Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Soo
Beta: Agehakun
Thẩm Ngôn Án và các nhân viên trong công ty đã sớm ăn chơi hưởng thụ mấy ngày ở Maldives rồi. Anh để bọn họ tự sắp xếp hành trình, toàn bộ đều được kết toán vào sổ sách của công ty, muốn cho bọn họ chơi thỏa thuê.
Tại đất nước xa lạ này, trừ nhân viên của anh ra thì cũng không quen biết ai cả, Thẩm Ngôn Án bèn hoàn toàn để lộ bản tính. Tính ra trong mấy ngày anh không ở đó, hẳn nam nữ chính đang bồi dưỡng tình cảm với nhau rồi, tình chàng ý thiếp, ân ái mặn nồng, lúc về có lẽ sẽ quên mất mình luôn!
“Thưa ngài, đây là đồ uống ngài gọi.” – Khi phục vụ mang đồ uống lên cho Thẩm Ngôn Án, cậu ta khéo léo dùng ngón trỏ gãi nhẹ trên mu bàn tay anh một chút.
Ban đầu Thẩm Ngôn Án hơi khựng lại, ngay sau đó đã hiểu ra rằng chàng trai trẻ này đang ghẹo anh, da trắng tóc vàng, mặt mũi sắc nét lại tinh xảo, cậu ta là kiểu anh thích. Thẩm Ngôn Án thản nhiên cầm đồ uống lên, muốn nhận lời “gọi mời”, nhưng khi anh vừa mới bật ra một tiếng đã thoáng thấy một người đàn ông cao lớn đang bước vào cửa. Trông quen thật, vô cùng quen, đó không phải là Dạ Quyết mà anh vốn cho rằng đang dây dưa với Tô Sầm sao!
Thẩm Ngôn Án không biết tại sao Dạ Quyết cũng đến nơi này, anh còn chưa nghĩ ra nên đối xử với Dạ Quyết thế nào đây. Anh không muốn bị phát hiện ra lúc này, anh sợ nếu mình đáp lời người phục vụ sẽ rêu rao quá mức, bèn giả vờ không hiểu ý của cậu ta: “Cảm ơn.”
Nước ngoài khá thoáng, chỉ cần hai người vừa mắt nhau thì có thể đi thuê phòng ngay lập tức, xong việc cũng không cần chịu trách nhiệm gì, bị từ chối cũng không xấu hổ. Cho dù không có ý kia, người phục vụ cũng chỉ tiếc vì mình không thể trải qua một đêm đẹp với Thẩm Ngôn Án, nhưng cũng sẽ không dây dưa tiếp.
Dạ Quyết lạnh mặt nhìn khắp nơi, giống như đang tìm người. Thẩm Ngôn Án nghiêng người, cầm cốc lên, lén nhìn từ phía trên thành cốc. Đường nhìn của Dạ Quyết chợt lướt qua bên này của anh, anh sợ tới mức lập tức quay đầu, thấp giọng khụ khụ hai tiếng. Đợi vài giây mà trong lòng run sợ, không có người nào đến gần anh cả, Thẩm Ngôn Án thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.
“Ha ha.” – Tiếng cười khinh thường vang lên bên cạnh Thẩm Ngôn Án, âm thanh đó đúng là của Dạ Quyết, hắn nói: “Tên đàn ông này, anh không trốn được tôi đâu.”
Thẩm Ngôn Án: Mẹ kiếp…
“Ngồi đi.” – Thẩm Ngôn Án vô cùng không muốn mà mời Dạ Quyết ngồi xuống.
“Anh tới làm gì?” – Giọng điệu của Thẩm Ngôn Án rất khó chịu.
“Đương nhiên là tới tìm bé mèo hoang chạy lạc của tôi rồi.”
“…” Thẩm Ngôn Án ớn lạnh rùng mình trước sự so sánh này của hắn, lại dùng giọng điệu không nên thân, nói: “Anh không ở với Tô Sầm mà đến tìm tôi làm gì!”
Tên này đang ghen tị.
“Tôi chỉ có mình anh thôi.” – Dạ Quyết giải thích, không ngờ Thẩm Ngôn Án lại hiểu lầm mình thích Tô Sầm, chẳng lẽ mình chưa thể hiện đủ rõ hứng thú của mình với anh hay sao?
Dạ Quyết nếm thử một hớp đồ uống ở đây, sau đó để xuống đầy ghét bỏ. Cái này kém xa so với nước tuyết hòa tan rồi vận chuyển qua bằng đường hàng không của nhà hắn!
Đúng là khó cho Thẩm Ngôn Án vì đã phải để bản thân chịu ấm ức, vì trốn hắn mà tới nơi này uống loại đồ uống như vậy!
Thẩm Ngôn Sầm vốn không hề biết trong lòng Dạ Quyết đang nghĩ gì nên vẫn uống đến ngon lành. Dạ Quyết thì lại tưởng biểu cảm hưởng thụ kia là đang cố giả vờ, hắn duỗi tay cướp cốc của Thẩm Ngôn Án, đặt mạnh nó lên bàn: “Đừng uống nữa! Anh không cần phải đối xử với mình như vậy!”
“???” Nói chuyện thì nói, cướp cốc của tôi làm cái mọe gì?
“Tôi đã nói rồi, tôi không hề thích cái cô Tô Sầm kia, anh đừng ghen nữa. Còn chạy đến tận Maldives, mau về cùng tôi!”
“???” Tôi đâu có ghen, tôi muốn để hai người tốt hơn mà!
Thẩm Ngôn Án rất muốn nhéo tai Dạ Quyết mắng to, nhưng anh không thể làm vậy. Thẩm Ngôn Án đan tay vào nhau, để trước người, hai chân vắt chéo, cử động nhìn như bình thản trước sóng dữ, nhưng thật ra trong lòng anh đang điên cuồng bất lực: “Tô Sầm có gì không tốt ư? Sao anh cứ phải tới tìm tôi vậy?”
“Cô ta có gì tốt đâu?”
“Cô ấy xinh đẹp, bằng cấp cao, giới tính nữ, dáng đẹp, tính cách dễ ở chung…” – Thẩm Ngôn Án ra rả nêu ra một loạt các ưu điểm của Tô Sầm, anh không hề bịa, tất cả những gì nói ra đều là hình tượng của Tô Sầm trong cảm nhận của anh. Nếu anh không phải người đồng tính thì chắc chắn sẽ thích cô gái này.
Dạ Quyết càng nghe càng thấy có gì đó sai sai, sao Thẩm Ngôn Án lại bảo vệ Tô Sầm đến vậy? Lẽ nào…
Dạ Quyết đột nhiên hỏi: “Anh thích cô ta à?”
“Tôi…”
Đây là nữ chính của hắn đó, mẹ nó mình nào dám. Lời vừa đến bên miệng, Thẩm Ngôn Án lại nghĩ ra một biện pháp hay. Chẳng qua bây giờ Dạ Quyết đang cảm thấy chơi anh vui thôi, nếu mình tranh giành phụ nữ với hắn, dựa vào dục vọng chiếm hữu của hắn, chắc chắn sẽ càng tập trung tinh lực lên Tô Sầm hơn. Chỉ cần hắn chú ý đến thì sẽ không sợ không hấp dẫn được!
Nghĩ vậy, Thẩm Ngôn Án sửa miệng ngay, anh cong môi cười: “Nếu thế thì sao?”
“Tôi không đồng ý, anh chỉ có thể là của tôi.”
Thẩm Ngôn Án cười nhạt nhìn về phía Dạ Quyết, Dạ Quyết nhìn ra ý châm biếm trên mặt anh.
Trên thế giới này không có người nào Dạ Quyết tôi không chiếm được!
Dạ Quyết thấy anh để ý Tô Sầm đến thế, trong lòng như bị thứ gì đó chặn lại, hắn gộp chung cảm giác này với sự khó chịu do thái độ của Thẩm Ngôn Án với mình. Người Dạ Quyết ngả về sau, tựa lưng vào ghế dựa, đặt một tay trên ghế, hắn chống cằm, trông kiêu ngạo và thiếu đòn nhưng lại vô cùng tự tin, nói: “Ồ, thấy anh để ý người phụ nữ này như vậy, thì đồng ý một ít yêu cầu nho nhỏ của tôi vì cô ta cũng không quá mức lắm nhỉ? Nếu không đồng ý. Anh có tin rằng tôi có thể đối phó một người phụ nữ cực kỳ dễ dàng cho dù là dưới trướng anh không?”
Má.
Thẩm Ngôn Án không thể nào tưởng tượng được mình làm tổng giám đốc bá đạo rồi mà còn có thể bị uy hiếp. Bàn về thủ đoạn và bối cảnh (sau lưng), nhất định anh không đọ được với Dạ Quyết, nhưng nếu muốn anh mặc kệ không màng đến Tô Sầm, anh cũng không làm được.
Anh tự thấy mình là một người đàn ông bình thường, có dục vọng, muốn được “giải tỏa”. Vốn chỉ muốn yên ổn phóng khoáng trải qua quãng đời còn lại trong sách, nhưng hiếm khi có dịp gặp được một người đàn ông có cơ thể hợp ý đến vậy, dù sao cũng không cần chịu trách nhiệm, còn bận tâm chi nữa.
Trong nháy mắt, anh đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ vẫn đang giả vờ suy tư, vài giây lặng thinh ngắn ngủi trôi qua, anh nói: “Tôi không ngại chơi trò chơi tình ái cấm kỵ này với anh.”
Dạ Quyết rất vừa lòng mà mỉm cười tà mị.
Trên xe, tay Thẩm Ngôn Án đang gõ có tiết tấu trên vô lăng, trong xe bật nhạc nhẹ thư giãn.
Hệ thống đã lâu không lên tiếng bỗng hỏi: “Không phải anh muốn tránh xa hắn sao, sao lại đáp ứng rồi.”
Hệ thống sẽ không quản lý chuyện yêu đương của Thẩm Ngôn Án, mặc anh yêu ai hay yêu thế nào, nó chỉ quan tâm đến thiết lập tổng giám đốc bá đạo của anh mà thôi.
“À, cái này sao.” – Lời nói của Thẩm Ngôn Án cực kỳ chính đáng: “Tao thèm muốn cơ thể của tên đó.”
Hệ thống: “Ồ.”
Thẩm Ngôn Án chỉ hổ thẹn duy nhất với cô gái nhỏ kia, anh làm vậy xem như chặt đứt một lối đi của cô, nhưng đương nhiên Thẩm Ngôn Án sẽ giúp cô.
“Ôi, anh đẹp trai, em có thể ngồi thử ở ghế phụ của anh không?” – Người nói là gái xinh Âu Mỹ điển hình, dáng người cao gầy nóng bỏng, đôi mắt quyến rũ khẽ chớp.
Ở nước ngoài, Thẩm Ngôn Án lái một chiếc Lamborghini* mui trần màu đỏ rượu, phô trương gây chú ý. Bây giờ dừng tại ven đường, xe đẹp trai xinh, đương nhiên sẽ thu hút người khác.
*Xe Lamborghini (bấm vào để xem ảnh)“Xin lỗi, tôi còn có việc gấp phải làm, không thể mời người đẹp lên xe được.” – Thẩm Ngôn Án dùng lời nói dịu dàng từ chối một cuộc gặp gỡ kiều diễm.
“Hệ thống, tìm hộ tao đường cao tốc lân cận.”
“Đang tìm rồi. Anh muốn làm gì?”
Thẩm Ngôn Án cong khóe môi, nói: “Đua xe.”
Đèn đỏ.
Chiếc Lamborghini màu đỏ chậm rãi dừng trước vạch kẻ, khi chờ đèn đỏ, Thẩm Ngôn Án nhìn về phía bên phải, đó là một chiếc xe cùng loại với xe anh nhưng khác màu. Xe cậu kia màu đen nhánh, thoạt nhìn trang nhã hơn so với xe anh, tóc người lái cũng đen, cậu ta đeo kính râm, không trông rõ mặt mà chỉ thấy đường cong hàm dưới hoàn mỹ của cậu.
“Hê, người anh em.” – Thẩm Ngôn Án dùng tiếng Trung hô lên.
Cậu trai nghiêng mặt qua nhìn, hơi kéo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt, hỏi: “Chuyện gì?”
“Có hứng thú đua một trận không?” – Thẩm Ngôn Án nghiêng đầu vào trong xe.
Cậu trai lái xe nhìn mặt Thẩm Ngôn Án trong vài giây, chậm rãi nói: “Được… thôi…”
Ba, hai, một.
Đèn đỏ chuyển thành xanh, tiếng chân ga đồng thời vang lên, tại đường cao tốc của vùng duyên hải nơi sóng biển xô vào đá ngầm, hai chiếc Lamborghini đang so đấu trên đường, đi qua khúc cong, xe nọ vượt qua xe kia, tiếng động cơ rền vang, cuối cùng két một tiếng, phanh xe lại một cách vừa đẹp vừa phóng khoáng.
“Tôi thua.” – Thẩm Ngôn Án buông tay, thừa nhận rằng mình là người đến sau, cho dù thua nhưng một trận đấu như vậy vẫn rất sảng khoái.
“Rất đã.” – Tài xế xuống xe tháo kính râm, để lộ ra gương mặt trắng nõn, môi mỏng khẽ cong, mang theo tinh thần phấn chấn và kiêu ngạo thường thấy ở những cậu trai trẻ. Trong mắt cậu ta như phản chiếu cả dải ngân hà rực rỡ, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho người ta cảm tưởng như trông thấy vì sao trong mắt cậu.
“Tôi tên là Phó Ngân Hà.” – Cậu ta vươn tay về phía Thẩm Ngôn Án.
“Thẩm Ngôn Án.”
Hai bên cùng nở nụ cười làm quen, kết một mối duyên cạn.
Đưa cho nhau phương thức liên lạc, hai người hẹn nhau về nước có rảnh thì gặp lại. Thẩm Ngôn Án lái xe, ngâm nga hát đi về khách sạn, lắc đầu than một câu: “Thật đáng tiếc.”
Hệ thống không khỏi lấy làm lạ: “Tiếc gì cơ?”
“Tiếc cho bọn tôi.”
“Cái gì?”
Thẩm Ngôn Án hơi mỉm cười: “Đáng tiếc không thể ngủ với cậu ta đó, hai tên 1 ở bên nhau không có kết quả.”
“Sao anh lại biết cậu ta là…?”
“Dựa vào cảm giác.”
“Cảm giác ư?”
Hệ thống muốn hỏi tiếp, nhưng Thẩm Ngôn Án không trả lời.
Mấy ngày sau đó của Thẩm Ngôn Án trôi qua cực kỳ không được tự nhiên, đến chỗ nào cũng có Dạ Quyết đang dùng đôi mắt nặng nề nhìn anh chòng chọc, khiến anh không chơi vui nổi. Nhưng anh không thể nói gì Dạ Quyết hết, vì hắn cũng không làm phiền đến anh, chỉ nhìn thôi. Thẩm Ngôn Án chơi không thoải mái, không đến hai ngày đã về thành phố B, đúng lúc Tô Sầm đang muốn nhờ anh chỉ bảo vài vấn đề, vì vậy anh bèn hẹn cô đến Cửu Trùng Thiên ăn cơm.
Thẩm Ngôn Án ung dung tới muộn, anh cười nhận lỗi với Tô Sầm, sau đó ngồi xuống: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi.”
“Gọi món đi.”
“Được.”
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau, Thẩm Ngôn Án khá thích ở quanh Tô Sầm, bởi vì khi ở trước mặt những người khác anh phải duy trì hình tượng. Nhưng với Tô Sầm thì ngay từ đầu hình tượng cũng đã bị hủy rồi, không ở trong phạm vi cần suy xét nữa, cho nên anh có thể dùng bản tính để ở chung với cô, vả lại, anh còn phải vươn tay giúp đỡ Tô Sầm nữa.
Trước khi Tô thị bị chiếm mất, thỉnh thoảng Tô Sầm cũng sẽ tới Cửu Trùng Thiên ăn cơm, đồ ăn ở đây ngon đến không có gì để bàn. Sau khi dùng cơm xong, đến món tráng miệng hai người mới bắt đầu nói đến chủ đề nhẹ nhàng hơn.
Trường đại học mà Tô Sầm tốt nghiệp có tiếng không tồi, kiến thức lý thuyết của cô vững chắc, nhưng khi đi vào thực tiễn thì rối tinh rối mù, có rất nhiều điều không rõ trên phương diện công việc. Thẩm Ngôn Án vốn cũng là nhân viên có địa vị na ná cô, đương nhiên cũng có kinh nghiệm và biết được nhiều thứ, anh trả lời từng thắc mắc một, dùng phép so sánh đơn giản đã khiến cô giác ngộ được hết.
“Tôi đã hiểu rồi, không hổ là anh.” – Tô Sầm nâng ly rượu mời Thẩm Ngôn Án.
Khi người đàn ông đối diện dịu giọng giải thích cho cô lĩnh vực mà anh am hiểu thật sự mê người quá mức. Tô Sầm cảm ơn từ tận đáy lòng, cũng càng thêm kính nể anh, thiện cảm đối với Thẩm Ngôn Án tăng gấp bội, chỉ là Thẩm Ngôn Án không biết mà thôi.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo,
truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo,
đọc truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo,
Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo full,
Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!