Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Không Thích Kiếm Tiền!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Góc nhỏ của Nơ
Không hiểu tại sao, lúc Trần Nhất Nhiên nói ra lời này cô lại có chút xấu hổ, nhịp tim còn đập nhanh hơn vừa rồi.
Đúng là cách biệt lâu ngày thì phải nhìn nhau bằng ánh mắt khác, bây giờ đến Trần Nhất Nhiên cũng có thể nói ra những lời tán tỉnh như vậy.
Lệ Lâm Lâm nhanh chóng ổn định sắc mặt của mình, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Nói còn hay hơn hát nữa cơ, đó là do lợi ích chưa đủ nhiều.”
Trần Nhất Nhiên nói: “Cũng đúng, con người của anh thích làm trực tiếp hơn là nói miệng.”
“Làm?” Lệ Lâm Lâm lập tức cảnh giác nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Anh nhìn Lệ Lâm Lâm mấy giây, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhẹ: “Em muốn làm gì? Anh đều có thể phối hợp.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
A phi!
“Vì sự việc đã rõ ràng nên em về trước đây.” Lệ Lâm cầm lấy túi sách, bước nhanh ra ngoài. Trần Nhất Nhiên ở phía sau nhìn cô: “Không rảnh đi ăn cơm cùng nhau sao?”
“Không ăn!” Hai chữ này vừa thốt ra, cửa phòng tổng giám đốc bị cô hung hăng đóng lại. Trần Nhất Nhiên ngồi tại chỗ, im lặng nhìn cánh cửa một hồi, thấp giọng bật cười.
Sau khi Lệ Lâm Lâm rời khỏi công ty của Trần Nhất Nhiên, cô liền chuẩn bị về nhà để tiếp tục nghiên cứu kịch bản của mình. Trên đường đi, cô nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ.
Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút, gần đây cô không có đặt hàng online, chẳng lẽ là cuộc gọi chào hàng nào đó?
Nghĩ đến đây, cô không hề do dự mà cúp điện thoại.
Không ngờ đối phương vẫn rất cố chấp, sau khi cô cúp máy, người đó lại gọi tới.
“Ồ hô.” Tinh thần muốn phân thắng bại của Lệ Lâm Lâm đã bị người này kích thích, cô cúp máy một lần nữa.
Đối phương gọi đến lần ba.
“…” Lệ Lâm Lâm suy nghĩ, xem ra người này thật sự rất muốn chào hàng với cô. Lệ Lâm Lâm trả lời điện thoại như mong muốn của anh ta: “Xin chào? Xin hỏi ai vậy?”
Giọng nói của một chàng trai trẻ truyền tới: “Có phải Lệ Lâm Lâm không? Tôi là Thích Hạo!”
“Thích Hạo?” Lệ Lâm Lâm tìm kiếm cái tên này trong đầu, hình như có chút quen tai, nhưng cô lại không nhớ mình đã nghe ở đâu, “Thật ngại quá, cho hỏi Thích Hạo là ai vậy?”
“…” Đối phương trầm mặc một giây, giống như chịu phải sỉ nhục, lớn tiếng nói ở đầu bên kia, “Là người bán cho chị đồ chơi lắp ráp đây này! Em trai Thích Lôi, suýt chút nữa trở thành em rễ của Trần Nhất Nhiên!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
“Được rồi, tôi nhớ rồi, cậu không cần lớn tiếng như vậy.” Lệ Lâm Lâm theo bản năng đưa điện thoại cách xa lỗ tai, “Trí nhớ của tôi không có kích hoạt giọng nói.”
Thích Hạo: “…”
Em gái Lâm Lâm cũng rất hài hước.
“Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?” Lệ Lâm Lâm cảm thấy hơi kỳ lạ, lúc trước mua đồ chơi đều là liên hệ qua mạng, cũng không có trao đổi số điện thoại với nhau. Hơn nữa, lúc đó cô còn cải trang, rõ ràng lúc đó Thích Hạo không nhận ra cô.
Thích Hạo nói: “A, chị cho rằng số điện thoại của chị là bí mật quốc gia sao? Tôi hỏi một vài người bạn là ra!”
“…” Đây chính là lý thuyết thông qua sáu người thì có thể tìm được bất kỳ người nào* trong truyền thuyết sao? “Cậu gửi cho tôi số điện thoại của người đã nói với cậu đi, để tôi còn block.”
*Lý thuyết sáu mức độ phân tách: Năm 1967, giáo sư tâm lý học Đại học Harvard Stanley Milgram (1933 ~ 1984) muốn mô tả một mạng lưới kết nối giữa con người và cộng đồng. Đã làm một thí nghiệm ký tự dây chuyền và phát hiện ra hiện tượng “sáu mức độ phân tách”. Thí nghiệm cho rằng tất cả mọi người trên hành tinh đều được kết nối với nhau thông qua trung bình sáu người quen – hoặc thông qua sáu mức độ ly thân.
Có thể hiểu đơn giản: “Không có nhiều hơn sáu người giữa bạn và bất kỳ người lạ nào. Điều đó có nghĩa, bạn có thể làm quen với bất kỳ người lạ nào thông qua nhiều nhất sáu người.
Thích Hạo: “…”
“Tôi gọi cho chị không phải vì cái này! Chị có thể nghe tôi nói hết được không, đừng có hỏi nhiều như vậy!” Thích Hạo ở đầu bên kia lại xù lông.
Lệ Lâm Lâm chớp chớp mắt, cầm điện thoại nói: “… Ờ.”
Thực ra, cô vẫn còn muốn hỏi tại sao cậu ta lại nhận ra cô. Nhưng thấy trái tim cậu ta mong manh dễ vỡ như vậy, cô vẫn không hỏi.
“Đồ chơi lắp ráp mà tôi bán cho chị, tôi muốn mua lại.” Thích Hạo đi thẳng vào vấn đề.
Lệ Lâm Lâm có hơi sửng sốt, lên tiếng hỏi cậu ta: “Tại sao?”
“Chị còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi tại sao nữa à?” Nhắc tới chuyện này lại dễ cháy nổ. Anh bạn nhỏ Thích Hạo lại muốn bùng nổ, “Lúc đó tôi bán cho chị, chính là vì muốn làm nhục mặt Trần Nhất Nhiên! Thế mà chị lại yêu đương với anh ta! Bây giờ đồ chơi lắp ráp đang nằm trên tay anh ta chứ gì! Hai người các người cố ý thông đồng diễn một màn này với tôi đúng không!”
“… Cái đó, trước tiên cậu hãy bình tĩnh một chút.” Lệ Lâm Lâm lên tiếng trấn an, “Cậu còn tiếp tục như vậy rất dễ vỡ mạch máu.”
Thích Hạo: “…”
“Vừa rồi tôi đã phân tích những câu hỏi của cậu, tôi sẽ trả lời từng câu một.” Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một loạt những điều cậu ta vừa nói, phủ nhận câu cuối cùng trước, “Tôi không hề thông đồng với anh ấy, thậm chí tôi còn không biết anh ấy sẽ đi đến đó!”
“Cho nên vì để có được món đồ chơi đó, anh ta đã cố tình yêu đương với chị? Cái này còn ghê tởm hơn!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Có phải như vậy không?
“Không phải, đồ chơi lắp ráp vẫn còn ở chỗ tôi, tôi không có đưa cho anh ấy.” Lệ Lâm Lâm nói, “Dù thế nào đi nữa thì người trong bang của chúng tôi luôn giữ chữ tín.”
Thích Hạo: “…”
“Dù sao thì bây giờ tôi cũng không tin chị nữa, tôi muốn mua lại đồ chơi lắp ráp.”
Lệ Lâm Lâm dừng một chút, hỏi cậu ta: “Cậu có tiền sao? Tôi nhớ cậu nói rằng nguồn tài chính đã bị ba cậu cắt đứt, nếu không cũng sẽ không lưu lạc đi bán đồ chơi.”
“… Không phải chỉ hai mươi vạn thôi sao, anh đây có!”
“Lại bán một món đồ chơi khác?”
“… Ai cần chị lo!” Anh bạn nhỏ Thích Hạo lại muốn bùng nổ, ngắt lời cô, “Tóm lại tôi sẽ chuyển tiền cho chị.”
Lệ Lâm Lâm hỏi cậu ta: “Cậu thật sự có thể bỏ ra hai mươi vạn?”
“Yên tâm, hôm nay tôi có thể gom đủ tiền.”
“Ồ ——” Lệ Lâm Lâm có chút đăm chiêu gật đầu, “Vậy tôi đây muốn bán bốn mươi vạn.”
Thích Hạo: “…”
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua ba giây, Thích Hạo đã thật sự phát nổ: “Chị có còn là con người nữa không! Chị đang tống tiền trá hình! Lòng dạ hiểm độc chỉ để kiếm tiền!”
Lệ Lâm Lâm thờ ơ gãi gãi mặt: “Tôi chỉ tăng giá bình thường mà thôi.”
“… Sao chị có thể tăng cao như vậy hả! Bất động sản cũng không có tăng như chị! Tôi muốn vạch trần chị lên Weibo!”
“Ồ, làm nhanh đi. Nhớ @ tôi vào nhé.”
Thích Hạo: “…”
Tại sao lại có một minh tinh nữ da mặt dày còn hơn cậu ta???
“A, có lòng tốt nhắc nhở một chút, hôm nay giá bốn mươi vạn, nhưng nói không chừng ngày mai lại lên giá khác.”
Thích Hạo: “…”
“Sao chị không đi kinh doanh nhỉ? Nhất định còn tốt hơn nhà tôi và Hoa Sang ấy chứ. Thiên tài kinh doanh.”
Lệ Lâm Lâm tỏ vẻ khiêm tốn: “Nào có, nào có, tôi chỉ muốn trở thành một siêu sao quốc tế bình thường mà thôi.”
Thích Hạo: “…”
Trước đó trên hot search thường xuyên xuất hiện Versailles Lâm, bây giờ cậu ta đã tin.
Thích Hao tức giận cúp máy, tuyên bố sẽ treo* Lệ Lâm Lâm trên Weibo. Sau khi cậu ta cúp máy, Lệ Lâm Lâm vô cùng mong chờ, còn đặc biệt dùng điện thoại của cô đăng nhập vào Weibo.
*Treo: Đăng những điều tồi tệ về ai đó trên Weibo.
Hiện tại, trên Weibo của cô mỗi ngày đều có rất nhiều tin tức, căn bản không thể nhanh chóng tìm ra Thích Hạo trong vô số thông báo nhắc nhở. Thế nên, cô lần theo số điện thoại của Thích Hạo, gửi cho cậu ta một tin nhắn: “Weibo của cậu tên gì?”
Thích Hạo: “…”
Thích Hạo trực tiếp gửi link bài đăng mà mình đã treo Lệ Lâm Lâm trên Weibo, Lệ Lâm Lâm nhấn vào, quả nhiên nhìn thấy.
Avarta của Thích Hạo là một bộ đồ chơi lắp ráp, xem ra cậu ta thật sự là một người chơi thâm niên. Trên Weibo của cô cũng có thể nhìn thấy bài đăng đó, cả bài viết đều dùng lời lẽ quyết liệt, theo sau còn có những dấu chấm than nhấn mạnh, giống hệt trong lúc nói chuyện điện thoại vừa rồi.
Còn @ cô tận ba lần.
Đáng tiếc, đến một bình luận cũng không có, chỉ có hai lượt thích.
Lệ Lâm Lâm nhiệt tình giúp cậu ta phá vỡ bầu không khí ảm đạm đó, cô bình luận: “Trông thật đáng thương, phần bình luận không một bóng người.”
Thích Hạo: “?????”
Lệ Lâm Lâm ngay lập tức gửi thêm bình luận thứ hai: “Nếu không cậu mua hot search đi, ấy chết, tôi quên mất cậu không có tiền.”
Thích Hạo: “???”
Cậu ta đơn phương tuyên bố, kể từ ngày hôm nay trở đi, Thích Hạo tôi đây sẽ trở thành antifan số một của Lệ Lâm Lâm, là kẻ thù không đội trời chung.
Sau khi Lệ Lâm Lâm về đến nhà, cô trở về phòng, cầm món đồ chơi lắp ráp bên cạnh khung ảnh lên xem. Trước đó cô thấy Trần Nhất Nhiên dùng hộp trong suốt để đựng những món đồ chơi này, cô cũng sẽ lên mạng tìm một chút, mua một chiếc hộp phù hợp với đồ chơi lắp ráp, sau đó sẽ để nó vào bên trong.
Trước đó, cô vẫn luôn nói tại sao Trần Nhất Nhiên đột nhiên khác thường, nhưng cuộc gọi hôm nay của Thích Hạo đã khiến cô nảy ra một suy nghĩ —— Trần Nhất Nhiên sẽ không thật sự lừa cô để lấy đồ chơi lắp ráp chứ!
Nghĩ đến đây, cô thở phì phò cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Trần Nhất Nhiên.
[Lâm Lâm]: Hôm nay Thích Hạo gọi điện cho em, nói muốn mua lại món đồ chơi kia.
Trần Nhất Nhiên vừa làm việc xong, ngồi trong văn phòng trả lời cô: “Tại sao?”
[Lâm Lâm]: Cậu ta đã nhìn thấy tin tức của chúng ta trên mạng, sợ em đưa đồ chơi lắp ráp cho anh.
[Trần Nhất Nhiên]: Tin tức này lâu như vậy, bây giờ cậu ta mới nhớ đến sao?
[Lâm Lâm]: … Ặc, xem ra cậu ta quả thực không phải đứa trẻ thông minh cho lắm.
Trần Nhất Nhiên cười một tiếng, trả lời cô: “Vậy em đã bán nó chưa?”
[Lâm Lâm]: Em đang chờ cậu ta kiếm tiền.
Lâm Lâm: Đột nhiên anh muốn theo đuổi em, có phải muốn dựa vào em lừa gạt cậu ta rồi lấy đồ chơi lắp ráp không?
[Lâm Lâm]: Vậy thì em không thể không nói cho anh biết, anh đừng mơ mộng hão huyền. Ngay cả khi chúng ta kết hôn, nó cũng là tài sản trước hôn nhân của em.
[Trần Nhất Nhiên]: Hóa ra em đã nghĩ đến chuyện kết hôn?
Lệ Lâm Lâm: “…”
Tổng giám đốc Trần thật sự rất biết nắm bắt trọng điểm.
Ngày hôm sau, Thích Hạo thật sự bắt đầu chuyên tâm đi bôi đen Lệ Lâm Lâm trên Weibo, còn đổi tên Weibo của mình thành “Hôm nay đã anti Lệ Lâm Lâm chưa”.
Lệ Lâm Lâm cũng có theo dõi Thích Hạo, có lẽ một số fan hâm mộ đã chú ý đến danh sách theo dõi của cô, đào ra tài khoản này, sau đó cũng nhao nhao theo dõi cậu ta.
Dưới sự độ trì của Lệ Lâm Lâm, Thích hạo đã đạt được hàng trăm nghìn lượt theo dõi mỗi ngày, không còn là kẻ đáng thương đăng bài không ai bình luận nữa.
—— Dưới bài đăng bôi đen Lệ Lâm Lâm trên Weibo của Thích Hạo, tất cả fan của Lệ Lâm Lâm đều ha ha ha ha ha.
Mọi người theo dõi Thích Hạo còn vì một lý do khác, bọn họ thấy cậu ta và Lệ Lâm Lâm có quen biết nhau, hơn nữa cậu ta còn là rich kid. Từ chỗ Thích Hạo, có thể biết thêm một số thông tin khác về Lệ Lâm Lâm.
Ngay sau đó, suy đoán của mọi người đã được linh nghiệm, Thích Hạo đã bắt đầu đăng bài lên Weibo.
Hôm nay đã anti Lệ Lâm Lâm chưa: Chương Thư thật sự mắt mù chọn trúng Lệ Lâm Lâm ư??? Xem ra cái mác đạo diễn quốc tế này cũng chỉ là mua danh chuộc tiếng! Ngành giải trí sắp sụp đổ rồi!
Fan hâm mộ 1: Cái gì đấy, cái gì đấy? Đạo diễn Chương coi trong em gái Lâm Lâm của chúng ta sao?
Fan hâm mộ 2: Chiếc bánh mới nhất của Chương Thư là《Búp bê hoa 5》đó nha! Lâm Lâm nhà chúng ta sắp diễn《Búp bê hoa 5》rồi hả??!
Fan hâm mộ 3: A a a a xin hãy tiếp tục vạch trần! Không cần che giấu làm gì! Fan bọn tôi đều trong cậy vào cậu!
Thích Hạo: “?”
Thích Hạo tức giận đăng Weibo: “Chẳng lẽ ID Weibo của tôi không đủ rõ ràng sao? Vậy tôi sẽ nói lại một lần nữa, tôi là antifan của Lệ Lâm Lâm, xin các vị hãy tôn trọng thành quả lao động của một antifan là tôi [mỉm cười] đừng coi tôi như là trưởng nhóm của mấy người, cảm ơn. [mỉm cười]”
Fan hâm mộ: Rồi, rồi, chúng tôi thừa nhận cậu là antifan được chưa, thế nên cậu vẫn sẽ tiếp tục vạch trần những chuyện này chứ?
Thích Hạo: “…”
Ngay khi số lượng bình luận trên Weibo của Thích Hạo tăng đột biến, trang Weibo của Búp Bê Hoa chính thức thông báo rằng Lệ Lâm Lâm sẽ đóng vai nữ chính trong《Búp bê hoa 5》.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tôi Không Thích Kiếm Tiền!,
truyện Tôi Không Thích Kiếm Tiền!,
đọc truyện Tôi Không Thích Kiếm Tiền!,
Tôi Không Thích Kiếm Tiền! full,
Tôi Không Thích Kiếm Tiền! chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!