Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Toàn Chức Cao Thủ
“Nè nè, lên lầu ngủ.”
“Nè nè, lên lầu ngủ.”
Diệp Tu vỗ trái phải mỗi cô một cái, thế nhưng cô nàng bên trái thì nhích sang phải, cô nàng bên phải thì nhích sang trái. Miệng thì lẩm nhẩm gì đó không ai hiểu, túm lại là cứ ngủ khì khì thôi, không hề muốn rời khỏi ổ.
Diệp Tu lại vỗ lần nữa nhưng hai cô nàng đều đách quan tâm. Bất đắc dĩ, Diệp Tu đành chạy lên lầu, lấy chăn đắp lên cho mỗi người một cái rồi mới quay lại game.
Tô Mộc Tranh từng bảo một mình Diệp Tu cân phó bản tốt, cái chính là hơi rườm rà tí đỉnh thôi. Lúc này cũng vì hết cách mà Diệp Tu đành phải kiên trì solo phó bản một mình. Tuy Tô Mộc Tranh ngủ rồi, nhưng nhân vật không chết, để đỡ phí, Diệp Tu thỉnh thoảng lại điều khiển Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh chạy theo.
Ra khỏi phó bản, Diệp Tu thở dài. Bảo solo thì solo được đấy, nhưng vẫn thấy mệt vãi ra, kiểu như tự hành bản thân vậy, không thực dụng tẹo nào. Nhất là đang trong thời gian có hoạt động mà chạy đi solo phó bản thì đúng não có vấn đề. Tối nay Diệp Tu không uống nhiều nên chưa say đâu, ra khỏi phó bản, thoát nhân vật Tô Mộc Tranh, Diệp Tu lập tức đi làm nhiệm vụ.
Hoạt động Tết là nhiệm vụ tuần hoàn, người chơi thường còn làm được nói chi là Diệp Tu? Nhàm chán lặp đi lặp lại từng vòng nhiệm vụ, TV cũng lên mấy lần, nhưng chưa được thưởng món gì khiến cộng đồng mạng hết hồn. Chẳng qua, kinh nghiệm mới là thứ Diệp Tu cần nhất, nhìn số kinh nghiệm nhận được, năng suất khá là hài lòng.
Quá nửa đêm, cơn say cùng sự mệt mỏi của Trần Quả và Tô Mộc Tranh giảm đáng kể nhờ giấc ngủ ngắn ngủn, hai cô nàng lần lượt tỉnh giấc.
“Lên tầng ngủ đi.” Diệp Tu gọi.
“Ưm…” Trần Quả đấu tranh tư tưởng tỉnh dậy.
“Anh đang làm gì đấy?” Tô Mộc Tranh cũng cố gắng mở mắt ra.
“Nhiệm vụ của hoạt động.” Diệp Tu đáp.
“Em cũng làm với, em không muốn bị bỏ xa đâu.” Tô Mộc Tranh dụi mắt, mò tay bắt chuột.
“Yên tâm, đến cấp 50 là anh bị dậm chân lâu đấy.” Diệp Tu bảo.
“Anh đã nghĩ cách giải quyết chưa?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Có cách gì chứ.” Diệp Tu lắc đầu.
“Chuỗi nhiệm vụ còn tạm, chứ yêu cầu bên đấu trường thì hơi rắc rối ở khu mới.” Tô Mộc Tranh mở bảng cấp độ, nghiên cứu cấp của một số nhân vật tại khu 10 hiện nay.
“Hạnh phúc hôm qua, buồn phiền hôm nay ha.” Diệp Tu thở dài.
Ngay cả Diệp Tu còn chịu chết thì Tô Mộc Tranh cũng đành bó tay, chỉ có thể cùng Diệp Tu phiền muộn. Trần Quả đang đấu tranh xem có nên dậy hay không, nhưng thấy Tô Mộc Tranh không định ngủ nữa, cô liền vặn eo, ngồi dậy bắt đầu login trò chơi.
“Chị chủ cũng không ngủ nữa à?” Diệp Tu hỏi.
“Trực đêm, ngủ gì mà ngủ?” Trần Quả trợn mắt, nhưng chẳng trợn được bao lâu, vì mí mắt đã dần nặng trĩu.
“Ờ trực đê trực đê.” Diệp Tu chẳng thèm khuyên, nhanh chóng tập trung vào trò chơi của mình.
“Biết thừa có người cú đêm mà chẳng có hoạt động đặc biệt gì cả.” Trần Quả ca thán, bắt đầu nhiệm vụ.
Và thế, mỗi người canh một máy, hoàn thành tục lệ trực đêm. Số người chơi lấy lý do này để chơi thâu đêm cũng không ít, số người online của giờ cao điểm ban đêm thường không so được với thời điểm khác, nhưng đêm nay, số người chơi thâu đêm nhỉnh hơn cả.
Mà chỉ trong một đêm, ta có thể nhìn ra ngay sức mạnh của hoạt động Tết này. Trên hàng top 100, người login hoạt động khác xa với người nghỉ hoạt động. Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đều nhích lên vài vị trí.
Đến sáng, ba người mới logout đi ngủ. Tô Mộc Tranh định ngủ bên chỗ Diệp Tu, Diệp Tu ra sofa nằm, nhưng Trần Quả nhất quyết không đồng ý. Dưới sự mời mọc nhiệt tình, cuối cùng Tô Mộc Tranh sang ngủ chung với cô, Diệp Tu tiếp tục ngủ trong phòng chứa đồ nhỏ nhoi của mình.
Trưa dậy, sau khi ăn đại thứ gì thì cắm đầu vào Vinh Quang. Đến tối, Trần Quả tiếp tục sắp xếp ăn ngoài, ba người lại đi oánh chén no nê, chẳng qua tiết chế hơn hôm qua, hai cô gái không uống say bét nhè nữa. Sau đó về tiệm, tiếp tục cày Vinh Quang. Lúc này, không ai ham hố chơi thâu đêm suốt sáng nữa, mệt thì đi nghỉ.
Cuộc sống ba ngày trôi qua không biến động gì lớn, rất đỗi yên ả, nhưng ai cũng vui. Vinh Quang vốn là niềm yêu thích nhất của họ. Vào những kỳ nghỉ dài, không còn những buồn lo vì công việc, được làm chuyện mình thích làm, đó vốn là cách dùng ngày nghỉ của đại đa số mọi người. Thế nên, với cách của ba người, đó không phải việc gì quá bất thường.
Mồng 4, Trần Quả muốn ra ngoài chúc Tết. Kỳ thật, không phải Trần Quả không có họ hàng, chẳng qua quan hệ không thân thiết, chỉ mỗi năm Tết nhất mới tới thăm hỏi nhau một lần. Trần Quả đi từ sáng sớm, lúc Diệp Tu và Tô Mộc Tranh thức dậy thì thấy tờ giấy cô để lại.
“A, hôm nay chỉ có hai anh em mình thôi.” Diệp Tu đọc xong bảo.
“Làm gì bây giờ nhỉ?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Tết đến đã mua quần áo mới chưa?” Diệp Tu hỏi.
“Chưa.” Tô Mộc Tranh đáp.
“Thế đi mua.” Diệp Tu bảo.
“Ok.” Tô Mộc Tranh đồng ý luôn.
Thế nên hôm nay không ai cố thủ trong game cả, Trần Quả ra ngoài chúc Tết, Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh ra ngoài cả ngày, đi ăn đi uống, nhàn nhã dạo phố xá, như một ngày nghỉ trong trò chơi.
Trần Quả chúc Tết một ngày là xong, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh dạo chơi một ngày cũng không bị niềm vui mới lôi kéo. Sau đó, tất cả lại trở về như cũ, mỗi ngày chai mông cày nhiệm vụ hoạt động Tết.
Kỳ nghỉ Tết thường chỉ kéo dài bảy ngày. Liên minh Chuyên nghiệp là sáu ngày. Vì Liên minh cũng muốn nhân dịp nghỉ lễ tổ chức gì đó góp vui cho mọi người, nên thường lấy ngày mồng 7 là ngày sắp xếp trận đấu.
Đến tối mồng 6, Tô Mộc Tranh chuẩn bị trở về chiến đội. Mấy ngày ở với nhau, Trần Quả đã tạo được mối quan hệ thân thiết với Tô Mộc Tranh, có thể thành bạn với thần tượng, đây là điều mà trước giờ cô nằm mơ cũng không dám, nay giấc mơ thành hiện thức, cả ngày cứ cười ngẩn ngơ. Lúc Tô Mộc Tranh đi, Trần Quả còn tặng kèm túi lớn túi bé bao la là đồ. Diệp Tu trông thấy cũng phải xen mồm vào, “Tui bảo này, có phải xa lắm đâu, cách có một con đường thôi kìa.”
“Chú mày thì biết gì, Mộc Mộc không tiện sang đây, hơn nữa chỗ chúng ta là tiệm net công cộng đấy.” Trần Quả bảo.
“Sao tui không biết chứ…” Diệp Tu nhìn trời, càng ngày chị chủ Trần càng không coi hắn là đại cao thủ chuyên nghiệp nữa rồi.
“Nhưng nhiều đồ quá, em cũng không cầm xuể, thôi cứ để đây đi, rảnh em lại sang lấy.” Tô Mộc Tranh nói.
Lý do khác thì thôi, chỉ cần bốn chữ “Rảnh em lại sang” đã vô cùng mê hoặc Trần Quả, tất nhiên cô rất hoan nghênh Tô Mộc Tranh hay sang đây chơi rồi, thế là nhanh nhảu chia đồ, “Vậy đây… được rồi, cái này sau này sang lấy nốt.”
Tô Mộc Tranh đi rồi, tiệm net chỉ còn Diệp Tu và Trần Quả. Nhân viên trong tiệm được Trần Quả cho nghỉ hết mồng 7 mới đi làm. Mấy hôm nay không kinh doanh chủ yếu là để tập trung tinh thần chiêu đãi Tô Mộc Tranh, nay Tô Mộc Tranh đi rồi, Trần Quả tiện thể mở hàng luôn.
Hôm nay không đông khách lắm, lại có nhiều đứa trông mặt non choẹt đến chơi, thậm chí còn không có CMND, xiên xẹo nói dối để được vào. Đó hiển nhiên là những đứa trẻ có tiền mừng tuổi muốn đi tiêu. Nhưng việc này Trần Quả rất nguyên tắc, không ham tý tiền mà để đám nít ranh chưa có CMND lên mạng. Các cháu không làm sao được đành bực dọc cầm tiền bỏ đi. Hôm nay tiễn không ít đội ngũ như thế, Trần Quả không nương tay bất cứ trường hợp nào.
Mồng 7, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, ngày mà liên minh Vinh Quanh cố ý sắp xếp vòng đấu thường quy, hòng tạo một kết thúc viên mãn cho quần chúng nhân dân Vinh Quang. Trong kế hoạch thi đấu của toàn bộ mùa giải, ngày này là ngày được tính toán từ sớm. Mọi bố trí của ngày hôm nay đều đặt nặng vấn đề kịch bản.
Gia Thế vs Bá Đồ, tuy thứ tự song phương hiện tại không cân xứng, nhưng vì thù hằn tích trữ nhiều năm cũng đủ để đã trở thành một trận đấu đáng chú ý. Trận này, fan Gia Thế và fan Bá Đồ đều tuyệt đối không thể bỏ qua.
Vi Thảo vs Luân Hồi, sau Gia Vương Triều, đội quán quân thế hệ mới từng giật cúp Liên minh hai lần đối mặt với sự khiêu khích của chiến đội Luân Hồi ngày càng phát triển, đây chính là trận đấu giữa một chiến đội truyền thống và một chiến đội tân tiến.
Lam Vũ vs Lôi Đình, cả hai đều là đội ngũ được dẫn dắt bởi các bậc thầy chiến thuật, tuy dựa trên thực lực đội viên và nhân vật, Lam Vũ có vẻ chiếm ưu thế hơn, nhưng chiến đội Lôi Đình có Tiêu Thì Khâm với khả năng khiến bất cứ đội nào phải điêu đứng. Hai bậc thầy chiến thuật sẽ bày binh bố trận thế nào, nhất định đây sẽ là một trận vô cùng hấp dẫn với những người chơi thực sự đam mê chiến thuật.
Bách Hoa vs Yên Vũ…
Huyền Bí vs Minh Thanh…
Mỗi trận đấu đều được giới thiệu, hoặc tranh luận, hoặc chém gió, tóm lại là náo nhiệt vô cùng. Điều tiếc nuối duy nhất chính là những trận này đều được sắp xếp trước khi mùa giải bắt đầu, mà trong một mùa giải kiểu gì cũng xảy ra nhiều tình huống gay cấn, xuất hiện thêm những tân binh nổi bật, nhưng lại không thể vì thế mà thay đổi thứ tự đã sắp xếp trước được.
Ví dụ sự cạnh tranh giữa hai cao thủ lưu manh đời cũ đời mới của Đường Hạo và Lâm Kính Ngôn, nhưng vì việc này mới bùng phát trong mùa giải. Hai người lại là đội viên chủ lực của chiến đội nhà mình, nếu biết sớm thì đã bố trí cho Bách Hoa đấu với Lôi Đình hôm nay rồi.
Những trận quyết đấu đầy phấn khích này sẽ làm người xem phải choáng ngợp, phải xoắn quẩy. Thế nhưng lịch trình chương trình truyền hình đã công bố từ trước, hôm nay phát sóng trận đấu giữa Gia Thế và Bá Đồ. Chẳng qua chiến tích mùa giải năm nay của Gia Thế quá bèo, hai đội không còn quan hệ cạnh tranh ngang bằng nữa, tất cả đều dựa vào ân oán tích tụ từ lâu. Điểm này, Liên minh sắp xếp trước mùa giải không dự đoán được, thành thử một trận kịch tính vốn được bố trí vào Tết cũng vì thế mà nhạt đi hẳn. May là trong đợt Ngôi Sao Cuối Tuần lần trước có cú phốt giữa Tôn Tường và Hàn Văn Thanh, giúp trận đấu được chú ý không nhỏ, vậy nên trận này, ngay cả Trần Quả chả còn yêu thương gì Gia Thế cũng quyết định chiếu hình trực tiếp.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Toàn Chức Cao Thủ, truyện Toàn Chức Cao Thủ, đọc truyện Toàn Chức Cao Thủ, Toàn Chức Cao Thủ full, Toàn Chức Cao Thủ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!