Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình
Tề Đan Đan đã mang thai đến tháng thứ sáu, buổi tối đi ngủ phải nằm nghiêng người, nằm thẳng thì cô nàng sẽ cảm thấy khó thở.
Chỗ eo còn cần phải lót mấy cái đệm lưng, nửa đêm sẽ xảy ra tình trạng bị chuột rút chân, khiến cho Tề Đan Đan đau đến nỗi tỉnh ngủ.
Vì thế nên Tào Cảnh Ngôn đặc biệt đến bệnh viện học mát xa, ngày nào cũng giúp cô nàng xoa bóp chân.
Nhưng căn bản là chỉ trị được ngọn, không trị được gốc.
Hơn nữa cân nặng của cô nàng còn tăng mạnh.
Vậy nên gần đây, tính tình Tề Đan Đan cực kì nóng nảy.
Trước kia Tào Cảnh Ngôn ngày nào cũng tung ta tung tăng vội chạy về nhà ôm vợ, nhưng mấy ngày nay, anh chàng lại có chút sợ hãi khi về nhà.
Hôm nay là 7 giờ sáng thứ bảy, thời tiết ngoài trời rét lạnh, sau khi hai người ăn cơm xong, Vu Chi liền mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn về phòng ngủ nướng.
Lục Bách Sâm liền ôm notebook ngồi xuống sô pha trong phòng ngủ bồi cô.
Trong phòng ngủ, Lục Bách Sâm quá chán nên đã chơi game, trong lúc rảnh rỗi đợi game tải, anh ngẩng đầu nhìn Vu Chi đang nằm ngủ ngon lành trên giường.
Nghĩ lại tối qua, anh quả thực lăn lộn cô vô cùng thảm.
Trong đầu Lục Bách Sâm không ngừng nhớ lại tối hôm qua anh đã bắt nạt cô như thế nào, cô thì nước mắt rưng rưng muốn bỏ cuộc, dáng vẻ không thể chịu đựng được nữa.
Lúc anh cười, chê cô thể lực kém, cô tức muốn hộc máu, hận không thể đá anh xuống giường ngay lập tức.
Khóe miệng Lục Bách Sâm vô thức nhếch lên.
Trước khi Vu Chi đi ngủ, Lục Bách Sâm đã kéo rèm lại, anh chỉ bật đèn sàn.
Cô đặt điện thoại trên mặt tủ cạnh giường, lúc này, màn hình điện thoại bỗng sáng lên trong căn phòng tối.
Lục Bách Sâm đặt notebook sang một bên, anh đứng dậy đi về phía giường ngủ.
Chắc là sợ bị làm phiền trong lúc ngủ nên Vu Chi đã tắt chuông điện thoại.
Anh cầm lấy điện thoại di động, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến là Tề Đan Đan.
Anh liền cầm điện thoại ra ngoài ban công, nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói của Tề Đan Đan.
Anh nghe cô nàng nói muốn kéo Tào Cảnh Ngôn đến bệnh viện trải nghiệm chút cảm giác đau đớn của thai phụ khi sinh con.
Cô nàng cũng muốn Vu Chi cho anh đi trải nghiệm thử.
Lục Bách Sâm mở miệng thẳng thừng từ chối.
Lúc cúp điện thoại, anh dường như còn có thể nghe được âm thanh tức muốn hộc máu của Tề Đan Đan ở đầu bên kia, cô nàng hỏi anh tại sao lại cầm điện thoại của Vu Chi.
Có điều, đến giữa trưa 11 giờ, bốn người vẫn lái xe đi đến bệnh viện.
Không có lí do nào khác, vì Tề Đan Đan đã vọt thẳng tới nhà của Vu Chi.
Nghe xong đề nghị của Tề Đan Đan, Vu Chi cảm thấy không tồi, liền kéo Lục Bách Sâm cũng đi thử xem.
Bốn người đi, Tào Cảnh Ngôn lái xe, Tề Đan Đan lôi kéo Vu Chi cùng ngồi ghế sau, để Lục Bách Sâm lên trước ngồi ghế phụ.
Lúc đầu, Tào Cảnh Ngôn cả người đầy ủy khuất, kể cho Lục Bách Sâm nghe gần đây anh chàng đã bi thảm đến mức nào.
Buổi tối không thể ngủ yên, ban ngày không thể chơi game, cũng chẳng thể ra ngoài chơi được.
Kết quả Lục Bách Sâm chưa kịp mở miệng an ủi.
Tề Đan Đan liền hờn dỗi nói: “Ai không cho anh ngủ, ai không cho anh chơi game, ai không cho anh đi ra ngoài chơi, em lại không ngăn cản anh.”
Tào Cảnh Ngôn lập tức co rúm lại: “Là tự anh, là tự anh.”
Vu Chi ngồi một bên nhìn hai kẻ dở hơi này, không nhịn được cười.
Tiếng cười của cô khiến cho Tề Đan Đan chú ý.
Tề Đan Đan đem ánh mắt chuyển từ trên bụng Vu Chi sang bụng mình, cô nàng hoang mang nói: “Tiểu Chi, bụng này của cậu cũng hơn ba tháng rồi, sao vẫn như bình thường không khác chút nào vậy?”
Nói xong, cô nàng lại thêm một câu: “Lúc tớ ba tháng, bụng nhỏ đã hơi nhô lên một chút rồi mà.”
Nghe Tề Đan Đan nói vậy, Vu Chi cúi đầu nhìn về phía vụng của mình, cô đáp: “Tớ cũng không biết.”
Nói thật, nếu không phải bác sĩ nói trong bụng cô có một bé con thì cô cũng không biết mình đã mang thai được ba tháng.
Nhưng làm kiểm tra lại rất bình thường, bác sĩ nói chỉ là do thể chất mỗi người khác nhau, hơn nữa kích thước thai nhi cũng khác nhau, có điều thể chất của cô thật sự hơi gầy một chút, vậy nên cô nên bổ sung dinh dưỡng hàng ngày.
Đến bệnh viện rồi, có thể là bởi vì hôm nay là thứ bảy nên có không ít người đến tham gia trải nghiệm cơn đau của thai phụ.
Đến lượt Tào Cảnh Ngôn, Vu Chi cùng Lục Bách Sâm cũng vào vây xem.
Trải nghiệm đau đớn vừa mới đến level năm, Tào Cảnh Ngôn đã gào thét giống như lợn bị chọc tiết, khiến bác sĩ phải nhanh chóng dừng máy lại.
Lúc xuống khỏi ghế nằm, anh chàng nắm lấy tay Tề Đan Đan đang ngồi trên ghế, há miệng thở dốc, vẻ mặt tủi thân làm nũng với Tề Đan Đan, nói chính mình đã từ bỏ cả cái mạng già này vì cô nàng, bây giờ trên bụng vẫn còn đang tê dại đây.
Ngay sau đó là Lục Bách Sâm.
Gương mặt anh không chút cảm xúc nằm xuống, xem ra không bị bộ dạng như heo bị chọc tiết kia của Tào Cảnh Ngôn dọa sợ.
Vu Chi đứng bên ghế nằm cùng anh, Lục Bách Sâm nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.
Bác sĩ bắt đầu level một, Vu Chi hỏi anh: “Có cảm giác gì?”
Lục Bách Sâm lắc đầu: “Không có cảm giác gì.”
Level hai: Có chút tê.
Level ba, bốn, năm: Càng ngày càng đau.
Mãi đến level bảy, Lục Bách Sâm vẫn luôn không đổi sắc mặt giờ đã đau đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, môi mỏng mím chặt, Vu Chi có thể cảm giác được tay của cô bị nắm chặt hơn một chút.
Level tám, Lục Bách Sâm lập tức vươn tay trái, ý bảo bác sĩ tạm dừng lại.
Vu Chi nhìn anh đau đến nỗi chật vật, liền nói có thể với bác sĩ.
Từ lúc xuống khỏi ghế nằm, Lục Bách Sâm vẫn luôn không nói chuyện, anh chỉ nắm chặt tay cô không chịu buông.
Mãi đến khi ra khỏi bệnh viện, Tào Cảnh Ngôn làm hòa với Tề Đan Đan, họ cùng đến gara lấy xe.
Lục Bách Sâm mới đột nhiên nghiêm túc nói với Vu Chi rằng: “Chúng ta chỉ cần một đứa này thôi.” Nói xong anh lại một lần nữa nhấn mạnh: “Cho dù là nam hay nữ, cũng chỉ sinh một đứa thôi.”
Vu Chi khó hiểu nhìn anh, hỏi: “Sâm ca, anh làm sao vậy?”
Mặt Lục Bách Sâm không chút biểu cảm, anh trả lời: “Sinh con đau quá, anh không muốn em phải chịu tội như vậy.”
Vu Chi bị dáng vẻ nói đau bằng gương mặt không cảm xúc này của Lục Bách Sâm chọc cười, cô suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Lục Bách Sâm nhéo nhéo cái mũi của cô, bất mãn nói: “Còn cười.”
Vu Chi nhân cơ hội nhón mũi chân, hôn bẹp một cái lên đôi môi mỏng của anh.
“Em biết anh thương em mà.”
Lúc này, phía sau cô vang lên một tiếng huýt sáo, Tào Cảnh Ngôn dáng vẻ lưu manh trêu chọc nói: “Hai người cũng đủ rồi đấy, dám tình chàng ý thiếp trước mặt bàn dân thiên hạ mà cũng không sợ bị người ta chê cười.”
Vu Chi bị nói, gương mặt cô đỏ bừng, cúi đầu lôi kéo Lục Bách Sâm nhanh chóng lên xe.
Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh.
Nháy mắt Vu Chi đã mang thai hơn bốn tháng rồi.
Bụng hơi phồng lên, nhưng tay chân vẫn nhỏ nhắn như cũ.
Hai chân cô cũng bắt đầu hiện tượng chuột rút, đứa bé trong bụng thì ngày càng lớn, càng ngày càng cần nhiều dinh dưỡng hơn, Vu Chi vậy mà lại bị chóng mặt.
Hôm nay, cô muốn đứng dậy đi WC, nhưng vừa mới đứng dậy khỏi sô pha, liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô ngã xuống đất.
Lúc cô tỉnh lại thì dì Dương đã chạy tới.
Sau đó, bà nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục Bách Sâm đưa cô đi bệnh viện.
May mà lúc cô ngã xuống vẫn còn nhớ phải bảo vệ bụng, trên nền nhà lại trải một tầng thảm thật dày, hai mẹ con cũng không có chuyện gì lớn.
Có điều mỗi ngày cô đều ăn nhiều đồ bổ như vậy mà thân thể lại không thể nào hấp thụ được chút gì lại khiến cho nhóm bác sĩ chú ý.
Ngoại trừ thức ăn phải ăn hằng ngày, mỗi tuần Vu Chi còn cần phải đến bệnh viện tiêm thuốc dinh dưỡng cùng một số thứ khác.
Lần này cô bị ngã đã thực sự dọa đến Lục Bách Sâm, anh trực tiếp đẩy lại phần lớn chuyện công tác giao cho Phó tổng Giám đốc Nhạc Dương xử lý.
Mỗi ngày anh chỉ mở họp video ba bốn tiếng trong thư phòng, thời gian còn lại đều ở cùng Vu Chi.
Vu Chi ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng, hôm nay Lục Bách Sâm nói muốn đưa cô ra ngoài đi dạo.
Hai ngày trước vừa mới rơi một trận tuyết lớn, bây giờ chính là thời điểm lạnh nhất, quần áo trước kia của Vu Chi đều không mặc được nữa.
Chỉ còn vài chiếc áo lông rộng thùng thình có thể che khuất cái bụng căng phồng.
Người Vu Chi mặc một chiếc áo khoác lông dài màu đen, đi đôi boots đế bằng, đội mũ, quấn khăn quàng cổ và đeo găng tay, tất cả đều được Lục Bách Sâm mặc cho.
Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ lộ ra nửa gương mặt trắng nõn đang cười và một đôi mắt to, tròn xoe.
Lục Bách Sâm nhìn vẻ không tình nguyện trong mắt cô, anh cười an ủi nói: “Người lớn lên đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.”
“Chắc chắn là mập thành heo rồi, em không muốn ra ngoài nữa.”
Dù nói vậy nhưng cô vẫn bị Lục Bách Sâm dắt vào gara.
Vì dưỡng thai nên đã lâu rồi cô không ra khỏi cửa, nói không muốn đi chính là giả.
Trong gara, ánh đèn u ám, hơn nữa cửa sổ xe lại đen, Vu Chi không chú ý đến chỗ ghế phụ.
Cửa xe vừa mở ra, cô liền thấy bên trong có một bó hoa hồng màu hồng nhạt, bên dưới còn có một hộp quà to bằng quả bóng rổ.
Vu Chi kinh hô thành tiếng, đôi tay che miệng, cô ngạc nhiên nhìn Lục Bách Sâm đang đứng trước cửa xe ghế lái, anh chỉ cười mà không nói, cô lại nhìn hoa trong xe, hỏi: “Là, là tặng cho em à?”
“Ngốc, lên xe.”
Vu Chi ngây ngô cười, cô ôm bó hoa cùng hộp quà lên xe, đóng cửa lại.
Hoa hồng còn rất tươi, hẳn là anh mới chọn buổi sáng.
Lục Bách Sâm vào xe, anh nhận lấy bó hoa hồng, nói: “Mở ra xem đi.”
Vu Chi gật đầu, mở chiếc hộp quà màu hồng ra.
Vậy mà lại là một bộ máy mát xa mặt mà gần đây Vu Chi vẫn để ý.
“Ai nha, cái này đắt lắm đấy.” Vu Chi vừa vui vẻ vừa đau lòng.
Ngoài miệng cô nói vậy, nhưng trên tay lại bắt đầu mở gói.
Một tháng trước Tề Đan Đan bắt đầu phát hiện trên mặt mình xuất hiện một cái đốm nhỏ, cả người cô nàng như phát điên lên.
Cô nàng bắt đầu tìm đủ mọi cách để loại bỏ tàn nhang.
Sau đó bạn cô nàng liền giới thiệu cho cô nàng một bộ dụng cụ mát xa và một bộ mỹ phẩm dưỡng da.
Tề Đan Đan không nói hai lời liền mua, hai bộ đồ đó cộng lại gần bằng sáu con số.
Nhưng cô nàng dùng xong lại nói hiệu quả rất tốt, thời gian chỉ một tháng liền làm nhạt được vết đốm trên mặt, hơn nữa bộ mỹ phẩm dưỡng da này dùng xong, làn da liền căng bóng trắng nõn, cô nàng lại nhiệt liệt đề cử với cô.
So với Tề Đan Đan từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tiêu xài hoang phí, Vu Chi vẫn không thể sánh bằng.
Tuy rằng Lục Bách Sâm cũng không hạn chế tiêu dùng của cô, nhưng cô vẫn luôn không dám mua.
Vu Chi gỡ xong bộ dụng cụ mới phát hiện ra, phía dưới bộ máy mát xa vẫn còn một cái hộp nữa.
Lần này cô rốt cuộc không kìm được cảm xúc, thét chói tai: “Sâm ca, anh…….”
Nước mắt đảo quanh hốc mắt, vành mắt cô đỏ bừng.
Lục Bách Sâm bất đắc dĩ rút ra một tờ giấy giúp cô lau nước mắt, từ sau khi mang thai, trạng thái cảm xúc của cô trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ một chút việc nhỏ cũng khiến cô cảm động đỏ mắt.
So với Tào Cảnh Ngôn luôn phàn nàn với anh rằng Tề Đan Đan sắp tra tấn chết anh chàng rồi, thì Vu Chi lại ngược lại, cô càng ôn nhu hơn, càng thích làm nũng hơn.
“Đừng khóc, hôm nay là lễ Giáng Sinh, anh đưa em ra ngoài chơi một ngày.”
Vu Chi thắt dây an toàn, cô vẫn luôn quay đầu nhìn Lục Bách Sâm đang nghiêm túc lái xe ra ngoài.
So với cô mặc quần áo dày cộp, Lục Bách Sâm chỉ mặc một chiếc áo len xám, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác lông.
Xe từ gara đi ra, ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn, trơn bóng của anh, lông mày anh hơi rậm, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng.
Trước kia Vu Chi còn nói rằng anh nên cười nhiều một chút, vì lúc anh không cười có chút cảm giác lạnh nhạt, cách người ngàn dặm.
Lục Bách Sâm lại nói, đúng lúc để cho những người phụ nữ khác cách anh xa một chút.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Vu Chi không khỏi nhếch lên.
“Nhìn anh cười ngốc cái gì đấy?”
Lục Bách Sâm lái xe, vẫn nhìn thẳng về con đường phía trước, anh hỏi.
“Sâm ca, nếu về sau em già rồi trở nên xấu xí, anh có còn đối xử với em tốt như vậy nữa hay không?”
Lục Bách Sâm quay đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Anh lại không phải yêu tinh.”
“Hả?” Đầu óc Vu Chi nhất thời chưa load kịp.
“Anh cũng sẽ già đi.”
Nói xong anh còn nửa đùa nửa thật: “Đã chọn em rồi, vậy thì bao dung em cả đời đi.”
Vu Chi hầm hừ nói: “Cái gì gọi là bao dung, là yêu chiều, yêu chiều em cả đời.”
Lục Bách Sâm bị chọc cười ha ha: “Được, yêu chiều em cả đời.”
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!