Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Mặc Tây Quyết đặt bàn tay đang xoa bóp thái dương của cô vào lòng bàn tay mình, thuận tư thế kéo cô vào trong lòng, hôn lên mặt cô một cái như là an ủi.
Bị người nhà của mình đối xử như vậy, trong lòng của cô chắc chắn sẽ thấy khó chịu.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tảng băng trong lòng đang từ từ tan ra, có hạnh phúc và có lo lắng. Cô nhẹ nhàng dựa người vào lòng Mặc Tây Quyết, bây giờ cô ngày càng thích dựa vào lòng anh rồi.
Yên lặng ôm cô một lúc, Mặc Tây Quyết mở miệng nói: “Còn một vài chuyện phải xử lý ở bên Liên Sơn, nếu ngày mai em không bận thì tới đó một chút.”
Ngày mai là đêm giáng sinh.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, đôi mắt của anh lại rất dửng dựng. Không biết là tại sao nhưng trong lòng của cô lại cảm thấy rất thoải mái.
“Em biết rồi, sáng mai em sẽ tới” Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay anh: “Em sẽ quay trở về trước khi trời tối.”
Trong thói quen của người phương tây, đêm giáng sinh một ngày lễ rất quan trọng, cũng giống như đêm thất tịch của người Trung Quốc.
Đôi mắt đang hờ hững của Mặc Tây Quyết đột nhiên có chút sáng: “Được.” Ngừng một lúc, anh lại tiếp tục nói: “Về sau cứ như vậy mà yêu anh.”
Ngôn Tiểu Nặc không còn lời gì để nói với trình độ tự luyến của anh rồi.
Dù sao thì phản bác lại cũng không có tác dụng, yên lặng là tốt hơn.
“Hôm nay thật ngoan, không phản bác lại anh.” Mặc Tây Quyết nói một câu: “Vì để khích lệ em, anh quyết định sẽ tặng cho em một bất ngờ.”
“Bất ngờ gì?” Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy có bất ngờ, trong chớp mắt liên vui vẻ.
“Tất nhiên là bây giờ không thể nói cho em biết rồi.” Mặc Tây Quyết vỗ vai của cô: “Mệt mỏi một ngày rồi, anh đưa em đi dạo.”
Mặc Tây Quyết nói muốn đưa cô đi dạo sao?
Nếu như không phải cô biết anh là tống giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, cô còn cho rằng anh chàng này là một người thích ở nhà ấy chứ.
Ở London không có phố đi bộ, ngày mai là đêm giáng sinh, cô vẫn rất muốn được đi chơi.
Mặc Tây Quyết nhìn trời tối ở bên ngoài, anh mặc ấm cho Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc chỉ quân một chiếc khăn dày nói: “Ra ngoài đi lại thì sẽ không lạnh.”
“Cũng được” Mặc Tây Quyết thay một chiếc áo len cao cổ và khoác áo khoác sau đó dẫn cô đi ra ngoài.
Bởi vì là đêm trước giáng sinh cho nên những cây thông noel, đèn lồng, qủa táo đều được treo lên. Còn có cả hoa và ông già noel nữa, treo khắp mọi nơi.
Thời đại thịnh vượng quả là một phong cảnh đẹp.
Ngay cả khi gió lạnh buốt xương, nhưng miễn là có người ở bên cạnh, thì dù là cơ thể hay trái tim cũng đều cảm thấy ấm áp.
Trong hoàn cảnh này, một chút đồ vật thôi cũng khiến người khác cảm thấy hài lòng.
Ví dụ là túi hạt dẻ đang ở trong tay Ngôn Tiểu Nặc.
Ví dụ như chiếc vòng cổ kim cương mà Mặc Tây Quyết vừa mới mua tặng Ngôn Tiểu Nặc.
“Nào, tới đây anh đeo cho em.” Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng cổ cho cô.
Ở bên này Ngôn Tiểu Nặc bóc một hạt dẻ ra và đưa tới bên miệng Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết ngậm lấy nửa hạt dẻ, nâng mặt cô lên, và một nửa hạt dẻ còn lại đưa vào trong miệng cô.
Hạt dẻ tựa như càng thêm ngọt hơn.
Vốn dĩ chỉ là đút cho cô ăn hạt dẻ, về sau lại trở thành một nụ hôn sâu. Ở trên đường có nhiều người nhìn bọn họ, có người thì nhanh chóng rời đi.
“Cơm tối còn chưa ăn, nhìn thấy cấu lương là no rồi.”
“Lạm dụng điều đó trong ngày lẽ, thật là đáng ghét mà”
“Người đàn ông đó thật đẹp trai.”
“Mau chụp ảnh lại, không thể bỏ lỡ trai đẹp được.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy có người muốn chụp ảnh, lập tức lôi tay Mặc Tây Quyết chạy đi.
Trong 36 kế, chuồn là thượng sách.
Đám đông bất ngờ khi Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết chạy đi.
“Khụ…” Ngôn Tiểu Nặc không thế chạy được nữa rồi, cô dừng lại thở hổn hển, xoay đầu lại nhìn: “Bọn họ, bọn họ không đuổi theo chứ?”
Mặc Tây Quyết vuốt lưng cô cho dễ thở: “Không có, em chạy rất nhanh.”
“Không có thì tốt, mà sao anh không mệt vậy?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy sắc mặt của anh không thay đổi cảm thấy rất kỳ lạ, bọn họ chạy một đoạn khá dài mà.
Mặc Tây Quyết hôn lên mặt cô: “Anh là bị em lôi chạy cho nên tất nhiên là sẽ không mệt rồi.”
“Chết rồi” Ngôn Tiểu Nặc kêu lên: “Chạy vội quá, hạt dẻ rơi hết rồi ”
Gương mặt nhỏ nhăn thành một cục.
“Em đợi một chút, anh đi mua cho em.” Mặc Tây Quyết dẫn cô tới ngồi ở chiếc ghế bên đường: “Đợi anh quay trở lại”
Nói xong anh đi vẽ hướng quán bán hạt dẻ.
Nhưng mà bây giờ là thời gian quán đông khách, ở trước cửa quán đang có một tốp người đứng xếp hàng đợi hạt dẻ ra lò.
Vị tổng giám đốc này không muốn người khác nhận ra mình, cho nên anh đeo một chiếc khẩu trang màu đen và đứng xếp hàng.
Cho dù là như vậy, thì chiếc khẩu trang màu đen cũng không che đi được vẻ tuấn tú của anh.
Một nữ sinh đứng ở bên cạnh tim đã bắt đầu đập nhanh.
“Anh giai ơi, em mời anh ăn hạt dẻ có được không, mới ra lò đó.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu, truyện Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu, đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu, Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu full, Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!