Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 196: Nhưng mà em yêu hắn 1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

  • Chương 195: Nhưng mà em yêu hắn 1


Mộ Thiên Sơ làm sao cũng không chịu buông tay.

Thời Tiểu Niệm nóng nảy, nói: “Em biết chúng em là hai loại người trái ngược nhau, nhưng mà em yêu hắn!”

Cô hô lớn tiếng.

“...”

Mộ Thiên Sơ ngơ ngác nhìn cô.

Lần trước trong phòng ăn, cô cũng chỉ mới nói thích Cung Âu, nhưng mới qua bao lâu, cô nói.... yêu?

Ngày hôm nay rất nóng, giờ phút này lại càng oi bức hơn.

Bỗng nhiên những hạt mưa lớn ào xuống, mới chớp mắt đã làm hai người ướt đẫm.

“Thiên Sơ, thật xin lỗi.”

Bộ dạng cứng đờ của anh làm Thời Tiểu Niệm càng áy náy, nhưng cô vẫn kiên định đẩy tay anh ra, xoay người đi về phía xe của mình.

Hạt mưa từng chút từng chút đánh lên mặt cô, đau buốt.

Mộ Thiên Sơ đứng sau lưng cô, lớn tiếng nói: “Tiểu Niệm, nếu hôm nay em đi, chúng ta tuyệt giao!”

“....”

Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, đứng trong mưa quay đầu kinh ngạc nhìn Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơ?”

Cô không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.

“Tiểu Niệm, anh đối với em tôn trọng và dung túng chưa đủ sao?”

Mộ Thiên Sơ đứng ở đó, nước mưa rửa sạch gương mặt âm nhu của anh, vết thương trên cổ tay bị nước mưa ướt, mơ hồ còn có giọt máu nhỏ xuống đất: “Anh biết, trong sáu năm bị mất trí nhớ anh đối với em không tốt, cho nên anh vô cùng muốn bồi thường em, em nói cái gì thì là cái đó, em muốn làm gì thì làm đó, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng can thiệp, nhưng mà anh chưa từng nghĩ tới bởi vì như vậy mà có một ngày em sẽ rời đi.”

“...”

“Em có biết anh sợ em sẽ yêu Cung Âu bao nhiêu không, từ lúc đầu vẫn luôn luôn dùng mọi cách dò xét, từ lúc em rời đi ở vườn trò chơi, anh vẫn luôn suy đoán do lường.” Mộ Thiên Sơ đứng trong mưa từng chữ từng chữ nói: “Giây phút em tháo chiếc nhẫn ở trên cầu kia, em có biết anh vui mừng biết bao nhiêu không, anh cho rằng em đã buông Cung Âu xuống.”

“...”

“Cho nên anh để em đi, cho em qua một đoạn thời gian chỉ có mình em, nhưng anh không cho phép em yêu Cung Âu.” Nói xong lời cuối cùng, Mộ Thiên Sơ hơi khàn cả giọng, hoàn toàn không ôn nhu như anh lúc bình thường: “Tại sao? Em đã đồng ý với anh, sẽ tới tìm anh trước, em quên rồi sao?”

“...”

“Tại sao em lại làm chuyện anh sợ xảy ra nhất?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, trong mắt có hơi nước, không phân rõ nước mưa hay nước mắt.

Tại sao em lại làm chuyện anh sợ xảy ra nhất?

Thời Tiểu Niệm nghe câu này ngực đau nhói, cái này đâu chỉ là chuyện anh sợ nhất, yêu Cung Âu, cũng là chuyện cô sợ nhất.

Nhưng mà đã xảy ra chính là đã xảy ra.

Cô cũng không còn cách nào.

“...” Thời Tiểu Niệm không biết nói gì, im lặng đứng ở đó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Mộ Thiên Sơ thấy cô không kiên quyết đi nữa, bước lên mấy bước, tới trước mặt cô, đôi mắt đen gần như cầu xin nhìn cô: “Từ sau khi khôi phục trí nhớ, tín niệm của anh chỉ có em, trong thế giới chỉ còn em là nguồn sáng duy nhất.”

Một giây tiếp theo, anh trực tiếp kéo cô vào lòng ôm thật chặt.

Sau khi thanh tỉnh lại từ trong trí nhớ giả tạo, bên cạnh anh là cha mẹ chỉ quan tâm tập đoàn Mộ thị, người chị chỉ muốn tranh quyền, Thời Địch bỏ thuốc anh, cha vợ luôn muốn khống chế hắn.

Chỉ có cô, cô gái kéo anh từ trong tuyết lên, là màu sắc sạch sẽ duy nhất của anh trên thế giới này.

Người anh có thể theo đuổi chỉ mình cô.

Cho nên anh cẩn thận đi về phía cô từng bước từng bước, nhưng mà kết quả, cô vẫn là muốn rời khỏi anh, kiên quyết như vậy.

“...”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe anh nói.

“Anh không thể không có em. Tiểu Niệm, xem như là anh cầu xin em, bây giờ em không yêu anh cũng không sao, nhưng anh cầu xin em đừng rời khỏi anh, nếu như ngay cả em cũng đi, anh thật không biết anh còn lại gì trên thế giới này.” Mộ Thiên Sơ ôm chặt cô, không chịu buông tay.

Thời Tiểu Niệm nghe anh nói, đột nhiên cảm thấy sợ.

Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới, cô có ý nghĩa quan trọng như vậy với Mộ Thiên Sơ.

“Thiên Sơ, anh đừng như vậy, em không có tốt như vậy.” Anh làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

Anh đã từng nói cô là cọng rơm cứu mạng của anh.

Bây giờ anh lại cầu xin cô đừng đi, anh lại cầu xin cô... anh là thiếu gia của Mộ gia, cho dù lúc nhỏ được gửi nuôi ở Thời gia, cả người cũng rất thanh cao, hoàn toàn là tư thái thiếu gia.

Bây giờ anh lại cầu xin cô.

“Có tốt hay không anh biết.” Mộ Thiên Sơ trong mưa ôm cô thật chặt: “Chúng ta bắt đầu lại có được hay không? Tiểu Niệm, chúng ta bắt đầu lại, trở về cuộc sống vô tư của chúng ta lúc nhỏ.”

Thời Tiểu Niệm muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm thật chặt.

Cô từ từ thả lỏng tay xuống: “Thiên Sơ, em không trở về được.”

Đau thương như vậy.

Sao cô lại không biết Mộ Thiên Sơ ôn nhu với cô, tốt với cô, nếu như có thể, cô cũng muốn lựa chọn anh.

“Không trở về cũng được, chỉ cần em đừng đi tìm Cung Âu.” Mộ Thiên Sơ ôm cô: “Em vẫn là quan tâm anh mà, nếu không sẽ không gấp gáp chạy về lúc anh ký hợp đồng, nếu không sẽ không để ý tất cả chạy tới ngay lúc nghe được tin anh bị thương nặng.”

“Thiên...”

“Em là quan tâm anh, Tiểu Niệm, đi với anh, chúng ta rời khỏi đây, tất cả cũng có thể bắt đầu lại.” Mộ Thiên Sơ buông tay cô ra, hai tay nâng mặt cô, đôi mắt thâm tình nhìn cô chăm chú: “Em quên sao, chúng ta đã từng nói qua, phải cùng nhau có một ngôi nhà mà.”

“...”

“Chúng ta là đồng loại, toàn thế giới không cần chúng ta cũng không sao, chúng ta có lẫn nhau là được rồi, không phải sao? Không phải em vẫn luôn muốn có một ngôi nhà sao, chúng ta lập tức đi ký tên, lập tức kết hôn, chúng ta cùng xây dựng một ngôi nhà chỉ thuộc về mình, có được hay không. Hả?”

Xây dựng một ngôi nhà chỉ thuộc về mình?

Thật tốt, đây là mơ ước của cô từ trước tới nay, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có nhà.

Mộ Thiên Sơ nâng mặt cô, mong đợi nhìn cô chăm chú.

Hạt mưa hung hăng nện trên người anh.

Môi Thời Tiểu Niệm khẽ động, nhìn Mộ Thiên Sơ trước mắt, khó khăn nói: “Thiên Sơ, em đã yêu hắn, cho dù em không gặp hắn, cho dù em không ở cùng một chỗ với hắn, trái tim của em cũng không thể giả vờ đi yêu một người đàn ông khác, anh hiểu không?”

Vừa dứt lời, nước mắt ấm áp của cô tràn ra khóe mi.

“Không có sao, chỉ cần em ở cùng một chỗ với anh là được.” Giờ phút này trên mặt Mộ Thiên Sơ lộ ra vẻ cố chấp điên cuồng.

“Cái này là không công bằng đối với cả anh và em.” Cô nói.

“Anh không muốn công bằng!”

Mộ Thiên Sơ lớn tiếng nói, cố chấp nhìn cô.

“Nhưng mà em không muốn làm anh tổn thương, càng không muốn làm trễ nãi anh.” Thời Tiểu Niệm nói, từ từ đẩy tay anh ra, mở cửa xe.

Mộ Thiên Sơ đứng ở đó, nhìn bóng lưng của cô.

Tại sao anh nói nhiều như vậy cũng vô dụng?

Tai sao anh cầu xin cô cũng vô dụng?

“Em đối với anh như vậy chẳng lẽ không phải tổn thương sao?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói, nước mắt lăn dài trên gò má, thật may có nước mưa che giấu, làm cho anh ngay cả lau cũng không cần lau, tự giễu nói: “Nếu như anh sớm biết kết quả là như vậy, anh tình nguyện để cho Thời Địch biến anh thành kẻ ngốc!”

Anh tìm về trí nhớ, nhưng không tìm cô trở về được.

Nghe vậy, thân thể đang muốn ngồi vào trong xe của Thời Tiểu Niệm cứng đờ.

Có phải cô đối với Mộ Thiên Sơ ác độc quá hay không? Nhưng mà cô có thể làm gì? Ai có thể dạy cô phải làm như thế nào không?

Màn hình điện thoại bị cô để lại trong ghế ngồi bỗng nhiên sáng lên, hiện lên tin tức tai nạn xe cộ, đồng thời cũng có một giọng nói.

Là của Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn, vội vàng cầm điện thoại đặt lên tai, sau đó cô nghe được giọng nói âm trầm của Cung Âu vang lên....

“Thời Tiểu Niệm, cho dù em muốn vứt bỏ tôi giống như một đống rác, cũng nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng chứ! Tôi muốn chính miệng em nói với tôi một câu, em có yêu tôi không!”

“...”

Hắn cho rằng cô sẽ vứt bỏ hắn như một đống rác sao?

Đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới, Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Phong Đức vang lên bên kia: “Thời tiểu thư, cô đang ở đâu, mau tới trên cầu đi, thiếu gia xảy ra chuyện.”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khẩn trương hỏi: “Cung Âu sao vậy? Bị thương sao?”

Thật sự là Cung Âu?

“Tôi không biết, tôi cũng chỉ vừa mới chạy tới hiện trường, còn đang xử lý tai nạn, mưa lớn quá, tôi không tìm được bóng người của thiếu xe, xe bị hư hại nặng.” Giọng nói vội vàng của Phong Đức truyền tới: “Đều tại tôi không tốt, tôi không nên giúp cô, nếu không thiếu gia cũng không đi tìm cô một mình...”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, Cung Âu vì đi tìm cô mới xảy ra chuyện?

“Tôi tới ngay!”

Thời Tiểu Niệm, vứt điện thoại vào trong xe, đang muốn ngồi vào, bỗng nhiên nhận ra được cái gì, thân thể cô cứng đờ, ngước mặt nhìn người trong mưa.

Mộ Thiên Sơ ở đó, trong mắt có nụ cười nhàn nhạt, đứng trong mưa nhìn cô.

“Thiên Sơ, thật xin lỗi, em không thể nhận tình cảm của anh.” Thời Tiểu Niệm áy náy nhìn anh, chậm rãi nói ra những lời làm người khác bị thương, vừa muốn ngồi vào xe.

“Nếu em không thể nhận, tại sao phải dùng mất sáu năm để kêu gọi trí nhớ của anh, tại sao khi anh khôi phục trí nhớ, em lại không thể thừa nhận?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, sắc mặt tái nhợt: “Anh không phải bại bởi sáu năm, mà anh bại bởi Cung Âu.”

Là anh không đủ mạnh, anh không có năng lực như Cung Âu, cho nên, cô lựa chọn Cung Âu.

Anh không phải bại bởi thời gian trôi qua, tình cảm phai nhạt.

Anh là bại bởi Cung Âu.

Nếu không có Cung Âu, cô chính là của anh.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, khổ sở cắn môi: “Em không biết nên nói gì.”

Đến giờ phút này, cô thật không biết nên nói cái gì, cô nói không dám muốn là tổn thương, nói bổi thường cũng là tổn thương. Cô không biết nên đối mặt Mộ Thiên Sơ thế nào.

“Em không cần nói gì.” Mộ Thiên Sơ đứng trong mưa, ướt đẫm cả người: “Anh chỉ cần em biết, nếu hôm nay em rời khỏi tầm mắt của anh, giữa chúng ta chấm hết.”

“Anh đừng như vậy....”

Cái gì gọi là chấm hết?

Cho tới chết cũng không gặp lại nhau sao?

“Em có thể lựa chọn, anh tôn trọng lựa chọn của em một lần cuối cùng.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói, giọng gần như khàn khàn.

Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt vì ở trong mưa mà càng trở nên tái nhợt của anh, mắt khẽ run, bàn tay đặt trên cửa của cô bị nước mưa đánh vào đau rát.

Thời gian giống như đọng lại trong phút chốc vậy.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Thời Tiểu Niệm nghe được giọng nói run rẩy của mình vang lên, sau đó cô không do dự nữa ngồi lên, quay đầu xe rời đi.

Trong kính chiếu hậu, Mộ Thiên Sơ còn đứng trong mưa, thân hình gầy gò.

Thời Tiểu Niệm cắn môi, nhẫn tâm lái xe rời đi.

Nếu cô đã yêu Cung Âu, lại có bất cứ hành động do dự nào với Mộ Thiên Sơ nữa đều là đang tổn thương anh, anh là người mà cô quý trọng, cô không đành lòng tổn thương.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới, truyện Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới, đọc truyện Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới, Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới full, Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top