Tiêu Nhiên Mộng

Chương 62: Trọn đời bảo vệ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiêu Nhiên Mộng

Thị vệ trong phòng trong nháy mắt đã tản đi, trong căn phòng lạnh lẽo trống trải chỉ còn mình tôi không thể nhúc nhích đứng đó, đứng mãi đến khi bọn Tâm Tuệ vội vã chạy vào.

Nâng bàn tay đã động đậy được lên, tôi hớp một muỗng hoa chưng rượu nhạt nhẽo lạnh buốt. Độc.. không phải bị hạ trong này sao?

Sở dĩ Bộ Sát trúng độc mà tôi vẫn an lành là vì loại độc này chỉ ở trong cơ thể người bị nội thương nặng mới bộc phát. Mà Bộ Sát trên đường về vừa bị nội thương ít nhiều, lại còn cố ý giúp tôi đả thông khí huyệt nên thương thế mới càng tăng thêm.

Tôi quay đầu nhìn về phía Tâm Tuệ đang lo lắng, Tâm Lạc thì luống cuống tay chân và Tiểu Ngân đang trừng đôi mắt đen như hắc ngọc dụi người mình. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở Vô Dạ, người vẫn không để lộ bất kì thần sắc nào.

Ngước lên, giọng tôi dần dà trầm xuống:"Ta vẫn luôn thấy khó hiểu, rõ ràng thức ăn là do Tâm Tuệ nấu, không qua tay bất kì ai ngoài ta. Vì sao lại có thể có độc?"

Tôi giương bàn tay thon gầy trắng nõn đến trước mặt hắn, giữa ánh nến lờ mờ u tối, trong bàn tay tôi lóe lên tia sáng lợt lạt. Chính bột phấn trên tay Vô Dạ rơi vào chén mới trở thành độc dược đục ruột?

Tôi bước dần về phía hắn. Mỗi bước đi như rút cạn sức lực mình:"Vô Dạ, nói ta biết, vì sao?"

Giọng tôi yếu ớt thì thào nhưng lại dứt khoát:"Vì sao lại muốn dùng cách này để hãm hại ta?"

"Ta thừa nhận không nói cho các người sự tồn tại của Bộ Sát là lỗi của ta. Huynh có thể tức giận, có thể mắng ta, thậm chí là có thể không nhận ta làm bằng hữu nhưng vì sao lại khiến ta hại Bộ Sát?"

"Huynh ấy là bằng hữu của ta!" Tôi vịn tường lẩy bẩy đứng dậy, gào lên từng tiếng như trút cạn nỗi lòng, "Là người bằng hữu còn quan trọng hơn chính bản thân mình trên thế gian này. Làm sao huynh lại có thể khiến ta tự mình hại huynh ấy?"

Vô Dạ yên lặng nhìn tôi, không nói bất kì lời gì, thế nhưng trong mắt lại đầy ắp tuyệt vọng khổ đau, tựa như một loại sợ hãi mất đi một cơ hội nào đó rồi tham lam trông về phía gương mặt trắng bệch, tái nhợt như làn tuyết của tôi.

Giọng nói nặng nề vang lên sau tấm mắt nạ sắt dày:"Chủ tử, sự tồn tại của hắn sớm hay muộn rồi cũng sẽ uy hiếp đến người. Cho dù rất có lỗi với người, ta cũng nhất định phải diệt trừ hắn.."

"Im đi —!" Tôi giơ phắt tay trái lên nắm thành quyền, xương cốt toàn thân như kêu lên "răng rắc", chân khí từ tứ chi tụ lại một chỗ, theo bàn tay tôi giơ lên mà muốn bùng phát..

Trong mắt Vô Dạ ánh lên vẻ bi thương, lưu luyến và nỗi vui mừng, nhìn tôi thật sâu rồi lẳng lặng nhắm mắt.

"Rầm — " Một tiếng dội vỡ vụn vang vọng khắp tòa cung điện trống trải, mọi thứ như bị chấn động run nhẹ.

"Tiểu thư — !" Giọng hoảng hốt của Tâm Tuệ, Tâm Lạc xen lẫn tiếng kêu chói tai của Tiểu Ngân ập đến, nhào thẳng đến bên người tôi.

Vô Dạ thẫn thờ mở to mắt. Rơi vào mắt hắn là hình ảnh mu bàn tay đầm đìa máu và gương mặt lấm máu của tôi.

Hắn đã chẳng thể nào giữ được vẻ lạnh lùng, điềm nhiên nơi đáy mắt. Nỗi đau đớn như chưa bao giờ có tràn ra, hóa thành tiếng kêu thất thanh:"Băng Y —!"

Tôi Tôi vậy mà chẳng thể nào xuống tay được. Tôi biết một cú đấm này không mảy may gây cho Vô Dạ bất kì thương tích gì. Tôi căm phẫn đến mức muốn giết người khác, nhưng lại cố tình không đánh trúng.

Người đó chính là người rõ ràng hiểu được việc sống còn đau khổ hơn cả chết nhưng lại không ngừng khao khát tồn tại, là người đã khiến tôi nói rằng "Không bằng Vô Dạ"

Một cú đấm này đã chối bỏ tất cả những sóng gió, gian khổ kia của chúng ta.

Một cú đấm này, chúng ta không phải là bạn bè nữa, cũng chẳng thể.. quay về thuở xưa...

Mặt Tâm Tuệ đầm đìa nước mắt, cẩn thận ôm Tiểu Ngân để nó liếm miệng vết thương của tôi. Tôi buông thõng tay, mắt không tiêu cự, để mặc họ loay hoay.

"Chủ tử." Giọng nói trầm thấp, yếu ớt như vọng đến từ ngàn năm trước vang lên bên tai, "Ngày đó.. khi ở trong hang núi, Hoàng Thượng đã sớm nhận ra thận phận của ta. Sau đó, chủ tử người lại bị nước cuốn đi, Hoàng Thượng đã cho ta ba lựa chọn.."

Trong cơn hoảng hốt, tôi định thần lại, từ từ ngước đầu nhìn hắn:"Lựa chọn gì?"

"Một là theo ngài trở về làm 'Chủ của Phi Ưng', hai là chết trên tay ngài..."

"Cái. thứ ba thì sao?"

Vô Dạ ngẩng lên im lặng nhìn tôi, trong mắt tràn đầy thống khổ và bất đắc dĩ:"Lựa chọn thứ ba, ta có thể đi theo người, nhưng.. phải giúp ngài làm ba việc."

"Việc thứ nhất.. là kể cho ngài quá trình người bước vào Lam gia, thêm vào đó.. là quan hệ giữa người và Thái tử Thược quốc Phó Quân Mạc, chính là... chuyện của Tâm Lạc."

Tôi giật nảy người, run giọng:"Vệ Linh Phong biết thân phận Tâm Lạc?"

"Tiểu thư." Bàn tay lạnh cóng của Tâm Lạc nắm lấy bàn tay trái không dính máu của tôi, thấy sắc mặt tái nhợt của Tâm Tuệ đang nhìn tôi thì có chút lo sợ, bồn chồn, "Tiểu thư, Tâm Lạc có thân phận gì? Tâm Lạc không muốn rời khỏi tiểu thư."

Tôi siết lấy bàn tay nhỏ bé của Tâm Lạc, nghe Vô Dạ tiếp tục:"Ta cũng. không rõ lắm. Tâm tư của Hoàng Thượng, ta không thể đoán được bất kì điều gì. Việc thứ hai.. chính là giúp ngài bắt Bộ Sát."

Tôi nhíu mày nhìn vào ánh mắt lộ vẻ uất ức, đau khổ và nỗi sợ hãi mơ hồ của hắn, nơi duy nhất để lộ ngoài tấm mặt nạ:"Tuy rằng đây là chủ ý của Hoàng Thượng, nhưng việc thứ hai cũng là do ta cam tâm tình nguyện thực hiện."

"Vô Dạ — !" Tim tôi đau đến mức gào lên. Chẳng phải, hắn không nên nói như vậy sao?

Bỗng, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân. Tôi run lên một cái, thì nghe một giọng nam chói tai xa lạ cất lên:"Nương nương, Hoàng Thượng có chỉ, mời nương nương qua gặp tức khắc ạ."

Tôi nhúc nhích bàn tay bị thương. Đau quá! Tôi cắn chặt lấy cánh môi trắng bệch, xem ra là đã bị thương đến gân cốt. Hít sâu một hơi, tôi đáp:"Ta biết rồi."

Vừa bước vào Phong Ngâm điện, tôi liền thấy Vệ Linh Phong đứng đó cúi đầu nhìn một thanh đoản kiếm đến ngẩn người. Đúng là ngẩn người chứ không phải thưởng thức. Vì thần sắc chăm chú của hắn lúc này, tôi chưa từng thấy qua, trầm ngâm và hoài niệm.

"Băng Y." Vệ Linh Phong không ngẩng đầu, giọng nặng nề, "Nếu một năm sau, trẫm không để nàng đi."

"Hoàng Thượng!" Tôi mạnh bạo ngắt lời hắn.

Vệ Linh Phong cẩn thận cất thanh đoản kiếm kia vào ngực áo, ngước lên nhìn tôi. Trên gương mặt tuấn tú phong nhã không còn vẻ tôn quý phi phàm như thường nhật, mà ngược lại nhuốm chút tiều tụy, mỏi mệt. Hắn thấp giọng:"Hận trẫm sao?"

Tôi cười lạnh, trả lời:"Hận? Thứ tình cảm xa xỉ như vậy, sao ta lại lãng phí nó với ngươi cơ chứ?"

Hàng mi xinh đẹp dài như dãy núi xa của Vệ Linh Phong khẽ nhíu lại, rồi chậm rãi nhướng lên, khóe môi ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, đôi mắt đẹp đẽ hơi nheo lại, ánh lên tia sáng nguy hiểm, từng bước đến trước mặt tôi.

Nụ cười hắn vẫn bí hiểm như xưa, mày nhướng cao đầy sắc bén khiến tôi dường như nghĩ rằng, sự cô đơn tôi bắt gặp khi nãy chỉ là một ảo giác.

"Nàng không nghĩ là trẫm vẫn sẽ dung túng nàng mãi như vậy à?"

"Hoàng Thượng gọi như vậy là dung túng ư?" Tôi ngửng đầu, trừng mắt hắn dữ dằn, "Ta còn nghĩ, đó chỉ là cảm giác mới mẻ với một sủng vật quý hiếm mà thôi đấy!"

"Băng Y." Vệ Linh Phong nhìn xuống tôi từ phía trên, ngữ khí xen lẫn chút ngập ngừng, "Nàng đang giận trẫm sao?"

Tôi sững người, bờ môi trắng nhợt không sắc máu run nhè nhẹ, bàn tay giấu sau lưng lại truyền đến từng cơn đau đến nhói lòng.

Tôi đang tức giận ư? Tức giận vì hắn khiến Vô Dạ hãm hại tôi, tức giận vì hắn lợi dụng tôi hại Bộ Sát, lại càng tức giận chính mình sao lại có thể ngu ngốc đến nỗi nhận một người như vậy làm bạn.

"Ta có tức giận à?" Tôi rũ mắt nhìn những hoa văn uyển chuyển trên nền đá, hững hờ, "Ta chỉ cảm thấy sao mình lại ngu ngốc đến như vậy, khờ khạo nhận một người như ngươi làm bằng bằng hữu.."

"Bằng hữu?" Vẻ mặt Vệ Linh Phong bỗng cười lạnh trào phúng. Hắn vươn tay cương quyết túm lấy cánh tay giấu sau người tôi kìm lại, ánh mắt đầy tính xâm lược lóe lên, mạnh bạo dùng lực ép chặt người tôi dựa sát vào lồng ngực hắn.

Nơi cổ tay truyền đến cơn đau đến nỗi tôi muốn ngất, gương mặt vốn tái nhợt của tôi lại càng trắng thêm vài phần, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Tôi nghiến răng, giữ cho đôi mắt đang dần mờ đi tỉnh táo một chút, tuyệt đối không kêu rên một tiếng nào.

"Nàng cho là trẫm yêu thích hai chữ này sao?" Vệ Linh Phong nhìn chằm chằm tôi hung tợn, bàn tay nắm lấy tay tôi siết lại thêm mấy phần, hơi thở gần trong gang tấc phả vào gương mặt nhăn nhó vì đau của tôi, "Băng Y, nàng thật sự ngu ngốc hay là giả vờ hồ đồ? Trẫm muốn thứ tình cảm như thế nào, muốn sự đáp lại như thế nào, chẳng lẽ nàng không rõ?"

Lời này vừa thốt ra, tôi lập tức thất thần, quên bẵng cơn đau đớn thấu đến tận xương nơi cổ tay. Vệ Linh Phong hắn... đang nói cái gì? Cái gì tình cảm? Cái gì đáp lại?

Tôi bỗng hốt hoảng hoàn hồn, trầm giọng quát:"Ngươi buông ra!"

Vệ Linh Phong nhìn sâu vào mắt tôi. Tôi cuống quít né tránh cái nhìn sắc bén ấy. Tay phải hắn buông lỏng. Nhất thời quên mất cảm giác đau đớn đang dội đến, hai chân tôi mềm nhũn, gần như tê rần ngã vào ngực hắn. Tôi vội cắn chặt răng khó khăn đứng dậy.

"Vệ Linh Phong." Lùi từng bước một, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt xen lẫn sự tức giận và nghiêm túc chưa bao giờ có, "Ta không thể yêu bất kì ai trên thế giới này. Cho dù có thể, ta tuyệt đối cũng sẽ không yêu một kẻ từng lợi dụng mình. Thế nên, xin ngươi đừng cưỡng cầu sự đáp lại từ ta, bởi vì đó là thứ vĩnh viễn không tồn tại."

Trong chớp mắt khi xoay đi, giọng trầm thấp của Vệ Linh Phong vang lên:"Là không thể chứ chẳng phải sẽ không sao? Nói như vậy, quả nhiên là Băng Y vẫn có người trong lòng rồi?"

"Không bằng." Giọng nói đầy trào phúng của hắn hơi ngừng lại, "Để trẫm đoán xem người nàng yêu là ai xem?"

Tôi từ từ dừng lại, một cảm giác bất an dần khuếch tán trong lồng ngực. Giọng hắn trở lại với sự khôn khéo và nhàn hạ thường ngày như đang nghịch con mồi trong tay:"Vốn trẫm tưởng rằng là Bộ Sát, đáng tiếc.. không phải."

"Năm đó, ba người Vô Du tổ, ngoại trừ Băng Y nàng và kiếm khách lãnh tình, thì chỉ còn một người."

Tôi chậm rãi xoay người lại nhìn hắn. Nụ cười tuấn tú ma mị kia lúc này lại đáng sợ như ma quỷ nơi địa ngục. Hắn nhìn tôi, khóe môi mỉm cười, trong mắt thấp thoáng sự dịu dàng:"Người Băng Y yêu là hắn sao? Tuyệt thế thần y — Tiêu Kì Nhiên."

"Hay nói là, Băng Y đã biết thân phận thực sự của hắn từ lâu rồi, Thiếu chủ của Băng Lăng quốc!"

Tôi run rẩy nhìn hắn, giọng lộn xộn không thành lời:"Ngươi.. vì sao ngươi biết?"

Vệ Linh Phong cười càng tươi hơn, nhưng ánh mắt lạnh lạnh lẽo như băng:"Nàng cho rằng, việc bí mật như vậy, ngoại trừ ba người Vô Du tổ ra thì còn ai. biết nữa?"

Là Bộ Sát nói cho hắn biết? Không! Điều này sao có thể? Từng cơn đau như làn sóng dữ dội đổ ập vào lòng, bao trùm cả cơ thể, bao trùm cả cổ tay nhức nhối của mình. Hai tay buông bên người nắm chặt đến trắng cả khớp xương, tôi không nhìn hắn mà thản nhiên đáp:"Nếu Hoàng Thượng không còn việc gì khác, vậy ta đi trước."

Ngay khi tôi dợm bước ra cửa, tôi như nghe được tiếng giộng mạnh vào cây cột, kiềm nén mà nặng nề, khiến tôi cứ ngỡ mình đã nhầm lẫn.

Giọng hỗn loạn pha lẫn tâm tình phức tạp vang lên sau lưng:"Trẫm đã thả Bộ Sát trở về, sau này sẽ không... động đến hắn nữa. Tay nàng, một chốc nữa trẫm sẽ triệu Thái y qua xem, nhớ điều trị cho tốt, đừng làm bản thân tổn thương nữa."

Tôi bạt mạng chạy về Lạc Ảnh cung, phóng vào phòng mình, đóng sầm cửa.

Thân thể run bần bật không thể kìm chế. Tôi dựa vào cửa trượt xuống, ôm lấy đầu gối. Đầu vùi vào sâu xuống, rồi tôi cảm thấy một đôi tay nhẹ nhàng xoa tóc mình. Tôi hỏi:"Độc giải rồi sao?"

Bộ Sát dịu dàng trả lời:"Giải rồi."

Tôi muốn hỏi, vì cái gì mà Vệ Linh Phong lại thả huynh về, muốn hỏi hắn, vì sao lại biết chuyện của Kì Nhiên, muốn hỏi hắn, rốt cuộc là hắn có quan hệ gì với Kì Nhiên mới khiến huynh cam tâm kể cho hắn chuyện của chúng ta..

Tôi muốn hỏi tất cả mọi chuyện, thế nhưng... lại chẳng thể nói nên lời.

Tôi rất muốn.. về nhà, muốn trở về ngay lúc này, không bao giờ phải quan tâm đến những chuyện thị phi nơi này nữa

Tôi sợ, chỉ cần đợi thêm một giây nữa thôi, tôi sẽ liều lĩnh xin Bộ Sát mang tôi đến bên cạnh Kì Nhiên mất

Tôi sợ, chỉ cần nhung nhớ thêm một chút nữa thôi, tôi sẽ quên mất thế giới vốn có kia, vĩnh viễn ở lại nơi này

"Băng Y, hãy để ta bảo vệ muội." Bộ Sát nhẹ giọng, ngữ khí vẫn lạnh nhạt nhưng trước kia — như khi bảo dùng cơm ngày trước.

Tôi ngước đầu nhìn huynh ấy, nhìn sâu vào đôi mắt đen thẫm như màn đêm kia. Nơi đó ẩn chứa xiết bao những đau thương, cô tịch mà nào có ai biết chăng?

Tôi rầu rĩ:"Muội không cần người bảo vệ. Huynh còn rất nhiều việc phải làm, tìm Tứ thánh thạch, giết Duẫn Tử Hằng, tra ra bí mật"

"Những chuyện này đều là vì Kì." Bộ Sát ngắt lời.

Tôi gật đầu:"Muội biết. Vậy nên huynh cứ đi làm đi, bảo vệ muội thì có gì hay chứ? Muội vừa không phải là quân chủ một nước, cũng không giấu trong người bản đồ bảo tàng hay tuyệt thế võ công, cho dù mang muội đi bán cũng không đáng được mấy đồng."

Bộ Sát bế tôi từ dưới đất lên, cẩn thận bước về phía giường, ánh mắt dừng trên vết máu khô ở tay trái rồi lại lẳng lặng rời đi, nhìn đến khuôn mặt tôi, lạnh lùng bảo:"Cũng vì hắn, thế nên mới phải bảo vệ muội."

"Những chuyện này, ta sẽ còn tiếp tục làm. Nhưng điều kiện tiên quyết là, hai người không bị nguy hiểm."

"Trừ khi muội tìm được đường trở về, trừ khi... muội bằng lòng ở cùng với Kì. Nếu không, hãy để ta.. lần lượt bảo vệ hai người cả đời."

Cả đời? Tôi nhướng lên nhìn vào đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Bộ Sát. Nơi đó sâu thăm thẳm không thấy đáy, yên ả không gợn sóng. Nhưng chính nơi đó, cuối cùng đã phải che giấu bao nhiêu bí mật mới khiến một người hờ hững, mạnh mẽ như huynh ấy phải thốt ra ba chữ ấy thế kia?

Tôi dùng bàn tay phải không bị thương nắm lấy một bàn tay của huynh, úp xuống che mắt mình, cảm giác thô ráp lạnh buốt tỏa ra trên mí mắt. Nỗi chua xót bừng lên trong lòng, dòng chất lỏng nóng hổi dần dần thấm ướt mắt tôi, thấm ướt bàn tay huynh ấy.

Giọng tôi nghẹn ngào:"Bộ Sát, muội nhớ Kì Nhiên, nhớ nhiều, nhiều lắm."

"Vì sao biết rõ là không thể, nhưng lại nhớ đến thế, lại. yêu đến vậy?"

Bộ Sát không nói gì, yên lặng để tôi nắm lấy tay khóc nức nở. Chỉ là bàn tay đặt trên mí mắt tôi lại ấm ám dịu dàng, tựa như ánh mặt trời ngày đông, dần sưởi ấm trái tim giá lạnh sợ hãi của tôi.

Bàn tay bị thương của tôi, sau một tuần đã lành lại.

Thời tiết đổ lạnh từng ngày. Tôi thường giấu mình nhóm lò sưởi trong phòng cả ngày, nghịch ngợm ầm ĩ với bọn Tâm Tuệ, Tâm Lạc.

Những ngày ngây dại như thế cũng trôi qua hai tháng có lẻ.

Quan hệ giữa tôi, Vô Dạ và Vệ Linh Phong từ đêm ấy dường như trở nên khá tế nhị, giống một sợi dây không ngừng căng như sắp đứt. Ngày ngày sống chung với nhau, nó như một lớp băng mỏng mảnh.

Hai tháng này, ngoại trừ những câu hỏi liên quan đến vấn đề thuyền chiến, Vệ Linh Phong cũng không triệu kiến tôi, gặp mặt cũng sẽ không nhiều lời vượt quá chủ đề chính. Ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, bên cạnh hắn lúc nào cũng sẽ có Thiên Thiên bầu bạn trò chuyện, thấy tôi cũng giả vờ như không phát hiện.

Thiên Thiên và Nhan Tĩnh tất nhiên vẫn thường hạ cố đến chỗ tôi. Cô ấy rất hiểu là tôi không muốn nghe những chuyện có liên quan đến Vệ Linh Phong nên cũng không đề cập đến. Thế nhưng cô ấy vẫn giấu đi nỗi u sầu trong ánh mắt, tôi cũng không cơ có hội hỏi thăm.

Về phần Vô Dạ, hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh tôi. Giấu mình từ một nơi bí mật gần đó, giống như Bộ Sát, trời chưa ngả tối sẽ không xuất hiện, bảo vệ một tấc không rời.

Có khi, tôi bất giác nghĩ thầm, phải chăng bản thân quá yếu ớt mới khiến nhiều người muốn bảo vệ mình như vậy. Có điều, bảo tôi lười biếng cũng được, không có ý chí cũng được. Trong đầu tôi chưa từng có một tham vọng nào quá mạnh mẽ, muốn bảo vệ thì cứ bảo vệ vậy.

Với tôi mà nói, những chuyện này nếu ví như chuyện mình không muốn động tay nấu cơm, giặt áo thì tôi thấy bản chất cũng không khác là bao.

Nhưng tôi thật sự không biết phải dùng tâm tình thế nào để đối mặt với Vô Dạ. Dù rằng cuối cùng Bộ Sát không có việc gì, dù rằng hắn cũng có nỗi khổ của hắn. Tôi chỉ có thể nói rằng, có lẽ thời gian trôi qua, tôi sẽ dần quên lãng, nhưng hiện tại lại chẳng cách nào làm được.

Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt. Tôi sống chết không cho Vô Dạ, Tâm Tuệ và Tâm Lạc đi theo, ngay cả Tiểu Ngân cũng ném lại cho Tâm Tuệ, một thân một mình rời khỏi cung điện.

Gió bấc bên ngoài lạnh đến thấu xương, bầu trời âm u như sắp đổ mưa. Tôi bước vào một nơi vắng lặng. Ở đây có một chiếc bàn đá hình tròn và một vài chiếc ghế đá khác, không đình không vách, lại giấu sau một tầng cây cối, rất khó phát hiện.

Tôi nắm chặt bàn tay lạnh cóng như băng mong rằng sẽ ấm lên một chút. Mùa đông Kì quốc đến muộn mà cũng qua trễ sao? Tôi nhớ rõ ngày này một năm trước tuy lạnh, nhưng không đến nỗi rét buốt. Hay bởi vì khi ấy. tôi có niềm ấm áp như ánh mặt trời bên người?

Một bóng người im hơi lặng tiếng dừng lại bên cạnh tôi. Bộ Sát đan tay vào bàn tay tôi, giọng thanh thoát vang lên trên đỉnh đầu:"Sợ lạnh còn chạy đến đây làm gì?"

Tôi mỉm cười, nắm tay rút khỏi nguồn ấm, nghiêng đầu bảo:"Bộ Sát, đưa tay phải đây."

Bộ Sát hơi khó hiểu nhìn tôi, môi mấp máy nhưng không nói gì, chuyển kiếm sang tay trái, bàn tay rộng lớn màu đồng lẳng lặng mở ra trước mặt tôi.

Tôi lấy một thứ bằng nhung màu đen ra từ ngực áo, cẩn thận đeo vào cổ tay quanh năm cầm kiếm của hynh, cười nhẹ nhàng:"Cái này gọi là bao cổ tay. Khi đang luyện kiếm hay chiến đấu với người khác có thể giảm tổn thương cổ tay huynh. Tuy rằng đối với một cao thủ như huynh mà nói, thứ bảo vệ này không có ý nghĩa thực tế gì... Thật ra, cũng chỉ là một vật kỉ niệm nho nhỏ mà thôi."

Ngẩng đầu, nhìn đôi mắt tối thẫm và những sợi tóc đen nhánh lất phất trên trán huynh ấy, tôi nhoẻn môi thành một nụ cười rạng rỡ nhưng nhuốm vẻ ưu thương mơ hồ, giọng khẽ khàng:"Chúc mừng chúng ta quen biết một năm."

Trong mắt Bộ Sát như có một tia sáng nhàn nhạt đang chuyển động. Huynh thu lại tay, nhìn chữ "Bộ" được thêu bằng tơ trắng ẩn hiện trên bao cổ tay nhung đen thì khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong khó thấy.

"Khụ ~ Muội biết mình thêu không tốt, chỉ là chuyện này... muội không muốn mượn tay nghề của Tâm Tuệ thôi!"

Tôi lấy từ trong ngực ra một bao cổ tay màu lam nhạt, đưa ra trước mặt huynh, cười nhợt nhạt:"Nếu còn có thể gặp Kì Nhiên, xin huynh.. đưa cho chàng."

Bộ Sát nhận lấy, tầm nhìn dừng trên chữ "Nhiên" bằng tơ màu lam thẫm rồi gật đầu, cẩn thận cất vào ngực.

Trên mặt bỗng có cảm giác lạnh buốt, rồi đến trên mu bàn tay, trên mí mắt. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn những bông tuyết trắng ngần rơi nhẹ chậm rãi từ bầu trời, lượn vòng quanh đỉnh đầu tôi như những sợi lông ngỗng, cuốn bay đi.

Tôi mở tay, ngắm từng bông tuyết đáp trên lòng bàn tay mình thì không khỏi hào hứng:"Bộ Sát! Tuyết rơi rồi!"

Trong đôi mắt lạnh băng của Bộ Sát thấp thoáng nét dịu dàng, yên lặng nhìn tôi đứng trong trời tuyết tung bay không nói gì.

"Từ trước đến giờ, muội chưa từng thật sự nhìn thấy tuyết." Tôi quay đầu trông về phía Bộ Sát tóc đen áo đen, trên mái đầu, quần áo đã lấm không ít màu trắng, "Nhưng đây là tuyết đầu mùa của năm. Nếu Kì Nhiên ở đây thì thật hay, ba người chúng ta có thể giữ lại một tấm ảnh chụp về mùa này."

Hơn nữa, có Kì Nhiên, con người tuấn lãng như thần tiên này nếu ở hiện đại thì tuyệt đối có thể khiến hàng nghìn, hàng vạn người điên cuồng.

Đồng tử đen láy lạnh băng của Bộ Sát hơi dao động nhìn tôi nhưng không mở miệng.

Tôi cười, giải thích:"Có thấy muội để lại cho Kì Nhiên di động không? Thứ đó có thể thu lại âm thanh, hình ảnh của con người, giữ lại hình ảnh cực kì sinh động, giống hệt như người thật, gọi là ảnh chụp."

Khóe môi sắc sảo của Bộ Sát khẽ nhúc nhích. Huynh ấy vươn tay, lạnh giọng:"Rất lạnh, về thôi."

Cuối cùng, tôi cảm thấy Bộ Sát hoàn toàn không có lòng hiếu kì. Những lời như thế, nói trước mặt một người cổ đại, chẳng phải sẽ bị cho là những điều kinh thế hãi tục sao?

Tôi rụt cổ. Thật sự rất lạnh. Tôi đặt bàn tay nhỏ bé đỏ bừng rét cóng vào bàn tay rộng lớn của huynh ấy, để mặc huynh ấy kéo mình về.

Nhìn sườn mặt không chút cảm xúc của huynh, tôi hơi bất mãn bĩu môi:"Nếu là trước kia, một ngày đặc biệt thế này, muội và Tiểu Vũ chắc chắn sẽ tặng quà cho nhau, sau đó chạy ra ngoài ăn uống một chút."

Dù rằng loại thói quen này hoàn toàn là Tiểu Vũ từ từ tập thành cho tôi.

Dù cho là anh hai cực kì vô tình hay người cha mất tăm tích cả ngày trời thì đến một ngày nào đó cũng chắc chắn hằng năm sẽ trở về căn phòng nhỏ đơn sơ kia, tưởng niệm về ngày mà cha đã mang chúng tôi rời khỏi bóng đêm ấy.

"Mà sao Bộ Sát huynh chẳng có chút phản ứng gì cả thế? Đừng nói là chúc mừng, muội thấy huynh căn bản đã quên mất hôm nay là ngày gì đúng không?" Bước chân của Bộ Sát ngừng một lát rôi lập tức nắm chặt tay tôi tiếp tục đi về trước, còn tôi lại nói liên miên không ngừng như cũ, "Muội chỉ biết là vì trong đầu huynh chưa từng chứa mấy thứ linh tinh này"

Bộ Sát bỗng đứng lại, quay đầu nhìn tôi, đồng tử đen láy lạnh như bông tuyết đang bám trên mặt, băng giá, nhưng bàn tay nắm lấy tay tôi vẫn ấm áp dịu dàng. Huynh ấy bảo:"Sau này sẽ nhớ kỹ."

Nhìn huynh ấy ra sức giấu đi cảm xúc thật sự, tôi nhếch môi cười rộ lên. Nếu huynh ấy đã nói sẽ nhớ kỹ, thì chuyện này về sau... huynh ấy chắc chắn sẽ không quên.

Tôi phóng tầm mắt nhìn dần về phía ngự hoa viên hoàng cung bị phủ mờ dưới làn tuyết trắng xa xa, trong lòng chợt lan tràn nỗi ưu sầu nhung nhớ mơ hồ. Tôi nói khẽ khàng, vừa như hỏi, lại như thì thầm:"Có thể nào Kì Nhiên vẫn nhớ ngày hôm nay chăng? Giờ này khắc này, lại không. cùng em đứng dưới trời xanh nhuốm màu tuyết hoài niệm về ngày xưa."

Edit mấy chương này, em thấy buồn ghê. Vô Du tổ bây giờ tan tác, mỗi người một nơi. Thương cho Bộ Sát, anh ấy yêu chị Băng Y đâu kém Kì Nhiên nhưng lại sẵn sàng hi sinh tất cả cho hai người

Chương sau sẽ có biến cố!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiêu Nhiên Mộng, truyện Tiêu Nhiên Mộng, đọc truyện Tiêu Nhiên Mộng, Tiêu Nhiên Mộng full, Tiêu Nhiên Mộng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top