Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 42: 40


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trắng Trợn Táo Bạo

Đạt được mục đích sao?

Nghe thấy những lời này, Lâm Sơ Huỳnh khẽ sờ chiếc cằm lún phún râu của Lục Yến Lâm cảm thấy cũng khá được 

“Chú hai nói thử xem?” Cô hỏi.

“Ra ghế ngồi đi.” Lục Yến Lâm ôn hòa nói.

“Vâng.” Lâm Sơ Huỳnh hiếm thấy lại nghe lời, cuối cùng còn không quên nói: “Ngày mai em sẽ cạo râu cho anh không được tự cạo.”

“Được.” Lục Yến Lâm gật đầu.

Chỉ là một yêu cầu như vậy thôi, anh cầu còn không được.

Lâm Sơ Huỳnh đi lên lầu lấy dây chun buộc tóc lại sau đó rửa mặt thật sạch, dù sao hôm nay ngủ cả ngày, còn hơi mơ hồ.

Chắc là lo cô ăn không ngon nên Lục Yến Lâm chỉ nấu một bát mì đơn giản nhưng bên trong toàn thứ cô thích ăn.

Khi Lâm Sơ Huỳnh xuống lầu anh mới cho mì vào nồi.

Cô nhìn một lát sau đó lại lướt weibo.

Tuần này cô không ở trong nước, phần lớn chuyện trong công ty đều là Kiều Quả truyền đạt lại cho cô có nhiều phải tự xem thì sẽ tốt hơn.

Weibo của cô im lặng một thời gian khá lâu.

Từ sau lần up weibo đó cô không hoạt động gì trên đó nữa, lúc đầu thì quên mất việc này  về sau thì không biết nên up gì.

Lâm Sơ Huỳnh chụp bát mì sau đó up lên weibo.

Sau chuyện lần trước, có không ít người chú ý đến cô. Anti fan và fan ngang ngửa nhau, có đôi khi cô còn hoài nghi rốt cuộc mình có fan hay không.

Sau lại ngẫm lại, fans nhan sắc cũng là fans thôi.

[Bát mì này trông thật ngon!]

[Nhìn là muốn ăn, cô ác quá đó.]

[Ăn thế này đâu giống bạch phú mỹ chứ, hàng vỉa hè mà cũng mua được.]

[Một bát mì còn lòe loẹt như vậy, thật không biết nói gì.]

Lâm Sơ Huỳnh sau khi đăng weibo thì nhìn thấy có bình luận, cô nhìn qua rồi chọn một bình luận có nhiều like nhất “ Bát mì này trông thật ngon” để trả lời.

“Lời khen của cô tôi sẽ nhắn lại với ông xã~”

Sau đó thoát weibo.

“Chú hai, trước khi đi làm ở công ty anh đều tự mình nấu cơm sao?” Lâm Sơ Huỳnh vừa ăn vừa hỏi: “Như vậy chắc là rảnh lắm nhỉ?”

“Không phải.” Lục Yến Lâm ngồi đối diện cô, đổ nước vào.

“A.” Lâm Sơ Huỳnh kinh ngạc che miệng: “Nói thế chẳng phải sau khi kết hôn mới như vậy sao, đây chắc hẳn là phúc khí của em rồi”

“Chắc là vậy.” Lục Yến Lâm trả lời.

Tuy rằng nói vậy nhưng vẻ mặt của anh lại nhu hòa, thái độ của anh đối với cuộc hôn nhân này rất thật lòng, thực sự quan tâm đến chuyện của cô.

Lâm Sơ Huỳnh xuất hiện là một chuyện ngoài ý muốn.

Ban đầu với anh cô chỉ là một tiểu bối của gia đình thế giao mà thôi, chuyện tình ở Paris mới khiến họ kết nối với nhau

Lâm Sơ Huỳnh ăn no, sờ sờ bụng.

Lục Yến Lâm chắc cũng nhìn thấy động tác của cô, nhắc nhở: “Em ăn hơi nhiều, cần tiêu thực.”

“.......Không hề ăn nhiều.”

Lâm Sơ Huỳnh giả bộ nghe không hiểu anh đang nói đến chuyện cái bụng no của mình.

“Nghe lời.” Lục Yến Lâm nghiêm túc lên.

“Tiêu thực tiêu thực.” Lâm Sơ Huỳnh bĩu môi.

Đương nhiên, tiêu thực của cô không giống người thường, thừa dịp Lục Yến Lâm đi thu dọn thì cô ngay lập tức ra phòng khách đi qua đi lại.

Lâm Sơ Huỳnh lại oán giận: “Ai bảo vừa nãy anh nấu nhiều, không ăn thì bảo lãng phí ăn thì lại bảo ăn nhiều, đều tại anh hết”.

Lục Yến Lâm cực kỳ thẳng thắn thừa nhận: “Là lỗi của anh.”

Vì thế mà làm Lâm Sơ Huỳnh có chút ngượng ngùng.

Dù gì người ta cũng làm cơm cho mình ăn thế mà bản thân còn làm mình làm mẩy ra vẻ làm nũng,  không phù hợp với thiết lập bình thường của cô.

Lâm Sơ Huỳnh cho rằng đây là kết quả của việc một tuần không gặp.

Dường như nhớ tới điều gì đó, cô đi đến bên cạnh cái hồ “Váy cưới đã làm xong rồi, chúng ta có thể chụp ảnh cưới.”

Lâm Sơ Huỳnh cực kỳ chờ mong chuyện này.

“Nhiếp ảnh gia đã tìm được.” Lục Yến Lâm nhìn cô một cái, hỏi: “Em muốn đi đâu chụp?”

“Cứ dựa theo thời gian của anh mà sắp xếp đi.” Lâm Sơ Huỳnh tự cho mình một cái like vì sự thấu hiểu lòng người của mình, “Chừng nào anh có thời gian trống?”

Tất nhiên bọn họ sẽ không chụp ảnh cưới ở trong nước.

“Ngày mai sẽ cho em đáp án.” Lục Yến Lâm thấp giọng nói.

Phía sau anh là cả một tập đoàn, lại đang trong thời gian khai phá làng du lịch tất nhiên không có khả năng tùy ý nhưng anh sẽ tận lực thỏa mãn cô.

Bởi vì đó là ảnh cưới của bọn họ.

Không phải của một người.

“Được.” Lâm Sơ Huỳnh cong môi, lại nhân cơ hội mở miệng: “Em đi được vài phút rồi, tiêu thực tốt lắm.

“Không thể.” Lục Yến Lâm phủ quyết, đánh giá cô một chút rồi nói: “Nếu hiện tại em dừng lại thì rất có thể lúc rời giường ngày mai sẽ tăng cân, cũng có thể khiến vòng eo to thêm một centimet.”

“........”

Vì sao anh lại biết rõ như vậy!

Lâm Sơ Huỳnh trợn mắt há mồm nhìn anh nói một tràng dài,  anh còn dùng dáng vẻ nghiêm túc nói những điều này làm cho cô cực kỳ xấu hổ.

Thế mà  lại bị ông xã nhắc nhở quản lý dáng người.

Lâm Sơ Huỳnh thật sự không muốn đi bộ, cô suy xét giữa tăng cân phân vân giữa vòng eo biến thô với nghỉ ngơi cả đêm mười mấy giây: “Aiz.”

Cô biết chắc rằng vẫn còn một cách khác là đi phòng tập thể thao, trong biệt thự có phòng tập thể thao đấy, nhưng còn mệt hơn đi bộ thà rằng đi bộ cho xong.

Trong lúc trợ lý Trần gọi video, Lục Yến Lâm đi xử lý công việc một chút, nửa giờ sau mới đi rbát đũa.

Anh lau khô tay, tháo tạp dề.

Mãi cho đến lúc Lục Yến Lâm đã thu dọn xong, thấy Lâm Sơ Huỳnh lại đợi ở trong bếp, đây là gian bếp lộ thiên, cách phòng khách không xa.

Mắt thấy vẻ mặt của anh ngày càng nghiêm túc.

“Chú hai.” Lâm Sơ Huỳnh bỗng nhiên ôm lấy anh, “Đừng nghiêm túc như vậy mà, em vừa nghĩ ra một phương pháp cực hay.”

Cô lại gần tai anh: “Anh có muốn em không.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản nhưng cô vừa nhắc đến khiến nó trở nên ái muội hơn.

Lâm Sơ Huỳnh ghé vào tai anh thì thầm thêm một câu.

Lục Yến Lâm yên lặng nhìn cô.

Ngay lập tức, Lâm Sơ Huỳnh bị Lục Yến Lâm bế lên đặt trên bệ lưu li. Chân cô lơ lửng cao hơn anh nửa cái đầu, phải cúi xuống mới đối mặt với anh.

Sau đó mọi thứ đều xảy ra như cô tưởng tượng.

Bệ lưu ly là đá cẩm thạch, cái lạnh thấm qua cả áo ngủ của cô mà truyền vào cơ thể làm cả người cô hơi co lại, ngón chân như ngọc cuộn lại.

Lâm Sơ Huỳnh híp mắt, Lục Yến Lâm hôn dọc theo cần cổ đến xương quai xanh rồi dừng lại ở nơi mề.m mại làm cho cô nhịn không được mà run rẩy.

Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác này, vừa kíc.h thích lại phóng túng.

Cô cảm thấy hình như có chút kì quái, cằm cô đặt trên trán anh, thi thoảng còn đụng phải mái tóc đen mềm mại, nghĩ rốt cục cũng tới.

Quần áo của người đàn ông này vẫn hoàn hảo, còn áo ngủ của cô thì bị lột sạch hết rồi.

Giống như mấy tình tiết không nên xem trong phim điện ảnh.

Lâm Sơ Huỳnh cắn môi, cho dù biết trong Hoa Đình Thủy Ngạn quản lý nghiêm khắc nhưng hoàn cảnh chung quanh trống rỗng khiến cô có cảm giác phóng xe mà không mặc quần áo.

Cô rũ mắt rồi lại nhìn dáng vẻ nhã nhặn bại hoại của Lục Yến Lâm, không tránh được bị lây dính một tia tì/nh dục, cấm d/ục lại phong lưu.

Cũng chỉ vào lúc này anh mới lộ rõ cảm xúc thật một cách rõ ràng

Thậm chí Lâm Sơ Huỳnh từng hoài nghi không biết có phải anh yêu thân thể của mình không? 

Cô còn muốn hỏi vì sao anh lại muốn kết hôn cùng em?

Nhưng sau đó Lâm Sơ Huỳnh không còn tâm tư hỏi nữa bởi tinh thần cô lúc này đã mơ hồ, còn không biết mình về phòng như thế nào.

***** 

Hôm sau tỉnh lại, Lâm Sơ Huỳnh đã quên mất vấn đề ngày hôm qua.

Cô còn nhớ tối qua nói muốn cạo râu cho Lục Yến Lâm, nên còn đặt đồng hồ báo thức để tránh dậy muộn.

Đồng hồ báo thức đúng là hiệu quả.

Khi cô tỉnh vừa lúc Lục Yến Lâm mới rửa mặt xong.

Lâm Sơ Huỳnh ngồi trên giường vẫy tay: “Chú hai, anh lại đây.”

Lục Yến Lâm còn mặc áo ngủ, không còn khí thế như ngày thường đi qua nói: “Hôm nay không cần dậy sớm như thế.”

Lâm Sơ Huỳnh sờ sờ cằm anh, cười tủm tỉm nói: “May mà anh không tự cạo râu đấy nhé, nếu không em sẽ làm ầm ĩ cho coi.”

Lục Yến Lâm đối mặt với cô, “Trí nhớ của anh không kém.”

Lâm Sơ Huỳnh à một tiếng sau đó ngồi dậy xốc chăn lên, nhảy xuống giường: “Chờ em đánh răng rửa mặt rồi sẽ cạo cho anh.”

Lục Yến Lâm thấy hành động mạnh mẽ của cô, nghĩ thầm may mà tên đất trải thảm nếu không thì hiện tại có lẽ cô sẽ oán giận chân bị đau.

Anh nhẹ nhàng mỉm cười.

Trong nhà có cô vợ hoạt bát như này cũng  tốt lắm.

Ít nhất tốt hơn việc anh ở một mình.

Lục Yến Lâm gập chăn, ngồi trên giường nhìn Lâm Sơ Huỳnh rửa mặt đánh răng. Lần đợi này mất gần mười phút.

Anh cũng không cảm mất kiên nhẫn chút nào, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ.

Mãi cho đến khi Lâm Sơ Huỳnh hất tóc lên bằng băng đô đi ra, trên đỉnh đầu là hai cái tai mèo, trên tay còn lau cái gì đó.

“Chú hai, anh vào đây.”

Thực ra Lâm Sơ Huỳnh đã có kinh nghiệm cạo râu cho người ta một lần rồi, dù sao cô với Lâm Tồn có cuộc sống riêng từ rất sớm, lúc học trung học chỉ có một lần thân cận như vậy.

Thời gian qua lâu, lần này cô cực kỳ cẩn thận.

Cẩn thận đến mức nửa ngày mới cạo được một chút.

Lâm sơ Huỳnh nhìn chiếc cằm đầu bọt của Lục Yến Lâm, nhìn thành quả của mình mà muốn 囧, nhỏ giọng nói: “Chú hai, anh đừng nhúc nhích mà.”

“Là em luôn nhúc nhích mà.” Lục Yến Lâm chọc phá cô.

“……”

Lục Yến Lâm rũ mắt, Lâm Sơ Huỳnh ở trước mặt đặt hết lực chú ý lên cằm anh, lông mi dài chớp chớp theo động tác. Dường như trái tim của anh rung động.

Sáng sớm cô vừa rửa mặt, làn da sạch sẽ lại mềm mại như da em bé, nhìn rõ cả lông tơ nhỏ xíu.

Ngón tay của Lâm Sơ Huỳnh trượt lên sườn mặt anh, có hơi ngứa.

Lại có chút mềm.

Lâm Sơ Huỳnh thật cẩn thận mà rửa sạch bọt, lau khô cho anh sau đó ngẩng đầu thì nhìn phải đôi mắt tối đen như mực.

“Nhìn em làm gì?”

Đôi mắt cô cong cong.

Cũng không biết anh nhìn bao lâu rồi nữa.

Hầu kết Lục yến Lâm giật giật, giọng nói có chút khàn trong tiếng nước chảy hỗn loạn truyền vào tai Lâm Sơ Huỳnh.

“Anh rất vui.”

***** 

Hôm nay cao hứng nên Lâm Sơ Huỳnh lại đến muộn.

Cô đã rất khoan dung với bản thân, dù sao một tháng đến công ty thì có 8 ngày đến muộn chỉ cần thành tích ở đó thì đến muộn không là gì cả.

Kiều Quả muốn nói lại thôi.

Mãi cho đến khi Lục Nghiêu khoan thai đến muộn, lại làm màu hỏi: ”Lâm Sơ Huỳnh, môi cậu bị muỗi cắn à? Sao lại sưng thế?”

“..........”

Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

Đại khái do Lục Nghiêu cảm thấu hiếm lạ còn nhắn vào trong nhóm một lần, không ngoài ý muốn bị Thẩm Minh Tước diss một câu: “Anh không có yêu đương nên không hiểu.”

“.......?”

Lâm Sơ Huỳnh ở công ty có rất nhiều văn kiện được đưa tới gần như bận rộn cả ngày mới kết thúc mà đây vẫn chỉ là một công ty.

Cô không biết Lục Yến Lâm sẽ bận đến mức nào nữa.

Các sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Hoa Thịnh rồi chi nhánh công ty cũng có vài cái, mỗi ngày hội nghị lớn lớn bé bé, còn đến công ty khác thị sát.

Quả nhiên là cuồng công việc.

Lâm Sơ Huỳnh có chút đồng ý với cách nói của Lục Nghiêu.

Chẳng qua trong nhóm chat của công ty lại náo nhiệt lên.

“Các người có nhìn thấy Lâm tổng hôm nay sao?”

“Tôi thấy! Môi sưng lên!”

“Nhất định là bị hôn đến sưng.”

“Không nghĩ tới Lâm tổng bên ngoài nhìn thì cấm dục, bên trong lại là người nhiệt tình.”

“Sao cô không nói mị lực của Lâm tổng chúng ta quá lớn?”

Cũng may chỉ là thảo luận ngầm cũng không có truyền đến tai Lâm Sơ Huỳnh. Nhưng hình tượng của Lâm Sơ Huỳnh lại được làm mới một lần nữa.

Nhóm nhân viên nữ đều kiềm không nổi mà miên man suy nghĩ.

Rốt cuộc không dám đi hỏi người thật đành chỉ dựa vào bản thân tự ăn đường.

Ở Hoa Thịnh, sau khi thị sát Làng du lịch Lục Yến Lâm trở về công ty. Trợ lý Trần tiếp túc báo cáo hành trình buổi chiều

Mắt thấy sắp vào văn phòng, trợ lý Trần mới nói xong: “ Đây là toàn bộ việc của ngày hôm nay”

Lục Yến Lâm tạm dừng xuống dưới.

Trợ lý Trần chờ anh hỏi.

Sau đó nghe thấy giọng nói của tổng giám đốc nhà mình vang lên: “Làm trống lịch trình một tháng.”

“Một tháng?” Trợ lý Trần có chút nghi hoặc, bởi vì thời gian này quá dài “Tiên sinh có chuyện gì sao?”

Lục Yến Lâm ừ một tiếng rồi nói  “Chụp ảnh cưới.”

Thì ra là phải chụp ảnh cưới!

Trợ lý Trần cực kỳ xúc động mà gật đầu: “Được! Tôi sẽ nhắn xuống chắc chắn sẽ để trống ra một tháng.”

Cái này mà làm không được thì hắn phải từ chức thôi.

Trợ lý Trần rất muốn biết khi chụp ảnh cưới tổng giám đốc nhà mình sẽ có dáng vẻ gì.

Hiệu suất làm việc của trợ lí Trần rất nhanh, buổi chiều đã xác định được thời gian. Sau đó hắn còn nói với một ít cổ đông chuyện chụp ảnh cưới, về phần những người khác tất cả đều không biết.

Lục Yến Lâm gửi lịch trình của mình cho Lâm Sơ Huỳnh.

[Hoàn toàn ok.]

Lâm Sơ Huỳnh trả lời rất nhanh lại còn kèm theo một nhãn dán bán manh.

Lục Yến Lâm lại nghĩ đến lần trước cô trả lời “ok”, lại thêm hiểu biết về mức độ lên mạng của cô vợ nhỏ.

Như vậy thời gian chụp ảnh cưới đã nhanh chóng được  xác định.

Từ cuối tuần bắt đầu một tháng tuyệt vời.

Nói là chụp ảnh cưới nhưng thực ra cũng tương đương với đi du lịch. Vì có đội ngũ nhiếp ảnh gia đi theo khá nhiều người nên chụp trong nước không tiện. 

Vốn việc này là việc tư.

Lâm Sơ Huỳnh muốn sau khi chụp ảnh cưới xong mới công khai về phần hôn lễ thì Nhà họ Lục và Nhà họ Lâm tất nhiên không thể làm đơn giản chắc chắn phải là một hôn lễ thế kỷ.

Thế mà bọn họ còn chưa xuất phát thì không biết tại sao tin tức chụp ảnh cưới bị lộ ra ngoài.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trắng Trợn Táo Bạo, truyện Trắng Trợn Táo Bạo, đọc truyện Trắng Trợn Táo Bạo, Trắng Trợn Táo Bạo full, Trắng Trợn Táo Bạo chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top