Tinh Tế Vật Chủng Hi Hữu

Chương 23: Phỏng vấn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Tế Vật Chủng Hi Hữu

Edit & Beta: Tiểu Vu


Giám đốc bộ tài nguyên nhân lực trung tâm giải trí là một giống đực hơn 200 tuổi có khuôn mặt rất nghiêm túc, sau khi hỏi vị trí Cố Vũ muốn nhận làm, hắn nhịn không được lộ ra biểu tình nghi hoặc.


Tuy nhiên, ông chủ đã cố ý nói qua nếu có người tên Cố Vũ tới phỏng vấn mặc kệ như thế nào cũng phải để cậu ấy vào làm thử.


Giám đốc nghĩ vậy, gọi tới một nhân viên chuyên chỉ đạo người mới: "Lý ca, cậu dẫn cậu ta đi làm quen hoàn cảnh để cậu ta tiếp xúc với khách hàng thử xem, đồng thời cũng nhìn phản ứng của khách hàng."


Lý ca đưa mắt nhìn Cố Vũ, gật gật đầu với cậu: "Đi thôi."


Cố Vũ cười cười với hắn, khi cậu nhìn thấy thẻ công tác trên quần áo của hắn thì ngây ngẩn cả người, 223 tuổi.


Sau tòa văn phòng chính là nơi tiếp khách hàng của trung tâm giải trí, Lý ca vừa đi vừa giới thiệu giọng bình bình không nhiệt tình chút nào.


"Trung tâm chia làm 4 khu vực lớn, khu làm đẹp, khu ẩm thực, khu giải trí và khu thư giãn, ngoại trừ khu giải trí các khu vực còn lại đều ở trong nhà."


"Đây là khu giải trí."


Khu giải trí là một công viên trò chơi lớn, bên trong có rất nhiều thiết bị, vòng quay ngựa gỗ, tàu lượn siêu tốc, cầu trượt, bập bênh, xích đu, giá leo trèo......


Mỗi thiết bị đều có rất nhiều kích thước khác nhau.


Cố Vũ nhìn sơ qua có không ít động vật -- thú giống cái ở bên trong chơi đùa.


Lý ca quay đầu lại không kiên nhẫn nói: "Đuổi kịp."


Cố Vũ lúc này mới phát hiện lúc cậu đánh giá xung quanh, Lý ca đã muốn đi xa.


Cậu vội vàng bước nhanh đuổi kịp, đối diện đi tới hai nhân viên công tác chào hỏi với Lý ca, sau đó đánh giá Cố Vũ trong mắt họ hiện lên kinh ngạc rồi lại mang theo đồng tình.


Cố Vũ mím môi, cười cười với bọn họ.


Cậu rất quen thuộc với ánh mắt đồng tình nhưng cậu không quá hiểu tại sao bọn họ lại nhìn cậu như vậy.


Làm cậu càng ngoài ý muốn là hai nhân viên này đều hơn 200 tuổi.


Cậu đã coi phân chia độ tuổi ở Diệu Huy Tinh, người ở đây thành niên lúc 20 tuổi, tiến vào kỳ thanh niên là 60, tiến vào kỳ tráng niên là 100, 200 trở lên thuộc về kỳ lão niên.


Thân thể mấy nhân viên công tác này thoạt nhìn đều rất khỏe mạnh, lấy ánh mắt ở hiện đại tới xem ước chừng chỉ mới hơn 40 tuổi, nhưng đa số công nhân ở chỗ này đều lớn tuổi cũng có chút kỳ quái.


Cậu an tĩnh đi theo phía sau Lý ca không có hỏi nhiều, đem thắc mắc ghi nhớ trong lòng, cậu quyết định có rảnh phải tra thử.


Tiếp theo là khu ẩm thực, khu làm đẹp, cuối cùng mới là khu thư giãn.


Trên đường cậu đến khu thư giãn lại gặp vài nhân viên công tác, Cố Vũ cố ý nhìn qua tất cả đều là giống đực lớn hơn 200 tuổi.


Khu thư giãn là một căn phòng lớn màu xanh nhạt, Cố Vũ đi tới cửa mới phát hiện bên trong chia làm hai có một nửa nóc phòng là trong suốt, nắng sớm xuyên thấu qua nóc phòng chiếu vào nhà, trong phòng nửa tối nửa sáng.


Tầm mắt cậu lướt qua đôi mắt hơi hơi tỏa sáng.


Trong phòng có không ít thú giống cái, trong đó lông xù xù chiếm hơn phân nửa, bộ phận nhỏ khác là ngoài da có lân giáp.


Những thú giống cái này đều có chút tương tự động vật ở hiện đại rồi lại không hoàn toàn giống.


Cửa đối diện vách tường có hai cục lông bộ tộc Nuqi lớn lên giống Kỳ Kỳ đều là thỏ tai cụp lông dài, trong đó có một con lông màu xám.


Ở giữa có một con khá giống thỏ trắng bình thường không khác động vật nhỏ lắm nhưng lỗ tai rất dài, đôi mắt lại là dựng đồng màu xanh biết, đây là tộc Numen.


Cách cửa không xa, có một con Carter giống mèo Ba Tư có đôi mắt khác màu một bên xanh một bên hồng, trên người là bộ lông dài mượt mà tinh tế, khuôn mặt tròn nho nhỏ đặc biệt đáng yêu.


Bên trái có một con khá giống chim cánh cụt vừa đi vừa nghiêng đầu, cậu còn đang suy nghĩ nó thuộc bộ tộc nào thì nghe được giọng trầm thấp của Lý ca: "Cậu muốn làm gì?"


Cố Vũ sửng sốt, nhìn về phía Lý ca, tầm nhìn đối diện trực tiếp với ánh mắt hoài nghi của Lý ca.


Cậu ngượng ngùng cười cười, vội vàng đánh chữ: "Em đang xem bọn họ thuộc những tộc nào, bọn họ đều rất đáng yêu!"


Ánh mắt Lý ca càng kỳ quái, giọng nói còn mang theo tức giận: "Quả nhiên, cho dù là biến tính giống cái, bản chất vẫn là giống đực!"


Giọng Lý ca trầm thấp: "Tôi không biết tại sao giám đốc muốn tuyển cậu nhưng tôi cảnh cáo cậu, chúng nó đều là khách hàng, đại bộ phận đều đã kết hôn không được đánh chủ ý lên bọn họ."


Cố Vũ ngẩn ngơ, không hiểu có ý gì.


Lý ca hừ lạnh một tiếng: "Nếu để tôi nhìn thấy cậu có hành vi gây rối với bọn họ, làm hỏng thanh danh giống cái của họ, tôi sẽ không bỏ qua cậu."


Hắn nói, còn quơ quơ nắm đấm.


Cố Vũ hơi giật mình, chợt hiểu ý của hắn, cậu quẫn bách đánh chữ giải thích: "Anh hiểu lầm, em không có loại ý tưởng này."


Cậu sao có thể sinh ra loại ý tưởng này với động vật manh như vậy, cái đó cũng quá kỳ quái đi!


"Tốt nhất là như vậy, tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu. Nơi này khắp nơi đều có theo dõi đừng nhúc nhích tâm tư. Hiện tại, cậu đi ở chung với bọn họ thử xem."


Cố Vũ đi vào trong, thú giống cái khắp nơi tò mò nhìn cậu, hai con thỏ tộc Nuqi cuộng tròn ở ven tường, trừng mắt mắt to nhìn cậu.


Mèo tộc Carter ưu nhã bước chân đến trước mặt cậu, nó ngửa đầu nhìn cậu.


Carter có một đôi mắt trong sáng, bên trái giống hồng ngọc, bên phải giống bích ngọc đặc biệt đẹp.


Thân thể mập mạp của nó bao trùm bởi một tầng lông dài màu xám, lúc bước đi phần lông giữa đuôi khẽ nhúc nhích trông có vẻ phá lệ phiêu dật.


"Meo ~" Carter kêu một tiếng, tiếng kêu đặc biệt mềm nhẹ, nó nghiêng đầu đánh giá Cố Vũ, tựa hồ đang khảo sát nhân viên mới tới làm việc.


Cố Vũ ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Carter, cảm giác mềm mại làm cậu yêu thích không muốn buông tay.


Đôi mắt Carter nửa khép lại kêu một tiếng, âm điệu rõ ràng là sung sướng, lỗ tai run run, nâng lên đầu, ở trên tay Cố Vũ liếm một chút.


Đồng thời, trước mắt Cố Vũ hiện lên nhắc nhở 'hảo cảm +1'.


Khóe miệng cậu lộ ra ý cười, vuốt từ đầu Carter đến lưng, Carter bước về phía trước một bước, hạ thấp đầu khiến động tác của cậu càng thông thuận.


Đôi mắt Cố Vũ cong lên, phản ứng của con Carter này rất giống với mèo ở hiện đại, cậu đã từng ở chung với rất nhiều mèo lưu lạc nên rất có kinh nghiệm.


Tay cậu rời đi lưng của Carter, lật tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm nó, nó ngưỡng đầu, nghiên thân, chân trước ôm lấy tay cậu vui sướng kêu.


"Cậu buông cậu ấy ra cho tôi!" Tiếng rống giận của Lý ca truyền đến, dứt lời trong chớp mắt, bả vai Cố Vũ đã bị nắm lấy đau đến mức sắc mặt cậu trắng bệch, mày cậu nhăn lại.


Carter kêu lên một tiếng rất dữ, từ trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, cắn cánh tay của Lý ca, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.


"Cậu đang làm gì?" Lý ca buông bả vai Cố Vũ ra, nhéo sau cổ Carter nhấc nó lên, "Tôi đây là đang bảo vệ cậu, cậu bị người khác chiếm tiện nghi cũng không biết, ngốc quá đi!"


"Meo!" Carter loạng choạng, tứ chi vùng vẫy, không thoải mái kêu lên.


Cố Vũ che lại bả vai ngẩn người, chiếm tiện nghi?


Lý ca thả Carter xuống mặt đất, Carter dữ dằn nhe răng với hắn, nhẹ nhàng nhảy đến bên chân Cố Vũ, nhẹ nhàng cọ.


Lý ca nhíu nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Vũ, hắn hiểu rất rõ các chủng tộc thú giống cái, bộ tộc Carter rất kiêu ngạo cũng không dễ thân cận với người khác.


Biến tính giống cái được thú giống cái thích đến như vậy?


Cố Vũ cúi đầu nhìn Carter một cái, cười cười với nó, sau đó nhìn về phía Lý ca, đánh chữ: "Rất xin lỗi, mặc dù em không biết tại sao làm anh hiểu lầm, ở chung với bọn họ cần chú ý những gì?"


Trong mắt nho đen của cậu mang theo xin lỗi, thần sắc chân thành khiến người khác vừa nhìn liền biết cậu hỏi với thái độ rất nghiêm túc.


Lý ca nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi, tựa hồ là hắn hiểu lầm.


Ngón tay hắn giật giật, hắn vừa rồi dùng sức không nhỏ, phần vai đơn bạc đến gầy yếu của người trước mắt làm hắn kinh ngạc, yếu ớt đến mức có thể so với trẻ nhỏ.


Nghĩ đến ban đầu Cố Vũ là giống đực, lúc này lại nhu nhược như vậy, ánh mắt của Lý ca mang theo đồng tình.


Hắn ho nhẹ một tiếng: "Không cần làm hành động quá mức thân mật, không ít người trong bọn họ đã kết hôn, cậu nên biết giống đực có dục vọng chiếm hữu rất đáng sợ đối với bạn lữ, nếu trên người bọn họ lây dính hương vị của giống đực khác họ sẽ rất tức giận."


Cố Vũ nghiêm túc gật gật đầu, đánh chữ dò hỏi: "Vậy có thể xoa đầu và vuốt lông trên lưng không?"


Lý ca: "Có thể xoa đầu, trừ bỏ trấn an cảm xúc mất khống chế của khách hàng, những động tác còn lại tốt nhất không cần làm."


Cố Vũ gật đầu, cậu hiểu tại sao Lý ca phản ứng kích động như vậy, vừa rồi Carter dơ bốn chân ôm tay cậu.


Thú giống cái tương đương với nữ sinh hiện đại, quá thân mật thật sự sẽ làm người khác hiểu lầm.


Cậu ngượng ngùng cười cười: "Cảm ơn Lý ca, em sẽ chú ý."


Lý ca xem bộ dáng mềm mại của cậu đáy lòng than một tiếng, những tội phạm đó thật là đáng chết, cư nhiên làm một giống đực biến thành dáng vẻ này, không chỉ có bên ngoài ngay cả tính cách cùng thay đổi.


Hắn cảm thấy tội lỗi trong lòng càng sâu, giọng ôn hòa không ít: "Không cần khách sáo, chuyện vừa rồi rất xin lỗi, theo quy định tuổi của công nhân giống đực ở trung tâm giải trí không thể thấp hơn 200, cậu bản chất là giống đực, lại trẻ như vậy, tôi không yên tâm."


Hắn nhìn về phía mấy thú giống cái: "Tôi ở chỗ này làm việc 5 năm, xem khách hàng thành con của chính mình mà chăm sóc, tôi không cho phép bọn họ chịu tổn thương."


Cố Vũ mím môi: "Vâng, em hiểu, là em không đúng, không hỏi rõ ràng trước."


Tâm Lý ca càng mềm: "Tôi cũng không đúng, không nói rõ với cậu, tới, bên này là phòng âm nhạc, tôi nói cho biết cậu dùng như thế nào."


Ngay sát tường bên phải có một căn phòng nhỏ trong suốt, bên trong có trọn bộ thiết bị âm nhạc.


"Cậu biết âm nhạc đúng không? Đây là đài chỉnh âm, đây là đài sáng tác, đây là hợp thành khí, đây là máy chiếu, bên trong máy chiếu đều là âm nhạc lưu hành nhất Tinh Võng, ngày thường có thể mở cho khách hàng nghe."


Lý ca giới thiệu tất cả thiết bị một lần, rồi nói: "Nếu bọn họ không thích thì đổi bài khác, cậu có thể tùy ý sáng tác, khách hàng thích là được."


Đôi mắt Cố Vũ tỏa sáng nhìn trọn bộ thiết bị, chỗ này thật là thiên đường của người sáng tác.


Lý ca nói: "Cậu mở thử xem."


Cố Vũ mở máy chiếu ra, chọn bài đầu tiện của bảng xếp hạng, mở âm lượng lên một nửa rồi nhấn chọn.


Thoáng chốc, giai điệu trào dâng nổ vang bên tai, Cố Vũ chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên bị giật mình hoảng sợ, cậu vội vàng mở âm lượng nhỏ lại.


Lý ca nhìn cậu một cái, âm thầm thở dài ngay cả can đảm cũng nhỏ như vậy.


Hắn buông tâm, cái đồng sự mới này không có khả năng làm cái gì khách hàng.


Hắn ở một bên chỉ đạo: "Mở tốc độ chậm lại, điều chỉnh nhịp điệu, bài hát ở bảng xếp hạng không hợp với thú giống cái, chỉnh lại một chút."


Cố Vũ hoãn hoãn hô hấp, bài hát này cực giàu có tiết tấu làm người nghe nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc mênh mông.


Cậu dựa theo Lý ca nói điều chỉnh, âm nhạc trở nên thư hoãn, chỉ là rất kỳ quái, rốt cuộc nguyên bản bài hát là chiến ca.


Một tiếng gầm truyền đến, cậu vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một con hổ lớn sặc sỡ từ ngoại chạy tiến vào, há mồm gầm rú, trông rất bực bội.


Hai con thỏ tộc Nuqi rúc đầu vào vách tường cuộn thành một đoàn, chỉ lộ ra cái đuôi tròn tròn, điên cuồng run rẩy.


"Mai Lâm thiếu gia," Lý ca biến sắc, vội vàng chạy ra, "Cậu không thoải mái chỗ nào sao?"


Mai Lâm nổi giận gầm lên một tiếng với cái loa trên vách tường, nhảy lên đến cửa phòng âm nhạc.


Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì (づ ̄3 ̄)づ╭?~


Cố Vũ QAQ: Ta không phải sắc lang


==============
Editor: Tui đã làm chương này 3 lần rồi T_T, tại sao wattpad lại đối xử với tui như vậy QAQ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tinh Tế Vật Chủng Hi Hữu, truyện Tinh Tế Vật Chủng Hi Hữu, đọc truyện Tinh Tế Vật Chủng Hi Hữu, Tinh Tế Vật Chủng Hi Hữu full, Tinh Tế Vật Chủng Hi Hữu chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top