Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Giới
Dương Tuyết kinh ngạc hỏi:
– Tu luyện môn công pháp này có thể thành thần?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Bởi vì đây chỉ là nửa bộ công pháp nên coi như tu hết cũng không thành thần được, chỉ có thể đến đẳng cấp Đại La Kim Tiên.
Dương Thi, Dương Tuyết, Chu Dao không rõ Đại La Kim Tiên là đẳng cấp gì.
Lâm Thiên lại phải tốn nước miếng giải thích một phen:
– Từ Nguyên Anh kỳ đi lên, trước khi Tiên giới có năm đẳng cấp Xuất Khiếu, Xuất Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa. Sau khi phi thăng bình thường thành tựu tu vi Thiên Tiên, trên Thiên Tiên là Thượng Tiên, trên Thượng Tiên là Đại La Kim Tiên. Đại La Kim Tiên ở trong Tiên giới thực lực tạm được.
Dương Thi, Dương Tuyết đồng thanh kêu lên:
– Lợi hại vậy sao?
Mắt hai người lộ tia vui mừng, cho đến nay họ luôn lo mình vướng chân Lâm Thiên. Nếu tu luyện công pháp tu thần đó dù không thể giúp gì cho Lâm Thiên nhưng các nàng sẽ không liên lụy hắn.
Dương Tuyết hỏi:
– Lâm đại ca, công pháp đó tên là gì?
Lâm Thiên nói:
– Tinh Nguyệt thần công, các nàng thấy ngọc giản kia hình dạng sao bảy cánh không? Tinh Nguyệt thần công chia hai bộ thượng và hạ. Thượng bộ ghi trong ngọc giản sao bảy cánh, hạ bộ ghi trong một viên ngọc, sau này ta sẽ tìm ra hạ bộ cho các nàng.
Tin tức về Tinh Nguyệt thần công tất nhiên Lâm Thiên biết từ Tiểu Linh.
Lâm Thiên nói:
– Lần này ta thăng cấp, có thể điều chỉnh tốc độ chảy thời gian trong Tinh Giới. Điều chỉnh thời gian bên ngoài gấp mười lần, cần mười ngày để điều chỉnh, còn hai tiếng nữa mới phá công pháp xong. Các nàng trò chuyện trước đi, ta đã lâu không đi thăm tiểu Sa, không biết nàng ấy sao rồi.
Chu Dao nói:
– Thiên có thể giúp Nhã Sa, nhưng con đường của nàng phải do chính nàng đi mà không phải do Thiên vẽ ra.
Lâm Thiên mỉm cười gật đầu:
– Ta biết, các người cứ chơi đi, ta vào chút rồi ra.
Thế giới ma huyễn nơi Nhã Sa ở.
Lâm Thiên hỏi Ốc Luân viện trưởng:
– Nhã Sa ra ngoài trải nghiệm?
Ốc Luân viện trưởng trả lời:
– Đúng rồi. Thực lực tiểu Sa tăng rất mau, hiện tại đã đến Ma Đạo Sư giơ giai nhưng không có chút kinh nghiệm chiến đấu. Tiểu Sa nói chuyện với ta, thế là ta cho tiểu Sa ra ngoài trải nghiệm. Nhưng ngươi yên tâm, tiểu Sa không đi một mình mà có nhiều đệ tử cùng đi rèn luyện, còn có Ái Lệ Ti tiểu thư, sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Lâm Thiên gật đầu, hỏi:
– Tiểu Sa đi ra ngoài trải nghiệm cũng tốt. Khải Lâm tinh linh đâu? Có phải đi chung với tiểu Sa không?
Ốc Luân viện trưởng đáp:
– Đúng rồi, cũng đi cùng tiểu Sa.
Từ biệt Ốc Luân viện trưởng, Lâm Thiên đến tiệm trang sức Gia Lý.
Gia Lý thấy Lâm Thiên thì mắt sáng rực nói:
– Ha ha ha! Lâm lão đệ đã lâu không đến!
Trước kia Lâm Thiên đưa mớ tinh toản đều bị Gia Lý làm thành trang sức bán đi, tiệm trang sức của gã từ đó nổi tiếng. Nhưng gần đây Gia Lý hơi buồn phiền, trang sức tinh toản đã bán đi hết nhưng có nhiều quý phụ nhân thúc giục Gia Lý làm thêm. Gã làm lão bản tiệm trang sức tuy hiện giờ kiếm được nhiều tiền nhưng sao so được với đám quý phụ nhân thân phận cao quý? Gia Lý chỉ có thể nhiều lần hứa hẹn qua vài ngày sẽ có, phát điên đi khắp thế giới tìm tinh toản. Nhưng tinh toản rất hiếm hoi, sao dễ dàng tìm được hàng đống? Giờ thấy Lâm Thiên đến thì Gia Lý suýt kích động bật khóc.
Lâm Thiên mỉm cười hỏi:
– Gần đây Gia Lý lão ca làm ăn khấm khá không?
– Tốt, rất tốt, tốt đến nỗi ta không biết làm sao.
Gia Lý mời Lâm Thiên vào tĩnh thất:
– Lâm lão đệ phải giúp đỡ lão ca, nếu không có tinh toản thì những quý phụ nhân sẽ xé xác ta ra.
Lâm Thiên cười nói:
– Ha ha ha! Gia Lý lão ca đừng lo, ta đến là đưa tinh toản cho lão ca đây.
Lòng máy động, bàn trà trước mặt hai người có mấy chục kim cương to cỡ nắm tay. Gia Lý hút ngụm khí lạnh, lần đầu tiên gã thấy tinh toản to như thế.
Gia Lý lắp bắp:
– Lâm lão đệ, đây... Những cái này là báu vật vô giá!
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Tùy Gia Lý lão ca làm gì thì làm, làm trang sức bán cũng tốt, đấu giá trong Đấu Giá hành cũng được, lấy được kim tệ thì lão ca chia cho nhóm Diệp Phong một phần để bọn họ thu mua ma hạch.
Lão bản Gia Lý lấy lại tinh thần từ ngạc nhiên, vội vàng cất đi mấy chục viên tinh toản.
Gia Lý gật đầu nói:
– Được được, có những tinh toản này chắc đủ dùng một thời gian rất dài.
Giải quyết xong những việc này, Nhã Sa không ở trong học viện nên Lâm Thiên quay về không gian Tinh Giới.
Dương Tuyết thấy Lâm Thiên xuất hiện thì kinh ngạc hỏi:
– Lâm đại ca, sao mới có một lúc mà Lâm đại ca đã về?
Lâm Thiên cười nói:
– Nhã Sa và người khác đi ra ngoài trải nghiệm nên ta về nhanh.
Lâm Thiên nói:
– Tiểu Linh, điều chỉnh tốc độ chảy thời gian trong Tinh Giới gấp mười lần mau nhất đi.
– Vâng thưa chủ nhân! Đang điều chỉnh, trong vòng mười ngày không thể vào thế giới Tinh Giới.
Tiểu Linh nói:
– Nửa tiếng sau phong ấn sẽ phá.
Lâm Thiên chơi mạt chược với Dương Thi, Dương Tuyết, Chu Dao nửa tiếng, hắn không ăn gian, vận may dở tệ, bị bắt pháo nhiều lần. Ba nữ nhân cứ cười suốt.
Dương Tuyết nói:
– Hi hi, hôm nay Lâm đại ca may mắn thật, ta lại hồ!
Dương Tuyết đẩy ngã bài, quả nhiên Lâm Thiên lại đưa một đôi pháo bảy nhỏ cho nàng.
Lâm Thiên đang định nói chuyện thì trong không gian Tinh Giới sáng rực bảy sắc.
Giọng Tiểu Linh vang lên:
– Chủ nhân, phong ấn giải trừ, hao phí năm trăm vạn một ngàn bốn trăm duy giới lực. Chủ nhân còn lại một trăm vạn duy giới lực.
Lâm Thiên đứng dậy ngay, cười to bảo:
– Ha ha, rốt cuộc giải trừ!
Dương Tuyết bĩu môi:
– Lâm đại ca vui vậy không chỉ vì phong ấn giải trừ đúng không? Chắc chắn Lâm đại ca sợ.
Lâm Thiên cười gượng:
– Khụ khụ, nào có.
Dương Thi nói:
– Lâm đại ca, ta và muội muội sắp bắt đầu tu hành công pháp, Lâm đại ca mang Dao nhi tỷ ra ngoài chơi đi.
Dương Tuyết phụ họa:
– Đúng đúng, Lâm đại ca ở đây thì chúng ta không tu luyện được.
Lâm Thiên nhìn Tiểu Linh:
– Tiểu Linh, công pháp không có vấn đề đi?
Tiểu Linh trả lời:
– Không có vấn đề thưa chủ nhân, Tiểu Linh có thể truyền công pháp vào đầu bọn họ. Tinh thần lực của họ hơi yếu nên cần thời gian dài, Lâm Thiên có thể đi ra ngoài trước, Tiểu Linh sẽ chỉ đạo bọn họ tu luyện!
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Vậy tốt. Nhi, Tuyết nhi, công pháp có rồi nhưng các nàng tu luyện đừng gấp gáp liều lĩnh, đặt nền móng vững chắc mới không ra vấn đề.
Hai nữ nhân đồng thanh kêu lên:
– Biết rồi Lâm đại ca!
Lâm Thiên, Chu Dao ra khỏi không gian Tinh Giới, xuất hiện trong phòng khách tổng thống khách sạn. Căn phòng này bị Lâm Thiên bao nhiều ngày, trước khi vào không gian Tinh Giới hắn đã dặn không được để người đến quấy rầy hắn.
Lâm Thiên ôm Chu Dao, yêu thương nói:
– Dao nhi thật tốt.
Chu Dao nhẹ giọng nói:
– Tiểu Linh nói lão chủ nhân của nó từng có nữ nhân nhiều hơn nhân khẩu thành phố Hải Thiên, Thiên đã có bốn chúng ta, dù Thiên nói ta tốt cũng không cho phép hái hoa ngắt cỏ khắp nơi!
– Tuân mệnh lão bà!
Lâm Thiên ôm Chu Dao, trong tiếng hét của nàng hắn ném nàng lên giường lớn xa hoa.
Tiếp theo là cảnh xuân.
Lâm Thiên, Chu Dao đến không gian Tinh Giới mấy ngày nay bên ngoài xảy ra nhiêu việc lớn. Chuyện lớn thứ nhất là hội nghị tiêu hạch thế giới thông qua quyết ý toàn thế giới tiêu hủy vũ khí hạt nhân. Thật ra cái này không phải hội nghị tiêu hạch thông qua mà là đám thủ lĩnh tu vi Nguyên Anh kỳ thông qua, nhưng bọn họ không hy vọng lộ mặt trước truyền thông nên mới có vụ hội nghị tiêu hạch. Việc lớn thứ hai là Nhật Bản có một thành chết, thành phố nhỏ cỡ mười vạn người chết trong một đêm. Tổ chức vệ sinh thế giới, các thế lực lớn phái nhân viên đi thành phố nhỏ. Kết quả nghiên cứu chứng minh đám người toàn thân không có vết thương gì, không bị cảm nhiễm bệnh độc. Bỗng dưng chết nhiều người khiến thế giới, đặc biệt dân chúng Nhật Bản chìm trong khủng hoảng.
Lên mạng xem tin tức một lúc, Lâm Thiên đã tìm hiểu rõ ràng.
Mặt Chu Dao trắng bệch hỏi:
– Thiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao có chuyện kỳ lạ như vậy? Hơn mười vạn người chỉ trong một đêm đã chết hết.
– Ta cũng không biết, Dao nhi đợi chút, để ta hỏi Long lão.
Lâm Thiên nói:
– Tiểu Linh, lập tức kết nối với Long lão!
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, Long Lăng Thiên đang ở cùng chủ tịch Long Hoa, có trực tiếp trò chuyện với bọn họ không?
– Được!
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, ra hiệu Chu Dao chờ giây lát.
Trung Nam hải Bắc Kinh.
Hình ảnh Lâm Thiên hiện ra trên màn hình lớn văn phòng chủ tịch.
Giọng Lâm Thiên vang lên:
– Long lão, chủ tịch, các vị khỏe không?
Dưới màn hình có phụ đề.
Long Lăng Thiên hỏi:
– Lâm Thiên, ngươi không sao là tốt rồi, sao mấy hôm nay không thấy bóng dáng?
Lâm Thiên xua tay:
– Cái này thì Long lão không cần biết, tiểu tử cũng cần chút bí mật nhỏ, ha ha. Long lão, chủ tịch, ta vừa mới xem tin tức, mấy ngày nay xảy ra chuyện việc lớn đây. Long lão, tòa thành chết bên Nhật Bản là sao? Tin tức không có nội dung thiết thực, chắc Long lão có nhiều tình báo hơn?
Long Lăng Thiên gật đầu, trầm giọng nói:
– Ta đang nói chuyện này với chủ tịch đây. Ta và Tử Cực Chân Nhân, Kiếm Đế Cổ Kiếm Phong đều đi xem. Tử Cực Chân Nhân nói mười vạn người có lẽ bị cướp hồn mà chết.
Lâm Thiên biến sắc mặt hỏi:
– Là tu sĩ tà môn làm?
– Rất có thể, tuy hiện tại lực lượng chính đạo cường đại, ma tu giả không dám lộ mặt nhưng trừ ma tu giả tu luyện pháp bảo khủng bố cần số lượng sinh hồn rất nhiều ra ta không nghĩ ra còn khả năng nào khác.
Lâm Thiên nhíu mày nói:
– Pháp bảo ma đạo?
Đầu Lâm Thiên lóe lên ý tưởng:
– Long lão còn nhớ yêu đao Thôn Chính không? Hôm đó yêu đao Thôn Chính bị tổn hại bay đi, về sau không biết đi đâu.
– Yêu đao Thôn Chính?
Người Long Lăng Thiên run lên:
– Đúng rồi, ta quên mất thanh yêu đao này. Ta luôn suy nghĩ về ma tu giả, bởi vì đồ vật bình thường không có ý thức riêng, không thể làm chuyện cướp sinh hồn mười vạn người. Nhưng yêu đao Thôn Chính thì khác, nó có ma linh. Ma linh thức tỉnh khống chế thì rất có thể làm ra chuyện đó.
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Nếu là yêu đao Thôn Chính làm, chỉ hy vọng mười vạn sinh hồn đã thỏa mãn khẩu vị của nó, không thì toàn thế giới rắc rối to. Nước chúng ta gần Nhật Bản, rắc rối càng nhiều hơn.
Long Lăng Thiên trầm giọng nói:
– Đúng vậy! Bây giờ ta nắm chắc tám mươi phần trăm khẳng định là do yêu đao làm. Hấp thu mười vạn sinh hồn e rằng lực lượng yêu đao lại tăng lên. Lâm Thiên, ngươi phải cẩn thận chút, hôm đó ngươi tổn thương yêu đao kia, khó bảo đảm nó sẽ không tìm tới ngươi.
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Nếu nó đến tìm ta thì ta nhất định khiến nó có đến mà không về!
Mắt Long Lăng Thiên lo lắng nói:
– Lâm Thiên, lúc trước yêu đao không yếu hơn ngươi bao nhiêu, hiện tại lực lượng tăng mảng lớn e rằng ngươi không đánh lại nó.
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Long lão cho rằng ta lãng phí mấy ngày nay sao? Tu vi của ta cũng tăng lên một chút.
Long Lăng Thiên rùng mình, khó tin hỏi:
– Lâm Thiên, ý của ngươi là, ngươi đã đạt đến Nguyên Anh kỳ?!
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Không sai, nhưng mới chỉ là Nguyên Anh tiền kỳ, còn kém xa Long lão.
– Ha ha ha! Tốt quá!
Long Hoa vỗ tay cười lớn:
– Trung Quốc lại có thêm một cao thủ đỉnh cao thế giới. Long lão, ánh mắt của người rất chính xác. Lúc Lâm Thiên mới còn là đại viên mãn thiên giai thì Long lão đã xem trọng hắn, quả nhiên bây giờ hắn không phụ hy vọng, đã đến Nguyên Anh kỳ.
Long Lăng Thiên cảm thán rằng:
– Lâm Thiên, tiểu tử nhà ngươi đừng không biết đủ, quá xuất sắc khiến người ghen ghét. Nửa năm, mới có nửa năm mà ngươi từ một người bình thường đạt đến Nguyên Anh kỳ. Khi ta đến cấp SSS mất một trăm mấy chục năm, so với ngươi thật là xấu hổ.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Long lão đừng rót mật cho ta, nói rồi, ta không làm tổ trưởng Long tổ gì đó.
Long Lăng Thiên cười sang sảng:
– Ta không có đó, đơn thuần cảm thán thôi. Bây giờ tiểu tử ở đâu? Chúng ta phải tìm ra yêu đao Thôn Chính và phá hủy ngay, nếu nó chạy đến nước ta thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Lâm Thiên hỏi:
– Ta còn ở Đài Loan. Ta xử lý Siêu Nhân và một chiếc hàng không mẫu hạm GZH, bên nước Mỹ có phản ứng gì không?
Long Hoa mỉm cười nói:
– Sao không phản ứng được? Mặt ngoài kháng nghị bao nhiêu lần, nhưng nước Mỹ xâm nhập vùng biển Trung Quốc, bọn họ không nói lý được.
Long Hoa càng nhìn càng thấy Lâm Thiên đáng yêu, Trung Quốc có ba cao thủ Nguyên Anh kỳ hoặc bốn cao thủ Nguyên Anh kỳ đem đến khác biệt rất lớn.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tinh Giới,
truyện Tinh Giới,
đọc truyện Tinh Giới,
Tinh Giới full,
Tinh Giới chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!