Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 55: 55


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

 55. Chương 55.

Vừa tan học, Sở Thao tới hỏi thăm thành tích của anh trai, lần này Sở Tinh Ninh xếp hạng 5 toàn khối, phát huy như bình thường, không có công cũng không có tội.

Nhưng khi anh nghe Sở Thao tiến bộ nhiều như vậy thì vui vẻ bổ nhào lên người cậu hung hăng ôm cậu một cái.

Sở Thao bị anh ôm cổ như vậy thì có chút ngượng ngùng:

"Này, anh .... tốt xấu gì thì cũng là Omega đấy, chú ý hành động một chút có được không?"

Cứ như vậy bồ nhào lên người Alpha, thiếu chút nữa cậu đã đụng vào tuyến thể của Sở Tinh Ninh rồi.

Sở Tinh Ninh buông cậu ra, thở dài một hơi:

"Không tồi, gần đây phương pháp ôn tập của em rất tốt, xem ra rất mạch lạc đó."

Sở Thao chột dạ sờ sờ mũi, đôi mắt rũ xuống dưới. Thật ra là Thầy Niên đã xâu chuỗi mọi kiến thức lại với nhau mới làm cậu cởi bỏ được bế tắc.

Hơn nữa thầy Niên Lập Hoa không hổ là bảo vật của trường, cả buổi học thầy không hề nói một câu vô nghĩa, mỗi loại đề thầy nói đều là trọng điểm khi thi, thầy cũng chỉ mở rộng một chút kiến thức, hoàn toàn không vượt qua đại cương khi thi đại học, nhưng lại là trọng điểm mà Sở Thao hay những học sinh ưu tú khác từ trước tới giờ thường bỏ qua không chú ý.

Cho nên Sở Thao thật sự rất cảm kích, có thể gặp được giáo viên lợi hại như vậy chính là may mắn của cậu.

Đương nhiên, cậu biết, phần may mắn này là Giang Thiệp cho cậu.

Buổi tối khi về nhà, vừa mới vào cửa, còn chưa kịp cởi giày, bà Tống đã đi ra từ phòng ngủ trong tay còn đang giơ chiếc di động.

"Đúng đúng đúng, hai đứa nhỏ vừa về, nếu không chốc nữa tôi lại gọi cho bà?"

Bà Đường Lệnh Mỹ đang chờ thành tích của Sở Tinh Ninh và Sở Thao, làm sao có thể lại chờ đợi.

"Không phải phiền toái như vậy Tiểu Tống, bà hỏi trực tiếp hai đứa nó xem, tôi nghe qua di động là được rồi, haizzzz Hoằng Phương thật là làm tôi tức chết, lần này thành tích hóa học có cao hơn một chút nhưng toán học lại có chút sai lầm, hấp tấp bộp chộp, tôi định lấy thành tích của Tinh Ninh để kích thích nó một chút, để nó không còn nghĩ yêu đương gì nữa, thật không tiền đồ!"

Thật ra bà cũng không phải tới tìm kích thích mà là tới tìm an ủi.

Sau khi có thành tích, nếu chỉ có một mình con nhà mình thi không tốt thì thật sự là bực bội, nếu con của đối thủ cạnh tranh cũng thi không tốt thì bà có thứ để an ủi nỗi lòng rồi.

Bà Đường thường coi Sở Tinh Ninh là đối thủ cạnh tranh của con trai bà, tuy rằng hơn kém có chút xa, nhưng Sở Thao đã không còn nằm trong danh sách chú ý của bà nữa.

Trong mắt bà, Sở Thao đã đi chệch đường ray, chỉ biết là càng ngày càng hỏng, càng ngày càng phản nghịch, cuối cùng kết quả đạt trung bình đã là không tồi rồi.

Bà Tống do dự, biểu tình mang chút xấu hổ.

Bà còn chưa biết thành tích của hai đứa nhỏ như thế nào, vạn nhất thi không tốt thì sao?

Đặc biệt là Sở Thao, nhìn nó càng ngày càng bình tĩnh, càng ngày càng thần bí, cứ như vậy, bà không biết nó đang nghĩ gì.

Tất nhiên bà Tống cũng có chút hiếu thắng, mỗi lần gọi điện nói chuyện với bà Đường, bà đều hy vọng hai đứa nhỏ của mình không kém so với Thân Hoằng Phương. Hơn nữa miệng của bà Đường kia thật sự có thể nói, một phần bà ta có thể nói quá lên thành ba phần, mỗi lần nói đều tâng bốc Hoằng Phương lên, làm cho bà Tống thật sự thấy nghẹn trong lòng.

"Tinh Ninh, dì Đường của con hỏi con thi như thế nào."

Bà Tống vẫn tin tưởng vào Sở Tinh Ninh cho nên hỏi anh trước.

Sở Tinh Ninh ném cặp sách xuống sô pha, kéo xuống khóa áo khoác đồng phục rồi nói:

"Con xếp thứ 5 toàn khối, cũng được ạ, nhưng không thi tốt bằng Phó Khải Nghĩa, tổng điểm của cậu cao hơn con 10 điểm."

Lập tức bà Tống an ủi anh:

"Không sao, đứa nhỏ Phó Khải Nghĩa này chính xác là rất ưu tú, lúc trước khi còn học sơ trung luôn xếp hạng nhất còn gì, mẹ thấy có khả năng đứa nhỏ này sẽ được cử đi học."

Sở Tinh Ninh yên lặng gật đầu.

Bà Đường vừa nghe Sở Tinh Ninh xếp thứ 5 toàn khối thì thở dài một tiếng:

"Tôi đã nói mà, Tinh Ninh đúng là rất ổn, đứa nhỏ lại rất ngoan còn nghe lời, từ nhỏ đã hiểu chuyện rồi, quả nhiên học tập rất tốt."

Bà Tống Miên cười cười:

"Bà đừng nói như vậy, Hoằng Phương cũng rất ưu tú mà, bà luôn cảm thấy không thỏa mãn thôi, lần này môn toán nó hơi sơ suất một chút, nhưng thành tích hóa học lại tăng lên đó thôi, nếu lần sau cẩn thận hơn một chút thì rất lợi hại nha."

Bà Đường:

"Tôi ngóng trông nó tiến vào được thứ hạng trước 20, không thì trước 30 cũng được, mục tiêu nhằm vào những trường TOP 2, lần này lại xếp thứ 47, kém không xa lắm."

Bà Tống liên tục nói: "Đúng, đúng, đúng, đừng nóng vội, còn một năm nữa, nhất định là có thể."

Bà Đường chần chờ một lát, rồi thấp giọng hỏi:

".... Lần này Thao Thao thi thế nào?"

Sở dĩ lại nhỏ giọng hỏi như vậy là bởi vì bà cam chịu suy nghĩ của mình rằng lần thi này Sở Thao sẽ không được tốt, phảng phất như thanh âm nhỏ một chút thì làm cho bà Tống ít đi một chút xấu hổ.

Thậm chí bà còn đang nghĩ trong đầu những lời nói an ủi bà Tống.

Cái gì mà không thể cưỡng cầu nha, Alpha chính là khó quản giáo như vậy nha. Cái gì mà trong nhà có một đứa học tập tốt là được rồi, hai đứa đều thi tốt chắc chắn là phần mộ tổ tiên mạo khói nhẹ.

Bà Tống liếc nhìn Sở Thao một cái, thậm chí bà có chút sợ hãi khi nói ra lời.

Chẳng sợ Sở Thao không nghe thấy lời nói của bà Đường thì chỉ cần nhìn thần thái của bà Tống cậu cũng có thể đoán ra đại khái. Cậu hơi cong môi, nở nụ cười không chút để ý.

Bà Tống thanh thanh giọng, cẩn thận hỏi:

"Thao Thao, lần này con thi như thế nào? Hóa học có khó không?"

Sở Thao nghe vậy, thì ngừng động tác trên tay lại, đột nhiên cất cao giọng nói:

"Con ạ, con xếp thứ 100."

Dứt lời cậu khoác một bên dây đeo cặp lên vai, xoay người đi vào phòng mình.

Tức khắc khí huyết của bà Tống dâng lên, huyệt thái dương giật giật đau. Sự kích thích như vậy làm bà thực sự có chút không thể tiếp thu được. Bà đã chuẩn bị tốt việc Sở Thao có thể bị thụt lùi xuống 10 bậc, thậm chí 20 bậc, nhưng bị xuống khỏi top 50, chỉ ở trong top 100 vậy vậy .......

Thanh âm của Sở Thao lớn như vậy, bà Đường có thể nghe được rõ ràng, lập tức bà vỗ đùi thở dài nói:

"Bà thấy chưa, bà thấy chưa, xem đi, thành tích giảm xuống nhanh như vậy! mà này, tiểu Tống bà cũng đừng thương tâm nhiều quá, như bà vừa nói đó, còn hơn một năm nữa, còn kịp mà."

Sở Tinh Ninh có chút vô ngữ nhìn theo bóng dáng của Sở Thao.

Anh thật bất đắc dĩ mở lời nói với bà Tống:

"Mẹ, mẹ đừng nghe em ấy nói bậy bạ, lần này em ấy xếp hạng thứ 20 toàn khối, thành tích hóa học tăng cao không ít."

Bà Tống chớp chớp mắt, cảm thấy có thể hít thở rồi.

"20?"

Sở Tinh Ninh gật đầu:

"Đúng vậy, xếp thứ 20 toàn khối, tiến bộ 25 bậc, là người tiến bộ nhiều nhất trong top 100 toàn trường, ngay cả tên đại ca trong lớp em ấy cũng tiến bộ 300 bậc, đang lan truyền khắp trường kìa."

Vừa rồi bà Tống bị sự bi thương đánh sập, hiện tại Sở Tinh Ninh nói mấy câu làm bà trong lòng bà nở hoa rồi.

Vào được top 20 mang ý nghĩa như thế nào?

Đó chính là lời bà Đường muốn nói, phần mộ tổ tiên mạo khói nhẹ, hai đứa nhỏ có thể nhằm vào Thanh Hoa và Bắc Đại!

Trong điện thoại ngữ khí của bà Đường lập tức thay đổi:

"20? Thao Thao có tiến bộ sao?"

Bà Tống ôn hòa nói:

"Này, tôi cũng không ngờ tới, có khả năng thầy giáo lúc trước thật sự không thích hợp với nó, tôi thấy nó tự học cũng có thể nâng cao thành tích, cũng đỡ tốn tiền."

Bà Đường trầm mặc một lát, ngữ khí có chút nhàn nhạt:

"Vẫn là Thao Thao cố gắng, dù bận rộn mấy thứ linh tinh vẫn không làm chậm trễ học tập, còn khá tốt, có thể tự mình học thì so với cái gì cũng đều mạnh hơn, nhất định phải bảo trì nhé."

Bà Tống mỉm cười:

"Đúng vậy, hy vọng thi học kỳ nó có thể bảo trì được, thi tốt một lần cũng chưa được coi là gì."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, bà Tống còn cố ý xuống siêu thị mua một hộp kem lớn, coi như là phần thưởng cho Sở Thao và Sở Tinh Ninh.

Bà cũng không biết vì sao Sở Thao lại tiến bộ lớn như vậy, nhưng có tiến bộ là tốt rồi, có thể nói cậu không lãng phí thời gian vào những việc không liên quan.

Sở Thao múc một thìa kem, vừa nhét vào miệng vừa nghe bà Tống ngồi một bên ôn tồn nhỏ nhẹ. Bà Tống nói rất nhiều nhưng cậu cũng chỉ yên lặng lắng nghe. Ngữ khí ôn nhu như vậy bao lâu rồi cậu không được nghe nhỉ? Cậu đã không còn nhớ rõ, chỉ có những khi biểu hiện của cậu làm bà Tống vừa lòng thì mới có thể nghe được những lời khích lệ như vậy.

Sở Thao cảm thấy mình không thể thích ứng nổi.

Nhưng buổi tối hôm nay, người không thể thích ứng không chỉ có một mình cậu.

Tại tầng cao nhất của JW, ông Giang Thích Phong đã mời toàn bộ ban lãnh đạo của trường cùng chủ nhiệm khoa, thầy Niên Lập Hoa và cả cô Dương Liễu tới ăn cơm.

Giang Thiệp cau mày, ỷ ở trên ghế sô pha mềm mại, nghe ông Giang cũng đám người, người rót ta nâng, khen tặng lẫn nhau.

Bởi vì Giang Thiệp trở thành người tiến bộ nhất trong cuộc thi này nên nhận được học bổng 500 đồng, ông Giang quá hưng phấn đã mở một chai rượu 5 vạn đồng.

"Cảm tạ, cảm tạ các vị lãnh đạo cùng quý thầy cô giáo đã quan tâm và cổ vũ cho A Thiệp nhà tôi, cháu nó có thể lấy được thành tích hôm nay, không thể rời đi được sự nỗ lực của các vị, người là cha như tôi thật sự không biết nói gì hơn, xin mời các vị."

Ông Giang uống một hơi cạn sạch.

Phía đối diện lập tức khen tặng.

"Tổng giám đốc Giang thật quá khách khí rồi, dạy học là bổn phận của chúng tôi, sao ngài có thể nói cảm tạ như vậy a."

"Đúng vậy, muốn cảm tạ thì phải là chúng tôi cảm tạ ngài, mấy năm nay đã làm không ít việc cho trường chúng tôi."

"Giang Thiệp có sự tiến bộ như hôm nay cũng là do ngài làm gương tốt, hổ phụ vô khuyển tử mà, ngài và cục trưởng Thẩm đều là những người ưu tú, Giang Thiệp sao có thể yếu kém được."

"Đúng vậy, tôi thấy trước kia là cậu nhà không để tâm tới học hành, giờ chỉ để tâm một chút là thành tích đã tiến bộ rất nhiều."

Giang Thiệp nghe mà muốn phun ra.

Từ bao giờ y dụng tâm học hành vậy, đối với học tập y không có một chút hứng thú nào.

Sở dĩ lì lợm la liếm nhớ bài hay viết bài gì đó hoàn toàn chỉ vì dỗ dành bà xã vui vẻ thôi.

Đương nhiên cũng vì có thể tìm được chút tiếng nói chung giữa hai người, bằng không cả ngày Sở Thao chỉ biết học tập mà y ở bên nói chuyện chơi game hay phá phách gì đó thì sao được.

Đồ ăn hôm nay cơ hồ y không hề động đũa, nhưng ông Giang bảo y tới y vẫn tới.

Vô luận y phản nghịch thế nào hay không kiềm chế được thế nào thì trước mặt người ngoài y vẫn ngoan ngoãn làm đủ mặt mũi cho ông Giang, trong trường hợp này, y cũng có thể chu toàn không làm bất luận người nào xấu hổ.

Có lẽ là do di truyền, những kịch bản của ông Giang khi ở trên bàn tiệc hay trong thương trường Giang Thiệp đều rõ ràng, hơn nữa không cần cố sức cũng có thể copy lại được.

Chẳng qua y không thể chu toàn mọi bề hay khéo đưa đẩy lõi đời giống ông Giang mà thôi. Chút lãnh cảm hay ngạo cốt này ít hay nhiều đều được di truyền từ bà Thẩm Tình.

Bà Thẩm và ông Giang không thể ở cùng nhau cũng vì cá tính của hai không tương xứng, xem thường đối phương, không muốn chịu đựng cho nên không thể đi tới cuối với nhau.

Ông Giang lại giơ ly rượu lên, nói:

"Người tôi muốn cảm tạ nhất chính là thầy Niên, trăm vội ngàn vội vẫn bớt thời gian tới dạy bù cho A Thiệp nhà tôi, cháu nó có thể tiến bộ nhiều như vậy, công sức của thầy bỏ ra thật sự không phải ít."

Thầy Niên Lập Hoa khiêm tốn nói:

"Không có, không có, thật ra Giang Thiệp rất nghe lời lại hiểu chuyện hơn so với tôi nghĩ rất nhiều, mỗi lần đều có thể hoàn thành bài tập, sai sót cũng kịp thời sửa sang lại, kiến thức cũng ghi nhớ đầy đủ, đừng nhìn đứa nhỏ không thích ghi chép, nhưng kiến thức đều có thể nhớ trong đầu."

Giang Thiệp kéo kéo khóe môi nghĩ thầm, y thực sự không nhớ trong đầu nha, là vì Sở Thao buộc y nghe ghi âm rất nhiều lần.

Cô Dương Liễu là nữ Omega duy nhất ở đây, vẫn luôn nhu nhược không thể nào góp lời. Giờ khó có được cơ hội, cô bổ sung thêm:

"Giang Thiệp ngồi sau bạn học xếp thứ nhất trong lớp, mỗi ngày mưa dầm thấm đất, nhất định là có ảnh hưởng tới đứa nhỏ."

Ông Giang nhướng mày:

"Xếp thứ nhất à, lợi hại như vậy sao?"

Cô Dương vừa muốn mở miệng thì Giang Thiệp thình lình nói:

"Lợi hại ạ, đặc biệt lợi hại, không chỉ học tập tốt, mà năng lực lãnh đạo cũng rất mạnh, đặc biệt nghe lời thầy cô giáo nói."

Cô Dương hơi giật mình, tựa hồ như cô không thể đoán được Giang Thiệp sẽ khen Sở Thao như vậy.

Ông Giang cũng không quá để ý, ông chỉ nói:

"Vậy con cần phải ở chung với người ta thật tốt."

Giang Thiệp nhoẻn miệng cười, ngón tay nhẹ nhàng cọ lên miệng chiếc ly thủy tinh, ý vị thâm trường nói:

"Vâng, con nhất định sẽ 'ở chung' với cậu ấy thật tốt."

-----------------------


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A, truyện Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A, đọc truyện Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A, Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A full, Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top