Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 154: 154


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Sau khi Ngôn Tiểu Nặc trở về cô sửa lại một chút bản thảo, thêm một chút yếu tố của cô vào và cảm thấy rất hài lòng. Cô mệt đến nỗi cả người nhức mỏi, vươn vai một cái rồi đi rót một cốc nước.

Đang uống nước thì Mặc Tây Quyết trở về. “Em đang làm gì vậy?” Mặc Tây Quyết thấy cô uống nước đến nỗi quên cả chào hỏi anh.

Ngôn Tiểu Nặc đặt chiếc cốc xuống vội vàng đáp: “Em vừa sửa lại bức bản thảo xong”

Cô vừa nói, vừa đi rót nước cho Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết cầm cốc nước tiến lại gần bức phác thảo của cô, khi nhìn thấy những văn hoa trên bức vẽ, ánh mắt của anh đột nhiên sáng lên. “Vẽ rất đẹp, anh rất thích.” Mặc Tây Quyết cười lên rồi quay lại hỏi cô, “Điện thoại dùng thế nào?”

“Rất tốt.” Ngôn Tiểu Nặc cười đáp. “Vậy chiếc điện thoại mới tốt như vậy sao lại đi sửa chiếc điện thoại cũ làm gì?” Mặc Tây Quyết thu lại ý cười, trong ánh mắt dần dân trở lên sâu thắm.

Ngôn Tiểu Nặc không cảm thấy sự tức giận của anh, thay vào đó trong giọng nói của anh thấy được sự tò mò của anh, cô chỉ trả lời: “Chỉ là em, vì đó là món quà anh tặng em, vì vậy mới bảo Duy Đức đi sửa.”

“Ố?” Mặc Tây Quyết hơi cau mày lại, tiến lại gần cô, “Chỉ có vậy thôi sao?”

“Em đã làm hỏng cứ để vậy không hay” Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, “Anh yên tâm chiếc điện thoại mới này sẽ không như vậy đâu.”

“Vì đó là món quà mà anh tặng em, vì vậy cho dù em có điện thoại mới rồi vẫn muốn sửa chiếc điện thoại đó sao?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết trầm như tiếng đàn Violon, nghe thật dễ chịu. “Á?” Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên, đôi mắt trong như thuỷ tinh nhìn anh.

Mặc Tây Quyết xoa lên đầu cô, tự nhiên cười lên, “Được rồi, coi như anh đã hiểu rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc biết rõ ý của anh nhưng không có cách nào để phản bác anh.

Lúc đó cô thực sự đã nghĩ như vậy, cũng làm đúng như vậy. Tâm trạng của Mặc Tây Quyết đột nhiên trở nên rất vui vẻ, nằm dài trên chiếc ghế sofa, “Anh muốn ăn cơm em nấu.”

Cô đã lâu không đích thân vào bếp rồi. “Được, vậy để em đi nấu.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh cười một cái rồi quay người vào trong bếp.

Hai người cùng dùng bữa xong, mới có 8 giờ tối, Mặc Tây Quyết nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp. “Em ngủ trước đi, để cửa cho anh là được rồi.” Mặc Tây Quyết nghe điện thoại xong rồi nhanh chóng lấy chiếc áo khoác trên ghế sôfa, “Không cần phải đợi anh về.”

“Công ty có việc gấp sao?” Ngôn Tiểu Nặc giúp anh mặc áo và hỏi. “Toàn Cơ có chút việc muốn tìm anh.” Mặc Tây Quyết nói rất thắng thắn rồi hôn lên đôi môi cô, “Anh đi một chút rồi sẽ về.”

Nói xong anh trực tiếp ra khỏi nhà không hề quay đầu lại. Vẫn còn mùi hương thơm mát của anh lưu lại trên môi cô, còn cô thì cứ đứng đó một hồi lâu, ánh mắt liếc qua chiếc bàn hai người vừa dùng bữa.

Cô còn chưa kịp thu dọn đồ ăn, Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi dài, bước tới rồi thu dọn đồ ăn trên bàn.

Dòng nước ấm hoà với mùi thơm của nước rửa bát, từ từ chảy qua tay cô, cô rửa bát đũa xong sau đó dùng khăn lau chúng mot cách sạch sẽ.

Bát đĩa rửa xong sạch nhìn như mới.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc có chút không tập trung, lúc này điện thoại cô đột nhiên vang lên, cô vội vàng lau khô tay rồi đi nghe điện thoại.

Là di Lữ.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên lắng xuống, cô nhanh chóng an vào nút nghe: “A lô? Di Lữ ạ, có chuyện gì a?”

“Cũng không có chuyện gì lớn, Tiểu Nặc, là bà ngoại của cháu muốn gặp cháu” Giọng nói của di Lữ cũng khá bình thường và nhẹ nhàng. “Muộn như vậy rồi, bà ngoại muốn gặp cháu sao?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, nhưng vẫn rất đồng ý trả lời, “Vâng a, giờ cháu sẽ qua”

Muộn như vậy rồi bà ngoại muốn tìm cô là có việc gì vậy? Ngôn Tiểu Nặc không kìm được vẻ lo lắng và tò mò rồi lên xe, nhanh chóng đi đến bệnh viện. Cô nhớ ra lời Ngôn Uyển Cừ nói trước đó, trong lòng càng thấy thấp thỏm, không những như vậy, cô càng giống một chú mèo bị dội nước bóng, đột nhiên trở nên rất lo làng.

Cuối cùng thì cũng đã đến bệnh viện Đệ Nhất, Ngôn Tiểu Nặc không đợi được muốn bay đến ngay cạnh bà ngoại, khi cô đến trước phòng bệnh, mới cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Trong phòng bà Ngoại di Lữ đang nói chuyện với nhau, trong lòng cô cũng thấy an tâm rất nhiều, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bệnh rồi bước vào. Bà ngoại nhìn thấy cô tới, lập tức ngừng nói chuyện với dì Lữ lại, di Lữ vội vàng đứng dậy, cười và nói: “Tiểu Nặc đến rồi, vậy hai người nói chuyện đi nhé.”

“Cháu chào di Lữ.” Ngôn Tiểu Nặc rất lễ phép chào hỏi, chờ đến khi di Lữ bước ra ngoài, cô mới cất tiếng lên, “Bà ngoại.”

“Con đến rồi đấy à, ngồi xuống đây đi” Bà ngoại vỗ vào chỗ ngôi bên cạnh và nói với Ngôn Tiểu Nặc.

Giọng nói của là ngoại vẫn rất ấm áp, nhưng nụ cười trên khuôn mặt bà không còn sâu như trước nữa, Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc không kìm chế được, nũng nịu một chút.

Cô ngồi xuống cạnh bà ngoại nhẹ nhàng hỏi: “Bà ngoại, dạo này sức khoẻ bà thể nào rồi?”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu, truyện Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu, đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu, Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu full, Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top