Tôi Biết Mùi Hương Của Em

Chương 16: 16: Bạch Nhược Phong Con Thích Kinh Hưng Thế


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Biết Mùi Hương Của Em


Editor: Thịt nướng & Cá bống
Nói thật, số lần Bạch Nhược Phong "vào cục" không ít, dù sao các ba đều làm việc ở đây, ông bà ngoại vẫn là người trong bộ đội, nhưng không có lần nào, hắn rối rắm như bây giờ.
"Viết kiểm điểm, học thuộc lòng bát vinh bát sỉ, hay là giáo dục phổ pháp? [1]" Thanh âm của Bạch Nhược Phong sau khi đeo khẩu trang, u sầu vô cùng.
[1] Bát vinh bát sỉ nghĩa là "tám vinh quang và tám xấu hổ" (quan điểm vinh quang về xã hội chủ nghĩa):
Tự hào về tình yêu quê hương, để gây nguy hiểm cho đất nước của họ như là một sự xấu hổ.
Tự hào phục vụ nhân dân, quay lưng lại với nhân dân.
Tự hào về việc ủng hộ khoa học và sự thiếu hiểu biết.
Lấy công việc khó khăn làm vinh dự, lấy hảo dật ác lao làm sỉ nhục.
Lấy đoàn kết tương trợ lẫn nhau làm vinh dự, lấy tổn hại lợi ích của người khác làm xấu hổ.
Tự hào về sự trung thực và đáng tin cậy, và xấu hổ vì sự thịnh vượng.
Tự hào tuân thủ pháp luật, lấy vi phạm pháp luật loạn kỷ làm sỉ nhục.
Lấy gian khổ phấn đấu tự hào, lấy kiêu xa dâm dật làm sỉ nhục.
Giáo dục phổ quát có nghĩa là phổ biến giáo dục pháp luật, nhằm tăng cường kiến thức pháp luật và ý thức đạo đức pháp lý cho những người được giáo dục.
Cảnh sát kinh ngạc nhìn hắn liếc mắt một cái: "Rất thuần thục a, thường tới?"
"......" Coi như là vậy đi.

"Cởi khẩu trang ra cho tôi."
Bạch Nhược Phong không tình nguyện tháo khẩu trang xuống, cảnh sát liếc mắt nhìn hắn: "Nhóc rất đẹp trai, che mặt làm gì? Sợ bị phát hiện à?"
"Sợ bị phát hiện thì đừng tham gia đánh nhau!"
"Yo, vừa rồi không nhìn kỹ, cậu cũng nhuộm tóc, là lông vàng à"
Bạch Nhược Phong có khổ không nói nên lời, tay nhét vào trong túi quần vừa lỏng lẻo vừa chặt, vừa chặt vừa buông: "Cháu viết kiểm điểm, học thuộc bát vinh bát sỉ, tiếp nhận giáo dục phổ pháp, có thể không gọi điện thoại cho ba cháu chứ? "
"Không được." Người cảnh sát từ chối mà không ngẩng đầu lên, quẹt bút lông trên tay để ghi lại vào mẫu đơn, "Tiểu A như các cậu, tôi thấy nhiều rồi, không thông báo cho phụ huynh, không nhớ lâu!"
"Cháu......"
"Cháu cái gì cháu? Đừng tưởng rằng tôi sẽ mềm lòng a, tôi ngược lại muốn nhìn xem loại phụ huynh nào mà dạy ra đứa con trai tụ tập đánh nhau như cậu."
"Không phải......"
"Không phải cái gì? Cậu còn muốn phản bác? Trận này chính cháu đánh, người cũng là cháu đập, chú cũng mắt mà chú thấy hết chớ."
"Nhưng là......"
"Không có nhưng là! Nếu không phải chúng tôi nhận được tin nhắn báo động, cũng không biết thị trường hàng hóa ngầm còn có thể biến thành nơi các cậu đánh nhau, không biết nơi đó có người buôn bán a?"
"Kia......"
"Đâu ở đâu? Các cậu đánh nhau thật sự sẽ chọn chỗ, sợ người khác không biết đúng không? May mắn thay, có những người dân nhiệt tình báo cảnh sát, chúng tôi cũng không biết bọn trẻ ngày nay có thể làm những chuyện như thế này!"
"Công dân nhiệt tình" Bạch Nhược Phong dựa lưng vào tường, mỗi câu nói đều bị cảnh sát nổ súng máy sặc trở về.

Cuối cùng không thể luyến tiếc, trong lòng tính toán điện thoại cho chú Phạm lừa gạt qua, bỗng nhiên nhìn thấy trong cục cảnh sát đi ra hai người.
Trong đó một Alpha dáng người cao ngất nhìn thế nào cũng quen mắt.
Cái gì gọi là "nhà dột nát gặp mưa đêm", cái gì gọi là "sợ cái gì đến cái đó".

Anh Phong xem như đã tận mắt chứng kiến.
Đồng tử Bạch Nhược Phong co rụt lại, trước mặt cảnh sát nằm gục tại chỗ, dưới gầm bàn cố gắng cọ cọ.
Đồng chí cảnh sát đã nhìn thấy quá nhiều tên lưu manh,chưa bao giờ thấy Bạch Nhược Phong "ngất đi" không nói một lời, suýt chút nữa ngã quỵ vì đau tim.

Nào biết khi cúi đầu xuống liền nhìn thấy tiểu A này đang liều mạng trốn trong góc, ngay lập tức, anh ta trở nên tức giận: "Đứng lên cho ta!"
"Nhanh, báo thông tin liên lạc của người nhà rồi để họ đến lãnh người đi!"

Một tiếng bạo phát này trực tiếp làm cho Bạch Nhược Phong bại lộ trong tầm mắt Mâu Tử Kỳ.
Tiểu A đáng thương ủy khuất từ dưới gầm bàn thò đầu ra, chớp chớp mắt với ba Alpha.
Mâu Tử Kỳ mặt không biểu cảm dừng lại: "......"
Bạch Nhược Phong: "......"
Chú cảnh sát còn đang thao thao bất tuyệt: "Người nhà cậu nhất định sẽ bị cậu làm cho tức chết."
Mâu Tử Kỳ: "......"
Bạch Nhược Phong: "......"
"Nhìn cái gì mà nhìn, ba cậu ở phía sau tôi à?" Cảnh sát hung hăng vỗ bàn một cái, bút nước trên bàn run rẩy theo, "Thái độ nhận sai tốt hơn một chút đi!"
Bạch Nhược Phong chậm rì rì mà bò dậy, căng da đầu trả lời: "Ba cháu thật sự ở phía sau chú."
Cảnh sát nhân dân: "......"
Cảnh sát nhân dân: "?"
"Cháu là Bạch Nhược Phong." Khi sự việc bị bại lộ, người thanh niên trở nên bình tĩnh, đút hai tay vào túi quần và nói một cách bướng bỉnh, "Mâu Tử Kỳ là ba cháu."
Cảnh sát nhân dân: "............"
Danh tiếng của Bạch Nhược Phong ở huyện thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Năm đó Bạch Dịch cùng Mâu Tử Kỳ còn chưa chuyển đến Bắc Kinh, thường xuyên mang theo con trai đi làm, khi đó hầu như tất cả các cảnh sát đã bị giày vò bởi hắn.
Bạch Nhược Phong chính là một tiểu ma vương hỗn thế.
Dựa vào vẻ ngoài đáng yêu khi còn nhỏ, cậu đã chơi đùa dễ thương ở khắp mọi nơi, chiếm được trái tim của một loạt cảnh sát Omega, và sau đó tiếp tục tiếp tục hoành hành bá đạo trong cục.
Quả thực lúc ấy cậu là kẻ thù số một trong lòng tất cả những người độc thân A.

"Có chuyện gì vậy?" Mâu Tử Kỳ đi tới.
Sở dĩ Alpha dành thời gian trở về huyện thành, thứ nhất là nhìn con trai, thứ hai là có án tình cần phải đối ứng.

Vậy mà vừa mới đến cục lấy được tư liệu, còn chưa về nhà, đã đụng phải Bạch Nhược Phong phạm tội.
Mâu Tử Kỳ là không có khả năng giúp tiểu Alpha thoát tội, Alpha trưởng thành kéo ghế dựa tới bên cạnh ngồi xuống, Bạch Nhược Phong lập tức ngoan vô cùng, lại là viết kiểm điểm, lại là nghe phổ pháp giáo dục, cuối cùng làm tới khi trời tối rồi, Mâu Tử Kỳ mới mang con trai về nhà.
Bạch Nhược Phong ỉu môi, khẩu trang kính râm cũng không muốn đeo nữa, đi theo sau mông Mâu Tử Kỳ rầm rì.
"Ba ba......" Bạch Nhược Phong có chút vội vàng.
"Yên tâm, sẽ không nói cho ba Bạch Dịch." Mâu Tử Kỳ ngầm hiểu, đđứng dưới ánh đèn đường vẫy tay với con trai, "Nhanh lên đi."
"Kia......"
"Cũng không được nói cho Trà Diệp Phiến Tử."
Bạch Nhược Phong nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó trái tim vì lời cha nói mà nhấc lên lần nữa.
Ba Alpha của cậu vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí nghiêm khắc: "Con thích Kinh Hưng Thế sao?"
Nỗi sợ từ thời niên thiếu đã đâm sâu vào dưới đáy lòng khiến cho Bạch Nhược Phong không khống chế được run rẩy, nhưng lời nói của ba phảng phất như một trận sấm sét nổ tung bên tai cậu.
Tác giả có chuyện nói: Phiến Phiến sắp online!.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Biết Mùi Hương Của Em, truyện Tôi Biết Mùi Hương Của Em, đọc truyện Tôi Biết Mùi Hương Của Em, Tôi Biết Mùi Hương Của Em full, Tôi Biết Mùi Hương Của Em chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top