Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 211: Thoát Chết


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Võ Truyền Kỳ



“Ông ta đến đây từ bao giờ, sao mình không hề cảm nhận được?”, Diệp Thành thấy người đàn ông mặc đồ tím  đứng sau mình thì giật mình.

“Khí huyết thật sung mãn”, lão già mặc đồ tím liếm miệng sau đó lại nhếch miệng nở nụ cười u ám, uy lực đè nén khủng khiếp hiển hiện, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân không thể nào cử động nổi.

“Tiền…tiền bối”.

“Cũng vừa hay thiếu tu sĩ nam, chọn ngươi luôn”, lão già mặc đồ tím mỉm cười phất vạt áo sau đó nhấc Diệp Thành lên.

Ông ta dậm chân xuống đất bật tới phía trước khi đáp đất đã đứng trên đỉnh núi ở giữa.

“Tam Nhạc Kỳ Địa quả nhiên có luyện đan sư”, Diệp Thành bị cấm cố bắt đầu suy nghĩ thêm vì hắn đã ngửi thấy mùi đan dược quen thuộc từ trên đạo bào của lão già kia, nó giống hệt với mùi đan dược trên y  phục đẫm máu của Quốc sư nước Triệu.

“Lẽ nào lão ta chính là người thao túng cho đám người Huyết Vu đó?”  
“Nhất định là như vậy”.

“Những người Huyết Vu kia giết hại xóm làng, bắt đi trẻ nhỏ, nhất định là để cho ông ta luyện đan”.

“Hoá ra ông ta mới chính là hung thủ đứng sau tất cả”.

Vù!  
Phía này, lão già mặc đồ tím đã mở lò luyện đan ra, cứ thế ném Diệp Thành vào trong.


Bên trong lò luyện đan như một thế giới hoàn toàn khác, dung lượng bên trong  vô cùng lớn, cũng phải cả trăm trượng, nó không đơn thuần chỉ là cái lò luyện đan mà hơn cả là một loại binh khí khủng khiếp, bên trong lửa cháy ngùn ngụt, mùi máu tanh xực lên khiến người ta khó chịu.

Vừa vào trong lò luyện đan, Diệp Thành đã bị từng đạo linh phù huyết sắc cấm cố cơ thể.

Mở cho ta!  
Diệp Thành nghiến răng, chân khí trong cơ thể cuộn trào nhưng vẫn không thể nào phá được sự ràng buộc của linh phù.

Chân khí vừa sục sôi lên đã bị linh phù màu đỏ kia nén xuống về vùng đan hải.

“Đừng có tốn công vô ích”, đương lúc Diệp Thành tính đủ mọi cách để thoát khỏi ràng buộc, nữ nhân phía đối diện lên tiếng.

Diệp Thành sững người, lúc này hắn mới nhận ra phía đối diện còn có một người nữa đang khoanh chân ngồi đó.

Nói chính xác thì đó là một nữ nhân chừng mười sáu, mười bảy tuổi mặc cái váy màu trắng như tuyết, mái tóc dài suôn mượt, đôi mắt trong như nước hồ thu, ngũ quan tuyệt đẹp, khí chất của cô ấy chẳng khác gì đoá liên hoa hé nở.

“Ta còn tưởng rằng một mình ta đen đủi, ngươi cũng không khá hơn là mấy”, Diệp Thành còn đang sững sờ thì cô gái mặc đồ trắng kia đã lên tiếng, lúc nói còn không quên nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.

“Lão già đáng chết kia là ai? Sao lại bắt cô?”, Diệp Thành nhìn nữ nhân kia rồi lên tiếng hỏi.

“Còn có thể vì điều gì chứ, vì luyện đan”, cô gái lạnh lùng lên tiếng: “Lão ta thủ đoạn tàn độc, từ khi ta bị ném vào đây để luyện đan thì lão ta đã hút cạn tinh hồn của những đứa trẻ nhỏ, còn ngươi và ta không lâu sau cũng sẽ trở thành dược dẫn, bị lão ta dùng để luyện chế thành Thị Huyết Nguyên Đan”.

“Là loại linh đan cao cấp bốn vân”.

“Ồ? Ngươi còn biết cả Thị Huyết Nguyên Đan sao?”, thấy Diệp Thành hiểu biết như vậy, cô gái kia cũng cảm thấy có phần bất ngờ.

“Ta từng nghe nói”, Diệp Thành gật đầu: “Thị Huyết Nguyên Đan cần tinh hồn của chín nghìn chín trăm chín mươi chín đứa trẻ làm dược dẫn, vì thủ đoạn vô cùng tàn khốc lại làm trái với đạo luyện đan nên năm xưa mới bị liệt vào loại đan dược cấm kỵ, nào ngờ trên đời này còn có người dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy để luyện chế đan dược”.

Nói tới đây, Diệp Thành lại nhìn sang cô gái mặc đồ trắng, hỏi: “Cô nương, cô có biết lão già mặc đồ tím bắt chúng ta có lai lịch thế nào không?”  
Cô gái khẽ lắc đầu: “Người này rất dị thường, đã biết phương pháp luyện chế Thị Huyết Nguyên Đan thì địa vị của ông ta trong giới luyện đan nhất định không phải tầm thường, có điều theo như những gì ta đọc thì chưa hề nghe tới tên người này”.

Nghe vậy, Diệp Thành trầm ngâm.

Là luyện đan sư, lại được dẫn dắt bởi Từ Phúc, hắn cũng có hiểu biết nhất định về giới luyện đan.

Ở Đại Sở, luyện đan sư mặc dù không hề ít nhưng có thể được xếp hàng đầu thì cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Cũng giống với cô gái kia, Diệp Thành chưa từng nghe thấy Từ Phúc nói tới luyện đan sư gian tà như vậy.


“Đại Sở thật sự là Ngoạ Hổ Tàng Long”, Diệp Thành thầm nhủ.

“Chỉ hy vọng những người mạnh của nhà Thượng Quan ta có thể nhanh chóng tìm được tới đây, nếu không thì chúng ta sẽ phải chết”, khi Diệp Thành còn đang im lặng thì cô gái kia đã lên tiếng cầu nguyện.

“Nhà Thượng Quan?”, Diệp Thành sững sờ, hắn nhìn cô gái bằng ánh mắt tò mò: “Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc?”  
Cô gái khẽ gật đầu: “Ta tên là Thượng Quan Ngọc Nhi, là tam tiểu thư của nhà Thượng Quan”.

“Không phải cô được gia tộc phái tới đây để tham dự vào trận so tài của tam tông chứ?”, Diệp Thành liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Nếu không thì ngươi nghĩ ta rảnh lắm hay sao mà đi từ Đông Nhạc tới đây?”  
“Vậy không phải chứ?”, Diệp Thành thắc mắc: “Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc bá đạo một phương, đến cả tam tông cũng không dám đụng tới, thân phận của cô tôn quý như vậy, sao lại bị tên luyện đan sư gian tà kia tóm được?”  
Nói tới đây, Diệp Thành nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi thăm dò: “Hay là người đi theo hộ tống cô đều bị lão ta diệt rồi?”  
Khụ khụ!  
Nói tới việc này, Thượng Quan Ngọc Nhi lại ho hắng: “Là ta chuồn giữa đường, vừa mới chạy chưa được bao xa đã bị tóm tới đây và bị nhốt trong cái lò luyện đan đáng chết này ba ngày rồi”.

“Đúng là đen đủi”.

“Còn ngươi? Sao lại bị bắt vào đây?”, Thượng Quan Ngọc Nhi liếc nhìn Diệp Thành.

“Ta ấy à?”, Diệp Thành ho hắng: “Ta chỉ là một tản tiên, nửa đêm ngủ không ngon giấc ra ngoài ngắm trăng, cứ thế đi mải miết thì bất giác tới đây”.

“Ta tin ngươi có mà lạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi liếc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.

Thượng Quan Ngọc Nhi vừa dứt lời, trên đỉnh lò luyện đan đã bị đẩy ra, bên trên đó xuất hiện một khuôn mặt trơ xương với đôi mắt u ám: “Xem ra các ngươi nói chuyện rất vui vẻ”.

“Lão già đáng chết, mau thả ta ra, nếu không thì nhà Thượng Quan ta sẽ giết chết ông”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối hét lên.


Nếu không phải toàn thân bị cấm cố thì cô nhất định sẽ lao chồm lên như con hổ mẹ.

Nghe cô ta hét vậy, Diệp Thành cũng hét lên theo: “Lão già kia, ta khuyên ông nên biết điều đi, ta chính là người của Thiên Huyền Môn, ông dám đụng tới thì Thiên Huyền Môn sẽ không tha cho ông”.

“Mau thả bọn ta ra”.

“Có tin sư phụ của ta tới cho ông một trận không hả?”  
Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi giống như ăn phải thuốc súng, cứ thế mắng chửi xối xả.

“Ngươi nhìn cái gì?”, thấy Diệp Thành cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt với hắn, khuôn mặt cũng đỏ lên thấy rõ.

“Ta…ta không nhìn gì cả”, Diệp Thành ho hắng, nhưng đôi mắt hắn vẫn trợn tròn cả lên, vì y phục của Thượng Quan Ngọc Nhi đã bị cháy mất một nửa, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ ngực lộ ra, hắn chỉ biết nuốt nước bọt, phần bụng dưới nóng ran lên.

“Ngươi còn nhìn?”, trong đôi mắt Thượng Quan Ngọc Nhi như bùng lên ngọn lửa.

Cô ta là ai? Là tam tiểu thư tôn quý của nhà Thượng Quan, chưa bao giờ bị một nam nhân nào nhìn cơ thể mình trong tình trạng trần trụi thế này.

“Không phải cô cũng đang nhìn ta đấy sao?”, Diệp Thành bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.

“Ta…ta nhìn ngươi bao giờ?”  
“Cô không nhìn ta sao biết ta nhìn cô?”.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Võ Truyền Kỳ, truyện Tiên Võ Truyền Kỳ, đọc truyện Tiên Võ Truyền Kỳ, Tiên Võ Truyền Kỳ full, Tiên Võ Truyền Kỳ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top