Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 583: 583


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 583: Tai họa bất ngờ (2)

 

Tôi ôm cô, không khỏi nở nụ cười, nói: “Tương lai của cậu sẽ còn may mắn hơn nữa” Cô gật đầu, nghiêm túc nhìn tôi, “Khi nào cậu và Phó Thắng Nam về thủ đô!”

Tôi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Sao tự nhiên cậu lại hỏi thế?” “Mình đã suy nghĩ nhiều về chuyện này, tớ muốn đến Hà Nội với cậu. Lòng tớ quyết rồi, cậu ở đâu, mình sẽ ở đó. Ông của mình ngày càng già đi. Ông luôn muốn mình có một chỗ dựa tinh thần trong tương lai. Phó Thắng Nam, cứ coi đó là anh trai mình đi, vì vậy cậu là chị dâu mình, đừng nghĩ đến chuyện tách khỏi mình”

Tôi buồn cười, “Được rồi, mình thế nào cũng được, nhưng Âu Dương Noãn, chẳng lẽ cậu nỡ đến Hà Nội, để ông nội ở một mình ở thành phố A không có người chăm sóc sao?” Cô phân trần, “Ở đây đã có quản gia và bảo mẫu, còn có cô chú có thể chăm sóc cho ông nội, Mình cũng sẽ thường xuyên đến thăm ông!”

Ngập ngừng một chút, cô ấy nói: “Mình đã muốn đến Hà Nội từ lâu, nhưng vì mình chỉ có một mình nên chưa thực hiện được. Lần này, mình muốn đi với cậu!” “Không phải cậu muốn tới đó vì Mục Di Thâm sao?” Dù sao thì trụ sở chính nhà họ Mục đều ở thủ đô, vậy nên cô ấy muốn đến Hà Nội cũng không phải không có lý.

Cô hơi đỏ mặt, nói: “Đó là một phần lý do, nhưng không phải là tất cả” Đêm muộn hơn, chúng tôi tán gẫu một lúc thì cô liền chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, thời tiết có sương mù, báo hiệu một cơn mưa nhìn sang Âu Dương Noãn đang ngủ trên giường, thời tiết hôm nay quả thực hoàn hảo để ngủ ngon.

Nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, tôi bước đến căn phòng mà Phó Thắng Nam đã ngủ lại tối qua, thấy cánh cửa phòng đang mở, chăn ga gối đệm đã được xếp gọn gàng. Anh đã thức giấc và không còn ở trong phòng.

Xuống lầu, tôi nhìn thấy cô bảo mẫu đang nấu ăn trong bếp, nghe thấy tiếng động liền nhìn tôi nói: “Cô Thẩm đã dậy, mời cô xuống ăn sáng!” Tôi gật đầu, nhìn xung quanh không thấy ai nữa, tôi không khỏi thốt lên: “Cô à, cô có thấy anh Thắng Nam không?” Cô cười: “Anh ấy đã rời đi từ sáng sớm, nói là có việc trên thành phố, dặn rằng cô không cần phải lo lắng, buổi tối sẽ ăn tối cùng cô!” Tôi gật đầu, không nói gì nhiều. Dự án bị trì hoãn, chắc hẳn anh ấy cũng đang rất lo lắng.

Ăn sáng xong, tôi không nhịn được bước vào trong sân, thấy ông cụ đang đào một khoảng đất †rong sân.

Tôi bước đến chào hỏi: “Chào ông, ông dậy sớm quái” Âu Dương Cơ dừng động tác, nhìn tôi nói: “Cháu đã dậy rồi à, lúc nấy đã ăn gì chưa?” Tôi gật đầu, nhìn mảnh đất trước mặt và nói: “Ông đang đào đất trồng hoa đấy à?” Ông cười và nói: “Trồng mấy cây tỏi vào mùa thu. Mùa đông là có thể thu hoạch” Thấy tôi chỉ có một mình, ông có hơi thắc mắc: “Noãn Noãn đâu, con bé vẫn đang ngủ sao?” Tôi cười, “Tôi hôm qua cậu ấy ngủ muộn, cháu để cậu ấy ngủ thêm một lát!” Ông thở dài, “Đứa nhỏ này, chẳng bao giờ chịu ngủ sớm gì cả” Mặc dù đó là lời phàn nàn nhưng tôi vẫn nghe được sự cưng chiều, yêu thương.

Thời điểm từ làng Hòa An về thành phố đã là lúc tối muộn, Mục Dĩ Thâm đợi ở trước biệt thự nhìn chằm chằm vào Âu Dương Noãn, nói là muốn cùng nhau ăn tối.

Tôi cũng xuống xe, trở về biệt thự. Sáng này Phó Thắng Nam nói rằng anh muốn đưa tôi ăn tối, nhưng tôi lại muốn tự tay chuẩn bị bữa ăn cho anh.

Trong tủ lạnh còn có rất nhiều rau, thịt, còn có nguyên liệu để nấu nướng.

Sau khi bận rộn một lúc lâu, tôi đã làm được vài ba món, trong đó còn có một món canh. Tôi nhìn vào điện thoại, gọi cho Phó Thắng Nam.

Gọi vào cuộc không thấy anh bắt máy, tôi đành phải nhắn tin.

Thấy đồng hồ điểm tám giờ, vẫn chưa nghe thấy tiếng xe, tôi gọi tiếp một cuộc nữa nhưng không được.

Tôi gọi cho Trần Văn Nghĩa, sau vào lần không có tín hiệu, cuối cùng anh ta cũng nhấc máy, “Thưa phu nhân!” “Trần Văn Nghĩa, Phó Thắng Nam có đi cùng anh không?” Tôi hỏi.

Trần Văn Nghĩa dường như biết rằng tôi sẽ hỏi cậu điều này, liền nói, “Anh Thắng Nam vẫn đang ở trong phòng họp. Khi anh ấy ra khỏi phòng họp, tôi sẽ bảo anh ấy gọi cho cô” Tôi gật đầu, cúp điện thoại, nhìn đồ ăn trên bàn, không khỏi thở dài.

Đợi thêm một tiếng đồng hồ, nhìn đồ ăn đã nguội, tôi không kìm lòng được, lại nhấc máy gọi cho anh.

Chợt tôi nghe thấy tiếng xe ô tô phát ra từ khoảng sân, tôi lập tức đứng dậy, có hơi đáng tiếc nhìn đống đồ ăn đã nguội trên bàn, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên, chuẩn bị nở nụ cười “chào anh đã về nhà” Tuy nhiên, người tôi nhìn thấy không phải Phó Thắng Nam, mà là Trần Văn Nghĩa.

Nhìn về phía sau không thấy bóng dáng của Phó Thắng Nam, tôi liền thốt lên: “Trân Văn Nghĩa, Phó Thắng Nam đâu rồi?” Trần Văn Nghĩa đưa cho tôi một chiếc hộp tỉnh xảo mà nói, “Phu nhân, tối này ông chủ đi ăn tối với đối tác nên không thể về kịp. Ông chủ bảo tôi mua đồ ăn từ hồ Dương Trừng, mùi vị rất thanh đạm. Phu nhân ăn thử đi!” Tôi sửng sốt nhìn hộp đồ ăn, là món cua lông liền vội hỏi: “Mấy giờ anh ấy mới về?” Trần Văn Nghĩa khẽ lắc đầu, nói: “Tôi không rõ. Phu nhân có muốn ăn trước không?” Cũng tốt, nghĩ vậy, tôi nhặt những con cua lông và bắt đầu tìm kéo, đĩa.

Trần Văn Nghĩa cũng đi về, nhưng tôi không tiễn anh, sau khi ăn xong, tôi bắt đầu đi dọn dẹp lại phòng làm việc.

Trong sân có tiếng xe cộ, không bao lâu sau khi Trần Văn Nghĩa rời đi, hẳn Phó Thắng Nam đã trở về.

Tôi đứng dậy nhìn ra ban công. Hóa ra là Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm đang rời khỏi xe, sánh bước bên nhau.

Âu Dương Noãn nhìn thấy tôi đang đứng ở bên công, liền nói: “Cậu ăn tối chưa?” Tôi gật đầu, “Mình mới ăn xong, còn cậu thì sao?” “Mình vừa ăn xong, có mang đồ tráng miệng về cho cậu, lát nữa sẽ mang qual” Cô nói, Mục Dĩ Thâm đưa cho cô một cái hộp tinh xảo.

Cô đến nhà tôi, mang theo chiếc hộp, tôi xuống cầu thang mở cửa cho cô.

Cô ấy chợt nhìn cái áo khoác màu camel và nói: “Trời lạnh thế này sao cậu mặc ít quá vậy?” Tôi không cảm thấy lạnh, vì vậy nói, “Tớ không thế lạnh lắm!” Nhận lấy món tráng miệng của cô, tôi hỏi: “Matcha phô mai, cậu mua nó ở phố Nam Bình đúng không?” Cô gật đầu, nhìn tôi, “Ăn thử đi. Mục Dĩ Thâm bảo mình ở Hà Nội có bán rất nhiều phô mai matcha. Nhưng ở thành phố A lại ít nơi bán vì không hợp khẩu vị người dân ở đây. Hôm nay dạo phố gặp được, mình nghĩ cậu sẽ thích nên mua cho cậu. Mau ăn đi” Tôi cắn một miếng, trong miệng bỗng có vị ngọt lạ thường, tôi không thể không khen ngợi, “Ăn rất ngon, cậu cũng nếm thử đi

Tôi ôm cô, không khỏi nở nụ cười, nói: “Tương lai của cậu sẽ còn may mản hơn nữa” Cô gật đầu, nghiêm túc nhìn tôi, “Khi nào cậu và Phó Thắng Nam về thủ đô!” Tôi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Sao tự nhiên cậu lại hỏi thế?” “Mình đã suy nghĩ nhiều về chuyện này, tớ muốn đến Hà Nội với cậu. Lòng tớ quyết rồi, cậu ở đâu, mình sẽ ở đó. Ông của mình ngày càng già đi. Ông luôn muốn mình có một chỗ dựa tinh thần trong tương lai. Phó Thắng Nam, cứ coi đó là anh trai mình đi, vì vậy cậu

“Ở đây đã có quản gia và bảo mẫu, còn có cô chú có thể chăm sóc cho ông nội, Mình cũng sẽ thường xuyên đến thăm ông!” Ngập ngừng một chút, cô ấy nói: “Mình đã muốn đến Hà Nội từ lâu, nhưng vì mình chỉ có một mình nên chưa thực hiện được. Lần này, mình muốn đi với cậu!” “Không phải cậu muốn tới đó vì Mục Di Thâm sao?” Dù sao thì trụ sở chính nhà họ Mục đều ở thủ đô, vậy nên cô ấy muốn đến Hà Nội cũng không phải không có lý.

Cô hơi đỏ mặt, nói: “Đó là một phần lý do, nhưng không phải là tất cả” Đêm muộn hơn, chúng tôi tán gẫu một lúc thì cô liền chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, thời tiết có sương mù, báo hiệu một cơn mưa Âu Dương Noãn ngủ say, tôi nhẹ nhàng xuống giường, từ ban công phóng tầm mắt nhìn cảnh vật bên ngoài,đọc full tại truyen one khẳng định trời sắp mưa. Rồi tôi lại   nhìn sang Âu Dương Noãn đang ngủ trên giường, thời tiết hôm nay quả thực hoàn hảo để ngủ ngon.

Nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, tôi bước đến căn phòng mà Phó Thắng Nam đã ngủ lại tối qua, thấy cánh cửa phòng đang mở, chăn ga gối đệm đã được xếp gọn gàng. Anh đã thức giấc và không còn ở trong phòng.

Xuống lầu, tôi nhìn thấy cô bảo mẫu đang nấu ăn trong bếp, nghe thấy tiếng động liền nhìn tôi nói: “Cô Thẩm đã dậy, mời cô xuống ăn sáng!” Tôi gật đầu, nhìn xung quanh không thấy ai nữa, tôi không khỏi thốt lên: “Cô à, cô có thấy anh Thẳng Nam không?” Cô cười: “Anh ấy đã rời đi từ sáng sớm, nói là có việc trên thành phố, dặn rằng cô không cần phải lo lắng, buổi tối sẽ ăn tối cùng cô!” Tôi gật đầu, không nói gì nhiều. Dự án bị trì hoãn, chắc hẳn anh ấy cũng đang rất lo lắng.

Ăn sáng xong, tôi không nhịn được bước vào trong sân, thấy ông cụ đang đào một khoảng đất trong sân.

Tôi bước đến chào hỏi: “Chào ông, ông dậy sớm quái” Âu Dương Cơ dừng động tác, nhìn tôi nói: “Cháu đã dậy rồi à, lúc nãy đã ăn gì chưa?” Tôi gật đầu, nhìn mảnh đất trước mặt và nói: “Ông đang đào đất trồng hoa đấy à?” Ông cười và nói: “Trồng mấy cây tỏi vào mùa thu. Mùa đông là có thể thu hoạch” Thấy tôi chỉ có một mình, ông có hơi thắc mắc: “Noãn Noãn đâu, con bé vẫn đang ngủ sao?” Tôi cười, “Tôi hôm qua cậu ấy ngủ muộn, cháu để cậu ấy ngủ thêm một lát!” Ông thở dài, “Đứa nhỏ này, chẳng bao giờ chịu ngủ sớm gì cả” Mặc dù đó là lời phàn nàn nhưng tôi vẫn nghe được sự cưng chiều, yêu thương.

Thời điểm từ làng Hòa An về thành phố đã là lúc tối muộn, Mục Dĩ Thâm đợi ở trước biệt thự nhìn chằm chằm vào Âu Dương Noãn, nói là muốn cùng nhau ăn tối.

Tôi cũng xuống xe, trở về biệt thự. Sáng này Phó Thắng Nam nói rằng anh muốn đưa tôi ăn tối, nhưng tôi lại muốn tự tay chuẩn bị bữa ăn cho anh.

Trong tủ lạnh còn có rất nhiều rau, thịt, còn có nguyên liệu để nấu nướng.

Sau khi bận rộn một lúc lâu, tôi đã làm được vài ba món, trong đó còn có một món canh. Tôi nhìn vào điện thoại, gọi cho Phó Thắng Nam.

Gọi vào cuộc không thấy anh bắt máy, tôi đành phải nhắn tin.

Thấy đồng hồ điểm tám giờ, vẫn chưa nghe thấy tiếng xe, tôi gọi tiếp một cuộc nữa nhưng không được.

Tôi gọi cho Trần Văn Nghĩa, sau vào lần không có tín hiệu, cuối cùng anh ta cũng nhấc _—   máy, “Thưa phu nhân!” “Trân Văn Nghĩa, Phó Thẳng Nam có đi cùng anh không?” Tôi hỏi.

Trần Văn Nghĩa dường như biết rằng tôi sẽ hỏi cậu điều này, liền nói, “Anh Thắng Nam vẫn đang ở trong phòng họp. Khi anh ấy ra khỏi phòng họp, tôi sẽ bảo anh ấy gọi cho cô” Tôi gật đầu, cúp điện thoại, nhìn đồ ăn trên bàn, không khỏi thở dài.

Đợi thêm một tiếng đồng hồ, nhìn đồ ăn đã nguội, tôi không kìm lòng được, lại nhấc máy gọi cho anh.

Chợt tôi nghe thấy tiếng xe ô tô phát ra từ khoảng sân, tôi lập tức đứng dậy, có hơi đáng tiếc nhìn đống đồ ăn đã nguội trên bàn, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên, chuẩn bị nở nụ cười “chào anh đã về nhà” Tuy nhiên, người tôi nhìn thấy không phải Phó Thẳng Nam, mà là Trần Văn Nghĩa.

Nhìn về phía sau không thấy bóng dáng của Phó Thắng Nam, tôi liền thốt lên: “Trần Văn Nghĩa, Phó Thắng Nam đâu rồi?” Trần Văn Nghĩa đưa cho tôi một chiếc hộp tinh xảo mà nói, “Phu nhân, tối này ông chủ đi ăn tối với đối tác nên không thể về kịp. Ông chủ bảo tôi mua đồ ăn từ hồ Dương Trừng, mùi vị rất thanh đạm. Phu nhân ăn thử đi!” Tôi sửng sốt nhìn hộp đồ ăn, là món cua lông liền vội hỏi: “Mấy giờ anh ấy mới về?” Trần Văn Nghĩa khẽ lắc đầu, nói: “Tôi không rõ. Phu nhân có muốn ăn trước không?” Cũng tốt, nghĩ vậy, tôi nhặt những con cua lông và bắt đầu tìm kéo, đĩa.

Trần Văn Nghĩa cũng đi về, nhưng tôi không tiễn anh, sau khi ăn xong, tôi bắt đầu đi dọn dẹp lại phòng làm việc.

Trong sân có tiếng xe cộ, không bao lâu sau khi Trần Văn Nghĩa rời đi, hẳn Phó Thắng Nam đã _„ trở về.

Tôi đứng dậy nhìn ra ban công. Hóa ra là Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm đang rời khỏi xe, sánh bước bên nhau.

Âu Dương Noãn nhìn thấy tôi đang đứng ở bên công, liền nói: “Cậu ăn tối chưa?” Tôi gật đầu, “Mình mới ăn xong, còn cậu thì sao?” “Mình vừa ăn xong, có mang đồ tráng miệng về cho cậu, lát nữa sẽ mang qua!” Cô nói, Mục Dĩ Thâm đưa cho cô một cái hộp tỉnh xảo.

Cô đến nhà tôi, mang theo chiếc hộp, tôi xuống cầu thang mở cửa cho cô.

Cô ấy chợt nhìn cái áo khoác màu camel và nói: “Trời lạnh thế này sao cậu mặc ít quá vậy?” Tôi không cảm thấy lạnh, vì vậy nói, “Tớ không thế lạnh lắm!” Nhận lấy món tráng miệng của cô, tôi hỏi: “Matcha phô mai, cậu mua nó ở phố Nam Bình đúng không?”   Cô gật đầu, nhìn tôi, “Ăn thử đi. Mục Dĩ Thâm bảo mình ở Hà Nội có bán rất nhiều phô mai matcha. Nhưng ở thành phố A lại ít nơi bán vì không hợp khẩu vị người dân ở đây. Hôm nay dạo phố gặp được, mình nghĩ cậu sẽ thích nên mua cho cậu. Mau ăn đi” Tôi cắn một miếng, trong miệng bỗng có vị ngọt lạ thường, tôi không thể không khen ngợi, “Ăn rất ngon, cậu cũng nếm thử đi!”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi, truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi, đọc truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi, Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi full, Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top