Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Nghịch
Trên Chu Tước Tinh, bên trong hoành thành của Đại Vương Triều, toàn bộ tộc nhân của Vương gia giờ phút này đều đến cả đây. Ở một chỗ trên quảng trường, những tộc nhân này quỳ lạy trên mặt đất, trên mặt lộ vẻ kích động xem lẫn với sợ hãi.
Một bầu không khí im lặng.
Phía trước bọn họ là một từ đường được xây dựng trong hoàng thành. Bên trong từ đường có rất nhiều linh vị, từ đường này được xây dựng không hề có khí thế vương giả, mà vô cùng tự nhiên.
Vương Lâm đứng bên trong từ đường, nhìn qua một loạt những cái tên xa lạ, cuối cùng, ở vị trí cao nhất, nhìn thấy một bài vị, trên đó có viết: Tổ tiên Vương Trác chi linh.
Vương Lâm trầm ngâm, trước mắt như hiện ra hình ảnh của Vương Trác năm đó.
Lúc này trở về, cũng đã âm dương cách biệt.
Vương Trác chính xác đã làm đúng như lời hứa với Vương Lâm năm đó, giúp cho Vương Lâm yên tâm tu đạo. Hắn đã đến bảo vệ cho hậu nhân của Vương gia cho đến khi tuổi thọ chấm dứt.
Vương Lâm than nhẹ. Lần này trở về, hắn đối với Chu Tước Tinh cảm thấy rất xa lạ. Mặc dù lúc này đang ở trong nhà của hậu nhân, nhưng lại không thể cảm thấy có một chút cảm xúc thân tình.
Nếu có, thì chỉ có phiền muộn và bi thương phảng phất trong lòng.
Cảm giác đầu tiên của hắn chính là năm tháng bể dâu như một dòng sông băng trôi qua bên người, đem hết thảy những ký ức tươi đẹp trước kia toàn bộ xóa đi một cách vô cùng lạnh lùng… …
Bên ngoài từ đường, những hậu nhân của Vương gia không dám thở mạnh, cả đám tim đập dữ dội, cẩn thận nhìn lão tổ phía trước, trong vẻ xa lạ lại lộ ra một chút thân quen.
Ở hàng đầu tiên trong đám tộc nhân của Vương gia là tám lão già, tám người này cùng nhau quỳ trên mặt đất, yên lặng nhìn Vương Lâm, trong lúc mơ hồ dường như có thể cảm nhận được sự tang thương và bi ai trên người Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm từ bài vị trên đỉnh nhìn xuống phía dưới, dừng ở một bài vị, trên đó có một hàng chữ:
- Tổ tiên Vương Ngọc chi linh.
Cái tên Vương Ngọc này Vương Lâm mang máng có một chút ấn tượng. Hình như năm đó khi Tiên Di Tộc đại chiến với Chu Tước Quốc, trên Chu Tước Tinh đã bắt được một vài đứa trẻ, một trong số đó là Vương Ngọc này.
- Đứa nhỏ này tuổi thọ cũng đã tận… …
Vẻ tang thương trên người Vương Lâm càng đậm, trong lòng hắn có một suy nghĩ cực kỳ phức tạp. Trong nháy mắt đã qua mấy trăm năm, quay đầu nhìn lại chỉ thấy thế sự xoay vần, tất cả mọi thứ đều thay đổi, cho dù muốn tìm được một cố nhân cũng vô cùng khó khăn.
Giữa lúc trầm ngâm, Vương Lâm xoay người đi ra ngoài từ đường, nhìn một đám hậu nhân của Vương gia đang quỳ trên mặt đất. Trên người bọn họ tuy cũng có huyết thống của mình, nhưng Vương Lâm lại không tìm được một cảm giác thân thiết.
- Ngươi hãy tự thu xếp cho tốt, từ nay về sau sẽ không có người tu chân nào tham dự vào việc của thế gian nữa! Còn về Đại Vương Triều này, nếu như ngươi là người hùng tài đại lược, thì có thể tự mình đi lên, bảo tồn cơ nghiệp ngàn năm.
Nếu như ngươi là một tên hôn quân vô đạo, thì phú quý này cũng không cần nữa! Tuy việc trước kia cũng có nguyên nhân, ngươi phải chịu đựng oán khí, nhưng ta nhìn khắp Đại Vương Triều này chốn nào cũng rất thê lương, nếu hết thảy chuyện này là kết quả của Vương gia ta, thì ngươi hãy chỉ nên làm thường dân thôi!
Giả quyết xong nhân quả cho hậu nhân của Vương gia, Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn những hậu duệ này một lượt, rồi vung tay áo, cả người bước lên trên không mà đi. Tháp Sơn và đồng tử đầu to theo sát phía sau, còn có đại hán cao ba trượng Lôi Cát kia cũng đi theo sau.
Vương Lâm đi rồi, trên quảng trường hoàn toàn trầm mặc. Hồi lâu sau, tám lão già sắc mặt âm trầm đứng lên, hung hăng liếc nhìn đám tộc nhân xung quanh một lượt, trong đó có một người lạnh lùng nói:
- Làm cho tổ tiên nổi giận, ta cũng có trách nhiệm. Hôm nay bắt đầu thiết lập tộc quy, ai làm trái, giết!
Vương Lâm lúc này đang đi giữa trời đất, sau khi xử lý xong việc của hậu nhân, sự phiền muộn trong lòng hắn cũng không hề giảm bớt, nhìn lên không trung hướng về chỗ Vân Thiên Tông đi tới.
Trong khi đi, thần sắc Vương Lâm khẽ động, nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy ở phía trước có một con rết nghìn chân dài mười trượng thân mình lay động đang nhanh chóng chạy. Trên lưng con rết kia có mấy tu sĩ đang đứng, trong đó có một tu sĩ tiên phong đạo cốt, toàn thân mặc áo vàng, trên lưng đeo một thanh trường kiếm.
Gió nhẹ thổi tới làm cho quần áo người này phất phơ, thoạt nhìn có chút phóng khoáng.
- Hoàng Long chưởng môn!
Vương Lâm ngay khi nhìn thấy người này hai mắt bỗng nhiên ngưng lại, trong mắt lộ ra tinh quang, tự đáy lòng lập tức hiện lên bức họa ở vùng đất Yêu Linh năm đó.
Tốc độ của con rết kia cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất ở phía chân trời. Chỉ có điều Vương Lâm có thể phát hiện rõ ràng có một ánh mắt từ trên lưng con rết kia truyền đến, nhìn về phía mình.
- Tiểu tử kia quả không tồi!
Ngay khi cảm thấy ánh mắt ấy, bên tai Vương Lâm truyền đến một tiếng cười khẽ. Tiếng cười kia dần dần biến mất, cuối cùng không còn tung tích.
Vương Lâm nhíu mày nhìn về phía con rết kia biến mất, trầm ngâm một lát, sau đó thân mình nhoáng lên một cái đi về hướng Vân Thiên Tông. Việc này rất quái dị, Vương Lâm không muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Trong Vân Thiên Tông, Thiết Nham thủy chung ngồi khoanh chân trên quảng trường chờ đợi Vương Lâm. Hắn biết Vương Lâm nhất định sẽ đến nơi này.
Thời gian của hắn đã không còn nhiều nữa, tu vi đã thoái hóa đến Hóa Thần Hậu Kỳ, thủy chung không thể lại đột phá tới Anh Biến nữa, chậm rãi tiêu hao toàn bộ tuổi thọ. Vốn dĩ với tư chất của hắn, phối hợp với phép thuật lúc trước của Vương Lâm không xảy ra tình trạng như hiện giờ. Chỉ có điều một trăm năm trước lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn đó là hắn cam tâm tình nguyện.
Vào một ngày, ở phía trước Thiết Nham, từ trong hư không có một người chậm rãi đi ra. Vương Lâm đứng trong Vân Thiên Tông, đưa mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Thiết Nham.
Lúc này Thiết Nham đứng lên, vẻ mặt kích động, nhìn Vương Lâm, hít sâu, cung kính nói:
- Thiết Nham, tham kiến ân công!
- Chu Như đâu?
Vương Lâm bình tĩnh nói.
Thiết Nham trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, trầm ngâm một lát, cười khổ nói:
- Đứa nhỏ Chu Như này, một trăm năm trước đã rời khỏi Chu Tước Tinh…
Vương Lâm nhìn lên không trung, vẻ phiền muộn càng đậm. Hắn than nhẹ, liếc mắt nhìn Thiết Nham một cái, mở miệng nói:
- Đây là chính là nguyên nhân tuổi thọ của ngươi bị cắt đứt, tu vi thụt lùi?
Thiết Nham trầm ngâm, gật gật đầu. Với tu vi của Chu Như, không có khả năng ra khỏi Chu Tước Tinh, Thiết Nham vì muốn giúp nàng mà lấy tuổi thọ và sức sống của bản thân, phối hợp với phần lớn tiên ngọc có thể lấy được, cộng với sự trợ giúp của Chu Tước Tử Chu Vũ Thái, khiến cho tu vi của Chu Như miễn cưỡng đạt đến Anh Biến.
- Hồ đồ!
Vương Lâm cau mày liếc mắt nhìn Thiết Nham một cái, không nói gì thêm, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức liền có một lượng lớn tiên ngọc bay ra, quanh quẩn trong không trung. Vương Lâm đưa tay phải chụp vào hư không một cái.
Chỉ thấy tiếng động ầm ầm vang lên. Lập tức một lượng lớn tiên ngọc kia toàn bộ vỡ tan, hóa thành vô số tiên khí, ở trong tay phải của Vương Lâm nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu mềm mại, từng trận tiên khí nồng đậm tràn ngập bốn phía.
Hắn cầm tiên cầu hướng về Thiết Nham nhấn một cái, tiên cầu kia lập tức dung nhập vào trong người Thiết Nham. Thân mình Thiết Nham run rẩy, trong cơ thể như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Một lượng lớn tiên ngọc được lấy ra từ trong túi trữ vật, sau một cái vung tay, chồng chất ở trên quảng trường thành những ngọn núi nhỏ. Vương Lâm xoay người, bước lên không mà đi.
- Ngươi vì Chu Như mà tu vi bị thoái hóa, đó là nhân. Ta giúp ngươi khôi phục tu vi, đó là quả. Về phần những tiên ngọc này, đó là sự cảm kích của Vương mỗ đối với việc ngươi đã chiếu cố cho hậu nhân của Vương gia ta. Việc của Vương gia ngươi không cần để ý tới nữa, hãy yên tâm tu luyện đi!
Thân mình Thiết Nam kịch chấn, tu vi theo tiên lực tràn ngập trong cơ thể nhanh chóng hồi phục. Hắn nhìn thân ảnh của Vương Lâm biến mất, gật gật đầu.
Chín đạo cầu vồng bất ngờ từ trong hư không nhanh chóng dừng ở trước mặt Thiết Nham, cắm lên trên mặt đất, chính là chín thanh trường kiếm. Từng trận kiếm khí từ đó tràn ra, đan xen vào nhau hình thành một cơn lốc, quét ngang qua trời đất.
- Những thanh kiếm này cho ngươi!
Giữa hư không, thanh âm Vương Lâm từ xa xa truyền đến, mờ ảo như mấy khói đi qua.
Giải quyết xong nhân quả ở Vân Thiên Tông, Vương Lâm đi ở trên không trung, phía trên thiên linh của hắn âm dương song ngư cùng nhau biến ảo chậm rãi xoay tròn. Sau khi chấm dứt nhân quả của hậu nhân và Vân Thiên Tông, nhân quả ý cảnh của hắn đã có biến hóa, càng hiểu thêm sâu sắc.
- Trong bước tu đạo thứ hai, hiểu được ý cảnh là quan trọng nhất, hết thảy mọi chuyện có nhân tất có quả, chỉ có nhân quả sinh ra tuần hoàn mới có thể một lần viên mãn, vô số lần viên mãn mới có thể chân chính tự tạo nên nhân quả. Không ngờ lần này trở lại Chu Tước Tinh lại âm thầm phù hợp với đạo nhân quả.
Vương Lâm thầm than, nhắm hai mắt lại, thần thức tản ra, tràn ngập toàn bộ Chu Tước Tinh.
- Đạo nhân quả… Tất cả những người năm đó có ân với ta, ta đều phải báo đáp, tất cả những người năm đó ta đã đắc tội, ta phải giải quyết xong nhân quả…
Quyển 7: Danh Chấn La Vân
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Nghịch, truyện Tiên Nghịch, đọc truyện Tiên Nghịch, Tiên Nghịch full, Tiên Nghịch chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!