Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Dưới sự trợ giúp của Giáng Vực, Độc Cô Thiên Diệp lặng yên không tiếng động rời khỏi phòng. Nhìn Giáng Vực bày ra ảo cảnh trong phòng để người khác nghĩ nàng vẫn đang ở trong phòng, che dấu hơi thở rồi mang nàng rời đi, nàng thật may mắn đã gặp hắn bằng không một mình hành động ở huyễn hải sẽ gian nan hơn rất nhiều.
Độc Cô Thiên Diệp tới nơi ở của bọn Tiểu Nhất nhìn một chút, phát hiện chỉ có mình Tiểu Nhất ở trong phòng. Hắn đang dùng thông tin thạch báo cáo chuyện hôm nay cho Lôi Phượng Khởi, khi nói về Độc Cô Thiên Diệp thì nhắc đến chuyện nàng không ăn súp lơ.
Người bên kia thông tin thạch trầm mặc chốc lát, nói:" Không cần phải xen vào chuyện này. Nàng ở đây không lâu, những thứ kia đối với nàng không có tác dụng."
"Vâng." Tiểu Nhất nói xong rồi cất thông tin thạch.
Độc Cô Thiên Diệp ở bên ngoài nghe thấy đối thoại của bọn họ. Nghĩ quả nhiên là vậy.
Lúc nàng nhìn đến chậu hoa bên ngoài phòng liền chú ý, toàn bộ đều gieo trồng Mộng Yểm hoa (tên riêng = viết hoa nhé bạn). Theo thời gian, thế giới dần suy yếu, loại hoa này đã tuyệt tích ở đại lục, chỉ có ở huyễn hải lĩnh vực. Cho nên đại đa số mọi người không biết đến loài hoa này.
Mộng Yểm hoa là là loài hoa chứa tính ăn mòn, nhưng không phải ăn mòn thân thể mà là ăn mòn tinh thần. Trường kỳ ngửi hương sẽ chậm rãi quên ký ức trước kia, thậm chí điên cuồng như Cá Quả Tử.
Trăm năm trước Cá Quả Tử là hội trưởng ở công hội luyện đan sư, là ngôi sao sáng trong giới luyện đan, thiên tài luyện đan sư, chưa đến một trăm tuổi đã có thể luyện chế đan dược cấp 8, có thể nói trong toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục chỉ có hắn là có thể luyện chế. Nhưng đột nhiên một ngày, hắn bị mất tích. Không còn ai gặp hắn nữa. Không nghĩ tới cư nhiên bị Thần điện bắt lại, thấy hắn không chịu phối hợp, liền giam giữ hắn tại đây. Mỗi ngày bị Mộng Yểm hoa ăn mòn cho nên bây giờ ngay cả mình là ai hắn cũng không nhớ, còn trở nên điên cuồng.
Cùng với Mộng Yểm hoa là súp lơ trong bữa tối. Thần điện đặt bên trong một ít thuốc khống chế, bởi vì sử dụng mùi hoa và gia vị nên không ai có thể nhìn ra. Súp lơ khống chế thân thể, giống như thuốc giảm đau ở hiện đại, không ăn sẽ khó chịu, nếu thanh tỉnh Cá Quả Tử thì không thể lừa được hắn, chỉ tiếc bây giờ ngay cả thành phần trong đan dược đơn giản nhất hắn cũng không thể nhận biết.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn trong chốc lát rồi rời đi, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ không ở đây chắn hẳn là đi hình phòng. Nàng ở trong sân tìm một vòng cũng không phát hiện có gì đặc biệt. Sân này nhìn như rất nhỏ, không nghĩ tới tìm một vòng lại là cả một đêm. Nhìn trời sắp sáng, nàng bất đắt dĩ phải trở về phòng, Nàng chỉ có thời gian hai ngày, đêm mai phải xác định bọn ngoại công có ở đây không.
Ngày hôm sau Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên giường chuẩn bị tu luyện, thử thật lâu, phát hiện thế nhưng không thể hấp thu huyễn lực !
Khó trách Lưu Tể Lâm nói hắn đến đây gần mười năm, cấp bậc chưa từng tăng tiến, nguyên do nơi này căn bản không thể tu luyện. Không biết Thần điện làm sao tìm được nơi này.
Bất quá mọi người đều đã tu luyện đến huyễn hoàng, huyễn tôn đi. Không thể tu luyện, mỗi ngày ở trên đảo không làm gì, đối với những nhân vật phong vân này mà nói tuyệt đối là một loại tra tấn,
Nếu không thể tu luyện, Độc Cô Thiên Diệp đơn giản đi ra ngoài một chút. Đi đến bên hồ nhìn thấy Cá Quả Tử ở lương đình uống trà. Hắn nhấp một ngụm rồi nhắm mắt thưởng thức, biểu tình rất là hưởng thụ.
Độc Cô Thiên Diệp đi vào lương đình, ngồi xuống đối diện Cá Quả Tử nói: "Tiền bối rất là hưởng thụ. Chính là vì sao chỉ có một mình."
Cá Quả Tử mở to mắt, lúc này trong mắt là một mảnh thanh minh không có hỗn loạn cùng điên cuồng của hôm qua.
"Ngươi là tiểu tử tối hôm qua." Cá Quả Tử nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói:" Ở trong này, chỉ có thể chính mình tìm vui, phẩm trà chơi cờ đều là thú thanh nhã, mấy tên kia đều không thích, ha ha. Thế nào, đến một ly ?"
"Đa tạ tiền bối." Độc Cô Thiên Diệp cười trả lời.
Cá Quả Tử lấy ra khay trà rót thêm một ly trà đưa cho Độc Cô Thiên Diệp. Nghe tiếng nước trà chảy vào chén, Độc Cô Thiên Diệp chợt nghĩ tới bộ dáng pha trà của Tử Tiêu. Nàng tiếp nhận ly trà của Cá Quả Tử, đảo nhẹ ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liền nói câu: “Trà ngon."
Cá Quả Tử nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Phẩm trà tâm cần thanh thản, ngươi hiện tại có thể phẩm ra hương vị trà sao ?"
Đã bị nhìn ra !
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Cá Quả Tử, tuy rằng thần kinh bị ăn mòn, làm cho hắn thường xuyên không tỉnh táo, nhưng cũng không có nghĩa là hắn trở thành kẻ ngốc. Sống gần hai đời người từ lời hắn nói tối hôm qua Độc Cô Thiên Diệp biết hắn cũng không đơn giản.
"Đều nói đã đến đây thì không thể rời đi nơi này. Tiền bối đến đây lâu như vậy, có từng nghĩ qua sẽ rời đi ?"
"Rời đi?" Cá Quả Tử nở nụ cười, nói: "Ở nơi nào chẳng giống nhau, cuộc sống không phải là ngày thăng nguyệt lạc sao ?” ( thăng: bay lên, lạc: vui mừng; tìm không được câu nào tương tự nên chịu khó z thôi nghen (^.^))
Trăm năm giam giữ, đã khiến những nhân vật phong vân này mất đi hùng tâm (lòng hăng hái, quả cảm) lúc trước, có lẽ đây chính là sự trừng phạt của Thần điện đối với người không theo. Mệnh có thể không có, nhưng ngay cả ý nghĩ truy đuổi giấc mộng trong cuộc sống cũng không có thì đối với những người này mới là thương tổn.
"Tiểu tử, đã đến nơi này thì an tâm ở đây đi." Cá Quả Tử cười nói, trong thanh âm có một tia cam chịu.
"Không phải ta an tâm thì có thể ở mãi nơi này. Ta giết Thiếu chủ Vũ điện, Vũ Phách Thiên sẽ không tha cho ta." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Có một số thời điểm, không phải ngươi nghĩ là có thể dừng lại, vận mệnh luôn bắt ngươi tiến về phía trước."
Độc Cô Thiên Diệp uống trà xong, nói muốn đi ngắm cảnh liền rời đi. Cá Quả Tử nhìn Độc Cô Thiên Diệp, như hồi tưởng lại điều gì đó, lại như cái gì cũng không nghĩ.
Độc Cô Thiên Diệp đi dọc bên hồ, đi hết một vòng hồ lại đi đến nơi khác, ý đồ tìm hình phòng đang ở đâu, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy dấu vết gì.
Lúc đi ngang qua phòng bếp thấy Tiểu Tứ đang chuẩn bị cơm liền đi vào.
"Trên bàn đã làm xong rồi, ngươi có thể nhìn xem," Đồ ăn của mọi người trên đảo đều là do hắn chuẩn bị, tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng đây cũng coi là một công trình lớn.
"Tiểu Tứ, ca ca ngươi bọn họ đâu rồi ?"
"Bọn họ đi tuần tra."
Tuần tra ? Nàng ở sân đi một vòng, cũng không có thấy bọn họ. Nàng lại nhìn đồ ăn một chút, rất phong phú, mỗi người đều ba mặn một canh. Có lẽ chỉ buổi tối mới có súp lơ, cho nên cơm trưa cũng không trộn thuốc vào.
Ăn xong cơm trưa, Độc Cô Thiên Diệp ở tại phòng nghiên cứu bản chép tay về luyện khí, trời tối rất nhanh.
"Giáng Vực, chúng ta xuất phát đi."
Độc Cô Thiên Diệp đêm nay đến sớm, nàng và Giáng Vực tới cửa chờ bọn Tiểu Nhất xuất hiện. Tối hôm qua cùng sáng hôm nay nàng đã tìm ở sân trong ngoài một lần, không có phát hiện dấu vết gì để lại, hơn nữa bọn Tiểu Nhất thường xuyên không ở trong sân, cho nên rất có thể hình phòng không ở nơi này. Nếu muốn tìm được hình phòng, đi theo bọn họ là biện pháp tốt nhất.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Tiểu Nhất và Tiểu Nhị đi về phía cửa lớn, hai người vừa đi vừa thương lượng đêm nay nhất định phải bắt phạm nhân kia khai ra. Độc Cô Thiên Diệp và Giáng Vực đi sau bọn họ.
Tiểu Nhất đi ra sân sau rồi đi khoảng nữa giờ, vòng vo mấy lần cuối cùng đi vào một rừng cây. Độc Cô Thiên Diệp ẩn thân đi theo, nhìn thấy trong rừng có một loạt các phòng ở, có điểm giống với nhà giam Lôi điện. Nàng và Giáng Vực nhìn nhau, khẳng định đây là hình phòng.
Tiểu Nhất, Tiểu Nhị đi qua, có hai ngục tốt ra chào đón báo cáo tình hình bên trong. Ba người vừa nói vừa đi đến gian phòng trung gian. Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên cạnh cửa sổ, nương theo ngọn đèn mỏng manh nhìn tình huống bên trong. Bố trí trong phòng là công cụ tra tấn, nơi này chính là phiên bản của nhà giam Lôi điện.
" Dẫn người nọ tới." Tiểu Nhất, Tiểu Nhị đi vào phân phó người phía sau.
Rất nhanh, ngục tốt lôi kéo một bóng người từ phía sau cửa nhỏ đi đến, người nọ toàn thân đã không còn hoàn hảo, quần áo bị roi đánh tả tơi, làn da lộ ra bên ngoài bị cháy đen, ẩn ẩn tản ra mùi thịt khét, máu dính trên quần áo đã đen lại dính vào làn da đã thối nát. Tóc hoa râm tán loạn che khuất gương mặt hắn.
Người nọ tựa hồ ngay cả khí lực đi cũng không có, bị ngục tốt tha lại đây, lưu lại một đạo vết máu.
"Nhất gia, Nhị gia, phạm nhân đã được đưa tới.” Ngục tốt nói với Tiểu Nhất.
Tiểu Nhất nhìn những vết thương trên thân kia, nói: "Này lão nhân, không nghĩ tới đã một bó tuổi to, xương cốt còn cứng rắn như vậy."
"Hừ, hắn đã lãng phí rất nhiều thời gian của chúng ta, đêm nay nếu hỏi không ra trực tiếp giải quyết luôn đi." Tiểu Nhị chán ghét nói.
"Ngươi gấp gáp cái gì, dù sao trên đảo cũng không có trò gì giải trí, người này để lại tiêu khiển cũng tốt." Tiểu Nhất nói, sau đó chỉ một người: "Ngươi, cho hắn ăn đan dược, giữ mệnh hắn lại, không cần tý nữa vừa dụng hình liền chết."
Ngục tốt nghe mệnh lệnh, lấy một bình ngọc từ trong giới chỉ, đổ một viên đan rồi bóp miệng, thô bạo uy hắn dược. Đó là phục hồi đan cấp thấp, chỉ có thể giúp hắn không tắt thở lập tức. Uy xong đan dược, ngục tốt liền ném hắn xuống.
Tuy rằng đã ăn đan dược, nhưng đan kia cấp bậc thật sự rất thấp, người nọ lại bị thương quá nặng, cho nên hiệu quả cũng không rõ ràng, lại bị ngục tốt xô ngã, người nọ nằm im ở trên đất.
Ngoài cửa sổ, Độc Cô Thiên Diệp rốt cục nhìn được mặt người kia, phẫn nộ như núi lửa bùng nổ. Người kia tuy rằng đã bị đánh đến mức hoàn toàn thay đổi, nhưng Độc Cô Thiên Diệp vẫn nhận ra. Hai mắt lúc trước hữu thần giờ đây nhắm chặt, khuôn mặt đầy đặn trước kia giờ trở nên gầy yếu, xương gò má đã hiện rõ. Chân mày nhăn lại biểu hiện sự thống khổ mà hắn đang trải qua.
Nhìn Độc Cô Thiên Diệp tức giận đến phát run, Giáng Vực biết, đây là người mà nàng muốn tìm. Hắn vẫn nghĩ nàng rất cuồng vọng, kiêu ngạo, không nghĩ tới nàng cư nhiên cũng sẽ vì người khác mà tức giận. Cảm thấy nàng muốn trực tiếp vọt vào, hắn cầm lấy tay của nàng.
Độc Cô Thiên Diệp bị phẫn nộ bao phủ lý trí, bị Giáng Vực lôi kéo mới hơi phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy gia gia lúc này nằm ở bên trong, nghĩ đến những học viên trong Thánh Hải thành, nàng cố gắng áp chế xúc động.
Nhìn Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi khôi phục lý trí, Giáng Vực nói: "Ta có biện pháp."
"Biện pháp gì ?" Độc Cô Thiên Diệp nói: "Nói nhanh đi, nếu không gia gia chịu không nỗi nữa !"
Biết trong lòng nàng lo lắng, hắn cũng không so đo nàng vô lễ.
“Ta có thể khống chế khiến bọn họ lâm vào ảo giác, để bọn họ tưởng rằng người kia ở đó nhưng thực tế đó là ngục tốt." Giáng Vực hạ ngón tay chỉ về ngục tốt, nói.
"Nhưng sau đó họ vẫn sẽ biết."
"Ta sẽ sửa lại trí nhớ của bọn họ, khiến bọn họ nghĩ ngục tốt là hắn mà tra khảo. Chúng ta chỉ cần làm cho người kia không mở miệng là được."
"Ý kiến hay."
Giáng Vực hai tay kết ấn, chung quanh dần dần hiện lên một tầng sương trắng, bao phủ mọi người trong phòng ở bên trong, nhất thời xung quanh lâm vào im lặng.
Hoàn thành xong, Giáng Vực bảo có thể đi vào. Độc Cô Thiên Diệp đẩy cửa chạy đến bên người Hữu Vô đại sư, lấy Thánh Tê đan từ nhẫn không gian cho hắn ăn, sau đó gọi hắn: "Gia gia, gia gia, ngươi tỉnh lại đi."
Hữu Vô đại sư cố hết sức mở to mắt, nhưng chưa kịp nói câu nào đã lại ngất đi. Độc Cô Thiên Diệp đưa Hữu Vô đại sư vào Luyện Yêu Hồ, sau đó nói với Giáng Vực: "Chúng ta nhanh trở về."
Giáng Vực trong làn sương trắng bắt đầu tạo ảo cảnh bóp méo trí nhớ của những người trong phòng. Độc Cô Thiên Diệp đi tới gần ngục tốt bên phải, tay phải bóp cổ hắn, tìm được vị trí dây thanh quản, dùng sức bóp nát. Sau đó phế đi hai chân của hắn.
Hai người ly khai khỏi nơi này, Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp gọi Tiểu Hỏa ra ngoài để nàng chở bọn họ trở về. Về đến phòng, Độc Cô Thiên Diệp nói: "Giáng Vực, ngươi có thể thay đổi trí nhớ của ngục tốt khiến họ không nhớ ta đã từng tới đây hay không."
"Chuyện này có thể, nhưng mỗi ngày bọn hắn đều liên hệ với Thần điện, nếu đối phương hỏi bên này lại không biết vẫn là phiền toái. Ta có thể trực tiếp huyễn hóa ra hư ảnh của ngươi, cùng thường nhân không khác biệt lắm. Nhưng chỉ có thể kiên trì vài ngày."
"Thật sự ? Thật cảm ơn ngươi !" Độc Cô Thiên Diệp nói: "Chúng ta trước sáng mai phải trở về Thánh Hải thành, ngày mai Thần Tinh Tông mang mọi người đi tế đàn bái tế linh vị, ta đoán có khả năng hắn sẽ tẩy não mọi người. Bây giờ chỉ có ngươi có thể ngăn cản Thần điện. Ta hiện tại đi chữa thương cho gia gia, ngươi đi chuẩn bị ảo ảnh đi, chốc nữa chúng ta sẽ xuất phát."
Nói xong Độc Cô Thiên Diệp lắc mình đi vào Luyện Yêu Hồ. Khi vào đến nơi gia gia đã được đám người Mạc Trì thanh tẩy, bởi vì ngoại thương rất nghiêm trọng nên bọn họ để hắn trên sàng đan không mặc quần áo cho hắn.
Độc Cô Thiên Diệp tiến vào thì Đô Đô liền xuất hiện, mang nàng đi vào phòng của Hữu Vô đại sư. Độc Cô Thiên Diệp đi vào nhìn thấy Mạc Trì bọn họ đều ở trong, chính là ai cũng đều trầm mặc, trong phòng áp lực thương tâm cùng phẫn nộ.
"Thiên Diệp..." Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, mọi người kêu lên một tiếng, lại không nói nên lời.
"Ta sẽ chữa khỏi cho gia gia." Độc Cô Thiên Diệp nói,"Không những thế ta còn muốn đưa cho Thần điện một phần đại lễ. Mọi người đi ra ngoài trước, nơi này có ta là được rồi."
Mọi người đi ra, lại không đi khỏi, đều ở bên ngoài chờ. Hữu Vô đại sư và Mạc Chấn Đình quan hệ vẫn tốt lắm, cũng thường xuyên đến Mạc gia, bọn Mạc Trì cơ hồ đều do hắn nhìn lớn lên, quan hệ rất thân cận. Nay hắn bị Thần điện làm trọng thương như thế, nếu không tận mắt thấy hắn được chữa khỏi thì mọi người nhất định không rời đi.
Trong phòng, Độc Cô Thiên Diệp đi tới bên giường, nhìn lão nhân gầy yếu trên giường, cơ hồ rơi lệ. Tuy rằng nàng và Vô Hữu đại sư thời gian quen biết không dài, nhưng đoạn thời gian kia đối với nàng vô cùng quý giá. Hữu Vô đại sư đối xử với nàng như cháu gái, đưa bản chép tay quý giá về luyện khí sư cho nàng, tặng nàng quà sinh nhật quý giá, cho dù ở phương xa hắn cũng rất quan tâm nàng.
"Vô gia gia, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho người." Độc Cô Thiên Diệp kiên định nói: "Ta cũng sẽ khiến Thần điện hối hận vì đã đối với người như thế này!"
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt,
truyện Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt,
đọc truyện Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt,
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt full,
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!