Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 231: Thái Hư Cổ Long Hồn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Võ Truyền Kỳ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Gia Cát Vũ xông ra khỏi lòng đất tạo nên động tĩnh không vừa, làm kinh động tứ phía.

Còn Thành Côn cũng đã ra lệnh lục soát tất cả, hộ tông đại trận cũng được mở.

Các vị trưởng lão trong nội môn và cả ngoại môn của Chính Dương Tông đều đã xuất hiện, người nào người nấy toàn thân có linh quang rẽ không phi hành giống như từng ngôi sao sáng khiến màn đêm càng trở nên lấp lánh hơn.

Không chỉ có trưởng lão, rất nhiều các đệ tử thực lực lớn mạnh cũng được gọi ra ngoài, lục soát cẩn trọng dưới sự dẫn dắt của các trưởng lão.

“Đúng là to gan, dám làm loạn ở địa bàn của Chính Dương Tông”, trên đỉnh núi, chưởng giáo công Tôn Trí của Thanh Vân Tông xoa cằm, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng khác thường.

Cũng giống như Thanh Vân Tông, những thế lực khác tới tham dự trận so tài cũng hết sức kinh ngạc.

Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhà họ Tề ở nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, nhà họ Tư Đồ ở Tây Thục….

Trong lòng đất của Chính Dương Tông.

Diệp Thành bất lực ngồi trên linh mạch khổng lồ kia.

Hắn đã nghĩ tới hàng trăm cách thoát thân nhưng kết quả chỉ có một đó là: Chết.

“Lần này đúng là xong thật rồi”, Diệp Thành day mày, hắn hận vì đã nghe theo lão già không đáng tin Gia Cát Vũ kia đi trộm cái gọi là mà Đại Địa Linh Mạch đến mức bị nhốt ở nơi thâm sâu này.


Gừ! Gừ!
Từng tiếng gầm của rồng vang lên khiến Diệp Thành giật mình đứng dậy.

“Lại là âm thanh này”, Diệp Thành cau mày.

Nói ra thì hắn không hề thấy lạ lùng với tiếng gầm này vì hắn đã từng nghe qua trước đó.

Đó là khi ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông, cũng chính vào đêm hắn và nhóm Tạ Vân bị đội của Tề Dương vây bắt hắn đã nghe thấy âm thanh này.

Từ đó tới nay hắn vẫn tưởng rằng mình nghe nhầm vì mấy người phía Tạ Vân không hề nghe thấy, chỉ có mình hắn nghe thấy.

! Hiện giờ khi ở lòng đất của Chính Dương Tông, Diệp Thành lại nghe được âm thanh này nên cảm thấy hết sức bất ngờ.

Tiếng gầm này rõ ràng là giống nhau, vả lại lần này hắn còn nghe được rõ hơn khi ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông.

Gừ! Gừ!
Diệp Thành vội nhìn xuống dưới chân vì tiếng gầm kia vang lên từ dưới Đại Địa Linh Mạch.

“Bên dưới Đại Địa Linh Mạch còn có huyền cơ?”, Diệp Thành nheo mắt, hắn mở Tiên Luân Nhãn.

Tiên Luân Nhãn di chuyển, đạo tiên luân ấn ký kia cũng loé sáng khiến hắn có thể nhìn thấu Đại Địa Linh Mạch và nhìn được rõ ràng huyền cơ bên dưới.

Vừa nhìn thấy, Diệp Thành đã phải thẫn thờ.

Hắn vô thức lùi về sau vì hắn trông thấy một đôi mắt màu đỏ như máu, đôi mắt đó cũng phải to bằng cả vại nước.

Diệp Thành kinh ngạc, lúc này hắn mới nhìn rõ được đó là vật gì, đó chính là một con rồng khổng lồ, nói chính xác là một con rồng khổng lồ hư ảo, giống như linh hồn thể, bị vô số phù văn trói trên tế đàn to phải cả hàng chục nghìn trượng.

“Đó…đó là gì?”, Diệp Thành tái mặt nhìn đôi mắt khổng lồ kia mà có cảm giác như mình sắp bị nuốt chửng đến nơi.

Quan trọng hơn cả đó chính là con rồng hư ảo kia quá to lớn, còn to hơn cả bất cứ loại yêu thú nào mà hắn từng thấy.

Nó cứ lượn vòng ở đó, mặc dù đứng ở trên nó nhưng Diệp Thành cảm thấy mình như con kiến vậy.

“Bên dưới Đại Địa Linh Mạch lại còn phong ấn cả một con vật khổng lồ như vậy”, Diệp Thành kinh ngạc tim đập thình thịch.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, khi Diệp Thành nhìn con rồng hư ảo kia thì nó đột nhiên lên tiếng, âm thanh như muốn rung chuyển đất trời khiến Diệp Thành thất thần.

“Sao ngươi lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, trong mắt con rồng khổng lồ kia loé lên thần quang, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào phần mắt trái của Diệp Thành như muốn nhìn thấu mọi thứ.


Diệp Thành giật mình, hắn đề phòng cảnh giác.

Bí mật về Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không ai biết mà con rồng khổng lồ này lại có thể nhìn thấu khiến hắn không khỏi sợ hãi.

Bên dưới, con rồng hư hảo không nghe thấy tiếng trả lời của Diệp Thành thì liếc nhìn hắn: “Không muốn nói có thể không nói, ta cũng không có hứng muốn biết vì sao ngươi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, chi bằng chúng ta trao đổi, thế nào?”
“Trao đổi gì?”, Diệp Thành cuối cùng cũng lên tiếng, hắn nhìn con rồng bên dưới.

“Ta có thể đưa ngươi ra ngoài một cách an toàn”, Thái Hư Cổ Long rít lên: “Nhưng đáp lại ngươi phải giúp ta phá phong ấn”.

Nghe vậy, đôi mắt Diệp Thành chợt loé sáng.

Không thể phủ nhận lời của nó đã đánh trúng tâm lý của Diệp Thành khiến hắn như tìm được ánh sáng trong màn đêm đen.

Có điều nghĩ tới thân phận của con rồng kia, Diệp Thành lại kiềm chế sự manh động trong mình.

Con rồng này bị phong ấn bên dưới Đại Địa Linh Mạch, vả lại hình thể lại to lớn thế này, cho dù là linh hồn thể thì nhất định sẽ khiến người ta phải sợ.

Nếu mình cứu nó ra ngoài thì có trời mới biết là phúc hay hoạ.

Nghĩ vậy, Diệp Thành nhìn con rồng kia mà nói: “Trao đổi cũng được nhưng trước hết phải cho ta biết ngươi là ai, vì sao lại bị phong ấn ở đây?”
“Ta là Thái Hư Cổ Long”.

“Thái…Thái Hư Cổ Long?”, Diệp Thành tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Thái Hư Cổ Long, lai lịch quá khủng khiếp.

Tương truyền, thời cổ đại xa xưa có một chủng tộc đáng sợ, có thể nói là tiên tổ của long tộc, huyết mạch mạnh vô cùng, từng là bá chủ tối cao của nhân gian.


Thế nhưng sau thời Thái Cổ, chủng tộc lớn mạnh này lại mai danh ẩn tích, trên đời này chỉ còn lại truyền thuyết về nó, vả lại càng không có nổi người từng gặp Thái Hư Cổ Long.

Đây chính là bí mật xưa kia.

Diệp Thành cũng từng thấy đôi câu trong mật quyển cũ nát chứ chưa từng nghe nói trên đời này có Thái Hư Cổ Long thật sự.

Mặc dù chỉ là hình thái long hồn nhưng cũng từng là chủ nhân của thế gian này.

Diệp Thành vừa bấm ngón tay vừa khẽ giọng tính toán: “Hỗn độn, hồng hoang, hoang cổ, thái cổ, viễn cổ, thượng cổ, ít nhất cũng phải vài trăm nghìn năm rồi”.

Nghĩ vậy, Diệp Thành lại nhìn Thái Hư Cổ Long thăm dò: “Ngươi là sinh vật thời cổ đại thật sao?”
Thái Hư Cổ Long không nói gì, mí mắt khẽ chớp coi như gật đầu.

“Sao có thể?”, Diệp Thành hoang mang: “Thái Hư cách hiện tại ít nhất cũng phải vài trăm nghìn năm, theo như ta biết thì sinh vật thời Thái Cổ đã tuyệt chủng lâu rồi, sao còn có sinh vật tồn tại? Vả lại ngươi có thể sống mấy trăm năm?”
“Ta chỉ là một phần tàn hồn của Thái Hư Cổ Long”, Thái Hư Cổ Long biết Diệp Thành không dễ bị lừa nên cuối cùng cũng nói ra sự thật: “Nếu theo ngươi nói thì chân thân của ta đã niết bàn từ thời Thái Cổ rồi, trong bao nhiêu năm tháng đó, tàn hồn của ta mới dần dần có linh trí, cũng chính là hình thái của ta hiện tại”.

“Nói như vậy thì ta có thể miễn cưỡng chấp nhận được”, Diệp Thành thở phào, nếu mà có sinh vật có thể sống vài trăm năm thì đúng là phủ nhận mọi nhận thức của thế giới này mất.

“Ta chỉ biết ngọn nguồn của tam tông chứ không biết bí mật long hồn Thái Cổ”, Diệp Thành thầm nhủ: “Năm xưa yêu long làm hại Đại Sở, Huyền Thần thuỷ tổ phải ra tay, lẽ nào chính là nói đến Thái Cổ Long Hồn?”
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại nhìn sang Thái Hư Cổ Long: “Ngươi nói năm xưa Huyền Thần thuỷ tổ trảm Thái Cổ Long Hồn thành ba phần, lần lượt phong ấn trong cơ thể của ba người đệ tử, nói vậy thì Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông ta cũng có Thái Cổ Long Hồn như ngươi nói?”
.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Võ Truyền Kỳ, truyện Tiên Võ Truyền Kỳ, đọc truyện Tiên Võ Truyền Kỳ, Tiên Võ Truyền Kỳ full, Tiên Võ Truyền Kỳ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top