Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 713: 714


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 714: Sự Thật Năm Áy

Những lời Hoắc Kỳ Ngang làm trái tim của Kỷ An Tâm xao động, cô nhắm mắt lại vẫn có thể nghĩ đến cảnh tượng 5 năm trước, thật ra khi đó cô đã quá vội vã.

Bây giờ cô nghĩ lại, cảnh đó sẽ không bao giờ quên, nghĩ lại kỹ hơn, Lý Tú Viên chỉ vùi mặt vào ngực anh, trong khi cô ta vẫn ngồi ở mép giường, hai người không tiếp xúc quá thân mật.

Nhưng lúc đó đối với cô mà nói, chính là lúc quan hệ giữa hai người tổn thương nhất, cảnh tượng như vậy thật sự đã bóp nát phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô. Bây giờ, anh đột nhiên giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm đó, cô tin đó là sự thật, hôm đó anh không chạm vào Lý Tú Viên, nhưng thế thì đã sao chứ? Giờ cô đã quyết định ra ở riêng và một mình nuôi con gái, cô thực sự không muốn vướng vào gia đình đó nữa. Nghĩ đến một ngày, Hoắc Kỳ Ngang lại xuất hiện trước mặt cô, cô ép phải rời khỏi người đàn ông này.

Sáng sớm.

Kỷ An Tâm buộc hai bím tóc nhỏ xinh xắn cho con gái, hôn lên trán cô bé: “Đi thôi! Chúng ta đi học thôi.”

Sau khi đưa con gái đến trường, Kỷ An Tâm đưa con gái tới bên ngoài lớp học, sau khi vẫy tay chào tạm biệt con gái, cô đứng đó cười một lúc, nhìn con gái tự cất cặp sách và chào những đứa trẻ khác.

Trong khi cô đang hạnh phúc trong lòng, một giọng nữ kinh ngạc hỏi cô: “Cô là Kỷ An Tâm?”

Kỷ An Tâm quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt đã lâu không gặp, nếu không phải Lý Tú Viên thì là ai?

Trong lòng cô cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới sẽ gặp cô ta ở đây, sự xuất hiện của cô ta khi ấy khiến cô vô cùng đau đớn, cô ta trở thành kẻ thứ ba và phá hoại tình cảm của họ.

Khi đó Lý Tú Viên cũng còn rất trẻ, cô ta không phải yêu Hoắc Kỳ Ngang ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hai gia đình có qua lại, vì vậy cô ta thích Hoắc Kỳ Ngang nhiều năm nhưng không hề thổ lộ.

Hoắc Minh cảm thấy cô ta xứng với con trai mình hơn Kỷ An Tâm, và cũng bởi vì nền tảng chính trị của cô ta, Hoắc Minh nghĩ nếu con trai mình thực sự muốn cưới một người vợ và sinh con, Lý Tú Viên sẽ là con dâu hoàn hảo.

Năm năm trước, Kỷ An Tâm rất ghét cô ta, nhưng bây giờ khi gặp lại cô ta, trái tim cô đã bình tĩnh lại.

Nỗi hận đó đã vô tình biến mắt.

“Đúng là cô rồi! Vừa rồi tôi thấy cô ôm một bé gái, đó có phải là con của cô không?” Lý Tú Viên ngạc nhiên hỏi, Kỷ An Tâm cũng đã kết hôn và có con.

“Đúng, con gái của tôi.” Kỷ An Tâm gật đầu và trả lời một cách bình tĩnh.

“Thật không ngờ, cô cũng đã có gia đình rồi, trước đây tôi luôn băn khoăn không biết có tìm được cơ hội nói lời xin lỗi với cô không, khi ấy tôi còn quá trẻ.” Lý Tú Viên với tư cách là một người mẹ, cũng đã bớt tính trẻ con, trở nên trưởng thành hơn.

Kỷ An Tâm mím môi, giống như đang cười khổ: “Thôi, đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa.”

Lý Tú Viên đột nhiên nhớ ra hình như Hoắc Kỳ Ngang thỉnh thoảng đưa cháu trai đi học, lẽ nào anh đã biết Kỷ An Tâm đã kết hôn sinh con rồi? Nếu vậy thì anh thực sự rất đáng thương.

“Hôm qua cô đến tham gia Chương trình ba mẹ và con không?”

“Có tới.” Kỷ An Tâm đi về phía cổng trường, Lý Tú Viên cũng cùng đi.

“Cô có gặp Kỳ Ngang không? Anh ấy cũng ở đó.”

“Tôi có gặp.” Kỷ An Tâm không giấu diễm cô, một khi lòng hận thù của người phụ nữ đã được dẹp bỏ, thì nói chuyện bình thường cũng không sao.

Lý Tú Viên nghe giọng điệu của Kỷ An Tâm, có vẻ thờ ơ với chuyện gặp phải Hoắc Kỳ Ngang, trong lòng cô ta giật mình, lẽ nào cô còn hận anh?

Lý Tú Viên dừng lại, nghiêm túc nhìn cô: “Kỷ An Tâm, tôi biết hồi đó tôi đã làm tổn thương cô. Sau khi cô ra đi, tôi đã nghĩ mình có thể ở bên Kỳ Ngang, nhưng anh ấy khiến tôi hiểu rằng trong lòng anh ấy chỉ yêu mình cô. Trong lòng anh ấy không có bắt kỳ người phụ nữ nào, ngoại trừ cô.

Kỷ An Tâm đi phía trước, bước chân dừng lại, nhưng cô không nhìn lại.

“Cô nói những điều này là có ý gì?” Cô vuốt mái tóc dài, toát ra khí chất sang trọng.

Lúc này, Lý Tú Viên thực sự ngạc nhiên về sự thay đổi của Kỷ An Tâm, cô đã có một phong thái hoàn toàn khác so với năm năm trước, cô trở nên xinh đẹp hơn, cô trông cũng rất thành công. Cũng là mẹ của một đứa trẻ rồi, cô không giống như một người bị đứa trẻ ảnh hưởng mà sống mệt mỏi, kiệt sức.

“Ít nhất cô nên biết rằng Kỳ Ngang vẫn yêu cô.” Có một chút ghen tị trong giọng nói của Lý Tú Viên.

Khuôn mặt Kỷ An Tâm quay nhìn về phía xa xăm, trong mắt cô thoáng qua một tia chua xót, năm năm trước, để cô biết tất cả chuyện này, thì có còn cứu vãn được nữa không “Ngày hôm đó, Kỳ Ngang nhằm tôi là cô rồi ôm tôi, tôi biết cô đứng ngoài cửa đã nhìn thấy, Kỳ Ngang không ngừng gọi tên cô, anh ấy rất đau khổ.”

Kỷ An Tâm quay người ngăn lại: “Cô Lý, chuyện của quá khứ thì để nó qua đi! Tôi không ghét cô, chúc cô sống vui vẻ.”

Sau đó, Kỷ An Tâm muốn rời đi, Lý Tú Viên đuổi theo bóng dáng cô: “Kỷ An Tâm, xin đừng ghét anh ấy.”

“Đó là việc của tôi.” Kỷ An Tâm nói xong, bước trên đôi giày cao gót bảy phân, uyễn chuyển đi về phía xe của mình.

Ánh mắt Lý Tú Viên trở nên ghen tị hơn, Kỷ An Tâm thực sự đã sống với phong thái mà phụ nữ muốn.

Còn cô ta, sau khi sinh con, mới đi làm được hai năm, công việc thì đơn điệu nhàm chán.

Kỷ An Tâm lái xe đến công ty, cô vặn bật nhạc, giọng nói của người dẫn Chương trình vang vọng khắp xe.

“Chúng ta phải học cách buông bỏ và biết ơn những người đã gắn bó trong quá khứ, bởi vì tất cả những thứ trong quá khứ đều dạy chúng ta cách trưởng thành và mạnh mẽ, nếu trong ký ức của bạn có một người thân yêu thì bạn rất thích hợp đề lắng nghe những bài hát sau đây.”

Trong xe của Kỷ An Tâm vang một khúc nhạc buồn vương vắn, giọng hát nữ mang một nét u buồn, lời hát cứa vào lòng người từng câu từng chữ. Khoé mắt của Kỷ An Tâm lập tức trở nên ướt nhoè, thậm chí còn có ý muốn rơi nước mắt.

Đúng lúc này, chiếc ô tô phía sau thúc giục cô, Kỷ An Tâm nhận ra là đèn xanh, dưới chân giãm mạnh chân ga, hai mắt chớp chớp cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

Đúng vậy, hốc mắt của cô vẫn còn rất mờ, cô phải tấp vào lề đường một chút, lúc này cô vô cùng xúc động, nghiêng người qua tay lái, tiếng hát bên tai an ủi, cũng khơi dậy những kỷ niệm trong quá khứ của cô.

Có nỗi buồn là tên của bạn.

Kỷ An Tâm 5 năm nay buộc bản thân phải mạnh mẽ, ép mình sống theo cách mình muốn, buộc mình phải quên đi người đàn ông ấy.

Bây giờ, điều gì đã xảy ra với cô? Sự xuất hiện của Lý Tú Viên, lời nói của cô ta khiến tâm trạng cô đột nhiên có chút sụp đỗ.

Bên ngoài là cảnh phố phường xe cộ tấp nập, trong xe là cô với bộn bề nỗi đau.

Sau khi Kỷ An Tâm bình tĩnh lại, cô tiếp tục lái xe về phía công ty.

Kỷ An Tâm kẻ lại mắt trong xe, không muốn nhân viên nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô.

Ở công ty, cô hy vọng sẽ là người kiên cường mạnh mẽ.

Khi Kỷ An Tâm bước vào thang máy, các nhân viên nữ sẽ tự nguyện để cô đi lên trước, vì văn phòng của cô ở tầng cao nhất và cũng sợ làm phiền cô.

Kỷ An Tâm bước ra khỏi thang máy và đi thẳng đến văn phòng của cô, trên đường đi, tất cả các nhân viên gặp phải đều kính cần gọi cô là Kỷ tổng.

Kỷ An Tâm gật đầu đáp lại, khi cô bước tới cửa văn phòng, trợ lý Hướng Nguyệt của cô lập tức ra đón: “Kỷ tổng, nói cho chị một tin vui, sáng sớm đã có người gửi hoa cho chị rồi.”

Kỷ An Tâm nhíu mày: “Ai mà nhạt nhẽo vậy?”

“Em không biết, không có tên. Trên tắm thiệp chỉ có một câu, em không hiểu.” Nếu Hướng Nguyệt hiểu thì đã tốt, như vậy, cô sẽ biết được người yêu thầm sếp mình là ai.

Kỷ An Tâm đầy cửa bước vào phòng làm việc, khi nhìn thấy bó lily bao quanh bởi hoa Baby, trái tim cô rung động, cô thích hoa Baby thì chỉ có hai người đàn ông biết.

Một là Trầm Duệ và người còn lại là Hoắc Kỳ Ngang Kỷ An Tâm bước đến trước đoá hoa, nhặt tắm thiệp mỏng trên bông hoa, trong đó viết: “Anh hâm mộ mặt trời vì nó có thể xua đuổi bóng tối. Anh ghen tị với thời gian vì nó khiến em xa anh quá lâu.”

Không có tên người gửi.

Kỷ An Tâm biết đó là ai, cô thở hắt ra và nói với Hướng Nguyệt: “Mang hoa đi đi! Tôi không cần.”

Hướng Nguyệt cười: “Hoa này đẹp quá! Kỷ tổng, hay là em chọn ra một vài cành cắm vào bình của chị! Đừng lãng phí.”

Kỷ An Tâm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Tách những bông hoa ra, cắm vài cành hoa Baby lại giúp tôi! Còn những bông hoa khác, xem xem có ai cần chúng không.”

“Vâng!” Hướng Nguyệt cười ôm bó hoa, sau đó lấy đi một cái bình đặt cạnh bàn.

Sau một lúc, Hướng Nguyệt cắm vài cành hoa Baby và cắm một bông hoa Lily vào giữa và bê lại.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu, truyện Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu, đọc truyện Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu, Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu full, Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top