Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Vu Nhai chém ra bảy trảm, vang tiếng nổ điếc tai, tấm thuẫn bị phá mở. Đây là tấm thuẫn mà Vệ gia kiêu ngạo. Nam nhân trung niên đường đường là thiên binh sư thất đoạn vậy mà bị một hậu bối trẻ tuổi chém không có sức đánh trả.
Nam nhân trung niên cuồng cười:
- Phụt! Ha ha ha ha ha ha! Huyền Binh đế quốc quả nhiên là nhân tài lớp lớp, không lâu sau Vệ gia sẽ biến thành hạ lục tỉnh, đầu vào Cổ Duệ chi dân quả nhiên là quyết định đúng. Ha ha ha ha ha ha!
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Bản thân không biết tiến tới, các ngươi ném vinh diệu mười tám đại gia tộc đi đâu? Không ngờ Vệ gia sa đọa đến mức này.
Tay Vu Nhai không ngừng chém.
Nam nhân trung niên rống to:
- Ngươi biết cái gì? Ngươi là kim bào của Độc Cô gia đúng không? Độc Cô gia cao cao tại thượng, không để haòng quyền vào mắt. Vệ gia chúng ta chỉ có thể giống như con chó bị hoàng quyền chi phối. Ngươi hiểu loại cảm giác này không?
Vu Nhai tức giận quát:
- Nhảm nhí, ta xuất thân từ tiểu binh thủ tành, ta không hiểu còn ai hiểu?
Đứng ở địa vị cao mà còn tự ti đến nông nỗi này, Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh giáo dục gia tộc rất có vấn đề. Còn dám nói Vu Nhai không hiểu, đúng là buồn cười.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Ngươi nói các ngươi là chó, các ngươi đầu vào Cổ Duệ chi dân thì không phải là chó sao? Bọn họ sẽ cho các ngươi địa vị tương đương với Độc Cô gia bây giờ?
Nam nhân trung niên nói:
- Đúng vậy! Chờ Thần Duệ chi tộc thống trị Thần Huyền đại lục thì chẳng lẽ chúng ta sẽ trở thành đệ nhất gia tộc, ha ha ha ha ha ha! Ngươi nói chúng ta là chó? Sao có thể, bọn họ là thần, nhân loại bình thường chúng ta phục vụ bọn họ là lẽ đương nhiên.
Vu Nhai ngây người:
- Tự mình tiện không thể sống.
Cổ Duệ chi dân thật giỏi tẩy não, hèn gì lão nữ vương Tinh Linh bị phản đồ kia chọc tức suýt chết. Vu Nhai lười tranh cãi với phần tử cuồng nhiệt, ngươi sẽ bị kéo thấp chỉ số thông minh xuống. Hơn nữa Vu Nhai không có thời gian, hắn áp sát nam nhân trung niên rồi điên cuồng cắt. Nam nhân trung niên đã chết.
Trước khi chết nam nhân trung niên vẫn không tỉnh ngộ, gã còn đang mơ. Không biết đây có phải là một loại bi ai?
Nam nhân trung niên chỉ là thiên binh sư thất đoạn, Vu Nhai cảm ngộ đến thiên binh sư thất đoạn, huyền khí thiên binh sư lục đoạn. Vu Nhai vượt một giai giết người không chút khó khăn, nên biết thực lực càng cao thì huyền khí có tinh thuần không ảnh hưởng thực lực rất lớn.
Vu Nhai nhìn hướng nữ nhân trung niên:
- Chỉ còn lại ngươi.
- Không cần ngươi ra tay, ta tự xử.
Nữ nhân trung niên tự sát, nàng vừa dứt lời đã dùng huyền khí chấn vỡ nội tạng, nháy mắt miệng mũi trào máu. Vu Nhai giật mình, câm nín. Với thực lực thiên binh sư cao đoạn của nữ nhân trung niên nhưng không liều mạng một phen, ngẫm nghĩ cũng đúng, hai Cổ Duệ chi dân còn bị Vu Nhai xử đẹp.
Nữ nhân trung niên bị Vệ Vi Vi ám ảnh, sợ hai ác ma Vu Nhai và mượn kiếm huynh bán nàng tới nhà chứa. Tuy khả năng đám Vu Nhai, mượn kiếm huynh chút nữa bị giết rất cao nhưng nữ nhân trung niên không dám đánh liều, dù sao nàng không làm lại hắn.
- Phải rồi, ngươi có biết lời thần dệu đại nhân vừa nói có ý gì không? Có biết tại sao đại nhân nói gần đây có Thần Duệ chi tộc không? Bởi vì bọn họ đến đón một người, người này thì . . . Ha ha ha ha ha ha! Sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi hãy ôm tiếc nuối, thắc mắc vô tận xuống địa ngục đi, không gặp ta ở dưới đó rồi ta sẽ nói cho biết, ha ha ha ha ha ha!
Bùm!
Nữ nhân trung niên cuồng cười rồi cùng huyền tuẫn bản mệnh té xuống, chết ngắc.
Vu Nhai nhói mày. Nữ nhân trung niên có ý gì? Mặc kệ nữ nhân trung niên hắn cần nhanh chóng chuồn đi. Vu Nhai lắc mình đến bên cạnh mượn kiếm huynh.
- Bạch lão sư, nhanh chóng điều dưỡng đi. Dược của Tư Mã đại sư rất có hiệu quả, tiếp đó chờ ta một chút, ta rất nhanh sẽ phá mở không gian này, người đừng lo.
- Bạch lão sư, mượn kiếm huynh, có sao không?
Vu Nhai nói một lúc phát hiện mượn kiếm huynh đang ngây người. Lúc nào rồi còn ngây người? Chẳng lẽ vì hắn biểu hiện quá rung động? Đúng là thật rung động, nhưng không đến nỗi quá đáng vậy đi? Đã qua lâu như vậy.
Đang lúc Vu Nhai khó hiểu thì mượn kiếm huynh mở miệng nói:
- Vu Nhai, có lẽ ta không kêu ngươi đi được?
Mượn kiếm huynh rất giật mình, gã hoảng hốt đến suýt nhảy cẫng lên. Đặc biệt khi Vu Nhai giết Cổ Duệ chi dân thứ hai, mượn kiếm huynh không dám tin vào ánh mắt mình. Từ khi nào Vu Nhai trở nên nghịch thiên như vậy? Khiến thế giới tuyệt vọng thay đổi, đây là người gã từng đầu tư sao?
Gã có ánh mắt sắc bén như vậy?
Mượn kiếm huynh nghi ngờ vào ánh mắt của mình, phải nghi ngờ, sự việc quá đột ngột. Sao có thể như vậy? Điều này không khoa học. Tại sao chỉ vài cái nháy mắt Vu Nhai đã giải quyết đám người Cổ Duệ chi dân, Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh?
Mượn kiếm huynh hoảng hốt nhưng nghe lọt lời nữ nhân trung niên nói, gã là người rất nhanh nhạy, chợt nghĩ đến điều gì. Nhớ đến điều đó khiến mượn kiếm huynh bình tĩnh lại, hoặc nên nói là tạm đè ép nỗi hoảng hốt xuống. Mượn kiếm huynh nhanh chóng nghĩ đến biểu hiện lúc trước của Vu Nhai, ma xui quỷ khiến gã mở miệng.
- Người nói gì? Không cho ta đi?
Vu Nhai chớp mắt. Mượn kiếm huynh cũng là Cổ Duệ chi dân sao? Gã dẫn người Vệ gia, Cổ Duệ chi dân đến giết hắn? Có cần như vậy không? Vu Nhai không phải đại nhân vật gì.
Mượn kiếm huynh nói:
- Đúng vậy! Ngươi không thể đi, ta biết nữ nhân trung niên Vệ gia nói câu cuối là có ý gì, kết hợp lời bọn họ có thể suy đoán ra Cổ Duệ chi dân đón một người gần đây, tức là công chúa Hắc Nguyệt Cổ Duệ chi dân đã chết nhắc tới.
- Công chúa Hắc Nguyệt? Liên quan gì ta . . . ý người là?
Vu Nhai giật mình phản ứng lại.
Mượn kiếm huynh nhìn Vu Nhai chằm chằm, dùng hết sức lực gật đầu. Mượn kiếm huynh biết Vu Nhai xem sự chết sống của bằng hữu nặng hơn cả Thần Huyền đại lục, hắn sẽ không đi. Mượn kiếm huynh không rõ tại sao gã nói cho Vu Nhai biết, có lẽ vì gã càng xem trọng bằng hữu hơn. Mượn kiếm huynh hơi tin Vu Nhai sẽ làm ra chuyện gì bất ngờ khó tin.
Thần Huyền đại lục như thế nào thì kệ nó, đây là số phận.
Chưa chắc Vu Nhai phá mở không gian bị phong tỏa để rời đi, đừng để hắn chết không rõ ràng, ôm nỗi thắc mắc như nữ nhân trung niên Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đã nói.
Vu Nhai siết chặt nắm tay:
- Tiểu Mỹ!
Mượn kiếm huynh sợ Vu Nhai mất đi lý trí, gã nhanh chóng phân tích:
- Bây giờ trước mắt chúng ta chỉ có một con đường là chờ tại đây, chắc chắn đám Cổ Duệ chi dân sẽ tới, thậm chí dịch chuyển chúng ta qua. Con đường khác là chúng ta phá mở không gian, chia nhau hành động. Ngươi đi tìm Tiểu Mỹ, ta tìm lão viện trưởng.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Triệu Hoán Thần Binh, truyện Triệu Hoán Thần Binh, đọc truyện Triệu Hoán Thần Binh, Triệu Hoán Thần Binh full, Triệu Hoán Thần Binh chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!