Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 60: Trên bàn ăn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Lệ Lâm Lâm làm thủ tục xuất viện vào ngày hôm sau, bác sĩ giúp cô băng bó lại vết thương một lần nữa. Cô thay đồ bệnh nhân rồi mặc quần áo của mình vào, sau đó đứng trước gương quan sát trán của mình.

Băng gạc trên đầu đã được thay bằng một lớp băng gạc mỏng, không còn khoa trương như lúc cô mới nằm viện, chỉ cần đội nón là có thể che được. Nhưng vị trí vết thương lại nằm ngay đường chân tóc, tóc ở vị trí này tương đối thưa thớt, cộng thêm lúc khâu vết thương đã bị cạo đi một ít…

Lúc ấy, trái tim của Lệ Lâm Lâm còn đau hơn cả vết thương trên đầu.

Nếu vết thương để lại sẹo thì không nói gì, nhưng hiện tại cô khá lo lắng, tuổi còn trẻ mà đã bị hói…

Lệ Lâm Lâm còn đang nghiên cứu đường chân tóc trước gương, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cô vội vàng đội nón đã chuẩn bị lên đầu, sau đó bước ra khỏi toilet.

Phòng mà Lệ Lâm Lâm đang ở là phòng đơn VIP, trong phòng có toilet riêng, còn có thể tắm rửa. Khi cô mở cửa bước ra liền nhìn thấy Trần Nhất Nhiên trong bộ vest chỉnh tề đang đứng trong phòng.

Nhìn thấy Lệ Lâm Lâm, Trần Nhất Nhiên bước lên hai bước, quan sát trán của cô: “Vết thương thế nào?”

“Không sao, bác sĩ nói hồi phục rất tốt, lần sau có thể đến cắt chỉ.” Lệ Lâm Lâm nói xong, cô vô thức đè sát vành nón của mình xuống, dáng vẻ như sợ người ta phát hiện mình sắp bị hói.

“Vậy thì tốt, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em.” Trần Nhất Nhiên cầm lấy hành lý của Lệ Lâm Lâm, nghiêng đầu nói với cô, “Đi thôi, thủ tục đã hoàn tất, xe đang đợi phía dưới.”

“À.” Lệ Lâm Lâm đi theo Trần Nhất Nhiên ra ngoài, vệ sĩ ở bên ngoài cũng đi theo hai người vào trong thang máy.

Lệ Lâm Lâm lấy khẩu trang đeo vào, nhìn Trần Nhất Nhiên bên cạnh: “Bên ngoài có nhiều phóng viên không?”

“Ít hơn hai ngày trước, nhưng tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận.” Trần Nhất Nhiên nói, “Anh đã thương lượng xong về chuyện rút khỏi chương trình, sau này em không cần phải tham gia nữa.”

“Ồ… Bọn họ không để em bồi thường tiền sao?”

“Không, còn trả thêm cho em một khoản tiền viện phí, có lẽ hai ngày nữa sẽ nhận được.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Không hổ danh là tổng giám đốc Trần.

Mấy ngày nay cô nằm viện, quá trình ghi hình cho《 Meal in the Woods 》cũng bị hoãn lại, tổ chương trình đã kéo dài thời hạn một tuần, cũng may là cô xuất viện đúng thời hạn.

“Anh thật sự muốn đi đón Tiểu Sài Sài với em sao?” Lúc ra khỏi thang máy, Lệ Lâm Lâm lại hỏi một câu.

Trần Nhất Nhiên gật nhẹ đầu, trả lời như chuyện dĩ nhiên: “Ừ.”

“Được thôi.” Tổng giám đốc Trần thật sự không sợ hãi chút nào.

Sau khi lên xe cùng Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm mới phát hiện trên xe không có tài xế, hôm nay Trần Nhất Nhất đích thân lái xe.

“Anh không kêu tài xế?”

“Không.” Trần Nhất Nhiên bảo cô thắt dây an toàn, rồi từ từ khởi động xe, “Bây giờ anh không dám để em ngồi trên xe của người khác, vẫn là anh tự lái sẽ an toàn hơn.”

Nghe anh nói xong câu này, Lệ Lâm Lâm không khỏi bật cười: “Anh đang định từ chức để làm tài xế độc quyền cho em sao?”

Trần Nhất Nhiên hơi mím môi, không phải lúc nào anh cũng có thể đưa đón Lệ Lâm Lâm, chuyện này không thực tế: “Anh sẽ giúp em tìm một tài xế chuyên nghiệp, sau này đừng để hai người trợ lý lái xe.”

“… Cũng không đến mức này đâu nhỉ?”

Trần Nhất Nhiên không lên tiếng, nhưng vẻ mặt của anh lại như cho rằng tìm một tài xế chuyên nghiệp vẫn là tốt nhất. Lệ Lâm Lâm cũng không nói thêm, cô gửi tin nhắn cho Dư Vãn, nói rằng Trần Nhất Nhiên đã đón cô xuất viện và đang trên đường về nhà.

Hôm nay Dư Vãn vốn dĩ phải đi làm, nhưng nghe cô thông báo Trần Nhất Nhiên muốn qua đây đón chó nên đã đặc biệt ở nhà. Bà ấy không yên tâm để Lệ Thâm một mình tiếp đãi Trần Nhất Nhiên.

Nhìn thấy Dư Vãn dặn dì giúp việc nấu thêm vài món, Lệ Thâm hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là Trần Nhất Nhiên thôi sao, cần gì phải làm nhiều món như vậy để tiếp đãi cậu ta?”

Dư Vãn đáp: “Cũng không phải chỉ có một mình Trần Nhất Nhiên, chẳng phải hôm nay Lâm Lâm cũng về nhà ăn cơm hay sao?”

“À cũng đúng, vậy nói phòng bếp chuẩn bị thêm vài món thanh đạm nữa đi, Lâm Lâm vừa mới xuất viện, không thể ăn những món đậm vị.”

“Em biết.”

Bữa trưa sắp chuẩn bị xong, xe của Trần Nhất Nhiên cũng đã đến trước cửa nhà Lệ Lâm Lâm. Lệ Thâm đang ở trong khuôn viên chơi với Tiểu Sài Sài, cảnh tượng lúc này khá hòa hợp. Nhưng khi Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm từ bên ngoài đi tới, Tiểu Sài Sài lại vẫy đuôi bổ nhào vào ngực anh: “Gâu gâu!”

Trần Nhất Nhiên tiếp được nó, thuận thế bế nó lên: “Mới vài ngày không gặp, hình như mày đã lớn hơn rồi, thôi nào, đừng làm nũng nữa.”

“Gâu.” Tiểu Sài Sài ở trong ngực Trần Nhất Nhiên ra sức cọ xát, sau đó thè lưỡi liếm mu bàn tay của anh.

Dư Vãn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức bước ra nhìn thử, đúng lúc thấy được cảnh tượng một người một chó vui vẻ hòa thuận, Lệ Thâm đứng tại chỗ, vỗ tay cười lạnh một tiếng: “A, thật là một kẻ vô ơn, vừa nãy còn thân thiết với tôi, chớp mắt liền trở mặt không quen biết.”

Dư Vãn không nhịn được cười, kêu Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên vào nhà: “Vào nhà trước đi, đừng đứng bên ngoài nữa.”

Trần Nhất Nhiên ôm Tiểu Sài Sài vào nhà, trước khi vào còn đặc biệt lau chân cho nó. Sau khi được đặt lên sàn, Tiểu Sài Sài chạy xung quanh anh hai vòng, sau đó chạy tới vẫy đuôi với Lệ Lâm Lâm.

Lệ Lâm Lâm ngồi xổm xuống sờ lên người Tiểu Sài Sài, nhìn vào đôi mắt to tròn của nó: “Ba, có phải ba đã vỗ béo nó không?”

“Vỗ béo thì được ích gì? Người ta vẫn không cảm kích.” Lệ Thâm ngồi trên ghế sô pha, âm dương quái khí mở miệng.

Dư Vãn nhìn ông ấy một cái, nói với Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên: “Không ngờ Phô Mai và Trần Nhất Nhiên lại thân thiết như vậy, không phải chỉ mới nuôi gần đây thôi sao?”

Lệ Lâm Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, một người nghiêm túc như tổng giám đốc Trần, vậy mà được động vật nhỏ yêu thích hơn cả ba cô?

Hay là mắt nhìn người của Tiểu Sài Sài không được tốt?

“Gâu.” Dường như hiểu mọi người đang nói về mình, Tiểu Sài Sài lại sủa một tiếng, rồi chạy đến bên cạnh ghế sô pha nằm xuống.

Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm đi tới, đầu tiên là chào hỏi Lệ Thâm và Dư Vãn, sau đó mới nói: “Có lẽ nó nhớ được mùi của cháu.”

Lệ Thâm nói một câu: “A, mùi rất chua.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Buổi sáng trước khi ra ngoài anh đã tắm rửa sạch sẽ!

Dư Vãn bật cười, kéo Lệ Lâm Lâm đến bên cạnh mình: “Vết thương thế nào rồi?”

Lệ Lâm Lâm nói: “Không sao ạ, hồi phục rất tốt.”

“Vậy thì tốt, trong khoảng thời gian này con ở nhà đi, đừng ló mặt ra ngoài.”

“Vâng…” Lệ Lâm Lâm khẽ gật đầu, Dư Vãn lấy nón trên đầu cô xuống, bảo cô đừng che vết thương.

Lệ Lâm Lâm không có nón bảo vệ, tâm trạng căng thẳng như người bị lấy mất tóc giả, vội vàng đưa tay che đầu: “Mẹ, mẹ trả lại nón cho con!”

Lệ Thâm cảm thấy khó hiểu, liếc mắt nhìn cô: “Ở trong nhà còn đội nón làm gì?”

“Con, chẳng phải con… Không đội nón rất khó coi!”

“Ai nói?” Lệ Thâm là người đầu tiên không đồng ý, “Con có chỗ nào khó coi? Con đang kế thừa tinh hoa của ba và Vãn Vãn.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Cô lại bắt đầu nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị ba mẹ phát cơm chó trước mặt mình.

Trần Nhất Nhiên đi qua, nhìn vết thương trên đầu cô một chút, nói với cô: “Chắc hẳn sẽ không để lại sẹo, cho dù có dấu vết thì chỗ này cũng có tóc che, sẽ không nhìn thấy được.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Chẳng phải cô đang sợ mình không có tóc hay sao!

Đường chân tóc ở trán, mỗi một cọng đều rất quý giá!

Như hiểu ra được cô đang lo lắng điều gì, Trần Nhất Nhiên sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng cười khẽ: “Em đừng lo, tóc sẽ dài ra lại, nhưng nếu em thật sự lo lắng thì đợi khi nào vết thương hoàn toàn hồi phục, anh sẽ mua thuốc mọc tóc cho em.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Tổng giám đốc Trần không cần nhạy bén như vậy.

Cô vẫn lấy tay che đầu của mình, hơi ngước mắt nhìn anh một chút: “Ừm, khụ, anh có sản phẩm tốt nào muốn đề cử không?”

Nhìn tóc của Trần Nhất Nhiên nhiều như vậy, nhất định là đã bí mật xài thuốc mọc tóc.

Trần Nhất Nhiên nói: “Trợ lý Ngô đang dùng một loại thuốc mọc tóc, theo như cậu ta nói thì hiệu quả rất tốt. Trong vòng nửa tháng là có thể mọc ra nhiều tóc con.”

“…” Lệ Lâm Lâm nhớ lại những gì anh vừa nói, chớp mắt hỏi anh, “Trợ lý Ngô nhỏ tuổi hơn anh đúng không?”

“Nhỏ hơn anh, cậu ta là đàn em khóa dưới thời đại học ở nước ngoài.”

“À… Anh nhìn thử xem tóc của anh nhiều như vậy, mà trợ lý Ngô, người nhỏ tuổi hơn anh lại phải dùng thuốc mọc tóc…”  Lệ Lâm Lâm “Chậc chậc” hai tiếng, “Đây chính là máu và nước mắt của việc kiếm sống dưới tay các nhà tư bản.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Lệ Thâm ở bên cạnh cười nói: “Lâm Lâm, con nói như vậy là không đúng rồi, nói không chừng tổng giám đốc Trần đã lén lút xài thuốc mọc tóc.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

“Khụ.” Dư Vãn ho nhẹ một tiếng, có lòng hảo tâm cứu vớt Trần Nhất Nhiên, “Cơm trưa sắp chuẩn bị xong, hai đứa đi rửa tay đi.”

Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm đều sờ chó nên bị Dư Vãn giám sát rửa tay. Lệ Thâm cũng chuẩn bị bữa trưa cho Tiểu Sài Sài, sau đó đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Vì để chăm sóc người bệnh là Lệ Lâm Lâm, nên bữa cơm hôm nay dì giúp việc đã đặc biệt làm những món thanh đạm.

Lệ Lâm Lâm ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, đồ ăn nhạt nhẽo khiến cô cảm thấy cuộc sống của mình cũng nhạt nhẽo theo, cô còn cho rằng về nhà thì sẽ được ăn ngon, nhưng không ngờ nó vẫn thanh đạm như vậy.

“Mẹ, đây là cách mà mẹ tiếp đãi khách sao?” Lệ Lâm Lâm nhìn những món ăn thanh đạm trên bàn, cảm thấy bi thương trong lòng, “Trần Nhất Nhiên không thích những món thanh đạm như vậy.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Dư Vãn không thèm để ý đến cô: “Con vừa mới xuất viện, ăn như vậy trước đi, qua vài ngày nữa sẽ làm cho con món khác.”

Lệ Lâm Lâm vẫn chưa chịu thua: “Nhưng Trần Nhất Nhiên muốn ăn lẩu.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Lệ Thâm đúng lúc đó liếc nhìn Trần Nhất Nhiên một chút: “Yêu cầu cũng nhiều thật, nếu không muốn ăn thì đi ra ngoài.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Bây giờ nói muốn ăn cũng không đúng, mà nói không muốn ăn cũng không được.

“Được rồi, đừng có chuyện gì cũng ném lên người Trần Nhất Nhiên, muốn ăn lẩu thì cũng phải nhịn, qua vài ngày nữa rồi nói tiếp.” Dư Vãn gắp một đũa rau bỏ vào chén Lệ Lâm Lâm, “Dì giúp việc đã bắt đầu chuẩn bị cơm trưa cho con từ sáng sớm, con đừng ở đây kén chọn.”

Lệ Lâm Lâm bĩu môi, cầm lấy đôi đũa, cúi đầu im lặng ăn cơm.

Dư Vãn nhìn Trần Nhất Nhiên một chút, mỉm cười với anh: “Cháu cũng ăn đi.”

“Dạ, cảm ơn cô Dư.” Trần Nhất Nhiên cầm đũa lên, đang định gắp một miếng đậu hũ, nhưng giữa đường lại có một đôi đũa khác vươn tới.

Là Lệ Thâm.

Trần Nhất Nhiên ngước mắt nhìn ông ấy, dời đũa sang miếng đậu hũ kế bên, nhưng đôi đũa của Lệ Thâm lại một lần nữa vươn tới.

Dư Vãn: “…”

Quả nhiên, người tuổi tác càng cao thì càng ấu trĩ.

Dư Vãn tự tay gắp đồ ăn cho Trần Nhất Nhiên, Lệ Thâm nhìn thấy bà ấy gắp đồ ăn cho anh, lập tức ủy khuất lên tiếng: “Vợ à, em hết yêu anh rồi đúng không?”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Cô vốn tưởng rằng mình sẽ làm một khán giả ăn dưa vui vẻ, xem ba cô nhắm vào Trần Nhất Nhiên, nhưng nào ngờ sự tình chuyển biến nhanh như vậy, trực tiếp bị nhét một họng cơm chó khiến cô choáng váng.

Dư Vãn gắp cho Lệ Thâm món mà ông ấy thích ăn, như vậy mới an ủi được tâm hồn ông ấy. Lệ Thâm cong môi ăn cơm, nhìn về phía Trần Nhất Nhiên:  “Tổng giám đốc Trần, nghe nói tai nạn giao thông lần này của Lâm Lâm có liên quan đến chuyện làm ăn của cậu?”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Không Thích Kiếm Tiền!, truyện Tôi Không Thích Kiếm Tiền!, đọc truyện Tôi Không Thích Kiếm Tiền!, Tôi Không Thích Kiếm Tiền! full, Tôi Không Thích Kiếm Tiền! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top