Tranh Đoạt Quyền Năng

Chương 6: Bàn giao


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tranh Đoạt Quyền Năng

Ánh nắng chiều tà dịu dàng phủ lên tầng mây bầu trời, dòng người tấp nập trên đường phố hối hả trở về tổ ấm sau một ngày làm việc mệt nhọc.

Lạc Tiên Minh và Đỗ Trúc Nguyệt, cùng nhau bước đi trên con đường đầy bụi bặm và ổ gà, hướng về phía ngôi nhà của Trạng Vĩ Hải.

Lạc Tiên Minh nhìn xuống Đỗ Trúc Nguyệt, người con gái đang vừa đi vừa chỉnh lại chiếc khẩu trang trên khuôn mặt.

Anh lấy lại tầm nhìn, ngước mắt lên bầu trời và hỏi:

“Cô có phải lần đầu tiên đến đây không?”

“Phải, đúng vậy” Đỗ Trúc Nguyệt trả lời nhẹ nhàng.

“Cô tham gia vào…” Lạc Tiên Minh chưa kịp nói hết câu thì bị gián đoạn bởi một giọng nói ngọt ngào:

“Anh ơi!”

Lạc Tiên Minh quay đầu về phía nguồn gọi, thấy cô bé Phan Mai Linh đang ôm con gấu bông, đứng trước cửa nhà và vẫy tay chào anh.

Anh nở nụ cười vẫy tay đáp lại và tăng bước chân cùng Đỗ Trúc Nguyệt.

Khi hai người tiến lại gần, họ nhận ra một người phụ nữ từ trong nhà bước ra. Người phụ nữ có thân hình gầy yếu, đôi mắt đen láy sâu hoắm, mái tóc dài bù xù như nhiều tuần chưa gội.

Người phụ nữ đánh giá hai người một lúc, sau đó dời ánh mắt sang Lạc Tiên Minh. Cô ta cúi nhẹ người, giọng điệu dịu dàng:

“Anh chính là người đã giúp đỡ hai đứa trẻ vào buổi sáng? Tôi là mẹ của chúng, xin cảm ơn anh.”

“Không có gì, cô Hải đã kể cho cô nghe về việc chuyển nhà chưa?” Lạc Tiên Minh hỏi.

“Con trai tôi vừa mới nói với tôi” Người phụ nữ gật đầu và với vẻ mặt tò mò hỏi:

“Nhưng con trai không giải thích tại sao các anh chị lại muốn giúp đỡ chúng tôi. Dù tôi chỉ là một người phụ nữ nghèo khó, không có học thức, nhưng tôi không phải là người ngốc, vì vậy tôi hy vọng các anh chị có thể giải thích rõ hơn. Nếu không, tôi sẽ phải từ chối sự giúp đỡ của các anh chị.”

Lời nói của người phụ nữ khiến Đỗ Trúc Nguyệt và Phan Mai Linh không khỏi ngạc nhiên. Cả hai cảm nhận được sự kiên định trong giọng nói của cô.



Lạc Tiên Minh liếc nhìn Đỗ Trúc Nguyệt, hy vọng cô ấy sẽ giải quyết được tình huống khó khăn này.

Đỗ Trúc Nguyệt từ tốn rút một tấm thẻ từ túi áo, đưa cho người phụ nữ, và bắt đầu giải thích:

“Chào chị, tôi là quản lý của đội Thiên Tra thuộc tổ chức Liên Vũ. Trước hết tôi muốn nói về cậu bé Trạng Vĩ Hải, cậu bé là một đứa trẻ thông minh và dũng cảm, đã không ít lần giúp đỡ người khác trong hoàn cảnh khó khăn, và chúng tôi luôn đánh giá cao những đóng góp của cậu bé.”

“Liên Vũ là tập đoàn thuộc một phần quản lý của q·uân đ·ội, chị hẳn không nghi ngờ về sự uy tín của chúng tôi chứ?

Tập đoàn chúng tôi được hình thành để có chức trách tuyển chọn những tài năng trẻ của đất nước, đào tạo họ thành những chiến binh tương lai, bảo vệ tổ quốc.”

“Chúng tôi đã mời cậu bé Trạng Vĩ Hải tham gia vào cuộc khảo sát tiêu chuẩn quốc gia cho binh sĩ. Cậu bé đã không làm chúng tôi thất vọng, xuất sắc vượt qua mọi thử thách.”

“Sở hữu thành tích nhiều người mơ ước, cậu bé đã được chọn để nhận sự đào tạo đặc biệt, nghĩa là sẽ được hưởng những điều kiện tốt nhất.

Lúc chúng tôi biết đến hoàn cảnh khó khăn của cậu bé, để cậu bé có thể tập trung vào việc huấn luyện, chúng tôi đã đề xuất chuyển gia đình chị đến một nơi tốt hơn, giúp cậu bé không phải lo lắng về gia đình mình.”

“Đây là lý do, cậu bé nhận được ưu biệt từ chúng tôi.”

“Điều này có thật không?” Người phụ nữ vẫn còn nghi ngờ.

“Chị có thể hỏi chính cậu bé để biết rõ” Đỗ Trúc Nguyệt trả lời một cách chắc chắn.

“Ừm, con trai tôi đang ngủ, để tôi vào hỏi nó sau” Người phụ nữ quay lưng và bước vào căn nhà nhỏ.

Trong khi Đỗ Trúc Nguyệt vẫn giữ được sự bình tĩnh, Lạc Tiên Minh đứng bên cạnh lại không khỏi lo lắng, thầm nghĩ: “Nếu thằng bé không đủ thông minh để ứng phó, thì mọi lời nói dối của cô ấy sẽ trở nên vô nghĩa. Lúc đó, chỉ có thể phải tiết lộ rằng thằng bé có siêu năng lực.”

Anh thở dài trong lòng, hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.

Chẳng bao lâu sau, bóng dáng người phụ nữ hiện ra, dắt tay Trạng Vĩ Hải. Mặc dù đã được điều trị và nghỉ ngơi, nhưng nét mặt cậu bé vẫn lộ rõ vẻ mệt mỏi, từng bước chân nặng nề bên cạnh người mẹ.



Cậu bé quan sát hai người đàn ông, ánh mắt ban đầu dừng lại ở Lạc Tiên Minh, rồi chuyển hướng nhìn Đỗ Trúc Nguyệt. Lạc Tiên Minh cảm nhận được điều bất thường trong ánh mắt cậu bé khi nhìn Đỗ Trúc Nguyệt, nhưng không thể đoán được ý nghĩa đằng sau đó.

Hai người đã từng gặp mặt? Cũng đúng, dạo gần đây thằng bé không ít lần ghé thăm trụ sở, và còn là đối tượng nghi vấn nữa… Lạc Tiên Minh suy đoán trong chốc lát.

Để những suy nghĩ ấy qua một bên, Lạc Tiên Minh bắt đầu cuộc trò chuyện:

“Chào, em đã cảm thấy khá hơn chưa?”

Cậu bé gật đầu nhẹ nhàng, phản hồi một cách dịu dàng:

“Dạ, em đã đỡ hơn nhiều ạ.”

Đỗ Trúc Nguyệt xen vào, giọng nghiêm khắc:

“Em đã hứa với chị là sẽ về nhà và thông báo chuyện cho gia đình, để bố mẹ không phải lo lắng mà, phải không?”

Cậu bé cúi đầu, giọng đầy ăn năn:

“Em… em quên mất. Em xin lỗi.”

Lạc Tiên Minh ban đầu không hiểu rõ tình hình, nhưng sau vài giây, anh bắt đầu hiểu ra. Trong lòng, anh không khỏi ngưỡng mộ sự khéo léo của họ: “Thật là một màn trình diễn xuất sắc, nếu không theo nghiệp diễn thì quả là đáng tiếc.”

Đỗ Trúc Nguyệt chuyển sự quan tâm từ cậu bé sang người phụ nữ, hỏi:

“Hiện tại ý kiến chị như nào?”

Người phụ nữ không vội trả lời, thay vào đó đặt câu hỏi:

“Chúng tôi vẫn có thể thường xuyên gặp gỡ cậu bé, đúng không?”

“Chắc chắn rồi” Đỗ Trúc Nguyệt khẳng định, giải thích thêm:

“Trong những năm đầu, cậu bé sẽ cần phải ở lại thành phố cho đến khi hoàn thành khóa huấn luyện. Sau đó, cậu bé mới có thể chuyển đến một nơi khác, nhưng cho đến lúc đó, cậu bé sẽ vẫn sống cùng gia đình chị.”



Người phụ nữ gật đầu nhẹ nhàng, đồng ý:

“Vậy thì tùy theo quyết định của anh chị.”

“Cảm ơn chị đã hợp tác, chúc mừng chị đã nuôi dưỡng một cậu bé tuyệt vời” Đỗ Trúc Nguyệt nói một cách chân thành.

“Anh Hải sẽ đi đâu vậy mẹ?” Phan Mai Linh, cô bé nhỏ, bất ngờ nắm tay người phụ nữ hỏi.

Người phụ nữ ngồi xổm, nắm hai tay cô bé, cô ta nở nụ cười dịu dàng, và giải thích nhẹ nhàng:

“Không chỉ anh Hải, mà cả mẹ và con cũng sẽ rời khỏi nơi này. Gia đình chúng ta sẽ chuyển đến một nơi tốt đẹp hơn.”

“Nơi tốt đẹp hơn ấy có nhiều thức ăn không mẹ?” cô bé hỏi một cách hào hứng.

Người phụ nữ nhìn cô con gái mình, nhớ lại những ngày tháng khó khăn mà họ đã trải qua, nước mắt không kìm được mà rơi. Bàn tay gầy guộc của bà vuốt nhẹ lên má cô bé, giọng yếu ớt:

“Có, con yêu, khi đó con sẽ có thể ăn no bụng mỗi ngày, thậm chí còn có cả thịt nữa.”

“Thật ạ mẹ?” cô bé hỏi lại, đầy phấn khích.

Đỗ Trúc Nguyệt, đứng từ xa quan sát, cũng không khỏi xúc động, tay bà vô thức che miệng, mắt đã đẫm lệ.

Hai, ba giây trôi đi, Lạc Tiên Minh ho một tiếng, phá vỡ không khí nặng nề. Anh nhắc nhở:

“Nên sớm chuẩn bị hành lý cần thiết. Chúng ta cần phải tìm chỗ ở trước khi trời tối.”

Người phụ nữ lau nước mắt, quay sang hai đứa trẻ và dặn dò:

“Hai con hãy vào thu dọn những thứ cần thiết nhé.”

“Vâng” Trạng Vĩ Hải gật đầu, quay người bước vào nhà.

Lạc Tiên Minh và Đỗ Trúc Nguyệt, tận dụng lúc tay không, vào nhà giúp đỡ gia đình. Do cuộc sống khó khăn, đồ đạc có giá trị không nhiều, chỉ trong vài phút, cả nhóm đã sẵn sàng rời bỏ khu ổ chuột.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tranh Đoạt Quyền Năng, truyện Tranh Đoạt Quyền Năng, đọc truyện Tranh Đoạt Quyền Năng, Tranh Đoạt Quyền Năng full, Tranh Đoạt Quyền Năng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top