Hai người các ngươi như thế nào mà biết nhau?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Ta không phải được nghỉ lễ sao, nhàn rỗi không có việc gì làm ra ngoài đi dạo. Gặp phải hai cái tên dâm tặc chặn đường, là hắn đứng ra bảo vệ ta" Chu Hiểu Mai có chút ngượng ngùng, nói.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới gật đầu, nói: "Vậy ngươi quen hắn bao lâu rồi?"

"Nửa tháng, hôm qua mới đi xem phim với hắn. Trên đường trở về ký túc xá hắn nói muốn cùng ta ở chung một chỗ, hy vọng ta đồng ý" Gương mặt Chu Hiểu Mai đỏ ửng, nói.

Lâm Thanh Hòa lại hỏi hắn có biết hộ khẩu của cô ở nông thôn không?

Chu Hiểu Mai biểu thị đã nói, hắn không quan tâm mấy thứ này, là thích cô nên mới quen.

"Khoảng thời gian này có lẽ bên kia đã tan làm, đưa ta đi nhìn xem" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai rất xấu hổ nhưng cũng gật đầu.

Cô vẫn tin tưởng tứ tẩu của cô, vì thế dẫn đi.

Đi gần nửa tiếng đồng hồ, thật trùng hợp, hai cô vừa tới liền gặp Tô Đại Lâm đạp xe đi ra, vừa định về nhà sau khi tan làm.

Lâm Thanh Hòa có diện mạo bắt mắt, không ít người không nhịn được nhìn về phía cô. Động tĩnh không hề nhỏ nhưng Lâm Thanh Hòa chưa hề động mí mắt một cái nào.

Chu Hiểu Mai nhỏ giọng nói: "Chờ lần sau ta trở về, ta phải nói với tứ ca chăm sóc cho tứ tẩu ngươi thật tốt" Trước đó cô đã nói với mẹ mình rồi, diện mạo của tứ tẩu này, người trong thành phố còn muốn kết hôn huống chi là ở nông thôn, mẹ cô còn không tin.

"Ngươi nhìn xem, kia có phải là người mà trong miệng ngươi hay gọi là Tô Đại Lâm không" Lâm Thanh Hòa không phản ứng với chuyện người khác nhìn cô, nói.

Chu Hiểu Mai nhìn sang, quả nhiên là Tô Đại Lâm. Có chút vui mừng, thẹn thùng vẫy tay với hắn.

Tô Đại Lâm đi tới.

"Tô Đại lâm, đây là tứ tẩu của ta" Chu Hiểu Mai liền giới thiệu, sau đó lại giới thiệu với Lâm Thanh Hòa: "Tứ tẩu, đây chính là Tô Đại Lâm"

Tô Đại Lâm vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy là hai mươi chín tuổi rồi, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, gật đầu với Lâm Thanh Hòa, nói: "Tứ.. tứ tẩu".

"Ai nha, ai kêu ngươi gọi như vậy đâu" Khuôn mặt Chu Hiểu Mai đỏ bừng.

Lâm Thanh Hòa cũng ngây ra một lúc.

Tô Đại Lâm cũng kịp phản ứng, nhất thời xấu hổ, vội vàng nói: "Ta.. ta không phải.. không phải cố ý, ta.. ta chính là.. chính là.."

Vừa căng thẳng vừa lắp bắp, nói nửa ngày cũng không rõ.

"Không sao, ta vừa nghe cô nhỏ nói về ngươi, đặc biệt qua đây cảm ơn ngươi lần trước đã trượng nghĩa bảo vệ cô ấy. Ta cũng nói với cô ấy rồi, về sau hãy ít đi ra ngoài một mình" Lâm Thanh Hòa nói lưu loát.

Tô Đại Lâm gật đầu.

"Cũng không còn chuyện gì nữa, trước hết ta sẽ đưa cô nhỏ về nhà, ngày mai cô ấy được nghỉ làm" Lâm Thanh Hòa nói xong liền mang Chu Hiểu Mai đi.

Tô Đại Lâm thấy cô chưa nói được vài câu đã mang Chu Hiểu mai rời đi, vẻ mặt nhất thời cúi đầu ủ rũ.

Biểu hiện vừa rồi của hắn quá kém, hắn cảm thấy tứ tẩu của Chu Hiểu Mai khẳng định không hề hài lòng về mình.

Trực tiếp đi tới nhà cậu hắn.

"Đại Lâm tới à, tối nay ngươi không cùng nửa kia đi xem phim sao? Theo mợ thấy, bạn gái hiện tại của ngươi vô cùng tốt đấy, huynh đệ tỷ muội cũng nhiều, rất thích hợp với ngươi" Mợ hắn cười nói.

Cậu hắn cũng gật đầu, cũng khá hài lòng về Chu Hiểu Mai.

"Mợ.. có thể.. có thể phải dừng lại.. rồi" Tô Đại Lâm ủ rũ nói.

Cậu mợ hắn đều sửng sốt: "Sao vậy?"

Tô Đại Lâm thở dài, lắp bắp đem chuyện Lâm Thanh Hòa mang Chu Hiểu Mai tới nói cảm ơn chuyện lần trước, trò chuyện đôi câu liền dẫn Chu Hiểu Mai rời đi.

Cậu và mợ của hắn không nhịn được nhìn nhau một cái, hỏi: "Còn nói gì khác không?"

"Không có.. không có" Tô Đại Lâm lắc đầu, cậu mợ hắn cũng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, hắn nhớ lại, nói: "Nói.. nói Chu Hiểu Mai ngày mai nghỉ.. làm"

"Cái này có gì để nói" Cậu hắn liền nói.

Nhưng mợ hắn vừa nghe xong, vui vẻ nói: "Đại Lâm, ngươi còn có hy vọng, ta thấy tứ tẩu của cô ấy xem ra có vẻ hài lòng về ngươi".

"Ngươi.. ngươi nói gì vậy?" Tô Đại Lâm sững sờ nói.

"Đúng vậy, ý của ngươi là gì?" Cậu hắn cũng thắc mắc.

"Nếu không hài lòng thì làm sao mà tứ tẩu của cô ấy lại nói ngày mai Chu Hiểu Mai không có đi làm. Còn không phải để cho ngươi lúc rảnh rỗi đi tìm cô ấy hay sao?" Mợ hắn nói.

"Thật.. thật sao?" Tô Đại Lâm nhịn không được nói.

"Hai người các ngươi làm sao hiểu được tâm tư của phụ nữ. Nghe ta đi, không sai đâu. Ngày mai ngươi xin nghỉ làm, dẫn Chu Hiểu Mai đi dạo chơi cho vui đi. Ngoài ra, ngươi hứa với Chu Hiểu Mai, lễ ăn hỏi hay quà tặng gì đó đều sẽ không thiếu. Cam đoan cho cô ấy nở mày nở mặt mà gả cho ngươi" Mợ hắn nói.

"Tốt.. tốt" Một người đàn ông như Tô Đại Lâm, nói đến đây có chút xấu hổ.

Bên kia, Lâm Thanh Hòa cũng đang nói chuyện này với Chu Hiểu Mai.

"Tứ tẩu, có phải ngươi không hài lòng về Tô Đại Lâm không. Bình thường hắn không nghiêm trọng như vậy, chắc là vì thấy ta dẫn người nhà đến nên mới khẩn trương nói không nên lời" Chu Hiểu Mai nói.

"Xem ngươi vội vàng kìa" Lâm Thanh Hòa cười cười, nhìn cô ấy nói.

Chu Hiểu Mai sửng sốt: "Không phải tứ tẩu coi thường hắn sao?"

"Chẳng phải ta đã nói với ngươi, tiêu chuẩn chọn chồng hay vợ là cha mẹ đã mất, có nhà có xe có có công việc sao. Tuy ngoài miệng hắn không nói ra, nhưng ta xem giúp ngươi, người này khá ổn. Vấn đề bây giờ là ở ngươi, ngươi có suy nghĩ sau khi kết hôn, sẽ có vài bà tám nói ra nói vào, nói ngươi như thế mà chuẩn bị gả cho một người bị cà lăm chưa" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy nói.

"Ai dám nói, ta xé miệng cô ta ra!" Chu Hiểu Mai lập tức nói.

Lâm Thanh Hòa liền nở nụ cười, nói: "Những việc này tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cho kĩ. Ngày mai chọn trang phục cho đẹp một chút, chắc chắn hắn sẽ xin nghỉ phép để qua đây đưa ngươi ra ngoài chơi đấy"

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử, truyện Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử, đọc truyện Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử, Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử full, Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top