Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 131: Theo họ chồng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

‘Ủa từ từ đã, dựa vào đâu mà cậu dám nghĩ rằng mấy streamer sắc – tình như cậu sẽ có fans chứ???’

*Streamer sắc – tình: kiểu như BJ Alex đó mọi ngừi =))

‘Fans không cần nhiều, 1 người là đủ rồi.’

‘……’

‘[icon mỉm cười]’

Đường Minh Hề vô cùng nghĩ ngờ Diệp Hành vốn dĩ không hiểu ý nghĩa của icon mỉm cười thiếu đánh này.

‘Cậu đừng có mà dùng cái icon mỉm cười này nữa, có được không? =)’

‘Được chứ.’

‘[icon thơm thơm]’

‘……’

Đường Minh Hề câm nín, lạnh lùng tắt điện thoại của mình đi.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy Đường Minh Hề mới để ý thấy cuộc trò chuyện của hai người tối qua kết thúc bằng một câu chúc ngủ ngon của Diệp Hành, và một tin nhắn chào buổi sáng hắn vừa gửi.

Đường Minh Hề không muốn trả lời mấy câu kiểu “Chào buổi sáng”, “Chúc ngủ ngon” nhạt nhẽo này một chút nào.

Trên đường đi làm, cậu thuận tiện lướt weibo một lúc, sau đó lượn qua xem mấy bài đăng trên app tìm nhà. Nhưng đáng buồn là mấy phòng mà cậu ưng ý thì đều đã có người thuê, còn lại thì toàn những phòng cậu không thích.

Nếu cứ ở mãi trong nhà của Lý Hiểu Vi thì sẽ rất ngại, có khi còn gây phiền toái cho cô, Đường Minh Hề nghĩ vậy. Bởi thế nên mặc dù cảm thấy không có nhiều hy vọng lắm nhưng cậu vẫn up một bài đăng ngỏ ý muốn tìm nhà ở trên vòng bạn bè.

Không ngờ rằng làm như vậy thật sự có tác dụng, đến khoảng đầu giờ chiều, Đường Minh Hề nhận được 1 cuộc điện thoại từ bên phía môi giới, hẹn cậu khoảng 10 giờ sáng thứ 7 có thể tới xem phòng.

Mới đầu Đường Minh Hề không nghĩ rằng chuyện này sẽ có liên quan đến bài đăng trên vòng bạn bè của mình, cậu vẫn cho rằng có lẽ là do mình lên mấy app với trang tìm nhà nhiều quá nên bị người khác biết được.

Người dẫn cậu đi xem phòng ăn mặc rất chỉn chu, tây trang giày da, thậm chí còn lái hẳn xe riêng tới.

Đường Minh Hề không có quá nhiều kiến thức về các hãng xe, nhưng sau khi ngồi vào thì cảm giác chiếc xe này rất xịn, chắc hẳn cũng không phải loại ít tiền.

Thời buổi này mấy người môi giới ăn nên làm ra thế cơ à?

Đường Minh Hề không hiểu tại sao vẫn có một loại dự cảm gì đấy không tốt cho lắm.

Mãi cho đến khi người môi giới kia đưa cậu vào tận trung tâm thành phố, lúc này, cảm giác “có chuyện gì đó không đúng” càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

“Anh đi nhầm đường rồi đúng không?”

Phòng cho thuê trong mức giá 6000 tệ đổ lại, không thể nào là mấy căn phòng đắt đỏ trong tận trung tâm thành phố được.

Đường Minh Hề vẫn tiếp tục khơi chuyện để hỏi, nhưng người môi giới chỉ cười cười mà không trả lời.

Cuối cùng, chiếc xe của người môi giới dừng chân trước khu Đông Sơn Vọng Hồ nằm giữa trung tâm thành phố Vân Kinh, giá tiền của 1 căn rơi vào khoảng 70 triệu.

Mà vị trí của nó cũng giống hệt như tên, nhìn về hướng Đông thì thấy núi cao, liếc sang hướng Tây thì thấy sông hồ.

Quả là tấc đất tấc vàng!

Đường Minh Hề cảm thấy 6000 tệ của mình chắc chắn không thể nào thuê nổi một ăn ở đây, nếu so với giá cả cậu đã tham khảo trên mạng, tiền thuê nhà một tháng ở đây thấp nhất cũng phải 60000.

Người môi giới vẫn vô cùng bình tĩnh, ung dung mà quẹt thẻ đi vào sau đó đưa Đường Minh Hề lên thẳng tầng thứ 46 của Đông Sơn Vọng Hồ.

Mỗi tầng là một căn hộ riêng biệt, ước chừng khoảng 450m2 cho 1 tầng.

Mỗi căn hộ đều có đầy đủ các phòng, có cả cửa sổ sát đất và cả ban công rất lớn, nội thất trong phòng được trang trí và sắp đặt vô cùng xa hoa, mỗi một cm đều rực lên mùi tiền.

Đường Minh Hề: ……

Người môi giới: “Ngài còn điều gì chưa hài lòng với căn hộ này không? Nếu có thì chúng tôi vẫn còn những căn hộ khác đáng để ngài tham……”

“Không thuê.”

Thế này mà có mỗi 6000?!

Diệp Hành nghĩ mình là đồ ngu chắc?!

Đường Minh Hề câm nín, bảo sao cậu tìm phòng lâu như thế mà vẫn chưa tìm được căn nào ưng ý, mới đăng một cái tin lên vòng bạn bè đã ngay lập tức có người gọi điện đến mời mọc đi xem phòng.

Nghĩ kỹ lại, sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như vậy được?

Kể cả chó nam chính có lừa cậu giá thuê căn này là 20000 một tháng, cậu còn không thèm tin chứ nói chi 6000?!

Ngu ngốc!

Đường Minh Hề lập tức tỏ thái độ, mặc kệ người môi giới kia tất bật giải thích đi giải thích lại nhiều lần, mặc kệ y cứ đứng đó hỏi đông hỏi tây có phải còn điều gì không hài lòng không…… cậu không đáp lại nửa lời.

Ngay sau đó, gọi taxi đi về.

Lúc Diệp Hành nhận được tin Đường Minh Hề không đồng ý thuê cũng là lúc hắn vừa kết thúc buổi họp sáng.

Người môi giới…… hay nói đúng ra là trợ lý hành chính của Kinh Vũ, báo cáo ngắn gọn tình hình cho Diệp Hành sau đó im lặng chờ lệnh.

Một lúc lâu sau, Diệp Hành chỉ đáp lại một câu đã biết sau đó cúp máy luôn.

Hắn ngồi trên bàn làm việc, khẽ nhăn mày lại.

Một lát sau, Diệp Hành cầm điện thoại lên muốn gửi tin nhắn cho Đường Minh Hề.

Kết quả là tin nhắn vừa mới gửi đi thì đã thấy màn hình hiện lên một dấu chấm than màu đỏ, và câu nhắc nhở tỏ ý bạn đã bị đối phương block vô cùng quen thuộc.

Diệp Hành xoa xoa đầu.

Đúng lúc này thì Hà Văn Phương đi vào, Diệp Hành nhìn y một cái, cảm giác đã đến lúc tuyệt vọng như thế này thì cái gì cũng có thể thử sau đó bất thình lình lên tiếng: “Hà Văn Phương.”

Hà Văn Phương lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Hành.

Người kia gọi tên của y xong thì dừng lại một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Nếu……”

“Tôi chỉ nói là nếu thôi, nếu anh chọc một người nào đó tức giận thì phải làm thế nào người kia mới hết giận?”

“……”

Hà Văn Phương lập tức câm nín, ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lại: “Nếu người nào đó là nhị thiếu gia, thì cứ đơn giản là gãi đúng chỗ ngứa thôi, tặng nhiều quà?”

“Tặng quà?” Diệp Hành càng nhăn mày chặt hơn: “Tặng cái gì?”

“Xe thể thao, du thuyền, biệt thự, kim cương, mấy thứ kiểu đó?” Hà Văn Phương đề nghị vài món, “Dù sao thì mấy thứ này trước kia nhị thiếu gia thích lắm.”

Diệp Hành nghĩ tới thái độ của Đường Minh Hề hôm nay, lập tức xua xua tay.

Hà Văn Phương hỏi lại: “Diệp tổng, nếu nhị thiếu gia đang giận ngài, vậy ngài có biết cậu ấy vì sao lại tức giận không?”

Diệp Hành thoáng sửng sốt một lúc.

Sáng hôm sau vừa mới tỉnh dậy thì Đường Minh Hề nghe thấy tiếng dưới phòng khách, hình như là có ai đó đang gọi điện thoại.

Cậu nghe cũng không rõ lắm, một lúc sau thì thấy Lý Hiểu Vi chạy xuống tầng mở cửa, ngay lập tức xuất hiện một người đàn ông đứng trước nhà.

Chờ đến khi Đường Minh Hề xuống dưới tầng thì người kia đã rời đi, chỉ còn Lý Hiểu Vi đứng đó.

Cậu nghi ngờ hỏi: “Sáng nay nhà có khách hả?”

“À.” Lý Hiểu Vi tỏ vẻ không có chuyện gì, “Anh không cần để ý đâu, là đối tượng xem mắt mà nhà tôi sắp xếp cho ý mà.”

Đường Minh Hề đang lấy nước uống nghe thấy câu này thì lập tức sửng sốt, sau đó mới nhớ ra Lý Hiểu Vi cũng có cuộc sống riêng của mình.

Từ lần gặp biến thái lần trước đến nay, Đường Minh Hề vẫn luôn ăn nhờ ở đậu nhà Lý Hiểu Vi.

Lý Hiểu Vi cũng vô cùng hoan nghênh sự có mặt của cậu, hai người cùng nhau xem phim, cùng nhau chơi game, cực kỳ hòa hợp.

Một thời gian dài trôi qua, chính Đường Minh Hề cũng quên mất có lẽ mình đang làm phiền đến người kia.

Giống như ban nãy này, đối tượng xem mắt của Lý Hiểu Vi tới thăm cô, nhỡ đâu sau này lại thành người yêu chính thức thì sao?

Trong nhà bạn gái mình có một người đàn ông, kể cả có giải thích đây là bạn em đi chăng nữa thì mọi người chưa chắc là sẽ tin.

Đường Minh Hề lập tức cảm thấy có lỗi, trong lòng rầu rĩ không vui, khó chịu đến mức không thở nổi.

Từ lần cuối cùng gặp Diệp Hành cho đến nay cũng đã 2 tuần.

Mất công Đường Minh Hề trước đó còn nghĩ rằng lẽ nào Kinh Vũ không có việc gì làm hay sao mà tổng giám đốc của bọn họ cứ chạy đi chạy lại như vậy.

Bây giờ mới thấy, quả nhiên là rất bận bịu, công việc rất nhiều.

Giữa trưa, lúc đang ngồi nghịch điện thoại, cậu nghĩ nghĩ thế nào mà lại kéo hắn ra khỏi blacklist.

Thằng nhóc ngu ngốc này, anh đây vẫn đang tức giận đấy (. _.  )

Đến khoảng tầm 2 giờ chiều, Đường Minh Hề lại nhận được một cuộc điện thoại nữa từ bên môi giới.

Lần này thì tương đối bình thường, nói rõ luôn từ đầu là biết được tin Đường Minh Hề muốn thuê nhà qua đâu, sau đó giới thiệu ngắn gọn cho cậu những căn phù hợp.

Đường Minh Hề nhẹ nhàng thở hắt ra, vừa cúp máy thì thấy Tằng Dương đi vào phòng.

“Mọi người đều dừng lại hết đi.” Tằng Dương lên tiếng: “Chiều nay có ai rảnh không?”

Ai mà rảnh chứ? Đường Minh Hề trợn tròn mắt, sau đó lập tức mở máy tính lên ra vẻ mình đang rất là bận rộn.

Tằng Dương liếc mắt quanh phòng một lần, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Đường Minh Hề: “Diệp Hề, chiều nay cậu đi gặp khách hàng cùng với tôi.”

……

“Giám đốc Tằng, chiều nay tôi không rảnh.”

Tằng Dương nhíu mày: “Tôi đưa cậu đi theo là để cậu học tập, tích lũy thêm kiến thức, rèn luyện bản thân. Người khác muốn có cơ hội này mà còn không được đấy. Bởi vì cậu là người mới nên tôi mới muốn đưa cậu đi cùng thôi.”

“Tôi không cần cơ hội này.” Đường Minh Hề nói, “Giám đốc Từng, anh có thể tìm người khác mà.”

“Thái độ của cậu kiểu gì vậy hả?” Tằng Dương lập tức cất cao giọng: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Với cái tính tình này của cậu á, may mà gặp được tôi được, nếu là người khác thì cậu đã bị cho nghỉ việc từ lâu rồi!”

Ba giờ chiều, cậu thu dọn một chút đồ đạc của mình, sau đó gửi đơn xin nghỉ sớm lên OA rồi theo chân Tằng Dương đi gặp mặt khách hàng.

Mãi cho đến khi chiếc xe Porsche của Tằng Dương dừng trước cổng tòa nhà Kinh Vũ, lúc này Đường Minh Hề mới kịp phản ứng lại. Tằng Dương vậy mà lại tới Kinh Vũ để gặp khách hàng?

Sau khi giao thư hẹn trước cho bên bảo vệ, Tằng Dương lái xe vào trong hầm để xe, rồi cùng Đường Minh Hề đi lên tầng.

Không thể không nói, đưa Đường Minh Hề đi cùng cảm giác có thể vênh mặt xông xáo hơn là đưa người khác.

Bởi vậy nên trông Tằng Dương có vẻ vô cùng đắc ý.

“Chút nữa gặp được Vương tổng thì nhớ phải linh hoạt lên một chút, lúc rót trà cho người ta cũng phải nhanh nhẹn, nghe chưa?”

Đường Minh Hề nghe câu được câu không, chủ yếu là tò mò nhìn quanh xem Kinh Vũ trông như thế nào.

Quả không hổ danh là đỉnh cấp tài phiệt ở Vân Kinh!

Đường Minh Hề cảm thán từ tận đáy lòng, tuy rằng Minh Hằng cũng là một tập đoàn lớn, nhưng nếu để so sánh với Kinh Vũ thì đúng là một trời một vực.

Tằng Dương và Đường Minh Hề được nhân viên tiếp tân dẫn tới một căn phòng dành để tiếp khách, dặn dò hai người họ ngồi đây chờ Vương tổng tới.

Trên đường đi Tằng Dương cất cao giọng nói chuyện với Đường Minh Hề: “Một người anh em của tôi trước đây từng ngỏ ý muốn rủ tôi qua đây làm việc, nhưng tôi không đồng ý, bởi vì khi đó người làm chủ Kinh Vũ là một người phụ nữ, độ lớn mạnh không thể so sánh với bây giờ được. Nhưng giờ mà muốn mời tôi qua đây thì tôi cũng sẽ từ chối thôi, tôi không phải là dạng “bạch nhãn lang”, cứ làm việc ở công ty của mình là được, 1 tháng kiếm mười mấy vạn là đủ lắm rồi.”

Ngay lập tức, nhân viên tiếp tân nở một nụ cười hơi có ý châm chọc.

Đường Minh Hề sớm đã hoàn toàn miễn dịch với mấy lời ra vẻ của y, trực tiếp coi như gió thoảng bên tai.

Hai người chờ ở phòng dành cho khách khoảng 40 phút, Vương tổng vẫn chưa tới.

Tằng Dương là một người vô cùng thiếu kiên nhẫn, đi ra ngoài tìm nhân viên tiếp tân ban nãy hỏi chuyện.

“Xin hỏi, bao giờ là Vương tổng mới tới được?”

Nhân viên tiếp tân lễ phép đáp: “Chào ngài, ngài hãy chờ thêm một lát nữa, chúng tôi sẽ báo lại lên Vương tổng ngay bây giờ đây ạ.”

“Nửa tiếng trước cô cũng nói vậy một lần rồi, lẽ nào Vương tổng đã quên cuộc hẹn với bọn tôi rồi hay sao? Hay là cô cho tôi xin phương thức liên lạc của Vương tổng đi, tôi khá thân quen với ông ấy, để tự tôi gọi điện hỏi thăm là được.”

“Chào ngài, ngài hãy chờ thêm một lát nữa. Giờ tôi sẽ báo lại với Vương tổng ngay.”

Đường Minh Hề ngồi chờ đến mức mơ màng sắp ngủ luôn rồi. Sắc mặt của Tằng Dương càng trở nên khó coi.

Lại một tiếng nữa trôi qua, mắt thấy trời đã sắp tối, Tằng Dương cuối cùng cũng chờ được cánh cửa phòng dành cho khách mở ra.

Nhưng người bước vào không phải là Vương tổng, mà là nhân viên tiếp tân ban nãy.

Người kia không có chút ý ngại ngùng nào, trả lời vô cùng máy móc: “Xin lỗi 2 vị, Vương tổng đã tan làm rồi ạ, có chuyện gì thì ngày mai hai vị lại tới một chuyến.”

“Tan làm?” Tằng Dương tỏ vẻ không thể nào tưởng tượng nổi: “Chúng tôi đã chờ nguyên 1 buổi chiều!”

“Xin lỗi ngài, Vương tổng đã tan làm rồi ạ, ngày mai hai vị lại tới một chuyện.”

“Làm phiền cô đi hỏi lại một nữa cho chắc giùm tôi, chúng tôi đã hẹn trước với Vương tổng rồi mà, lịch hẹn rõ ràng là hôm nay.”

“Xin lỗi ngài, chuyện này tôi không rõ lắm.”

Bị cho leo cây nguyên một buổi chiều, đừng nói là Tằng Dương khó chịu, ngay cả Đường Minh Hề đến để làm nền cũng thấy khó chịu không kém.

Rõ ràng đã hẹn trước với bọn họ rồi, cuối cùng lại cho bọn họ leo cây, đây rõ ràng là tỏ ý khinh thường công ty của bọn họ, khinh thường chính bọn họ nữa.

Tuy rằng đã biết trước là sau khi dấn thân vào xã hội, gặp phải những trường hợp như vậy là chuyện thường tình, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Minh Hề được chứng kiến và trải nghiệm.

Cảm giác hơi…… thần kỳ.

Đúng lúc này, điện thoại của Đường Minh Hề khẽ rung một cái.

Diệp Hành gửi tới một tin nhắn.

‘?’

Mỗi một dấu chấm hỏi.

Đường Minh Hề đang vô cùng khó chịu, cũng trả lời lại y nguyên: ‘?’

Diệp Hành: ‘Thử xem anh kéo tôi ra khỏi blacklist chưa ý mà.’

Đường Minh Hề: ‘Ngay bây giờ cậu sẽ quay trở lại đó, cậu tin không? =)’

Diệp Hành dừng lại một lát, tiếp thu vô cùng nhanh từ những bài học lần trước, lập tức gửi cho Đường Minh Hề một icon khóc lóc đáng thương.

Đường Minh Hề câm nín, nhắn trả lại 6 dấu chấm.

‘Tan làm chưa, giờ qua đón anh về.’

Ha ha ha, vừa nhắc tới chuyện này Đường Minh Hề lập tức cảm thấy bực mình.

Cậu cười lạnh một cái, sau đó gõ chữ trả lời: ‘Nhờ phúc của cậu, đến tận giờ này rồi tôi vẫn chưa được tan làm =)’

‘?’

‘Kinh Vũ của cậu làm việc tùy tiện đến vậy cơ à?’

‘Anh đang ở đâu?’

Đường Minh Hề chụp bừa một tấm ảnh phòng dành cho khách.

Sau đó gửi thêm một icon mỉm cười thân thiện.

‘Tổng giám đốc bộ phận quản lý tổ chức dự án của nhà cậu để tôi leo cây nguyên một buổi chiều =)’

‘Ngồi đến mức đau nhức hết eo rồi đây, bực cả mình =)’

Tin nhắn vừa gửi đi thì chưa đến 5 phút sau, tổng giám đốc bộ phận quản lý tổ chức dự án – Vương Vũ vội vội vàng vàng mở cửa ra chạy vào.

Vương Vũ vừa vào cửa đã lập tức bắt lấy tay của Tằng Dương: “Xin lỗi nhé Tiểu Tằng, cậu xem xem, đều tại thư ký của tôi hết, chẳng thông báo gì với tôi là cậu đến rồi cả, làm tôi ngồi chờ cậu cả một buổi chiều!”

Tằng Dương thấy vị tổng giám đốc này tự dưng đối với mình khách khí như vậy thì cảm thấy thụ sủng nhược kinh vô cùng: “Không sao đâu Vương tổng, chờ ngài là chuyện tôi nên làm mà.”

“Nói gì vậy chứ, không sao không sao…… tới đây, ngồi xuống đi.”

Vương Vũ trông có vẻ như vội vàng chạy tới đây ngay lập tức vậy, thở còn không cả thở nổi, đầu đầy mồ hôi.

Tuy rằng phải đợi cả một buổi chiều nhưng chung quy lại thì vụ bàn bạc vẫn rất thuận lợi, thuận lợi đến mức nói trắng ra là Kinh Vũ cho bọn họ tiền thích làm gì thì làm vậy.

Đường Minh Hề nghe đến mức thất thần, sau đó điện thoại lại rung một cái.

Cậu liếc mắt nhìn, là tin nhắn mới từ Diệp Hành: ‘Vẫn còn đang họp cơ à?’

Đường Minh Hề không thèm để ý đến hắn.

Diệp Hành lại gửi tới một tin nhắn nữa: ‘Ra ngoài đi.’

Đường Minh Hề trả lời lại: ‘Đang làm việc, đừng có mà làm phiền.”

Diệp Hành: ‘Làm việc thì cũng phải có thời gian nghỉ ngơi mới hiệu quá.”

Đường Minh Hề bị hắn làm cho câm nín.

Mãi cho đến nhân viên tiếp tân gõ cửa phòng họp, cực ky sợ sệt mà tiến vào nói nhỏ mấy câu với Vương Vũ.

Ngay lập tức, sắc mặt của Vương Vũ cũng biến đổi theo.

Giây tiếp theo, Vương Vũ đứng bật người dậy, mở miệng nói: “Tiểu Từng, giờ mà ngồi ở đây nói chuyện thì không hợp cho lắm, nếu cậu không bận gì thì hay là chúng ta đi ăn bữa cơm đi, vừa ăn vừa bàn.”

Tằng Dương vội vàng đứng dậy theo, chuẩn bị gọi cả Đường Minh Hề đi theo.

Nhưng lúc này y mới ngộ ra, trong lời nói của Vương Vũ ý chỉ là một mình y và ông ta mà thôi, nếu đưa cả Đường Minh Hề theo khiến người kia tức giận thì phải làm sao bây giờ?

Y hạ giọng nói với Đường Minh Hề: “Tự cậu quay về công ty trước đi, có được không?”

Đường Minh Hề đang khát khao được tan làm lắm rồi, gật đầu rất nhanh.

Vương Vũ vừa rời đi thì Đường Minh Hề lập tức đứng thẳng người từ trên sô pha dậy.

Hôm nay cậu ngồi chờ quả thực là rất lâu, eo rất đau, đứng dậy xong còn phải đứng đó xoa xoa vài cái.

Vừa ra đến cửa thì thấy một vị khách không mời cũng đến đang nhàm chán đứng đó, có lẽ đã đợi được một lúc.

Đường Minh Hề cứng đờ người một lúc, có lẽ chính cậu cũng không ngờ rằng Diệp Hành sẽ tới, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

“Cậu tới đây làm gì?”

“Tới xoa eo cho phu nhân.”

Xoa em gái cậu ý =)

“Ai là phu nhân của cậu cơ? =)’

Đường Minh Hề nghĩ thầm, tôi phải ngồi đây nguyên một buổi chiều là nhờ phúc của ai hả?

Còn không phải do thái độ ngạo mạn của cấp dưới nhà cậu à? =)

“Sao lại không phải được chứ?” Diệp Hành khẽ rũ mắt, tầm mắt đúng lúc dừng lại ở thẻ nhân viên của Đường Minh Hề.

Trên đó viết rõ ràng 2 chữ: Diệp Hề.

“Cũng đã theo họ chồng rồi cơ mà.”

Khóe miệng không nhịn được mà cong lên, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn so với vẻ ngoài của hắn.

Không những thích đi khoe khoang,

Mà còn không cả biết xấu hổ nữa =)

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!, truyện Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!, đọc truyện Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!, Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện! full, Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top