Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Triệu Đại Vĩ vẫn không biết chuyện xảy ra bên phía Nguỵ Tử Phù, bây giờ anh chỉ muốn về nhà.
Anh muốn chuẩn bị lễ vật tốt tặng cho chuyên gia thực vật Di Vân, thuận tiện làm một buội “Tiên Tử Tiếu” hoàn chỉnh, để cho Di Vân tiến hành nghiên cứu “Tiên Tử Tiếu”.
Nhưng.
Bản thân Triệu Đại Vĩ cũng không chắc Di Vân có thể gây giống “Tiên Tử Tiếu”.
Dù sao, vật này đề đã sắp đến giai đoạn tuyệt chủng, hơn nữa xem ra cũng rất khó sinh sôi.
Triệu Đại Vĩ cưỡi mô tô ba bánh về nhà.
Ở nhà, Tiền Mỹ Lâm đang nói chuyện với người khác.
Thấy Triệu Đại Vĩ về nhà, Tiền Mỹ Lâm vội vàng nói: “Đại Vĩ, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Nhìn vẻ mặt của Tiền Mỹ Lâm, Triệu Đại Vĩ liếc thấy hẳn là có chuyện muốn nói, liền nói: “Xảy ra chuyện gì, trông dáng vẻ của hai người rất lo lắng.”
Người cùng nói chuyện với Tiền Mỹ Lâm đứng lên nói”: “Triệu tổng, là chuyện nuôi gà, gà nhà chúng tôi nuôi dường như phát bệnh dịch, hơn nữa trong thôn gà phát bệnh không chỉ có một nhà.”
“Nghe nói trấn trên đã phái người xuống, nói phải đem chôn hết tất cả những con gà này!”
“Thế nhưng đây là gà mà chúng tôi cực khổ nuôi lớn!”
Ánh mắt Triệu Đại Vĩ rơi vào người bên cạnh.
Người bên cạnh khoảng độ ba mươi tuổi, dáng vẻ cũng giống như những người phụ nữ nhà nghèo khác.
Quần áo cô ta mặc trên người cũ kỹ, tóc cũng rất khô xơ, còn có chút bẩn, trông có vẻ như đã một thời gian chưa gội đầu.
Triệu Đại Vĩ thở dài.
Chuyện gà không phải chuyện lớn gì, chỉ là khiến người ta cảm thấy đáng tiếc, dù sao cũng cực khổ nuôi lớn, kết quả lại bị bệnh dịch, tất cả đều biến thành bọt biển.
Tiền Mỹ Lâm thấy Triệu Đại Vĩ không nhận ra đối phương, lập tức nói: “Đại Vĩ, đây là chị dâu Đường Thuỷ Hoa nhà họ Ngô.
Chồng cô ấy trước đây là thuyền viên trên thuyền câu, người ta hay gọi là Ngô đầu to, không biết cậu có biết hay không.”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu.
Địa phận của thôn Đại Long cũng tương đối lớn, anh cũng không biết mỗi một người trong thôn.
Thậm chí có thể nói, thật ra Triệu Đại Vĩ cũng không biết phần lớn người trong thôn.
Thế nhưng phần lớn dân trong thôn đều biết Triệu Đại Vĩ.
Dù sao thì, bây giờ Triệu Đại Vĩ quả thật quá phát đạt!
Thế nhưng mặc dù Triệu Đại Vĩ không biết Đường Thuỷ Hoa, cũng không biết Ngô đầu to, nhưng anh vẫn vô cùng lễ phép nói: “Cho nên, là muốn tôi nghĩ cách giải quyết sao?”
“Triệu tổng, chúng tôi không còn cách nào.
Toàn bộ người trong thôn cũng chỉ có mình cậu có bản lĩnh nhất, thế nên tôi mới quay về tìm cậu.”
Đường Thuỷ Hoa dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn Triệu Đại Vĩ.
Tiền Mỹ Lâm thở dài: “Thật ra thì, không chỉ có nguyên nhân này.”
“Sao thế?” Triệu Đại Vĩ cũng cảm thấy có thể không chỉ bởi vì như thế.
Tiền Mỹ Lâm nói: “Bởi vì mấy con gà bị bệnh dịch này, trước mắt cũng chỉ xảy ra ở thôn Đại Long của chúng ta, hơn nữa gần đây Đại Vĩ cậu hoạt động liên tục, cho nên có vài người âm thầm nghĩ rằng cậu là người mang bệnh dịch này về.”
Đường Thuỷ Hoa vội vàng lắc đầu: “Triệu tổng, tôi không nghĩ như thế!”
Triệu Đại Vĩ cười nhạt, nói: “Nghĩ như thế cũng không sao, vô cùng bình thường.”
Đối mặt với sự vật mới, mọi người cũng không dễ chấp nhận.
Thêm nữa, mỗi khi có chuyện gì không tốt xảy ra, mọi người cũng đẩy chuyện này về phía những sự vật mới.
Cũng giống như trước đây, lúc chưa có xe lửa, lúc mọi người làm đường sắt để xe lửa nổ ầm ầm, những người dân lạc hậu trong thôn, rối rít quy chụp những chuyện không ổn xảy ra trong nhà mình lên cho mấy người làm xe lửa quấy rối mộ tổ tiên họ.
Vì thế, Triệu Đại Vĩ không hề trách tội những người dân trong thôn này.
Triệu Đại Vĩ nói: “Nếu là như thế, vậy chuyện này chắc chắn tôi sẽ cố gắng hỗ trợ.”
“Trước tiên đưa tôi đi xem một chút, gà phát bệnh dịch trong thôn đi.”
“Được.” Đường Thuỷ Hoa vội vàng đưa Triệu Đại Vĩ đến nhà họ Ngô.
Bởi vì Đường Thuỷ Hoa đi bộ tới, cho nên Triệu Đại Vĩ bảo Đường Thuỷ Hoa ngồi lên xe mô tô ba bánh của mình.
Thế nhưng, Đường Thuỷ Hoa không dám ngồi ngang hàng với Triệu Đại Vĩ, lập tức ngồi lên xe đấu trong phía sau xe mô tô ba bánh.
Sau đó, Triệu Đại Vĩ lái xe rời đi.
Lương Thu Tĩnh đi tới nói: “Triệu tổng bận rộn như thế, không rãnh, cũng không có thời gian cho chị dâu.”
Tiền Mỹ Lâm nói: “Tôi liên quan gì tới Đại Vĩ, tôi thấy cô muốn tìm Đại Vĩ luyện võ à?”
Lương Thu Tĩnh có vẻ hơi lúng túng: “Anh tôi ra tay cũng không nhẹ, hơn nữa tài nghệ của anh tôi không cao hơn tôi bao nhiêu, tôi luyện với anh ấy cũng không có ý nghĩa, cũng chỉ có đối luyện với Đại Vĩ thì mới thú vị.”
Tiền Mỹ Lâm gật đầu nói: “Đúng thế, Đại Vĩ bộn bề công việc.
Thế nhưng cậu ấy đều vì cái nhà này, mới liều mạng như thế.”
Đây là chỗ Tiền Mỹ Lâm thích nhất ở Triệu Đại Vĩ!
…
Tiền Mỹ Lâm đi theo Đường Thuỷ Hoa đến nhà họ Ngô.
Thái độ của người dân ở chỗ đất nhà họ Ngô vừa kính sợ lại có chút trách móc.
Bởi vì chỗ đất nhà họ Ngô cách nhà Triệu Đại Vĩ khá xa, mọi người được Triệu Đại Vĩ giúp đỡ tương đối ít, cho nên rất nhiều người ở nơi này đều cho rằng chuyện gà bị phát bệnh dịch có liên quan rất lớn tới Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ cũng không để tâm đến ánh mắt không mấy thân thiện của mấy người dân trong thôn, sau khi đến chỗ đất nhà họ Ngô, anh nhanh chóng dừng xe kiểm tra tình hình của những con gà bệnh này.
Lúc này.
Mọi người thấy Triệu Đại Vĩ tới, rối rít tới vây xem.
“Triệu Đại Vĩ, không phải cậu ta là bác sĩ sao? Cậu ta còn khám bệnh cho gà sao?”
“Không biết, nhưng chuyện này xảy ra, tôi thấy cậu ta hẳn có trách nhiệm!”
“Đừng có nói bậy bạ, cẩn thận Triệu tổng nghe thấy!”
Thật ra mọi người cũng không quá tin, Triệu Đại Vĩ có thể chữa bệnh dịch cho gà.
Dù sao trị bệnh cho người và trị bệnh cho động vật là hai việc hoàn toàn khác nhau!
Thế nhưng, long khí và linh thuỷ của Triệu Đại Vĩ cũng rất có hiệu quả trong việc chữa trị bêch dịch.
Mọi người cũng không biết việc này.
Thế nhưng Triệu Đại Vĩ cũng không trực tiếp sử dụng long khí và linh thuỷ.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, nếu như đây chỉ có gà của thôn Đại Long nhiễm bệnh thì vẫn tương đối đơn giản, trực tiếp dùng long khí và linh thuỷ là có thể giải quyết được, thế nhưng nếu như bệnh dịch ở gà lây đến chỗ khác thì sao?
Triệu Đại Vĩ cũng không thử chữa trị hết con gà này lại đến con gà khác đúng không?
Thế nên anh muốn trước khi dùng long khí và linh thuỷ chữa trị sẽ nghĩ một cách thông dụng trước.
Điều kiện tiên quyết của cách thức này chính là có thể không dùng tới long khí và linh thuỷ, vẫn có thể nhanh chóng chữa khỏi bệnh dịch cho gà!
Trong đầu Triệu Đại Vĩ nghĩ mấy cách để chữa trị bệnh dịch cho gà.
Sau đó, anh nghĩ, dựa theo phương thuốc cổ xưa kết hợp với phương thuốc ở địa phương, để Đường Thuỷ Hoa thử một chút.
Đường Thuỷ Hoa lập tức sửng sốt: “Dùng nhị oa đầu để chữa trị?”
Trong toa thuốc của Triệu Đại Vĩ đương nhiên thứ không thể thiếu chính là nhị oa dầu, rượu trắng nồng độ cao đúng là một trong những chất dẫn rất quan trọng!
“Có thể được không?”
“Gà cũng uống rượu?”
“Tôi nghe nói trong thành có một cách ăn gà gọi là gà say rượu, rất nhiều người thích mua.”
Triệu Đại Vĩ: “…”
Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Triệu Đại Vĩ cũng không nói nhiều, chỉ bảo Đường Thuỷ Hoa lấy thuốc dựa theo toa thuốc.
Bởi vì toa thuốc dễ tìm, cho nên ngay sau đó Đường Thuỷ Hoa nhanh chóng thu góp những thứ Triệu Đại Vĩ kê toa, sau đó khuấy trộn chung rồi đút cho gà ăn.
“Chắc chắn vô dụng.” Sau khi dân trong thôn thấy gà ăn, cũng không phản ứng nhiều, vì vậy nói.
“Tìm bác sĩ thú ý tới đi?”
“Không nói là không thể giải quyết đúng không? Bác sĩ thú y ở trấn trên cũng tới xem!”
“Vậy không thể tìm trong thành?”
“Haizz, đừng nhiều lời, bây giờ có nói cũng vô dụng, chờ lát nữa đội phòng dịch từ trấn trên xuống, chôn giết những con gà này.”
Triệu Đại Vĩ cười lắc đầu.
Anh đã dùng Long Vương điển, xem xét tình hình của những con gà này.
Dễ thấy, những con gà này thật ra đã khá hơn nhiều, hẳn là có hiệu quả, chỉ là hiệu quả hơi chậm một chút.
Hơn nữa, Triệu Đại Vĩ cũng dùng long khí thúc giục sức thuốc.
Trong nháy mắt!
Dược liệu tăng vọt, tinh thần của những gà bệnh này cũng tăng lên rất nhiều!
“Haizz, tốt lắm?”
“Nhìn xem, gà lên tinh thần rồi!”
“Con mẹ nó, toa thuốc này thật lợi hại!”
Dân trong thôn vô cùng khiếp sợ!
Triệu Đại Vĩ nói: “Phiền các vị thông báo với mọi nhà, để họ mang gà bệnh của mình tới nơi này, tôi sẽ chữa trị toàn bộ!”
Tinh thần mọi người chấn động, cũng không tiếp tục oán trách bởi vì Triệu Đại Vĩ khiến gà bị bệnh dịch.
Thậm chí đã có người cảm thấy, Triệu Đại Vĩ khiến gà bị bệnh hoàn toàn vô căn cứ!
Cho nên, sau đó, mọi người đều chia ra đi thông báo cho các nhà.
Đường Thuỷ Hoa đứng ở bên cạnh, vội vàng cảm ơn Triệu Đại Vĩ: “Cảm ơn Triệu tồng, nếu không nhờ cậu, nhà chúng tôi cũng không biết nên làm gì!”.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh, truyện Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh, đọc truyện Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh, Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh full, Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!