Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 759: 759


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 759: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện của người khác

 

Mặc dù năm ở vùng ngoại ô thành phổ, nhưng biệt thự cũng có giá hơn ba tỉ đồng. Vậy mà có người dùng một ngọn lửa đốt cháy biệt thự hơn ba tỉ, kẻ đó muốn làm gì? Lâm Quang Tuyến chỉ có thể than thở: “Trước hết, chúng ta cứ đến bệnh viện đi. Đi thăm bố cháu một lát, sau đó chú sẽ xử lý những chuyện còn lại”

Nhìn quanh bốn phía, nơi này rất đông người, tôi cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ làm theo lời Lâm Quang Tuyến nói, cùng đến bệnh viện. Mạc Đình Sinh bị sặc khói nên chỉ cân nghỉ ngơi nhiêu hơn thì cũng chẳng có vấn đề gì đáng lo.

Trân Văn Nghĩa còn phải đi xử lý chuyện Hoàng Gia, Lâm Quang Tuyến đang xử lý bên phía Lý Tiến.

Tôi và Danwei ngồi trên hành lang bệnh viện.

Sau một lúc lâu, tôi lên tiếng trước: “Danweil Tôi biết ai cũng phải phục vụ cho ông chủ của mình.

Tôi sẽ không hỏi anh quá nhiều vấn đề. Nhưng nế tình hôm nay tôi đã cứu anh. Anh có thể nói cho tôi biết… Tại sao Bảo Khôn lại chưa chết vậy?” Bác sĩ tư nhân đã xử lý vết thương và băng bó kỹ cho Danwei. Lúc này, anh ta ngồi bên cạnh tôi, vẫn luôn im lặng.

Sau một lúc lâu, anh ta mới mở miệng nói: “Người chết ở Ma Cao không phải là Bảo Khôn.

Bảo Khôn và Mục Dĩ Thâm cùng nhau kinh doanh quán bar Hoàng Gia, kể cả một nhà máy mà lần trước cô đã đi qua, toàn bộ phòng giải phẫu ở đó cũng là của họ. Nhưng mấy ngày gần đây, Mục Dĩ Thâm đã chuyển nhượng tất cả mọi thứ cho Bảo Khôn rồi.”

Tôi nhíu mày: “Như vậy có nghĩa là gì?”

Anh ta nhìn tôi và nói: “Tôi biết gân đây cô đang tìm chứng cứ, chứng minh Mục Dĩ Thâm đã vi phạm pháp luật. Mục Dĩ Thâm cũng biết chuyện này.

Nên khi cô đến nông thôn, tìm đến gia đình kia, Mục Dĩ Thâm cũng nhanh chóng giao dịch với Bảo Khôn. Anh ta làm ăn nhiêu năm như vậy, nhiều thứ đã sớm mục nát. Mục Dĩ Thâm còn đang buôn bực vì không có cách nào xử lý những thứ này một cách đường đường chính chính.

Chính cô đã mang đến một cơ hội tốt cho anh ta.

Những thứ cô điều tra được đều là sự thật. Anh ta muốn để cô công bố cho tất cả mọi người. Nhưng cuối cùng người chịu phạt sẽ là Bảo Khôn chứ không phải là anh ta.” Tôi sửng sốt một lúc, thật sự khó hiểu: “Tại sao Bảo Khôn lại để mặc cho anh ta sai khiến?”

Cả hai đều là loại người kiêu ngạo, tại sao lại có chuyện chịu tội chết thay cho đổi phương”

“Chắc là cô vẫn chưa hiểu biết về con người Bảo Khôn. Anh ta thật sự máu lạnh độc ác, cũng thật sự chỉ biết đến lợi ích, nhưng anh ta đối xử rất thật lòng với những đàn em của mình. Sau khi chuyện ở My-an-mar bị bại lộ, mấy người chúng tôi chỉ giống như mấy con chó hoang.

Lần này chúng tôi về nước là vì Bảo Khôn muốn hợp tác với Mục Dĩ Thâm. Anh ta muốn nhờ Mục Dĩ Thâm thu xếp ổn thỏa cho các anh em của mình, còn anh ta có thể xử lý đống rắc rối kia thay cho Mục Dĩ Thâm”

Tôi hơi sửng sốt một lát: “Vậy là từ đầu, Mục Dĩ Thâm vẫn luôn cố ý chỉ dẫn tôi, để tôi điều tra về chuyện này. Cuối cùng lại để tôi đứng ra vạch trần tất cả những thứ này, hoàn toàn kết thúc những chuyện bẩn thỉu này, còn anh ta cũng hoàn toàn được tẩy trắng à?” Anh ta gật đầu.

Đột nhiên tôi cảm thấy khiếp sợ khó tả. Vậy nên từ đầu Mục Dĩ Thâm chủ động gọi điện thoại cho tôi, chủ động để lộ là ở thành phố A có một nơi nua bán bộ phận cơ thể người, lại chủ động cho tôi danh thiếp…

Anh ta làm tất cả những chuyện đó là để dẫn dắt mọi chuyện đến bước này. Mục đích thực sự của anh ta là để tôi phát hiện những chuyện bẩn thỉu kia, sau đó để tôi đứng ra vạch trần chúng.

Chần chờ một lúc lâu, tôi mới nhìn Danwei và nói: “Tôi xảy ra chuyện ở Hoàng Gia cũng là do anh ta tính toán trước, đúng không?”

Anh ta gật đầu: ‘Anh ta cố ý dùng đứa bé để kích thích cô, để cô quyết tâm đưa ra quyết định cuối cùng, anh ta phải làm cô quyết tâm ra tay với Hoàng Gia Vậy là mọi chuyện đều do anh ta thiết kể trước, từng bước từng bước tạo thành một kế hoạch hoàn chỉnh, sau đó anh ta lại dan tôi nhảy xuống hố, để tôi đến hoàn thành kế hoạch theo ý anh ta ư?

Đột nhiên tôi không biết mình nên khóc hay nên cười. Cố gảng suy nghĩ rất lâu nhưng cuối cùng tôi chỉ như một con chó, bị người khác xỏ mũi dân đi Thấy sắc mặt tôi khó coi, Danwei hơi mím môi: “Tôi thật sự xin loi! Tôi lắc đầu, cảm thấy hơi mệt mỏi.

Tôi cố gắng giằng co lâu như vậy, nhưng tất cả những thứ này chỉ là một loạt kế hoạch, một âm mưu được thiết kế trước mà thôi Nhớ đến Phó Thăng Nam, tôi đột nhiên trợn tròn mặt: “Danweil Bây giờ anh đã thoát khỏi Bảo Khôn đúng không?” Anh ta hơi nhíu mày, không chịu trả lời câu hỏi của tôi.

Tiii không biết cầu trả lời của anh ta là gì, nhưng tôi vân mở miệng nói tiếp: “Anh có thể đến Ma cao không? Anh giúp tòi đến Ma cao rồi âm †hầm bảo vệ Phó Thăng Nam được không? Mục Dĩ Thâm sắp xếp một cái bay lớn như vậy, chắc chăn vân còn thứ gì đang chờ đợi Phó Thắng Nam. Anh đến Ma cao rồi cố găng bảo vệ anh ấy được không?”

Anh ta hơi nhíu mày nhìn tôi, có vẻ khó xử, cũng không biết làm sao: ‘Xin loi cô! Bây giờ tôi chỉ có thế hoạt động trong thành phố A. Tôi không có cách nào đi ra ngoài. Bây giờ anh Bảo Khôn đã bị bắt. Tôi và Dantu cũng sẽ bị bắt thôi. Cảnh sát đang tìm tôi khäp nơi.

Tôi chỉ có thể trốn trốn tránh tránh giống như một con ruồi đang bay loạn trong thành phô A, cổ găng kéo dài hơi tàn. Tôi không có cách nào đi Ma cao.” Tôi chỉ có thể ngồi cười tại chö Mọi chuyện đều đã được xác định từ trước.

Tôi cũng không thể thay đối được gì, mọi thứ đều được sắp xếp xong hết rồi Mười ngày sau, Bảo Khôn bị xét xử, mức án là tù chung thân. Hoàng Gia cũng bị điều tra, phát hiện việc tàng trữ vũ khí trái phép, hơn nữa còn †ham dự vào việc buôn bán các bộ phận trên cơ thể người nên anh ta bị xử bản Mà Vương Bảo Kỷ cũng không thể trốn thoát Bảo Khôn là kẻ câm đầu mọi chuyện, ông ta cũng là một tên đông phạm Lâm Uyến và Mạc Đình Sinh đưa Tuệ Minh về kinh thành.

Tất cả thành viên trong gia đình Lý Tiển cứ như bốc hơi khỏi thế giới, dù dùng cách nào cũng không thể tìm thấy.

Mới nhìn thì có vẻ mọi chuyện đã kết thúc.

Nhưng tôi cũng không vui sướng như tôi từng nghĩ, thậm chí trong lòng tôi còn rất bực bội. Mục Dĩ Thâm liên tục đùa bỡn tôi hết lân này đến lần khác, cuối cùng tôi chỉ có thể kết thúc một cách qua loa thế này. Vi tôi ngu ngốc nên tôi mất con của mình, còn anh ta chiến thăng trở về, hơn nữa còn trở nên sạch sẽ, tránh thoát khỏi vũng bùn Tôi cũng không phải người tốt lành gì, nên tôi cũng không lật ngược lại, cứ kết thúc sơ sài như vậy.

Vào chủ nhật, tôi đến trung tâm thương mại.

Lúc trước, khi Dương Ánh Tuyết kết hôn, tôi có việc, văn luôn ở kinh thành nên không tham gia lẽ cưới của cô ấy. Hôm nay tôi cố ý hẹn cô ấy và Bảo Lâm ra để xin lỏi và cùng nhau dạo phố.

Lâu rồi không gặp, cô ấy hơi mập hơn trước Tôi cấn thận hỏi kỹ mới biết… Hóa ra cô ấy đang có thai Bảo Lâm trêu ghẹo: Mấy người đã làm mẹ có khác, ánh mắt trở nên dịu dàng. Đúng rồi! Cậu van không đến cơ quan, my vị khách cũ cứ luôn hỏi là khi nào cậu mới có thê đi làm?

Cậu mới có thai hai tháng mà đã đã vội nghỉ đế dưỡng thai, như: vậy có sớm quá không?” Dương Ánh Tuyết cười nhẹ: ‘Chủ yếu là do chồng mình, anh ấy không yên tâm. Nếu mình đi làm, cả ngày anh ấy đêu lo lãng không yên, cứ muốn đến cơ quan thăm mình.

Như vậy mình đi làm thì anh ấy lại không có cách nào yên tâm đi làm, nên mình dứt khoát từ chức về nhà nuôi thai.

Mình chỉ cân ngây ngô ở nhà, cha mẹ anh ấy cũng đều ở cạnh. Bình thường họ chăm sóc mình, như vậy anh ấy cũng có thể yên tâm làm việc.

Trên mặt Bảo Lâm đây vẻ hâm mộ: “Cậu sướng quá! Chồng dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc, cha mẹ chồng lại trông nom giúp đỡ. Cậu cứ nhìn mình mà xem, mình cũng kết hôn sáu năm rồi, nhưng cứ như phụ nữ đã mất chồng, chỉ sống một mình.

Bây giờ mình cũng nuôi con trai một mình. Tuy là thỉnh thoảng mẹ chồng mình cũng giúp mình chăm con, nhưng hở một tí là cãi nhau với mình. Cậu không biết là mình cũng ở nhà, nhưng mình sắp chết vì buồn phiền rồi!”

Dương Ánh Tuyết dịu dàng an ủi cô ấy: “Cuộc sống đều như vậy cả. Những chuyện đó đều qua rồi mà! Cậu cũng nói rồi đấy, bây giờ chồng cậu đã lập nghiệp, khắp mọi mặt đều rất khó khăn, cậu vừa sinh con lại còn phải làm việc. Tất cả đều vì gia đình nhỏ của mình thôi.

Cứ cố găng thêm một chút, từ từ rôi cũng đến những tháng ngày hạnh phúc thôi, cũng sắp đến rồi đấy! Chông mình cũng như vậy mà. Anh ấy rất cực khổ, bọn mình đều thấu hiểu và thông cảm cho nhau rồi tiếp tục ở bền nhau. Cậu đừng mãi nhìn vào mặt không hạnh phúc của mình mà xem thường những điều vui vẻ khác.

Bảo Lâm than thở, ánh mät nhìn về phía tôi: Thẩm Xuân Hinh! Cậu thứ kể về mình xem. Mấy tháng không gặp cậu, cuộc sống của cậu sao rồi? Chồng cậu vừa có tiên lại vừa đẹp trai, chäc cậu là người hạnh phúc nhất trong mây người chúng ta.

Mấy ngày trước, Âu Dương Noãn còn gọi điện cho mình, cậu ấy than phiền rang… Hình như Mục Dĩ Thâm không hề đế ý đến cậu ấy. Cậu nói xem, những người có tiên như anh ta đều giàu có cỡ nào, có biết bao nhiêu tiền rồi, tại sao vân muốn liều mạng kiểm tiền như vậy, cũng đâu có thiếu tiền”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi, truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi, đọc truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi, Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi full, Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top