Tiên Ngục

Chương 391: Phạm nhân Kim Đan (hạ)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Ngục


Thủy Nguyệt đương nhiên sẽ không phản đối, theo Tô Triệt tiêu nhập vào biển sâu.

Tạm thời tránh né, cũng không phải sợ đối phương, Tô Triệt muốn thẩm vấn bốn phạm nhân vừa mới bị bắt một phen, tri kỷ tri bỉ, lại đối phó những người kia cũng không muộn.

Sở dĩ Thiên Uyên Hải mang theo một chữ "Uyên", chính là nói đáy biển sâu đậm, hai người Tô Triệt trầm xuống gần ngàn trượng, lúc này mới chạm vào đáy biển.

Cùng lúc đó, trên mặt biển bay tới hơn mười đạo độn quang, tất cả đều là tầm bảo giả Kim Đan cấp. Những người này tìm tòi bốn phía hồi lâu, đều không có phát hiện bất luận tung tích khả nghi gì, chỉ có thể rời đi.

Đây là bởi vì, năng lực dò xét của Tinh Đế la bàn rất mạnh, tương ứng có đủ công năng phản theo dõi, tiếp xúc vô tung, không lưu dấu vết.

Ở chỗ sâu trong đáy biển, Tinh Đế la bàn hình thành kết giới phòng ngự, là có thể ngăn cách nước biển ở bên ngoài. So với các loại gió mạnh cùng cực quang trong vũ trụ, áp lực biển sâu có tính là cái gì.

Trong Tiên Ngục, lão Hắc bắt đầu thẩm vấn, hiệu suất cực cao, đã thẩm vấn xong bốn phạm nhân.

- Chủ nhân, bọn họ xác thực là một đoàn đội ba mươi người tạm thời, thành viên đều là Kim Đan kỳ, đến từ ngũ hồ tứ hải, đều là tầm bảo giả thâm niên.

Lão Hắc giảng thuật kỹ càng:

- Ngày bình thường, bọn họ chia làm mười người một tổ, mỗi tổ trưởng đều là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Trừ bốn người bị chúng ta bắt được này, còn có ba Kim Đan hậu kỳ, tám Kim Đan trung kỳ, mười lăm Kim Đan sơ kỳ.

- Nhóm người này trước sau đi vào Thiên Uyên Hải thăm dò bảo tàng, trong đó, lý lịch sâu nhất đã tìm tòi ở hải vực này gần năm mươi năm. Đương nhiên, trước hắn đã từng có vô số tầm bảo giả thăm dò qua Thiên Uyên Hải, đều là không có thu hoạch nào, cuối cùng chỉ có thể buông tha. Nhưng mà, có người buông tha cho, sẽ có người mới đến, bởi vậy, tầm bảo giả thường niên trú đóng ở nơi này, thủy chung chưa từng gián đoạn qua.

Nghe đến đó, Tô Triệt hiếu kỳ hỏi:

- Tìm tòi mấy chục năm, những người này tìm đâu ra nghị lực lớn như vậy?

- Tất nhiên không phải là mỗi ngày thăm dò không gián đoạn.

Lão Hắc cười nói:

- Bọn họ lấy chỗ này trở thành nơi tu luyện, hai tổ tu luyện bình thường, một tổ tiến hành thăm dò, thay phiên luân chuyển, ngược lại sẽ không chậm trễ tu hành. Hơn nữa, đều là Kim Đan tu vi, tụ cùng một chỗ luận đạo, luận bàn, trao đổi tâm đắc, cũng có thể có thu hoạch. Tầm bảo như bọn họ, cũng không phải buồn tẻ như chúng ta suy nghĩ.

- Minh bạch, tiếp tục a.

Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu.

- Một thời gian ngắn trước, trong đoàn đội có người vứt bỏ tầm bảo, ly khai Thiên Uyên Hải, bọn họ lại thu nạp hai thành viên mới, một người trong đó am hiểu trận pháp, liền đưa ra đề nghị, thiết lập một tụ linh đại trận, cố gắng tìm được phương vị chuẩn xác của di chỉ.

Trong nội tâm Tô Triệt ngạc nhiên nói:

- Bận việc vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm, những tầm bảo giả này ngay cả phương vị chuẩn xác của di chỉ cũng không biết được? Thiên Uyên Hải cũng không có bao nhiêu, sao lại khó tìm như vậy?

Lão Hắc đáp:

- Theo bọn họ phỏng chừng, địa điểm tọa lạc di chỉ này cũng không phải cố định, nó di chuyển bốn phía, hơn nữa che dấu rất kín, chẳng khác nào tìm kim đáy biển.

- Nói như vậy, vừa rồi cảm giác được thiên địa linh khí hỗn loạn, là Tụ linh đại trận kia gây ra?

Tô Triệt lại hỏi.

- Đúng vậy.

Lão Hắc trả lời:

- Bất quá, Tụ linh đại trận này có thể có tác dụng hay không, chính bọn nó cũng không hề tin tưởng.

- Hẳn là có chút tác dụng.

Trong nội tâm Tô Triệt nói ra:

- Ngươi xem, vị trí đại trận, cách bên này đã rất gần.

Vị trí giờ phút này của Tô Triệt, y theo chìa khóa chỉ dẫn để phán đoán, hẳn là ở vào phía trên di chỉ, chỉ có điều, hôm nay mới là ngày tám, không phải thời gian mở di chỉ ra tốt nhất. Còn nói trong chốc lát, về thực lực chỉnh thể của nhóm người này đã minh bạch không sai biệt lắm, nhân số đối phương quá nhiều, liều mạng cùng bọn họ khẳng định không được, chỉ có thể xơi tái từng cái, tiêu diệt từng bộ phận.

Về phần nguyên nhân lão giả tóc đen này không sợ Thần Thông Nhiếp Hồn, cũng đã làm cho rõ ràng, lại khiến cho Tô Triệt thất vọng một hồi.

Hắn không phải am hiểu phương pháp cô đọng nguyên thần, cũng không phải có được pháp bảo trấn hồn, mà là mấy năm trước, thông qua một lần tầm bảo, thu hoạch một khỏa Xá Lợi Phật môn, bị hắn luyện hóa trong nguyên thần, lúc này nguyên thần mới có lực phòng ngự rất mạnh.

Phật môn Xá Lợi đối với Tô Triệt vốn là tác dụng không lớn, huống hồ lại bị hắn luyện hóa hơn mười năm, mặc dù rút ra, đó cũng là hành vi vô vị. "Pháp bảo" vừa mới chờ mong kia chỉ có thể hóa thành bọt nước.

Bất quá, những tầm bảo giả này am hiểu đào móc cổ tích, trải qua nhiều năm tích lũy, cũng không phải người nghèo, tư sản cá nhân bọn họ cũng là rất một số tài phú không nhỏ.

Tô Triệt nghĩ tới một chuyện, nhìn lão Hắc nói ra:

- Chúng ta còn có một bảo vật không biết công dụng, vừa vặn đưa cho bọn hắn nhìn xem...

Lão Hắc lập tức lĩnh hội, chủ nhân nói đúng bức tượng Vô Diện Tử Ngọc kia.

Lúc trước, từ Tiểu Di Tiên Cảnh thu hoạch Thanh Đồng bảo hồ cùng bức tượng Vô Diện Tử Ngọc, tác dụng của bảo hồ đã tinh tường, nhưng công dụng của bức tượng Vô Diện Tử Ngọc vẫn không rõ, bảo tháp Tiên Ngục cũng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu muốn dung hợp nó.

Hôm nay, mượn nhờ kinh nghiệm của những tầm bảo giả này, không biết có thể thu hoạch một đáp án hay không.

Kết quả là, bốn gã phạm nhân khảo cổ, cũng không nhận ra lai lịch cùng công dụng của nó, chỉ có thể căn cứ kinh nghiệm suy đoán lung tung.

Đối với cái này, Tô Triệt cũng không thất vọng, ngược lại là càng thêm mừng rỡ.

Hắn tất nhiên là một pháp bảo, mà không phải ngọc thạch bình thường, điểm này, người mù cũng có thể nhìn ra được. Như vậy, thân là pháp bảo, có thể bảo tồn ở Tiểu Di Tiên Cảnh vài trăm vạn năm, phẩm cấp ít nhất cũng phải là Linh bảo mới được.

Lúc này dưới điều kiện tiên quyết, càng là khó có thể công nhận, càng có thể nói rõ, đẳng cấp nó cực cao, lai lịch phi phàm, chỉ là bởi vì phàm thai chi nhãn rất khó khám phá bí mật của nó mà thôi.

Cái này là chuyện tốt, đại hảo sự! Tô Triệt tin tưởng, cuối cùng có một ngày, mình có thể khám phá ra tác dụng của nó, tám chín phần mười, sẽ là một kinh hỷ thật to.

Hiện tại, ngược lại không vội , thậm chí ở sâu trong nội tâm càng thêm kỳ vọng, tốt nhất là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ cũng không có năng lực công nhận nó, như vậy, giá trị bảo vật này, chỉ sợ sẽ là không cách nào đánh giá!

- Cất kỹ, cất kỹ, nhất định phải hảo hảo bảo quản!

Lão Hắc đồng dạng biết được nặng nhẹ, liền đem cẩn thận cất kỹ bức tượng Vô Diện Tử Ngọc này.

Kế tiếp, Tô Triệt lại thương nghị cùng Thủy Nguyệt nói:

- Đối phương còn có hai mươi sáu người, trong đó có ba Kim Đan hậu kỳ, tám Kim Đan trung kỳ, ta tính toán, lợi dụng mấy ngày còn lại này, xơi tái từng người bọn họ, đợi cho đến lúc mở di chỉ, áp lực của chúng ta có thể nhỏ hơn một chút.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Ngục, truyện Tiên Ngục, đọc truyện Tiên Ngục, Tiên Ngục full, Tiên Ngục chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top