Tiên Y

Chương 469: Ngọc Tịnh Cam Lâm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Y



Ngay khi Trương Văn Trọng nhìn thấy khối Lũ Hoa Ngọc Bài, cũng có ánh mắt của người cạnh phách nhìn về phía nó.

Nhưng khác với Trương Văn Trọng, những người này cũng không xem trọng nó.
Dù sao nếu chỉ giảng về độ lớn của ngọc khí, phẩm chất của Lũ Hoa Ngọc Bài cũng không được xem là quá tốt.

Không nói đến việc ngọc xanh loang lổ không tinh khiết, bên trong ngọc còn có thể thấy được tạp chất, lại thấy thủ công thô ráp, vừa nhìn đã biết không phải do danh tượng làm ra.
Một khối ngọc bài như vậy, trong mắt những người sảnh điệu, nhiều lắm chỉ là mặt hàng trị giá vài chục ngàn nguyên.

Thế nhưng hiện tại, giá khởi đầu lên tới hai trăm ngàn!
Một khối ngọc bài như thế, không ngờ khởi giá tới hai trăm ngàn, đây là muốn tiền muốn đến điên rồi đi?
Đại bộ phận người cạnh phách lắc đầu, cho rằng khối Lũ Hoa Ngọc Bài không đến được giá này.
Theo bọn họ xem ra, bên bán đấu giá sở dĩ đem Lũ Hoa Ngọc Bài cùng Lư Hương Hình Thú Bạch Từ cùng nhau đưa ra bán đấu giá, mục đích chính là muốn mượn giá trị của lư hương để nâng cao giá trị của Lũ Hoa Ngọc Bài.
Đối với việc này, bọn họ đều đang lắc đầu cười nhạt: “Tiểu xiếc như vậy, đã sớm quá thời, tối đa chỉ có thể lừa gạt những nhà giàu mới nổi nhiều tiền, muốn để chúng ta mắc bẫy, tuyệt đối không có khả năng!”
Rất nhiều người thẳng thắn trực tiếp dời ánh mắt, chỉ có Trương Văn Trọng vẫn đang nhìn chằm chằm Lũ Hoa Ngọc Bài, xem nó như bắt buộc phải có!
Từ lúc Trác Thanh Liên đi lên đài triển lãm, gần gũi lư hương hình thú Bạch Từ, Trương Văn Trọng cũng đã lặng lẽ phóng xuất ra thần thức, dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, đã phân hình cả hai kiện vật phẩm một lần.
Sự phân hình lần này, không chỉ để hắn nhìn ra vấn đề bên trong lư hương hình thú Bạch Từ, đồng thời cũng làm cho hắn xem rõ sâu cạn của Lũ Hoa Ngọc Bài.
Đây căn bản không phải là ngọc, mà là một loại linh tài liệu đúng ra là trang thái dịch, hiện tại lại động lại thành trang thái cố định!
Tên của loại linh tài liệu này, là Ngọc Tịnh Cam Lâm.
Ở trong truyền thuyết, Ngọc Tịnh Cam Lâm là do Ngọc Tịnh Bình trong tay Quán Thế Âm đại sĩ hấp thu nhật nguyệt tinh hoa thiên địa mà dưỡng dục thành.


Bất quá theo Trương Văn Trọng xem ra, chuyện đó hơn phân nửa được hư cấu lên.

Bởi vì Ngọc Tịnh Cam Lâm này, phẩm cấp cũng không cao, chỉ là tài liệu địa cấp ngủ phẩm mà thôi, nếu nó thực sự do Ngọc Tịnh Bình của Quán Âm đại sĩ dưỡng dục ra, làm sao chỉ có phẩm cấp này?
Tuy rằng Ngọc Tịnh Cam Lâm phẩm cấp không cao, nhưng ở trong mắt Trương Văn Trọng, giá trị của nó còn cao hơn cả thiên cấp nhất phẩm Phượng Hoàng Huyết Thạch!
Bởi vì, nó chính là quân dược luyện chế Đạo Cơ Đan!
Bên trong thuật ngữ danh thuốc Đông y, có nói Quân Thần Tá Sử, chỉ chính là quy tắc cơ bản của đơn thuốc pha thuốc cấu thành, ở trong đó, quân dược, đó là đơn vị trọng yếu nhất bên trong một đơn thuốc, không thể thiếu được.
Có thể nói như thế này, có Ngọc Tịnh Cam Lâm, thì có hi vọng luyện chế thành Đạo Cơ Đan.

Cho dù tìm không được đầy đủ linh tài liệu khác, cũng có thể dùng loại linh tài liệu có công hiệu tương đương gần kề để thay thế.

Thế nhưng bắt buộc phải có Ngọc Tịnh Cam Lâm tồn tại.

Cho nên Ngọc Tịnh Cam Lâm mặc dù chỉ là linh tài liệu địa cấp ngủ phẩm, nhưng xác thực phi thường hiếm có.

Trước đó, Trương Văn Trọng thật không ngờ có thể nghĩ tới gặp được nó trong buổi đấu giá hôm nay.
Đạo Cơ Đan, cũng không phải giống như loại đan dược phụ trợ bổ sung linh lực hay giúp đỡ luyện công như Ngưng Khí Hoàn, Như Ý Đan.

Công hiệu của nó rất đơn giản, chính là giúp người thường không có tư chất tu chân bước lên con đường tu chân!
Tuy rằng trước đó tại huyện Ẩn Ngạc, Trương Văn Trọng đã từng mượn Hỗn Độn Lô và một đống linh tài liệu cao phẩm dùng bí pháp mạnh mẽ đem đệ tử Trần gia luyện hóa trở thành người tu chân.

Nhưng phương pháp như vậy không chỉ tiêu hao đại lượng cao phẩm linh tài liệu, đồng thời còn có tác dụng phụ chính là không cách nào vượt qua thiên kiếp để thành tiên.

Thế nhưng người dùng Đạo Cơ Đan bước lên con đường tu chân, cũng sẽ không bị tại họa ngầm và tác dụng phụ.

Chỉ cần thực lực bọn họ đầy đủ, đạo tâm vững chắc, công đức hồn hậu, là có thể độ kiếp thành tiên.
Nhìn Ngọc Tịnh Cam Lâm bị xem lầm thành Lũ Hoa Ngọc Bài, Trương Văn Trọng híp mắt lại, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang, thầm nghĩ: “Vô luận như thế nào, ta đều phải mua cho được Ngọc Tịnh Cam Lâm vào tay, chỉ cần có nó, sẽ tìm thêm vài loại linh tài liệu khác, ta có thể luyện chế Đạo Cơ Đan, giúp người nhà của ta, vợ ta theo ta bước lên con đường tu chân, cuối cùng đều có thể độ kiếp thành tiên.
Ngay lúc này, Khâu Đại Bảo phụ trách chủ trì bán đấu giá đã lớn tiếng kêu lên: “Năm phút đồng hồ giám định cùng thường thức đã kết thúc, bán đấu giá lập tức bắt đầu, thỉnh chư vị đều quay lại chỗ ngồi.

Đầu tiên tiến hành bán đấu giá chính là khối Lũ Hoa Ngọc Bài, khởi giá hai trăm ngàn, có vị tiên sinh hay nữ sĩ nào nguyện ý ra giá?”
Ngoại trừ Trương Văn Trọng, người cạnh phách đều có vẻ không có hứng thú.

Có người thẳng thắn cười lên châm chọc, thậm chí có người còn nói:
“Một khối ngọc bài kém như thế, khởi giá lại đến hai trăm ngàn.

..Hừ, đây là xem chúng ta thành kẻ coi tiền như rác hay sao?”
“Một khối ngọc bài như vậy, hai ba mươi ngàn ta còn có thể mua về nhà thường thức một phen, hai trăm ngàn.., chỉ có người điên mới mua! ”
“Khối ngọc bài xem ra không ai chịu ra giá, các ngươi cũng đừng nên lãng phí thêm thời gian, mau nhanh thu hồi nó lại, bắt đầu bán đấu giá Lư Hương Hình Thú Bạch Từ đi thôi!”
Khâu Đại Bảo đứng trên đài bán đấu giá cũng có chút xấu hổ, khối Lũ Hoa Ngọc Bài và Lư Hương Hình Thú Bạch Từ cùng đưa tới tham gia bán đấu giá.

Giá này cũng do chính người có hai kiện vật phẩm đưa ra.


Tuy rằng định giá sư của họ cũng đã khuyên đối phương hạ giá, nhưng lại bị đối phương cực lực phản đối.

Bất đắc dĩ họ đành bán ra giá theo đúng ý chủ nhân, chưa từng lường trước sẽ bị khách tham gia châm chọc chê cười.
“Ta đúng là đang chịu tiếng xấu thay cho người khác nha!” Khâu Đại Bảo lòng đầy phiền muộn.
Đợi thêm chốc lát, vẫn không ai chịu ra giá cho khối Lũ Hoa Ngọc Bài.

Cuối cùng khi hắn định cho nhân viên công tác thu hồi, Trương Văn Trọng rốt cục ra giá: “Hai trăm ngàn!”
Hắn vừa ra giá, nhất thời đưa tới một mảnh ánh mắt ngạc nhiên.

Trong khoảnh khắc, đại bộ phận những người cạnh phách đều chỉ trỏ hắn, khe khẽ nói nhỏ: “Không phải chứ? Không ngờ thực sự có người chịu vì khối ngọc bài ra giá hai trăm ngàn? Người này điên rồi sao?”
“Di, đây không phải tên tiểu tử ra hai triệu mua bức Cung Nữ Đồ đó sao? Hắn thật đúng là khác người nha, người khác đều ra giá thấp để mua hàng giá trị, hắn mỗi lần đều dùng giá cao để mua hàng kém chất.
“Người này không phải vì quá dư tiền nên kiếm chỗ tiêu đi? Bằng không sao lại ra giá lung tung như thế?”
Tất cả mọi người đều nghị luận, nhưng không ai chịu ra giá.
Khâu Đại Bảo cũng không lãng phí thời gian, sau khi hỏi thêm vài tiếng, liền gõ búa, đem khối Lũ Hoa Ngọc Bài bán ra với giá hai trăm ngàn bán cho Trương Văn Trọng.
Kỳ thực không chỉ có những người cạnh phách cảm thấy ngạc nhiên, dù Trác Thanh Liên cũng cảm thấy không giải thích được với hành vi của Trương Văn Trọng.

Theo nàng xem ra, trước đó Trương Văn Trọng mua được vài thứ, tuy rằng không phải linh tài liệu hoặc pháp bảo, nhưng cũng là tác phẩm nghệ thuật giá trị không kém.

Nhưng khối Lũ Hoa Ngọc Bài, nàng thật nhìn không ra có địa phương nào hấp dẫn Trương Văn Trọng.
Trác Thanh Liên kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, thừa dịp lư hương hình thú Bạch Từ còn chưa bắt đầu bán đấu giá, hỏi: “Trương tiên sinh, sao anh lại cảm thấy hứng thú đối với khối Lũ Hoa Ngọc Bài này?”
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không đem lý do thật sự nói cho Trác Thanh Liên, chỉ cười hồi đáp: “Hiện tại đã sắp kết thúc buổi đấu giá, mà lễ vật năm mới tôi mua cho người nhà và bạn bè vẫn còn thiếu, cho nên mua luôn nó thôi.

Tuy rằng đắt có đắt một chút, nhưng rốt cục cũng là một món quà không tệ.”
Tuy rằng Trác Thanh Liên không quá tin tưởng lời nói của Trương Văn Trọng, nhưng cũng không miệt mài theo đuổi, sau thoáng suy nghĩ, nói: “Như vậy đi, số tiền hôm nay Trương tiên sinh dùng trong buổi đấu giá, đều do Hà Phi Quan chúng tôi ra giúp anh, xem như chúng tôi đưa ra sự đáp tạ.”

Trương Văn Trọng vốn muốn từ chối, nhưng thái độ của Trác Thanh Liên thập phần khẳng định, nhất định đòi thay hắn trả số tiền này.

Sau mấy lần từ chối không có kết quả, Trương Văn Trọng đành cười khổ gật đầu, nói: “Đã như vậy, nếu tôi còn từ chối thì quá bất kính.”
Trước đó hắn thật đúng là không ngờ, mình có thể trong buổi đấu giá này mua được bức tranh Hoa Nhị phu nhân và Ngọc Tịnh Cam Lâm, hơn nữa mua được mấy thứ này còn không cần đào chính túi tiền của hắn.
Chuyện tốt như vậy, có thêm vài lần cũng được a!
Lúc này, Lư Hương Hình Thú Bạch Từ cũng đã bắt đầu được bán đấu giá.
So với loại cảnh tượng lạnh lùng khi bán đấu giá Lũ Hoa Ngọc Bài vừa rồi, chỉ có một mình Trương Văn Trọng chịu ra giá hoàn toàn khác hẳn, Lư Hương Hình Thú Bạch Từ ngay từ đầu đã gia nhập vào cục diện cạnh phách kịch liệt.

Trong khoảnh khắc, giá cả không ngừng kéo lên, làm cho người ta huyết mạch sôi trào.
Cuối cùng, lư hương hình thú Bạch Từ đã được Trác Thanh Liên mua vào tay với giá ba mươi bảy triệu.
Một cái giá như vậy, đủ làm kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng Trác Thanh Liên vẫn cảm thấy xứng giá trị.
Nếu như lư hương hình thú Bạch Từ này là một pháp bảo có khí linh, ba mươi bảy triệu thực sự là đã tiện nghi.

Nhưng thứ này dù sao cũng là hàng giả, đợi ngày sau Trác Thanh Liên và Xích Hà đạo trưởng phát hiện, còn không biết tức giận thành thế nào.
Nhưng việc này cũng không quan hệ tới Trương Văn Trọng, dù sao hắn cũng từng khuyên Trác Thanh Liên, do chính cô ta không chịu tin tưởng mà thôi.
Sau khi Hà Phi Quan giúp hắn thanh toán tiền, Trương Văn Trọng cầm theo mấy thứ mua được trong buổi đấu giá ngồi vào chiếc xe do đệ tử Trần gia chuẩn bị cho hắn.

Trong xe còn chất đống một ít linh tài liệu, do chính Hà Phi Quan đem đưa Trương Văn Trọng làm lễ tạ ơn.
Cùng lúc đó, Vưu Văn cáo biệt Trương Văn Trọng, ngồi vào xe Thần Quan Tây rời khởi đó.
Trên đường lái xe về quân phân khu Vân Thai thị, Trương Văn Trọng nhìn những linh tài liệu, thầm nghĩ: “Có linh tài liệu này, ta có thể luyện chế ra càng nhiều pháp bảo đan dược, có thể kiếm được số lớn trong buổi đấu giá tu chân.

Hi vọng ta có thể trong buổi đấu giá tu chân, mua được đầy đủ linh tài liệu luyện chế Đạo Cơ Đan.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Y, truyện Tiên Y, đọc truyện Tiên Y, Tiên Y full, Tiên Y chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top