Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành
. . .
Trần Thanh Thanh tiến hành nhận chủ Nguyên Giáp.
Ai cũng không biết nàng đang đối diện với cái gì, chỉ thấy nàng đứng im một chỗ, ánh mắt đờ đẫn giống như không có ý thức.
Quá trình kéo dài khá lâu thời gian, tốn hơn một giờ, rốt cuộc Trần Thanh Thanh đột nhiên ngã xuống b·ất t·ỉnh, được bà lão đỡ lấy. Nàng nhẹ thở dài tiếc nuối, lẩm bẩm: "đáng tiếc thay tuổi còn quá nhỏ, tinh thần quá yếu, nếu không. . ."
Nói đến đây nàng đã không cần nói tiếp.
Trần Thanh Thanh thất bại. Nguyên Giáp ly khai, biến trở lại khoang chứa, giống như chưa từng xuất hiện bên ngoài.
Đám người ai nấy nhìn nhau, nhìn ra trong mắt kinh dị. Bọn họ đâu thể nào ngờ đến Nguyên Giáp là khó khăn như vậy nhận chủ, điều này để bọn họ trong lòng có chút thoáng dễ chịu, ít nhất bọn họ không có thì người khác muốn có cũng không được, tâm lý vì vậy mà trở lại cân bằng.
"Các ngươi đi thôi." Bà lão đỡ lấy Trần Thanh Thanh rời đi, trước khi đi nàng tiếng nói vang động trong tinh hạm: "trước khi trời sáng các ngươi tốt nhất rời đi, bởi vì người phía trên sẽ đến, nếu như ở lại, được không bù mất."
Thanh âm biến mất cũng là lúc bà lão mang theo Trần Thanh Thanh đi xa, đã không ai nhìn thấy nàng bóng dáng.
Nàng lời nói giống như cảnh tỉnh đám người.
Trình Bá Thiên và Phan Tất Liệt nhìn nhau, sau đó đồng thời hướng phía trước chạy. Ba người Trương Bá Long cũng nhanh chóng theo sau, năm người chia nhau lùng sục trong tinh hạm mảnh vỡ, cũng không ai biết bọn họ tìm được thứ gì.
Trong lúc đó.
Lục Na cõng lấy thanh niên theo sau Lục Kha xuyên qua khu rừng rậm rạp hướng về phía bắc thị trấn đi tới.
Trên đường, mấy lần gặp phải hung thú t·ấn c·ông đều bị Lục Bạch trước giờ giải quyết, nếu không hai người cũng đã bỏ xác trong rừng.
Cho dù như vậy hai người trên thân cũng hiện lên chi chít v·ết t·hương, là do hung thú hung trùng lợi dụng bóng đêm tập kích, một số thì là do hai người tự mình té ngã gây ra.
Nhất là Lục Na, nàng phải cõng lấy thanh niên trên lưng, bước đi khó khăn di chuyển chậm chạp trong bóng đêm nguyệt quang lờ mờ, không thoát khỏi bị trượt chân té ngã vài lần, mỗi lần đều khiến cho nàng thân thể đau đớn muốn c·hết, nhưng bởi hung thú không ngừng theo dấu tìm đến, lại sợ gặp phải con người mà kiên trì đứng dậy đi tiếp.
Đêm này, nếu không có nguyệt quang chiếu xuống, hai người là không thể đi ra khu rừng, rất có thể còn bị lạc, nhưng nhờ có ánh trăng chiếu sáng cùng với sao đêm dẫn đường, hai người mò mẫm đến giữa đêm rốt cuộc cũng đến được Nam Phong Hồ.
Đến đây hai người mới nhẹ nhàng thở ra, mặc dù chưa thể đi ra khu rừng nhưng cho dù bắt gặp cũng không ai sẽ liên tưởng các nàng đã từ trong tinh hạm mảnh vỡ đi ra.
Nam Phong Hồ nằm dưới chân núi Phong Sơn, ngọn núi lớn phía bắc thị trấn, chia cắt Nam Hoang Trấn và Nam Hoang sơn mạch liên miên dãy núi, giống như tự nhiên bức tường dựng lên để ngăn chặn hung thú không để chúng vượt qua đi về phía nam. Nam Phong Hồ diện tích vượt qua vạn mẫu, trải dài như một vành trăng khuyết hình bán nguyệt, kéo dài mấy dặm uốn lượn theo chân dãi núi. Thường nhật nơi đây là một thắng cảnh nổi tiếng, núi cao hồ sâu, trong hồ có loại cá gọi là Dạ Lân Ngư nổi tiếng vị thịt ngon ngọt nhưng rất khó đánh bắt, tương truyền muốn bắt Dạ Lân Ngư phải đợi khi trăng tròn nó từ dưới đáy nước đi lên thưởng trăng, lúc này chỉ cần thả mồi câu liền có được cơ hội đem nó câu lên.
"Chị, chúng ta nghỉ chân lại đây đi." Lục Kha cả buổi chiều không có ăn uống, đi suốt đêm đã mệt mỏi đuối sức, không nhấc nổi chân.
Bọn họ đã vượt qua năm sáu mươi dặm đường rừng với đầy hiểm nguy trắc trở, bây giờ ai nấy trên thân v·ết t·hương đầy rẫy, không còn sức lực đi tiếp.
"Chúng ta không thể ở lại đây, phải đi tiếp."
Mặc dù Nam Phong Hồ tính là an toàn, nhưng hôm nay tinh hạm mảnh vỡ bên trong xuất hiện bảo vật để nàng cảm thấy không thể lơ là, phải tránh ra càng xa càng tốt.
Có bảo vật tất có phân tranh giành giật, tai bay vạ gió là có thể xảy ra bất cứ lúc nào, vì đó phải sớm trở lại trong nhà mới được.
Lục Kha mệt mỏi nhưng cố gắng theo sau Lục Na rời đi. Nơi đây hai người đã từng đến qua mấy lần, phương hướng hay là còn nhớ rõ.
Lúc này, phía trước truyền ra tiếng nói xôn xao, giống như là có người câu được Dạ Lân Ngư.
Lục Na và Lục Kha hai mặt nhìn nhau, bởi vì vừa rồi hai người đều nghe được có người ra giá Dạ Lân Ngư nặng ba cân ba trăm bạc.
"Chị, hay là chúng ta cũng thử một lần?" Lục Kha rõ ràng có chút tâm động.
Bỏ qua lần này, phải đợi một tháng nữa Dạ Lân Ngư mới đi ra, lúc đó mới có cơ hội đem nó câu lên. Thời gian quá dài, hai người là không chờ được.
Tiền thế chấp khế đất căn nhà vẫn chưa có chi trả, bây giờ khu rừng rất có thể sẽ bị phong tỏa, không còn tự do ra vào, như vậy không có cách nào tạo ra bạc, làm sao đem khế đất cho chuộc trở về.
Buổi chiều trên đường về hai người thương lượng qua, có thể sắp tới cuộc sống sẽ là rất khó khăn, hy vọng duy nhất là đặt vào Huyết Sa và Sói Con, nhưng là vẫn không có gì chắc chắn.
Do vậy mà khi nghe nói có người ra giá cao thu mua Dạ Lân Ngư, Lục Kha bắt đầu tâm động.
"Không có cần làm sao câu?" Lục Na nhẹ lắc đầu tiếc nuối.
"Chị, chúng ta có thể không cần câu nha." Nói, hắn đem Lục Bạch triệu hồi đi ra, đem kế hoạch thông qua ý niệm truyền đạt cho nó.
Lục Bạch không có từ chối, nó di chuyển đến mặt hồ, liền tự mình chui vào trong nước biến mất không còn nhìn thấy.
Ở trên bờ, hai người bắt đầu câu thông bàn bạc chuyện làm thế nào xử lý Dạ Lân Ngư nếu như câu được.
Kết quả sau cùng chính là mang về trong nhà, chờ đợi sáng sớm đem ra Phúc lão tiệm tạp hóa bán ra.
Hai người tuổi còn quá nhỏ, bán cho người lạ tất sẽ bị lừa gạt hoặc ăn thiệt thòi, Phúc lão thì khác, là người quen cũng từng có ân giúp đỡ hai người vượt qua những năm tháng khó khăn khi còn nhỏ.
Vấn đề là, làm sao đem Dạ Lân Ngư còn sống mang về?
Nghĩ không ra cách nào khác bởi vì hai người không mang dụng cụ đủ để bắt lấy Dạ Lân Ngư sống mang đi.
Lúc này, phía trước lại truyền ra tiếng xôn xao, giống như ai đó vừa mới bắt hụt Dạ Lân Ngư, tức giận gào thét.
"Khốn kiếp!"
"Làm sao có thể, ta dây câu là loại đặc chế, chất lượng cực giai, giá cao đến trăm đồng vàng, vậy mà bị cắn đứt, thật là tức c·hết ta."
Người kia lớn giọng gào thét cho thấy đang rất tức giận, phần vì vuột mất Dạ Lân Ngư, phần vì dây câu hư mất, chẳng những cá không có cũng không còn câu tiếp được, lần này phí công nhọc sức đều cho lỗ vốn.
Nghe được người kia gào thét, Lục Kha bỗng nhiên cảm giác có chút bất an, trong lòng thầm nghĩ: "không phải là Lục Bạch làm ra a?"
Hắn đã nghe qua truyền thuyết, Dạ Lân Ngư chỉ có thể câu đi lên, ngoài ra không cách nào bắt được, cho dù là cường giả Chiến Đế tìm đến cũng không ngoại lệ, không ai có thể làm gì được nó khi ở trong hồ.
Đây là điểm đặc biệt của Dạ Lân Ngư, cho nên nó chủng loài chưa từng suy giảm theo thời gian, vì đó Nam Phong Hồ rất là nổi tiếng.
Lúc này, mặt nước bỗng nhiên truyền đến xao động, Lục Bạch từ trong nước đi ra, trên miệng còn kéo theo dây câu dài ba thước, một đầu còn quấn lấy Dạ Lân Ngư.
Thông qua ánh trăng lờ mờ chiếu rọi trên mặt hồ, Lục Na và Lục Kha nhìn thấy được Dạ Lân Ngư toàn thân đang phát ra ánh quang nhè nhẹ, nó đang vùng vẫy hòng thoát khỏi dây câu, nhưng rất tiếc là không có tác dụng.
"Thật là nó."
Thật bị Lục Kha đoán đúng, vừa rồi người kia b·ị c·ướp cần chính là Lục Bạch gây ra. Nó chính là thủ phạm đem cá cho c·ướp và đem dây câu cho cắn đứt.
Với sức mạnh của nó bây giờ, đừng nói sợi này dây câu, cho dù là thép sợi siêu bền nó cũng cho cắn nát.
Lục Kha chủ động đi tới đem dây câu cho bắt lấy, cùng nó lên tiếng nói tạ ơn xong liền đem triệu hồi không gian.
Hắn đem Dạ Lân Ngư kéo ra khỏi mặt nước, đem nó ôm lấy không cho giãy giụa, nhưng hắn quá nhỏ trong khi đầu này Dạ Lân Ngư có ít cũng 5 cân, sức mạnh rất lớn, một cái vẫy mạnh suýt thì đem Lục Kha té vào trong nước.
"Chị, giúp ta!"
Lục Kha hết cách đành phải cầu cứu.
Ai biết Lục Na nhẹ giơ ngón tay điểm nhẹ vào ngư đầu, một tia thái dương chi lực truyền qua đem Dạ Lân Ngư cho phong ấn, để nó bị nguyên lực cầm cố không thể hoạt động.
Bản sự này nàng học được từ Nguyên Giáp, mặc dù nói bây giờ Nguyên Giáp không dùng nhưng phương pháp điều khiển vận dụng nàng nắm giữ trong lòng bàn tay.
Dạ Lân Ngư trở nên ngoan ngoãn nằm lại trong ngực Lục Kha, bị hắn đem áo ngoài quấn lấy, cũng mò mẫm đem dây câu cho tháo ra, ném xuống trong hồ.
Nếu như để lại dây câu, chắc chắn sẽ chuốc lấy phiền phức, ném đi dù có chút đáng tiếc nhưng giải quyết dứt khoát không để lại nỗi lo về sau.
Hai người, một người vác người một người ôm cá lặng im di chuyển trong bóng tối trở về nhà.
Khi về đến trấn nhỏ, Lục Na hai người bị q·uân đ·ội chặn lại bên ngoài cửa trấn, tra hỏi gắt gao.
"Các ngươi là ai, tại sao ở bên ngoài trong đêm, vào trong trấn làm gì?"
Lục Na đem người lính câu hỏi cho từng cái giải đáp.
"Ta gọi Lục Na, đây là em trai ta, Lục Kha, chúng ta vừa mới từ Nam Phong Hồ trở lại, ta gia tại phía nam trấn cuối đường số 4, khu 11, các ngươi nếu muốn có thể đến nhà kiểm tra."
"Vị này đại ca, chúng ta ba người là ra Nam Phong Hồ câu Dạ Lân Ngư," Lục Kha chủ động đi lên phía trước cùng người lính câu thông, đem Dạ Lân Ngư chiếc đầu nhô ra nói: "đây là chúng ta thành quả, đại ca nhìn xem."
Nhìn thấy Dạ Lân Ngư, còn là một đầu sống sờ sờ Dạ Lân Ngư, mấy người lính gác xúm lại nhìn ngắm, cũng đem nó cho sờ mó, nói là kiểm tra thực chất là đem Dạ Lân Ngư cho thưởng thức thỏa tính hiếu kỳ.
Lúc này một người lính nhìn sang thanh niên, nhìn thấy hắn trên lưng y phục lạ mắt, trên trán xuất hiện v·ết t·hương liền nhíu mày hỏi: "đây là ai, làm sao b·ị t·hương?"
Lục Na nhẹ giọng giải thích: "đây là ta anh họ, danh gọi Lục Nam, sáng nay vừa tới tiểu trấn, mục tiêu là ra hồ câu Dạ Lân Ngư, ai biết hắn không cẩn thận bị trượt chân ngã xuống tảng đá, đem đầu cho đập khiến người b·ất t·ỉnh, ta vì vậy phải đem hắn mang về, mệt muốn c·hết a."
Nói, nàng làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, cũng cho thấy nét mặt mệt mỏi thật sự.
"Được rồi, các ngươi thông qua." Dạ Lân Ngư là đặc sản của Nam Phong Hồ, mỗi tháng đều có một hai ngày sẽ có rất đông người đến câu, thỉnh thoảng xảy ra chút t·ai n·ạn là chuyện bình thường, thậm chí có người bị rơi vào trong hồ m·ất t·ích, người đội trưởng cũng không đem hai đứa trẻ lời nói nghi ngờ cái gì.
Một người lính bỗng nhiên lên tiếng hỏi Lục Kha: "Dạ Lân Ngư này ngươi bán sao?"
Lục Kha nhẹ lắc đầu nói: "đợi ta ca tỉnh lại chính hắn quyết định đi thôi, cá là hắn câu, vì nó mà bị trượt ngã, ta cũng không tiện đem nó cho bán."
Hắn nói như vậy nghe cũng hợp lý, người lính cũng không tiếp tục ép hỏi, thả cho hai người đi qua.
Trở lại trong nhà.
Lục Na đem thanh niên thả xuống giường đá, chính mình nằm ngã xuống đất nằm thở lấy hơi.
Một đêm này quá vất vả, để Lục Na cảm giác đi khắp thiên hạ giống như, mệt mỏi đói khát không chịu nổi.
May mắn là về tới trong nhà, từ đó cũng không cần lo lắng.
Trong khi đó, Lục Kha lo lắng đem Dạ Lân Ngư thả trong vạc nước để nó duy trì hô hấp, bởi vì ở trên bờ quá lâu, Dạ Lân Ngư đã suy yếu đến chỉ còn thoi thóp.
May mắn là nó còn sức để thở, chỉ cần còn sống thì liền đáng giá.
Để lại Dạ Lân Ngư bên ngoài, Lục Kha tự mình ra sau nhà thanh tẩy một trận, sau đó mệt mỏi nằm xuống giường, mấy hơi thở trôi qua liền rơi vào ngủ say.
. . .
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tinh Hải Đại Tặc Hành,
truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
Tinh Hải Đại Tặc Hành full,
Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!