Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng
Edit: Na
Sau khi xong xuôi, Ngọc Tú lười biếng nép vào trong ngực Lâm Tiềm nhìn kỹ hộp trang sức nhỏ trên tay.
Lâm Tiềm mua đồ xưa nay không bao giờ hỏi giá cả, chỉ cần hắn thấy thuận mắt là mua về.
Trong hộp trang sức này có mười mấy bộ diệu vàng và hai mươi đóa quyên hoa.
Tổng cộng có một bộ diêu vàng[1], một trâm vàng[2], một hoa điền vàng nạm mã não[3], một đôi hoa tai vàng, hai thoa bạc[4], một trâm bạc, hai đôi nấm tuyết hư(?), còn có mấy đóa hoa châu[6] cùng hoa quyên[7].
Thứ nàng thích nhất đó chính là cây trâm trân châu lúc trước, cây trâm bạc đó vô cùng đơn giản không có bất cứ hoa văn gì cả, ở đỉnh trâm được làm thành đế hoa và đính một viên trân châu to bằng ngón tay cái.
Nàng cầm lấy xem cẩn thận viên trân châu đến yêu thích không nỡ buông.
Hồi trước có thấy qua trang sức trân châu ở trấn trên nhưng những trân châu đó nhiều lắm cũng chỉ to cỡ hạt đậu nành, cây trâm bạc Hạ Tri Hà cho nàng có hạt châu nhỏ cỡ hạt gạo nhìn rất đáng yêu.
Hạt trâu lớn như thế đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Hai người vẫn nằm ở trên giường, Lâm Tiềm nửa nằm nửa dựa người vào đầu giường.
Ngọc Tú thì nằm ở trong ngực hắn, quần áo trên người còn chưa mặc vào mà chỉ đắp một cái chăn mỏng.
Khi Ngọc Tú xem trang sức thì đôi tay của Lâm Tiềm không thành thật đi du tẩu khắp người nàng, bắt đầu giở trò xấu với nàng.
Mắt thấy tay hắn lại muốn mò xuống dưới, Ngọc Tú khẽ đẩy đẩy hắn, đỏ mặt nói: "Đừng nghịch nữa, trời đã sắp tối rồi."
Hôm nay dường như hai người đã lăn lộn ở trên giường cả ngày, đối với Ngọc Tú mà nói chuyện này đúng là có chút hoang đường, nếu để cho người ta biết thì nàng không còn mặt mũi để gặp người ta nữa.
Hiện tại thân thể nàng thật sự rất bủn rủn và không muốn đứng lên, còn nằm ở trên giường thì lại sợ hắn không nhịn được nên chỉ đành phải nghĩ cách để dời đi sự chú ý của hắn.
Nàng lấy từng món trang sức trong hộp ra, cài từng món lên trên đầu rồi quay đầu lại hỏi Lâm Tiềm cái nào đẹp nhất.
Lâm Tiềm chỉ kim bộ diêu, kim hoa điền, trân châu trâm bạc cùng một đóa châu hoa, cuối cùng còn cảm thấy không đủ lại nói: "Đều đẹp."
Ngọc Tú nhấp môi cười: "Đầu tháng sau Cầm thím sẽ cưới con dâu, thím ấy có mời thiếp đến giúp đỡ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều khách và người trong thôn của tân nương tử tới, thiếp không thể quá rêu rao mà cướp hết sự nổi bật của tân nương tử, với lại cũng không thể quá keo kiệt mà làm cho thím ấy mất vui.
Bộ diêu và hoa điền tuy đẹp nhưng nó làm từ vàng, ngày thường đi đây đó mang còn được chứ mang đi đến lễ thành thân của người khác thì rất dễ bị chú ý, đến lúc đó thiếp chỉ mang cây trâm này với đóa châu hoa thôi, chàng thấy thế nào?"
Lâm Tiềm gật đầu nói được, hắn suy nghĩ rồi duỗi cánh tay dài ra lấy quần áo bên mép giường, lấy vài tờ ngân phiếu bên trong ra đưa cho Ngọc Tú, "Tất cả đều cho nàng."
Ngọc Tú cầm mấy tờ ngân phiếu nhìn vào thấy có bốn năm tờ, một tờ một trăm lượng, một tờ năm mươi lượng, còn có ba tờ mười lượng nữa, tổng cộng có 180 lượng.
Tính cả mua trang sức cho nàng nữa thì chuyến đi này của hắn sợ là được ba trăm lượng.
Ngọc Tú nghĩ đến con số khổng lồ này bỗng có chút kinh hãi.
Gia đình nhà nông bình thường vất vả cả đời mới có mấy chục lượng bạc để an hưởng tuổi già.
Nhưng người này chỉ cần đi ra ngoài một chuyến đã có thể đen về được hàng trăm lượng bạc, không biết hắn đã làm chuyện gì nhưng đừng lấy mạng đi đổi bạc là được.
Nàng càng nghĩ thì càng thấy bất an, nàng dựa vào trước ngực hắn nhìn gương mặt của hắn, thử thăm dò: "Đến tột cùng chuyến đi này chàng đã làm gì vậy? Hoàng thím nói với thiếp nó giống tiêu sư, mà tiêu sư ra ngoài kiếm được nhiều nhất chỉ năm sáu lượng bạc.
Chàng......!Chàng đừng nói chàng làm việc nguy hiểm nha."
Lâm Tiềm cúi đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng đã trắng bệch hắn duỗi tay vuốt nhẹ, ở trong lòng suy nghĩ một lát liền quyết định đem hết sự thật nói cho nàng nghe.
Hắn nói ngắn gọn và đại khái về chuyện đó, Ngọc Tú nghe xong cuối cùng mới yên tâm được một chút, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên nói: "Chỉ giúp bắt trộm mà chủ nhà đã cho chàng nhiều bạc như thế? Tên trộm kia rất lợi hại có phải không? Năm trước thiếp nghe nói ở trong huyện của chúng ta có một cường đạo giết không ít người ở tỉnh thành, tên trộm này có phải cũng giống tên trộm đó không?"
Lâm Tiềm liền nói: "Hắn không phải là đối thủ của ta và Tiêu Lâu."
Tuy hắn tin tưởng thân thủ của mình nhưng hắn cũng không phải là người tự tin một cách mù quáng.
Hắn cùng Tiêu Lâu tới nhà họ Phó, việc đầu tiên là thiết lập mưu kế để che giấu tai mắt, sau đó hết sức cẩn thận đem tủ vàng thật giấu đi chỉ để lại đồ giả cho mọi người xem.
Ngay lúc Thiên Ảnh xuất đầu lộ diện, hắn đã cùng Tiêu Lâu liên thủ bắt người.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattoad chính chủ.
Sau khi hoàn thành xong công việc, Phó Đại Thiện Nhân lấy ra một cái tráp đựng tiền bạc để tạ lễ hai người.
Thời gian hai người vừa mới đến Phó gia ông ta đã đưa ngân phiếu để hai người đi lại, Lâm Tiềm nhớ Tiêu Lâu có nói qua chuyến này được ít nhất là hai trăm lượng cho nên hắn cũng không lấy nhiều, chỉ lấy hai tờ ngân phiếu ở trên đầu.
Xong việc hắn không định nhận tiền tạ lễ nhưng Phó Đại Thiện Nhân quá nhiệt tình, cuối cùng Tiêu Lâu làm chủ giúp hắn nhận một trăm lượng, bởi vậy chuyến đi này thu được tổng cộng ba trăm lượng.
Ngọc Tú nghe hắn nói như vậy, vội nói: "Lần sau nếu gặp thêm kẻ trộm gì đó, chàng đừng có cậy mạnh đi giúp nữa.
Trong nhà hiện giờ không thiếu bạc, thiếp không muốn chàng mạo hiểm." Nàng từng nghĩ sẽ không quá quản chặt hắn nhưng nếu biết đó là chuyện nguy hiểm thì cho dù có chọc giận hắn nàng cũng tuyệt đối không cho hắn đi.
Lâm Tiềm gật đầu.
Ngọc Tú lúc này mới an tâm nằm trong ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Thiếp biết chàng có bản lĩnh lớn, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện chàng đi ra ngoài mà nguy hiểm như thế lòng thiếp không yên tâm.
Nếu chàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thiếp phải làm sao đây?"
Lâm Tiềm nghe xong, nhẹ nhàng ôm nàng chặt, nói: "Đừng sợ, ta đồng ý với nàng sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Hai người nói chuyện một lúc, Ngọc Tú thấy sắc trời không còn sớm, hôm nay còn một chuyện chưa làm xong nên không nằm nữa.
Nàng bò dậy mặc quần áo, búi tóc lên, lấy đoá châu hoa ở hộp trang mang lên.
Nữ nhân trời sinh thích mấy thứ này, cho dù Ngọc Tú không phải là người tham mộ hư vinh* nhưng chỉ cần nhìn thấy hộp trang sức này trong lòng cũng sẽ vô cùng thích.
Mấy thứ trang sức này được mua ở tỉnh thành nên có kiểu dáng độc đáo, mẫu mã nhiều, rất khác so với mấy thứ thường thấy ở trấn trên.
*Thèm muốn vinh quang, ghen tỵ sự giàu có.
Lấy đoá châu hoa trên đầu nàng làm ví dụ, trấn trên cũng có bán nhưng nó so với quyên hoa thì đắt hơn một chút mà hạt châu ở trên lại nhỏ, được làm bằng các đồ dư lại của trang sức khác cho nên rẻ hơn nhiều so với trang sức bạc, một đóa chỉ có trăm văn tiền.
Tới tới lui lui cũng chỉ có các mẫu mã như thế mà, nhìn nhiều thì cảm thấy nó tầm thường.
Đoá hoa trên đầu nàng thì lại khác, nó là hoa nhung tinh tế, hạt châu thì sáng, nguỵ hoa màu vàng phấn nhìn rất giống hoa thật, khiến người ta thấy là mê mẩn ngay.
Nàng cố ý hỏi Lâm Tiềm giá đóa hoa này, thế nhưng nó cũng hơn một trăm văn tiền, lúc ấy có chút tiếc vì Lâm Tiềm không mua nhiều hơn.
Nàng thu dọn xong thì Lâm Tiềm cũng đã mặc xong quần áo, nàng nói: "Ngày mai chúng ta đi trấn trên một chuyến để mua chút đồ đi.
Lần này chàng đi ra ngoài hết nửa tháng, trở về thì cũng nên đi thăm cha và nương."
Lâm Tiềm nói: "Ta sẽ lên núi một mình."
Mặc dù Ngọc Tú cũng muốn đi nhưng lần trước lúc về nàng mệt đến để cho hắn cõng, biết được mình đi sẽ gây thêm phiền toái cho hắn nên cũng không cậy mạnh, chỉ nói: "Chàng nhất định phải nhớ nói chuyện với cha nương, nếu bọn họ muốn xuống núi thì ở lại mấy ngày đều được cả."
Lâm Tiềm gật đầu.
Ngọc Tú cầm bồn gỗ đựng quần áo tính đi tới bờ sông giặt mấy bộ quần áo dơ hắn mang về.
Lâm Tiềm cầm lấy bồn gỗ trên tay nàng, nói: "Ta đi giặt."
Ngọc Tú cười trừng mắt với hắn một cái, "Cho chàng giặt thì sẽ không còn quần áo để mặc nữa đấy."
Hồi đó có một lần người nàng không được thoải mái, lười biếng không làm việc, người này vậy mà không nói gì đem quần áo đi tới bờ sông giặt sạch, kết quả không biết hắn đã làm thế nào mà mỗi bộ quần áo đều bị lủng lỗ, làm hại nàng bỏ ra hai ngày mới sửa xong, hên là bên trong không có quần áo mới bằng không nàng sẽ đau lòng chết mất.
Lâm Tiềm nhấp nhấp môi, trong ánh mắt hiện lên một tia quẫn bách, lại nói: "Ta đưa nàng tới bờ sông."
Ngọc Tú lấy lại bồn gỗ, nói: "Chỉ có vài bước một mình thiếp đi được rồi." Điều quan trọng đó là nếu để cho người khác thấy nàng chỉ giặt quần áo thôi mà người này cũng phải đi theo không chừng sẽ bị người khác giễu cợt.
Nàng lại nói: "Chàng đi đổ nước cho cái lu trong phòng bếp đi."
Nàng đi đến bờ sông, lúc này có rất nhiều người đang giặt quần áo, nàng nhìn nhìn đang lo không có chỗ thì Cầm thím ở bờ bên kia vẫy tay với nàng, "Ngọc Tú, lại đây với thím."
Nàng nhón mũi chân, giẫm lên mấy phiếm đá lớn giữa sông đi đến bên cạnh Cầm thím.
Cầm thím thấy bồn gỗ của nàng có vài bộ quần áo của nam nhân, liền hỏi: "Nương con nói ngày hôm qua con đã về nhà mình, sao thế, A Tiềm đã về rồi sao?"
Ngọc Tú nhẹ nhàng gật đầu, "Đã về tối qua rồi thím."
Cầm thím cười nói: "Tuy hai đứa chỉ mới thành thân nhưng tâm ý lại rất tương thông nha, con về nhà hắn cũng trở về theo."
Ngọc Tú chỉ cúi đầu cười.
Cầm thím liếc nhìn châu hoa trên đầu nàng, híp mắt nhìn nhìn rồi nói: "Ta còn tưởng con đang đội đoá hoa trên đầu thì ra chỉ là giống hoa mà thôi, sao ta nhìn nó thấy giống hoa quá.
Nó là do A Tiềm mua cho con sao? Nhìn kiểu dáng thấy còn rất mới."
Ngọc Tú cười cười, "Dạ, hắn mua ở trong tỉnh thành."
Cầm thím hỏi: "Đồ ở tỉnh thành hình như đắt hơn đồ ở chỗ chúng ta nhỉ?"
Ngọc Tú nói: "Cũng không kém bao nhiêu, giá châu hoa này cũng gần bằng giá ở trấn trên."
Cầm thím gật đầu, rồi lại xem sắc mặt nàng.
Ngọc Tú bị bà nhìn đến ngượng ngùng, nàng cúi thấp đầu nói: "Thím làm sao vậy?"
Cầm thím hài hước nói: "A Tiềm nhà con về liền đem con tẩm bổ đến mềm mại* còn hơn đoá hoa trên đầu nữa, nhìn sắc mặt hồng hào này của con là biết cuộc sống hiện tại đã tốt hơn lúc trước rất nhiều."
*Kiều nộn (娇嫩)
"Thím này ——" Ngọc Tú đỏ cả mặt, dùng sức vò vò quần áo, không dám ngẩng đầu lên.
Cầm thím cùng mấy phụ nhân khác thì thầm cười nhẹ.
Không lâu sau, sắc đỏ trên mặt Ngọc Tú vừa mới bớt đi nàng đã nghe thấy Cầm thím cao giọng hét về bên kia bờ: "A Tiềm, tới đón nương tử về nhà đấy à!"
Nàng ngẩng đầu nhìn qua bờ bên kia thấy có một người đang bước đi rất vững vàng, người đó không phải là Lâm Tiềm thì còn là ai nữa chứ.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattoad chính chủ.
Cầm thím vừa hét xong mười mấy phụ nhân đang giặt quần áo ở bờ bên kia cũng quay đầu nhìn Lâm Tiềm, có một số người nhìn xong rồi lại nhìn qua Ngọc Tú, cố ý nói: "Aiz, mới không gặp nhau có một lúc đã sợ nương tử chạy theo Long Vương nên tới tìm sao?"
"Đúng vậy, ngươi yên tâm đi, chúng ta có nhiều người như thế chúng ta sẽ giúp ngươi nhìn nàng không cho nàng chạy được đâu!"
Những phụ nhân đó ngươi nói một đường ta đáp một câu, họ đã sớm làm cho Ngọc Tú xấu hổ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, nàng đứng dậy bưng quần áo đã giặt xong vội vàng đi về.
Lâm Tiềm xem như không có việc gì, gật đầu với Cầm thím rồi đi vài bước đuổi theo nàng cầm lấy bồn gỗ trong tay nàng.
Ngọc Tú thấp giọng oán giận hắn: "Không phải đã kêu chàng đừng tới sao, thiếp có thể tự đi được mà."
Lâm Tiềm không nói gì, lặng lẽ đi bên cạnh nàng.
Nhóm phụ nhân ở bờ sông thấy bọn họ đã đi xa mới không trêu đùa nữa, trong lòng họ đều dâng lên một chút tư vị khó hiểu.
Bọn họ tuy cười nam nhân của Ngọc Tú quá dính người, nhưng nói thật các nam nhân của bọn họ nếu cũng có thể quan tâm họ như thế cho dù có bị người ta cười họ cũng thấy ngọt ngào trong lòng..
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng, truyện Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng, đọc truyện Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng, Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng full, Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!