Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Bóng đêm dần tan đi, Tiêu Lam phát hiện bản thân đang ngồi trên một chiếc Minibus, bên trong xe vô cùng cũ nát.
Kính xe bên cạnh cậu còn phải dùng băng dính để cố định, theo sự chuyển động của xe mà phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch.
Trong xe còn tỏa ra mùi xăng trộn lẫn với bùn đất lâu năm chưa tẩy rửa, mùi hương ấy xộc lên thật khiến người khác phải nhảy dựng.
Trừ tài xế cùng Tiêu lam thì bên trong còn bốn người nữa.
Tài xế chỉ im lặng lái xe, không hề có chút phản ứng nào với hành động của người chơi.
Trong đó có một nữ nhân quần áo chỉnh tề nhưng dung mạo bình thường bị không khí trong xe làm cho nhíu mày, cô phàn nàn: "Tiếp theo là cái trò này là gì đây, vừa mới bắt đầu đã ép người rồi!"
Sắc mặt của mọi người trên xe đều không tốt lắm, hoàn cảnh này thật sự không thoải mái chút nào, cô gái kia tựa đầu vào bên cửa sổ, trên mặt lộ rõ vẻ buồn nôn, đoán chừng là đã say xe.
Nam nhân với thân hình nhỏ con ngồi cạnh Tiêu Lam lên tiếng: "Nhân lúc này mọi người giới thiệu bản thân mình một chút đi, về sau cũng tiện phối hợp với nhau hơn.
Để tôi bắt đầu, tôi tên là Cố Thịnh An, đã qua cửa ba trò chơi."
Nam nhân có tàn nhang trên mặt tiếp lời: "Tôi tên là Triệu Phàn, chỉ mới vượt qua một trận."
Nữ nhân say xe quay đầu, yếu ớt nói: "Đồng Thanh..
Hai trận."
Tiêu Lam: "Tiêu Lam, đã qua một cửa."
Nữ nhân mang quần áo gọn gàng quét mắt liếc mọi người xung quanh một cái, có chút không kiên nhẫn: "Lưu Y Y, hơn mười trận.
Mấy người nói gì cũng vô dụng, tôi sẽ không giúp mấy người qua cửa."
Cô ta hoàn toàn không hứng thú với mấy tay mơ chưa vượt quá ba trò chơi như thế này.
Tỉ lệ tử vong trong năm màn đầu cao tới 70%, đối với những người chơi lâu năm mà nói, chỉ có sống sót vượt qua năm cửa, mới chân chính được gọi là người chơi sơ cấp.
Cô ta đương nhiên sẽ không hứng thú với một đám người chết.
Không khí bên trong xe nhất thời có chút gượng gạo, vài người chơi trao đổi tầm mắt với nhau, không nói gì thêm.
Tuy rằng qua cửa hơn mười lần nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng mà qua hơn mười cửa thì vẫn chỉ là người chơi sơ cấp như bọn họ đúng không? Bộ dạng cũng không có vẻ gì là lợi hại.
Lạc thừa dịp không ai chút ý, lặng lẽ xuất hiện trong tay Tiêu Lam, dùng hai má cọ cọ Tiêu Lam.
Tiêu Lam đưa tay ra sờ, bộ lông ấy ẩm mượt, nhưng lại không ấm áp như sinh vật sống.
Chiếc xe minibus rách nát chậm chạp chạy trên đường núi gập ghềnh, càng đi con đường phía trước càng kém.
Bốn người trong xe không ngừng bị giật xóc đột ngột, thỉnh thoảng còn muốn bị đụng đầu, buộc lòng phải ra sức nắm lấy chỗ ngồi để cố định thân thể.
Nhưng trái ngược với bọn họ, Tiêu Lam vẫn ngồi vững tại chỗ như núi Thái Sơn, chỉ vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay ghế, trông vô cùng thản nhiên.
Bởi vì Lạc trực tiếp ngồi trên đùi cậu, cuộn tròn thành một trái banh lông đen, giống như Định Hải Thần Châm vững vàng giữ thân thể Tiêu Lam ngồi im.
Đột nhiên "Đùng" một tiếng, chiếc xe vừa chạy qua một cái hố, thân xe gặp chấn động lớn khiến một bên cửa sổ cứ như vậy rớt xuống, Cố Thịnh An ngồi kế bên bất đắc dĩ phải giơ tay đỡ lấy.
Cố Thịnh An lo lắng nói: "Không biết liệu chiếc xe này có chống đỡ đi được đến nơi không nữa.."
Lưu Y Y chải lại mái tóc bị rối của mình, buồn bực nói: "Tại sao lại đi đến cái nơi chết tiệt này chứ!"
Về phần hai người còn lại, đã say xe đến mức nói không ra hơi.
Giờ phút này bọn họ nhìn sang con mèo lãnh đạm của Tiêu Lam, trong mắt tràn ngập hâm mộ, thì ra nuôi mèo còn có tác dụng này, không biết cửa hàng sản xuất nằm ở phó bản nào, bọn họ cũng muốn o (TヘTo)..
Đương nhiên bọn họ không biết rằng mèo bình thường không có chức năng này.
*
Cuối cùng vào lúc hoàng hôn, xe minibus cũng tới nơi.
Tiêu Lam ôm Lạc bước xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh.
Đây là một khách sạn suối nước nóng gồm ba tầng làm bằng gỗ được xây dựng trên núi, phong cách có vẻ đơn giản và tao nhã.
Cây cối xung quanh rậm rạp, không khí đặc biệt trong lành, lại cách xa thành phố náo nhiệt, vẫn có thể xem đây là một nơi tốt để nghỉ phép.
"Leng keng!"
Lúc này từ trong không gian truyền đến thanh âm than thở của một nữ nhân: "Giúp..
giúp tôi.."
Câu này vừa nói ra, người chơi trong nháy mắt liền cảm giác được nơi này là bên trong phó bản của trò chơi, tâm tình đột nhiên có chút khẩn trương.
"Các vị chính là người đã đặt hẹn trước đó đúng không?" một ông bác từ trong khách sạn đi ra, ông ta xoa xoa tay, cười nói với bọn họ "Tôi là ông chủ của lục đạo suối nước nóng, hoan nghênh các vị ghé thăm.
Hiện tại vừa lúc là thời gian ăn tối, mời mọi người nhanh chóng tiến vào."
Mấy người bọn họ nhìn nhau một chút, trong lòng hiểu rõ đây là địa điểm của trò chơi.
Dưới sự hướng dẫn của ông chủ, người chơi đi đến phòng ăn, lúc này, trong phòng ăn đã có một bàn đủ người ngồi.
Ông chủ sắp xếp bọn họ ngồi ở bàn bên cạnh.
Bốn người bên kia nhìn sơ qua gồm có bốn thanh niên cỡ 27 28 tuổi, cùng với một lão nhân gia khoảng 60 tuổi có vẻ đức cao vọng trọng.
So với nhân số của người chơi vừa vặn giống y hệt nhau.
Trong đó có một nam nhân tóc thắt bím, bộ dạng trông có vẻ không tồi, thoạt nhìn rất sáng sủa, chủ động bắt chuyện với người chơi mới đến: "Mọi người cũng tới đây để đi du lịch à?"
Tiêu Lam đáp lại: "Đúng vậy, nhân lúc ít khách đến đây du lịch một chuyến, vừa ít người vừa thoải mái, còn mọi người?"
Tóc thắt bím lắc đầu: "Bọn tôi là bạn cùng lớp, sau khi tốt nghiệp được mười năm liền cùng lão sư họp lớp một chuyến."
Hắn chỉ tay vào nam nhân mang tây trang: "Vâng, vị có dáng vẻ vô cùng thời thượng này là giám đốc Trình, cũng là người đề nghị buổi tụ họp này."
Lại không ngờ nam nhân kia nhíu mày: "Phó Văn Bác, cậu đừng có nói lung tung, không phải do Trương Khiết tổ chức sao?"
Người tên Trương Khiết này là một nữ nhân xinh đẹp có khuôn mặt của người nổi tiếng [2], dáng người nóng bỏng cùng với khuôn ngực silicon đầy đặn.
Vẻ mặt cô ta hoang mang: "Tôi á? Không phải Phó Văn Bác bảo chúng ta hẹn nhau ở đây sao?"
Mấy người đó ngơ ngác nhìn nhau, mỗi người đều nói mình biết tin từ người khác, không một ai chịu thừa nhận chính mình là người đề nghị họp lớp.
Không khí nhất thời có chút kì quái.
Xem ra manh mối đầu tiên có liên quan đến mấy người đó, trò chơi lần này không giải thích rõ ràng giống với [Chung điểm siêu thị] lần trước, đại khái là sự khác biệt giữa người chơi mới và người chơi sơ cấp.
Tiêu lam phát hiện ra, trong năm người kia có một nữ nhân dáng người thấp bé vẫn luôn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cậu, bị Tiêu Lam bắt gặp liền né tránh, cũng không dám nhìn lại lần nữa.
Tiêu Lam cảm thấy vô cùng kì lạ, cậu chưa bao giờ đến trò chơi này nha, tại sao lại có một NPC không chỉ nhận ra cậu, mà còn bị cậu để lại bóng ma tâm lý vậy? Cậu cũng đã xác nhận qua, ánh mắt này thật sự dừng lại trên người cậu, không phải xung quanh hay là sau lưng.
Chẳng lẽ cô ta nhìn thấy khí chất nghèo khó của cậu, lo mình sẽ bị truyền nhiễm hả? Tiêu Lam suy nghĩ.
Ngay lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món, đánh vỡ bầu không khí đình trệ.
Đồ ăn ở khách sạn suối nước nóng quả thực không tồi, sử dụng các nguyên liệu có từ địa phương, phối hợp với các loại thịt, rau dưa tươi mới, hơn nữa tay nghề của đầu bếp cũng không tầm thường, nấu rất vừa miệng.
Dưới sự trợ giúp của mỹ thực, bầu không khí giữa mọi người từ từ dịu lại.
Chỉ có Lưu Y Y ghét bỏ thứ trà thấp kém mà ông chủ chuẩn bị, thấy không ai quan tâm đến mình, cô ta tự mình nổi giận.
Phó Văn Bác là một tên không chịu ngồi yên, hắn quay sang tìm Tiêu Lam tán ngẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Nói chuyện được một lúc thì Tiêu Lam biết được hắn là một nhiếp ảnh gia, người mặc tây trang tên là Trình Lãng và là một giám đốc, người có khuôn mặt người nổi tiếng Trương Khiết là một diễn viên tuyến mười tám, còn lão nhân tên là Dương Đức Cao, là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ.
Mà người khi nãy Tiêu Lam chú ý đến tên là Đỗ Vũ Oái, là một nội trợ.
Bọn họ lúc này xem như là đang quay lại chốn cũ, mười năm trước khi bọn họ tốt nghiệp cũng đi du lịch tại chính khách sạn này.
Tiêu Lam không thể nghĩ ra giữa mình và người nội trợ kia có liên quan gì đến nhau, cô rốt cuộc đang hoảng sợ điều gì? Hay là, liệu cô ta biết được điều gì? Tiêu Lam cảm thấy có lẽ mình nên tìm thời gian để nói chuyện với cô một chút, nếu cô cự tuyệt, vậy thì phải ép buộc cô giao lưu hữu nghị vậy.
Phía bên người chơi.
Đồng Thanh bởi vì trước đó bị say xe nghiêm trọng nên hiện tại hoàn toàn không ăn nổi một chút gì, ngược lại còn bị mùi thức ăn làm khó chịu hơn.
Cô đứng lên, chuẩn bị ra ngoài cửa hít thở không khí một chút.
Lại không ngờ lúc đứng lên do quá nhanh nên làm ngã ghế, cô vội vàng dựng ghế dậy.
Lúc đứng lên cô còn cầm theo một cái điện thoại trên tay, hỏi mấy người chơi khác: "Điện thoại ai làm rơi này?"
Mấy người bọn họ sờ soạng khắp người mình, đồng loạt lắc đầu.
Cô cầm điện thoại hỏi bàn kế bên, bọn họ cũng lắc đầu.
Cứ như vậy, lực chú ý của mọi người đều tập trung lên thứ kia.
Đó là một cái điện thoại mang kiểu dáng cũ kĩ, thậm chí còn không phải loại thông minh, còn bị trầy và tróc sơn, trên đó còn treo một con búp bê hoạt hình lỗi thời bám đầy bụi.
Cố Thịnh An: "Loại này hiện tại đâu còn ai dùng nữa?"
Triệu Phàn cũng nói: "Chỉ sợ đã sớm ngừng sản xuất rồi."
Người chơi không một tiếng động trao đổi với nhau, bọn họ đều ý thức được, đây có lẽ là đạo cụ mấu chốt của trò chơi.
Đột nhiên cái điện thoại tưởng chừng không còn hoạt động được nữa lại tự khởi động máy, Đồng Thanh sợ tới mức run tay ném nó lên bàn.
Sau một thời gian load vừa chậm vừa lag, hình ảnh một nữ sinh xuất hiện trên màn hình.
Nữ sinh kia khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc đồng phục, tóc đen dài, dung mạo thanh tú xinh đẹp, nở nụ cười có chút thẹn thùng, nhìn qua có lẽ là một người hướng nội.
Phó Văn Bác vẫn luôn chú ý tới động tĩnh phía bên này, thấy thế cũng nhìn về hướng màn hình điện thoại.
Vừa thấy rõ mặt nữ sinh sắc mặt hắn lập tức thay đổi, hắn chỉ vào di động rồi nói với mấy người kia: "Là..
Là cô ấy.."
Mấy người kia thấy thế sắc mặt cũng trở nên kì quái, bọn họ dùng ánh mắt như nhìn thấy dã thú nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Cô ta không phải.."
"Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
"Không có liên quan với tôi."
"Không có khả năng, là ai đã.."
Thậm chí ngay cả vị lão sư chủ nhiệm trông có vẻ đức cao vọng trọng kia cũng không tự chủ được mà run lên, đến nỗi đánh rơi cả đũa trên mặt đất.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Trò chơi mới bắt đầu rồi nha, lần này có rất nhiều nhân vật có tên, đừng lo lắng, viết đến ai tôi sẽ giới thiệu đến người đó nha.
Gỡ rối:
[1] Lục đạo: hay còn gọi là "Sáu cõi luân hồi", là thuật ngữ trong Phật giáo dùng để chỉ về những con đường mà chúng sinh sẽ tái sinh vào sau khi chết.
Sáu cõi luân hồi bao gồm:
* Cõi trời
* Cõi thần
* Cõi người
* Cõi súc sinh
* Cõi ngạ quỷ
* Cõi địa ngục
Đặc điểm chung của các cõi luân hồi là vô thường, chúng sinh sau khi chết sẽ được tái sinh vào một trong 6 cõi này.
Tùy theo nghiệp của chúng sinh đã làm được nhiều việc tốt hoặc cố tình làm nhiều việc xấu sẽ được tái sinh vào các cõi trên là các cõi trời, cõi thần, cõi người (dành cho chúng sinh có nhiều việc làm tốt) hoặc sẽ tái sinh vào các cõi dưới là cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục (dành cho chúng sinh có nhiều việc làm xấu).
Còn những chúng sinh đã chứng quả A-la-hán thì sẽ không phải luân hồi sau khi chết nữa.
(Theo wikipedia)[2] khuôn mặt của người nổi tiếng: dùng để chỉ khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ hoặc sinh ra đã giống người nổi tiếng.
Nhìn chung, khuôn mặt này có cằm nhọn, lông mày bán nguyệt kiểu Hàn Quốc, mắt hai mí to kiểu châu Âu và sống mũi cao..
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị, truyện Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị, đọc truyện Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị, Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị full, Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!