Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới
Trước khi đi ngủ Hạ Giai Ngôn đặt chuông báo thức, ngày hôm sau ngủ đến
gần chin giờ sáng mới dậy. Cô thay quần áo chuẩn bị tới phòng bếp làm
bữa sáng, lúc đi tới phòng khách phát hiện Lục Tiệp đã ngồi trên ghê sô
pha, anh để laptop trên đầu gối, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Chào buổi sáng.” Lục Tiệp nói.
“Chào buổi sáng.” Hạ Giai Ngôn trả lời, sau đí đi vào phòng bếp, lấy sủi cảo trong tủ lạnh rồi đun nước nấu.
Cô không điều chỉnh nhiệt độ tốt, sủi cảo nấu bịu nát, gắp một cái, sủi
cảo đều vỡ hết. May Lục Tiệp không nói gì, chỉ trầm mặc ăn xong.
Ăn xong bữa sáng, Lục Tiệp lại ngồi vào sô pha, nhíu mày nhìn laptop. Hạ
Giai Ngôn sợ quấy rầy đến anh, thời điểm dọn bát đũa chậm lại.
Tủ lạnh không còn nguyên liệu nấu ăn, Hạ Giai Ngôn từ phòng bếp đi ra liền nói với Lục Tiệp: “Tôi đi siêu thị.”
Nghe vậy, Lục Tiệp ngẩng đầu: “Tôi đi cùng với em.”
Lục Tiệp bận rộn như vậy, bao giờ cũng có một đống công việc đợi anh. Hạ
Giai Ngôn làm sao dám làm phiền anh đi siêu thị cùng mình. Cô nói với
Lục Tiệp: “Anh bận rộn, tôi đi một mình là được rồi.”
Lục Tiệp không để ý đến cô, trực tiếp đi vào phòng ngủ thay quần áo. Thay được một nửa, anh lại gọi Hạ Giai Ngôn vào giúp đỡ.
Đầu tiên Hạ Giai Ngôn về nhà mình lấy mấy bộ quần áo tắm rửa, cô để cho Lục Tiệp chờ ở trong xe, Lục Tiệp nói ở trong xe quá chán, cuối cùng hai
người họ đều lên lầu. Không lâu về trước, hai người ở chỗ này cãi nhau
đểu không thoải mái, cho nên đoạn đường này đều không nói chuyện.
Sau khi vào cửa, Hạ Giai Ngôn vào phòng ngủ thu dọn, Lục Tiệp không có việc gì, cô chỉ anh: “Giúp tôi tưới hoa một chút.”
Lục Tiệp đẩu cửa sân thượng, bên trên có vài chậu hoa không biết tên. Thời
điểm học đại học, Hạ Giai Ngôn cũng rất thích những chậu hoa nhỏ này,
cũng thường xuyên quấn lấy anh đi dạo. Những nữ sinh bằng tuổi, đều yêu
thích chó nhỏ, trêu chọc vài con mèo, nhưng cô lại mê mẩn những loài
thực vật như thế này. Anh đã từng hỏi nguyên nhân, Hạ Giai Ngôn nói cho
anh biết, nuôi động vật tuổi thọ quá ngắn, nếu ngày nào chúng không còn, cô sẽ thương tâm giống như mất đi một người bạn, cho nên, cô chỉ nuôi
hoa, không nuôi con vật.
Gió bấc mùa đông rét lạnh, đất trồng có chút khô, Lục Tiệp cho nước vào bình tưới, tưới nước vào mấy chậu cây.
Thời điểm Hạ Giai Ngôn đi ra sân thượng, Lục Tiệp đang khom người quan sát
hoa tra nở rực rỡ. Nhìn tới nhìn lui, đột nhiên anh đưa tay đụng vào
nhụy hoa màu vàng, cánh hoa màu trắng rơi xuống. Còn chưa kịp thu tay
lại, anh chỉ nghe thấy tiếng hít thở từ đằng sau.
“Lại ra tay ác độc với hoa!” Hạ Giai Ngôn đau lòng chỉ trích.
“Hẳn là hóa thành bùn bảo vệ hoa.” Lục Tiệp nghiêm túc nói, bình tĩnh rời khỏi sân thượng.
Hạ Giai Ngôn không có cách nào phản bác. Trên đường đi siêu thị, cô âm
thầm quyết định lát nữa phải mua thật nhiều, nếu không thì không đủ để
hả giận.
Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, phần lớn trong siêu
thị đều là bác gái lớn tuổi, Hạ Giai Ngôn cùng Lục Tiệp đẩy xe đi bên
trong siêu thị, cũng có điểm không hợp nhau. Lục Tiệp nhìn thấy đồ vật
thích hợp thì liền lấy để vào trong xe, ngược lại Hạ Giai Ngôn không
chút hoang mang mà chọn lựa, nhưng mua cũng được không ít, xe đẩy rất
nhanh chứa đầy đồ đạc.
Xe hàng không thể đẩy xuống dưới bãi đỗ
xe, hai người đều xách túi rồi đi. Hạ Giai Ngôn chỉ đưa một túi cho Lục
Tiệp, còn hai túi đều do mình cầm. Lục Tiệp bất mãn nói: “Đưa cho tôi
một túi nữa.”
“Tôi có thể cầm.” Hạ Giai Ngôn không đưa túi cho anh.
Lục Tiệp không chịu, anh nói: “Sức lực của em như vậy, một tay của tôi cũng bằng hai tay của em.”
Hạ Giai Ngôn khinh thường nói: “Cả ngày không phải đọc sách thì cũng là gõ bàn phím, anh mới không có sức lực đấy.”
Lục Tiệp nhướng mày: “Không phục? Để lát nữa về nhà tôi cho em xem?”
Trở lại nhà trọ, Lục Tiệp thật sự tìm cô so tay. Thể lực giữa nam nữ hoàn
toàn cách xa nhau, cô ngược lại không giành được phần thắng: “Cái này
không công bằng.”
Lục Tiệp cười cô: “Em có thể tìm một chỗ vịn, mà tôi dùng tay trái, như vậy cũng không dám so?”
Tay trái vốn không dùng được lực, Hạ Giai Ngôn cảm thấy có nhiều phần thắng, liền gật đầu.
Hai người chơi ba ván, cả ba ván Lục Tiệp đều dễ dàng chiến thắng.
Hạ Giai Ngôn thua thật sự khó coi, cô còn chưa kịp dùng lực, Lục Tiệp đã
vật tay cô đổ trên mặt bàn. Cô vung cánh tay mỏi nhừ, cắn răng nói: “Anh nhường một lần sẽ chết sao?”
Lục Tiệp nhún vai: “Tôi đã nhường
rồi, là em quá kém cỏi thôi. Người như tôi cả ngày đọc sách với gõ bàn
phím sức lực cũng không thể khinh thường đâu.”
Nhìn bộ dạng đắc ý kia, Hạ Giai Ngôn xắn tay áo lên, vẻ mặt phóng khoáng nói: “Không được, lại một ván nữa.”
Bắt được ánh mắt giảo hoạt của cô, Lục Tiệp biết cô lừa đảo, không lập tức
đáp ứng cô: “Không cần chơi tiếp, thắng thua đã rõ ràng.”
“Vừa rồi chỉ là tập thể dục, hiện tại mới thật sự là thi đấu.” Hạ Giai Ngôn nói.
Ngược lại Lục Tiệp muốn xem cô lấy gì để thi đấu, anh dựa vào ghế, lười biếng hỏi cô: “So cũng được, nhưng mà nếu thua là tiếp nhận trừng phạt, em
cảm thấy thế nào?”
Hạ Giai Ngôn cân nhắc nửa giây, hỏi: “Trừng phạt cái gì?”
“Chưa nghĩ ra, nghĩ kỹ rồi quyết định.” Lục Tiệp nói.
Hạ Giai Ngôn gật đầu: “Vậy được.”
Lục Tiệp híp mắt, sau đó dem tay trái để lên bàn: “Đã nói rồi, không cho phép quỵt nợ.”
Hạ Giai Ngôn cười tủm tỉm: “Đương nhiên!”
Dáng vẻ đã tính toán trước kia, thời điểm cô đang đã đếm ngược Lục Tiệp nhìn nhất cử nhất động của cô. Cô nhìn chăm chú vào tay của hai người, nhẹ
nhàng cắn môi dười, tư thế nhìn thẳng về phía trước.
Đếm ngược
chấm dứt, lập tức nói “Bắt đầu”, tay trái Hạ Giai Ngôn đột nhiên rút ra. Lục Tiệp kịp phản ứng, cô còn chưa đụng vào quần áo anh, tay đã bị bắt
được.
Hạ Giai Ngôn không ngờ động tác của anh nhanh như vậy, còn linh hoạt như vậy, ảo não không thôi.
Cô muốn rút tay về, Lục Tiệp không chỉ không buông tay, còn dùng sức kéo
cô về bên cạnh. Thân thể vì Lục Tiệp kéo mạnh một cái về phía trước mà
nghiêng ngả, cô ngây người ngã nhào vào ngực anh, đầu đập vào bờ vai rắn chắc.
“Em dùng mưu kế, tiếp nhận trừng phạt gấp đôi cũng không quá đáng nhỉ?”
Nghe thấy âm thanh của anh, Hạ Giai Ngôn che thái dương ngẩng đầu: “Mưu kế gì, đây là dùng trí óc!”
Khóe miệng Lục Tiệp co rút, nhấc đôi tay anh đang cầm chặt, hung hang cắn một cqais.
Hạ Giai Ngôn đơ mắt nhìn anh cắn xuống, cho tới khi cảm thấy cơn đau truyền đến, cô mới keeo to.
Sau khi buông ra, Lục Tiệp vừa nhìn dấu răng kia, vừa nói: “Chỉ cắn một cái, tiện nghi cho em rồi.”
Hạ Giai Ngôn để tay trên người anh cọ lung tung: “Lục Tiệp anh thật là buồn nôn!”
“Nhớ kĩ, xem sau này em còn dám làm mấy chuyện xấu này không.”
Dứt lời, Lục Tiệp đi vào thư phòng, để lại Hạ Giai Ngôn ngồi tại chỗ trừng mắt nhìn bóng lưng của anh.
Sau khi ăn cơm xong, dấu răng trên cổ tay cô đã mờ đi không ít. Lục Tiệp
nhàn rỗi, dùng đầu ngón tay nghịch tay áo của cô, cô liền đánh vào mu
bàn tay của anh.
Âm thanh kia vang vọng, Lục Tiệp nhìn mu bàn tay mình hiện lên dấu màu hồng, hỏi cô: “Vẫn còn giận?”
Hạ Giai Ngôn phủ nhận: “Không có.”
Lục Tiệp đưa tay đến trước mặt cô: “Vậy em vì cái gì đánh tay tôi.”
Hạ Giai Ngôn liếc anh: “Ai bảo anh động tay động chân ảnh hưởng tôi ăn cơm.”
Hai bát cơm đều trống trơn, Lục Tiệp cười vạch trần cô: “Sao em không nói ảnh hưởng tới tiêu hóa sau khi ăn cơm xong?”
Hạ Giai Ngôn bị nghẹn, đứng lên nói: “Tôi đi rửa bát.”
“Muốn giúp đỡ không?” Lục Tiệp vui vẻ nói.
Nghe anh nói như vậy, Hạ Giai Ngôn liền sai anh: “Thu mấy cái đó vào.”
Tuy Lục Tiệp nói giúp đỡ, nhưng Hạ Giai Ngôn cảm thấy anh giúp đỡ đều thành trở ngại. Cô đã rửa bát, còn phải cẩn thận từng chút nhìn anh, về sau
cô không nhịn được nói: “Coi như tôi cầu xin anh, anh đi ra ngoài đi.”
Lục Tiệp cố gắng cùng cô đứng trong bếp, anh nói: “Làm việc phải đến nơi đến chốn.”
Hạ Giai Ngôn không có biện pháp với anh, đành mặc kệ anh.
Lúc để bát đĩa vào máy khử trùng, Lục Tiệp hỏi cô: “Em mệt chưa?”
“Không có.” Hạ Giai Ngôn hỏi: “Làm gì vậy?”
“Giúp tôi gửi tài liệu cho cấp dưới.” Lục Tiệp nói.
Hạ Giai Ngôn cự tuyệt không chút suy nghĩ: “Không được, ai bảo anh cắn tôi!”
Lục Tiệp lau khô bát đưa cho cô: “Vừa nãy không phải nói không tức giận sao?”
Sau khi đóng tủ lại, Hạ Giai Ngôn nói: “Tôi là không tức giận, nhưng không nói không tính sổ với anh.”
Cô đi ra phòng bếp, Lục Tiệp đi theo, chậm chạp nói: “Cho em cắn lại cũng được mà?”
Hạ Giai Ngôn căng mặt, cô cười lên: “Tôi mới không cắn anh đâu, tôi cũng không phải cho ghẻ.”
Nhìn cô đột nhiên vui như vậy, Lục Tiệp kì lạ nhìn cô: “Em cười cái gì!”
Hạ Giai Ngôn không nói cho anh, cô chỉ nói: “Đưa tài liệu đây.”
Tất cả tài liệu kia đều là tiếng anh, Hạ Giai Ngôn vừa đánh máy, vừa trong
đầu dịch ra tiếng châu Á. Gặp phải không biết danh từ gì đặc biệt, cô
liền hỏi Lục Tiệp đang ngồi trên ghế đọc sách.
Từ lúc hai người
ngồi xuống ở phòng khách đã hơn hai tiếng. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ,
Hạ Giai Ngôn duỗi người theo thói quen, tay nâng được một nửa, nhớ tới
sau lưng còn có một người đàn ông, vì vậy không tự nhiên để tay xuống.
Cô đưa máy tính cho Lục Tiệp: “Tôi kiểm tra một lần rồi, anh nhìn xem
còn chỗ nào sai không.”
Lục Tiệp nói cảm ơn, nhận laptop bắt đầu đọc.
Hạ Giai Ngôn khát nước, cô hỏi Lục Tiệp: “Tôi đi hâm nóng sữa bò, anh có uống không?”
Lục Tiệp nói: “Không cần.”
Vừa rồi Hạ Giai Ngôn ngồi lâu trên mặt thảm gõ bàn phím, máu lưu thông
không tốt, vừa đứng lên liền cảm thấy có chút chóng mặt chân nhũn ra. Cô theo bản năng muốn tìm chỗ vịn, tay đụng phải cái gì đều bắt nhanh lấy, thẳng đến bên tai truyền tới một tiếng kêu đau đớn, cô mới nhận ra
chính mình đã gây họa.
Lúc Hạ Giai Ngôn đứng dậy, Lục Tiệp đưa
mắt lên. Nhìn thấy cơ thể cô lung lay, anh định đưa tay ra đỡ, cô đã tự
động bắt lấy tay phải của mình. Anh nghiêng người che vết thương, thân
thể không vững, vì vậy hai người đều ngã xuống sô pha, mà laptop đặt
trên đầu gối anh cũng một tiếng rơi xuống đất.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới,
truyện Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới,
đọc truyện Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới,
Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới full,
Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!