Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Thật Sự Rất Giàu
Dịch: Bánh
Trong căn bếp rộng mở ở một bên của căn nhà gỗ, những tràng cười vang dội như đấm vào tai của đạo diễn Lý - người đang ngồi trước màn hình giám sát và theo dõi mọi thứ.
"Em cũng gan quá nhỉ!" Trần Thư Ngữ chọt trán Thời Duyệt, vừa cười vừa cảm thán: "Đây là lần đầu tiên chị thấy khách mời đi bắt cóc đạo diễn đó."
"Đạo diễn Lý thế mà cũng có ngày này, hả hê thật!" Triệu Nhân vui mừng khôn xiết, "Lúc trước chỉ có ông ấy chèn ép bắt chúng ta phải phục tùng, giờ thì lại bị bắt cóc, báo ứng cả đấy!"
Thời Duyệt vừa nhặt rau vừa sửa lại: "Em và ông ấy chỉ giao lưu hữu nghị, giao lưu hữu nghị thôi!"
Phạm Tinh Dương giơ cọng hành lên: "Đúng vậy, mọi thứ đều nằm trong kịch bản!"
Hai chúa hề lại khiến mọi người cười phá lên.
Ngô Nguyên Minh là người cười đã nhất: "Hả giận, quá hả con mẹ nó giận! Ngày hôm nay chính là ngày mà anh hả hê sung sướng nhất từ lúc mới tham gia chương trình cho tới nay đấy!"
"Không có mỗi một mình chú thấy vậy đâu, Tiểu duyệt, em đã báo thù giúp cho cả ba người bọn anh đấy!" Triệu Nhân vừa chế biến nguyên liệu vừa tỏ vẻ tiếc nuối: "Chỉ tiếc là lúc nãy anh không có mặt, không thể chứng kiến tận mắt cảnh đạo diễn Lý bị em trói lại rồi bắt nạt!"
"Đạo diễn Lý quay về phòng giám sát rồi, em kêu ông ấy hai lần mà ông ấy cũng không chịu ra." Đây là lần đầu tiên Phạm Tinh Dương có mong muốn được nhìn thấy đạo diễn Lý xuất hiện trước mắt bọn họ trong quá trình ghi hình.
Thời Duyệt không hiểu: "Cậu kêu ông ấy ra làm gì?"
"Kêu ông ấy ra cho cậu trị chứ gì!" Giọng Phạm Tinh Dương the thé, "Tớ đã hiểu rồi, cậu chính là khắc tinh của đạo diễn Lý nhà mình!"
Triệu Nhân cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Khỏi phải nói luôn, đó chính là sự thật! Mới một ngày thôi mà em đã cho ekip cùng đạo diễn Lý ăn không ít trái đắng rồi!"
"Tiểu Duyệt à, hay là em với chị Trần của em ở lại đây thêm vài ngày đi." Ngô Nguyên Minh nhìn Thời Duyệt rồi lại nhìn Trần Thư Ngữ với ánh mắt vô cùng mong đợi.
Ở lại đi, ở lại trị đạo diễn đi!
Trần Thư Ngữ lắc đầu, tỏ vẻ mình rất tiếc: "Em cũng muốn ở lại đây thư giãn thêm hai ngày nữa, nhưng lịch trình mấy hôm sau của em đã kín rồi.
Còn Tiểu Duyệt thì......"
Cô nhìn về phía Thời Duyệt, ý bảo cậu hãy tự đưa ra quyết định, dù gì thì cũng mới ký hợp đồng với nhau được mấy hôm, cô vẫn chưa xếp lịch làm việc cho cậu.
Thời Duyệt lắc đầu: "Không được, em còn phải đi làm kiếm tiền."
Ngày hôm qua, sau khi xuống máy bay, cậu đã bàn với Trần Thư Ngữ về những công việc kế tiếp, nhưng trên thực tế là cậu chả có việc gì để làm cả.
Một tân binh vừa mới kí hợp đồng như Thời Duyệt đây, dù Trần Thư Ngữ có muốn tạo cơ hội nâng đỡ cho cậu thì cũng cần thời gian mới đem việc về được, mà đừng nói chi tới việc, cô thậm chí còn chưa tìm được một trợ lý cho cậu nữa, thế nên mấy ngày tiếp theo Thời Duyệt mới phải ăn không ngồi rồi, chả có gì để làm.
Rảnh rỗi quá cũng không ổn, cái ví tiền xẹp lép luôn là thứ khiến Thời Duyệt cảm thấy bất an, khoảng thời gian sống trong cảnh ăn không đủ no đã khiến cậu rất sợ chữ nghèo.
Vì thế, Thời Duyệt đã nài nỉ Trần Thư Ngữ để mình được tiếp tục làm những công việc lặt vặt như diễn viên quần chúng tại Hoành Điếm*, Trần Thư Ngữ cũng không thấy mình có lý do gì để ngăn cản cậu cả, thế là cô đồng ý, nhưng phải kèm theo một điều kiện đó là ngày nào Thời Duyệt cũng phải dành ra chút thời gian đến tìm cô hoặc đạo diễn Trình để học thêm về diễn xuất.
*Hoành Điếm là tên của một phim trường.
Tuy rằng đứa nhỏ này rất có năng khiếu, kỹ thuật diễn cũng rất tự nhiên, nhưng cậu vẫn chưa biết nhiều về các loại kỹ năng cũng như các kiến thức chuyên môn, nếu không phải vì quá bận, Trần Thư Ngữ đã muốn dắt đứa em của mình theo sát ngay bên cạnh rồi, là một diễn viên có năng lực nhất nhì trong giới diễn viên trẻ đang lên, cô tin rằng mình có thể chỉ bảo cho Thời Duyệt một số kiến thức cơ bản.
Sau khi nghe Thời Duyệt nói hôm sau mình còn có việc cần làm, nhóm của Triệu Nhân cũng không ép cả hai phải ở lại nữa.
Chỉ có Phạm Tinh Dương là tiếc hùi hụi, hắn ôm vai Thời Duyệt, than thở: "Cậu đi rồi thì tớ lại bị ăn hiếp nữa cho coi....."
"Vậy thì cậu vùng dậy đấu tranh đi," Thời Duyệt xoa đầu tóc xoăn của Phạm Tinh Dương, nghĩ thầm, sờ đã thật, thế là lại xoa thêm vài cái rồi mới nói một lời đầy thâm thúy: "Người xưa đã nói rồi, chỗ nào có áp bức, chỗ đó có đấu tranh.
Phạm Tinh Dương, đã đến lúc phải trưởng thành rồi."
Trần Thư Ngữ phì cười: "Thời Tiểu Duyệt, cái giọng điệu như cha già của em là thế nào đây hả!"
Ngô Nguyên Minh cùng Triệu Nhân cũng phì cười, Phạm Tinh Dương bĩu môi, nghiêm túc nói: "Tớ không thiếu một người cha, tớ chỉ thiếu một vị sư phụ có thể dạy tớ cách đánh bại ekip và đạo diễn thôi."
Thời Duyệt vuốt tóc hắn đầy âu yếm: "Nhưng tớ chỉ cần một đứa con trai." Một lòng muốn làm cha.
Phạm Tinh Dương: "......!Thời Tiểu Duyệt, tớ muốn làm đệ tử của cậu, thế mà cậu lại chỉ muốn làm cha của tớ à!"
Thời Duyệt tỏ vẻ khổ tâm: "Con trai của ba hỗn láo làm ba đau lòng quá!"
Phạm Tinh Dương: "......" Ok, hết nói nổi.
Mấy người bên cạnh đã cười đến sắp tắt thở, hai đứa nhỏ dở hơi này ở gần bên nhau cũng thú vị phết.
Cuối cùng thì Thời Duyệt vẫn phải có một thỏa thuận với Phạm Tinh Dương —— sau khi rời khỏi chương trình rồi, cậu phải dùng điện thoại để hướng dẫn Phạm Tinh Dương cách đối phó với tổ sản xuất, còn Phạm Tinh Dương thì phải dạy hát cho cậu.
Thời Duyệt vẫn còn nhớ rằng Trần Thư Ngữ đã từng nói Phạm Tinh Dương là một ca sĩ, dù có làm sư phụ hay làm cha thì cũng không thể lợi dụng người ta như vậy được, quyết định thế cho huề nhau.
Thời Duyệt rất thích ca hát, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện cuối cùng cũng có một ca sĩ chuyên nghiệp dạy mình cách hát thôi là cậu đã thấy háo hức rồi, cảm giác khổ sở khi đứa con lớn tồng ngồng như Phạm Tinh Dương lại không chịu nhận cha cũng đã tiêu tan đi phần nào.
Bữa cơm hôm đó chính là bữa cơm thịnh soạn nhất trong suốt lịch sử của chương trình, với sự chung sức của tất cả mọi người, cả nhóm ngồi vào bàn ăn khi trời vừa chập choạng tối.
"Không dễ dàng, thật sự không dễ dàng." Triệu Nhân lau giọt nước mắt vốn không hề tồn tại của mình, "Dù có bị đánh chết anh cũng không thể ngờ tới được, có một ngày chúng ta lại có thể ăn được một món như Phật Nhảy Tường ngay trong chương trình này."
Ngô Nguyên Minh cũng thổn thức: "Không những ăn được mà còn là vừa ăn vừa uống Coca, quá vi diệu!"
"Nhờ hồng phúc của Thời Duyệt cả!" Phạm Tinh Dương nâng ly Coca lên, "Mời cậu!"
Thời Duyệt cười tủm tỉm, vội vàng cụng ly với hắn rồi lại chủ động nâng ly chúc mừng với ba anh chị của mình.
Cả nhóm ăn một bữa ăn trong sự vui sướng tràn trề.
Khi ăn đã được kha khá rồi, Ngô Nguyên Minh nhìn Triệu Nhân rồi khẽ liếc nhìn về phía Thời Duyệt.
Triệu Nhân gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, y cười tủm tỉm: "Tiểu Duyệt à, em có tài lẻ gì không, biểu diễn cho mọi người xem nhé?"
Trần Thư Ngữ có chút kích động, Triệu Nhân cùng Ngô Nguyên Minh đang muốn cho đứa trẻ nhà cô một cơ hội được thể hiện bản thân trước mặt khán giả đây mà! Một người là Ảnh Đế, một người là nhạc sĩ, cả hai đều là những nhân vật có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực của bọn họ.
Thế mà Thời Tiểu Duyệt lại có thể khiến cả hai cam tâm tình nguyện mà giúp đỡ cho mình!
Cô nhìn về phía Thời Duyệt, nhóc con đang bị Phạm Tinh Dương quấn lấy, nhìn dáng vẻ của Phạm Tinh Dương kìa, thiếu điều lấy chén cơm rồi cắm ba chiếc đũa để kết bái với Thời Duyệt ngay tại chỗ thôi.
Đứa trẻ mà cô ký hợp đồng lại khiến người khác yêu thích đến mức đó sao? Mới chỉ có một ngày mà đã làm cho ba vị tiền bối máu mặt trong ngành quý mến tới vậy?!
Nhưng mà, Thời Duyệt suy nghĩ một chút rồi lại ngượng ngùng từ chối: "Em không có nhiều tài lẻ, nói thật ra thì em có biết nhảy một chút, nhưng mới vừa ăn xong thì không nên nhảy đâu."
"Vậy thì hát đi, hát bài nào cũng được, em thấy sao?" Ngô Nguyên Minh cười, "Anh thấy giọng của em rất trong trẻo, lúc hát chắc chắn sẽ đem đến một cảm giác rất khác biệt."
"Thật sao anh?" Thời Duyệt lập tức trở nên phấn khích, lớn đến độ này rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người khen giọng cậu hợp với việc ca hát.
Thấy cậu có vẻ thích thú, Phạm Tinh Dương đi thẳng vào trong phòng, lấy đàn ghi-ta ra, cười: "Lại đây, tớ sẽ đệm đàn cho cậu, cậu chỉ việc hát thôi, sẵn tiện để tớ xem xem trình độ ca hát của cậu như thế nào, biết đâu cậu còn chả cần tớ dạy cậu hát luôn ấy chứ."
Thời Duyệt lập tức nở một nụ cười tươi như hoa hướng dương, nghĩ ngợi xong, cậu vọt vào phòng bếp, cầm một củ cà rốt sạch sẽ ra.
Cậu dùng củ cà rốt làm micro, hít một hơi thật sau rồi nhìn về phía Phạm Tinh Dương, nói: "Nào, bắt đầu thôi!"
Phạm Tinh Dương lập tức gảy dây đàn, âm thanh vừa chậm rãi vừa sâu lắng, là bản nhạc đệm thích hợp cho những bài tình ca.
Một đứa nhỏ ở độ tuổi này, chắc là sẽ hát mấy bài tình ca yêu đương gì đó thôi nhỉ.
Dưới sự chờ mong của quý vị khán giả, Thời Duyệt căng thẳng mà nâng cằm lên, mở miệng: Đệ ~ thì ~ gánh hành lý ~~~~ ta ~~~ thì ~~ dắt ngựa ~~~"
[Nó là bài nhạc phim huyền thoại của Tây Du Ký bản 1986 nha quý dị:)) là bài "Xin hỏi đường ở phương nào" nha:))]
https://youtu.be/EIf9U9QxE1w
Tất cả mọi người ai cũng mắt chữ A mồm chữ O, nhìn cậu thiếu niên đẹp trai - người dùng hai tay ôm củ cà rốt và hát vô cùng nhập tâm đang đứng cách bàn ăn khoảng 1 mét.
Có lẽ đây chính là loại âm thanh của ác quỷ trong truyền thuyết, đâm xuyên qua não rồi giết người trong vô hình.
Phạm Tinh Dương đần mặt, hắn đã tuyên bố dừng cuộc chơi từ lúc nào không hay, ấy vậy mà Thời Duyệt vẫn còn hát rất say sưa, hát quên cả đường đi lối về.
Hắn chịu không nổi nữa, rút hai tờ khăn giấy ra rồi vo tròn thành hai cục nhỏ để nhét vào lỗ tai mình, thở dài đầy thoải mái —— cuối cùng thì thế giới này cũng yên tĩnh!
Trần Thư Ngữ và những người khác thấy thế cũng vội học theo, nhưng chỉ có đúng một gói khăn giấy, cả ba lao vào tranh giành với nhau, xém chút nữa là đánh lộn.
Mãi cho đến khi ai cũng giống như Phạm Tinh Dương, nhét đầy khăn giấy vào lỗ tai, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời Tiểu Duyệt à, không phải là các anh các chị không muốn giữ thể diện cho em, nhưng mà thật sự thì là.......!người ta đi hát là để đòi tiền, còn em đi hát là để đòi mạng á!
Nhóm nhân viên trong ekip mới chính là những người đáng thương nhất, ai cũng phải ở nguyên tại vị trí làm việc của mình, không dám di chuyển lung tung, vậy nên họ chỉ có thể chịu đựng thứ âm thanh đến từ ác quỷ đó - thứ sẽ ám ảnh bọn họ tới tận mấy ngày sau.
Khi Thời Duyệt hát xong rồi, vừa mở mắt ra thì đã thấy các anh chị đang nhìn mình chằm chằm, đứa nhỏ có chút thẹn thùng, lại có chút trông mong mà nhìn bọn họ, bộ dáng này là đang muốn được khen đây mà.
Nhìn đôi mắt to ướt sũng đầy mong đợi của Thời Tiểu Duyệt, Ngô Nguyên Minh là người đầu tiên từ bỏ lương tâm của mình, y nghẹn một hồi rồi mới thốt ra một bài thơ nổi tiếng của thời xưa: "Khúc này thượng giới có thôi....!Nhân gian thử hỏi mấy hồi được nghe."
*Đây là bài thơ của Đỗ Phủ tặng Hoa Khanh, Hoa khanh tức Hoa Kinh Định (花敬定), chỉ là một võ tướng cấp trung ở Thành Đô (Cẩm Thành) nhưng lại dám tự tiện sử dụng loại nhạc dành cho thiên tử.
Đỗ Phủ tặng bài này để nhắc khéo họ Hoa.
Phạm Tinh Dương hết nhịn nổi nữa, hắn vỗ bàn đôm đốp, cười phá lên: "Anh Ngô, anh đỉnh quá ha ha ha ha......"
Trần Thư Ngữ cùng Triệu Nhân cũng không nhịn được nữa, cả hai gỡ mấy cục khăn giấy dùng để cứu mạng trong tai mình xuống rồi cười nắc nẻ.
Thời Duyệt nhìn bộ dáng cười như điên của bọn họ, rồi lại nhìn nút bịt tai mà họ đang cầm, cuối cùng cũng đã nhận ra vấn đề.
Đứa trẻ lập tức cảm thấy ấm ức, khen giọng tôi hay cũng là mấy người, thế mà tôi hát rồi thì thành như vậy đó!
Bạn nhỏ uất ức nhưng bạn nhỏ không nói!
Bạn nhỏ chỉ biết há miệng, "Ùm" một cái mà cắn đứt nửa củ cà rốt rồi nhai nó "rộp rộp" đầy hung tợn, cứ như thể thứ mà mình đang nhai không phải là củ cà rốt dùng để giả làm micro, mà là mấy ông anh bà chị đang cười như điên ở đằng kia.
Nhai xong nửa củ cà rốt, Thời Duyệt mới sực nhớ ra một điều, cậu quay đầu, nhìn anh quay phim chằm chằm: "Phiền anh cắt đoạn này ra nhé, em cảm ơn!"
Đừng làm ảnh hưởng đến việc kiếm tiền trong tương lai của tui!.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Thật Sự Rất Giàu, truyện Tôi Thật Sự Rất Giàu, đọc truyện Tôi Thật Sự Rất Giàu, Tôi Thật Sự Rất Giàu full, Tôi Thật Sự Rất Giàu chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!