Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Nghịch
- Đại trận chữa thương … Ý của Lý huynh là bên trong trận pháp này, có một người vô số năm qua vẫn dùng trận pháp này để chữa thương … …
Vương Lâm bình thản nói.
- Hứa huynh nói không sai, chỉ có trả lời như vậy này mới có thể giải thích cho tất cả việc này. Chỉ có điều có người chữa thương hay không, điểm này tại hạ đoán không ra. Tuy nhiên nếu thật sự có, thì nhất định là … …
- Tiên nhân !
Vương Lâm ánh mắt lộ vẻ kỳ dị, chậm rãi nói.
- Cơn lốc xoáy này mặc dù nói là dẫn đến trận nhãn, nhưng đã bị người bên trong khóa kín. Điểm này đúng là có chút kỳ quái, tuy nhiên, ta cũng nắm chắc có thể mở ra … …
Lý Nguyên nhìn chằm chằm vào cơn lốc xoáy kia, ánh mắt lộ vẻ kỳ dị, chậm rãi tiến tới, nâng tay trái lên.
Vương Lâm nhướn mày, Lý Nguyên không phải là loại người không biết tốt xấu, sao có thể khinh xuất như vậy. Hắn tiến lên một bước, trực tiếp đi tới bên cạnh Lý Nguyên, đưa tay ra giữ lấy.
Lý Nguyên xoay người, nhìn Vương Lâm, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, chậm rãi nói:
- Hứa huynh, không phải là ngươi muốn có tiên thuật hay sao. Có ai có thể hiểu biết tiên thuật bằng tiên nhân, nói không chừng giờ phút này tiên nhân kia đã cực kỳ suy yếu, chúng ta chỉ cần tiến tới là sẽ có thể bắt được hắn !
Hắn ngưng tụ cấm chế trong tay trái, vừa nói chuyện vừa trực tiếp tiến về phía trước.
Vương Lâm ánh mắt sững lại, trực tiếp bóp nát cấm chế đang đánh ra kia, tay phải tuôn ra tiên lực, lập tức đánh mạnh vào bên trong cơ thể của Lý Nguyên. Thân mình Lý Nguyên lập tức xiêu vẹo, cả người hôn mê bất tỉnh.
Làm xong đâu đấy, Vương Lâm xoay người, nhìn cơn lốc xoáy kia, trầm ngâm một lát, ôm lấy Lý Nguyên, chậm rãi lui về phía sau.
Ngay khi lùi ra chưa đến ba trượng, cơn lốc xoáy kia tự nhiên ngừng xoay tròn, một luồng khí tức âm trầm lộ ra, ở giữa trung tâm lốc xoáy hiện ra một ánh mắt.
Cùng lúc đó, một thanh âm quỷ dị vang lên trong tâm thần Vương Lâm.
- Ngươi muốn học tiên thuật gì … …
Vương Lâm dừng bước, nhìn chằm chằm ánh mắt hiện ra trong lốc xoáy kia, không nói gì.
- Để cho bạn ngươi đánh ra đạo tiên cấm kia, ta có thể truyền cho ngươi một bộ tiên thuật !
- Ngươi là ai !
Vương Lâm sau khi trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.
- Học, hay là không học !
Thanh âm kia không trả lời câu hỏi của Vương Lâm, mà từ từ mở miệng.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn ôm lấy Lý Nguyên, lại lui về phía sau, đi thẳng về phía sau thông đạo. Về phần thanh âm vừa xuất hiện bên trong tâm thần kia, Vương Lâm không phải là không động tâm, nhưng hắn đối nhân xử thế cẩn thận, chuyện này cũng không phải chỉ đơn giản như bề ngoài của nó.
Hơn nữa quan trong nhất là, cho dù thật sự học được tiên thuật, nhưng với tính cách của Vương Lâm, sau khi đã trải qua việc tu luyện Sát Lục Tiên Quyết lúc trước, cũng sẽ không để phạm cùng một sai lầm lần thứ hai.
- Tiên thuật, chỉ có chính mình tìm được mới có thể tu luyện, người khác cho, quyết không thể lấy !
Vương Lâm trong mắt lộ vẻ kiên quyết, nguyên lực toàn thân vận chuyển, đề phòng ánh mắt trong cơn lốc xoáy kia, mang theo Lý Nguyên nhanh chóng rời đi.
Vương Lâm rời khỏi không lâu, cơn lốc xoáy kia đang trong trạng thái yên lặng bỗng chậm rãi xoay tròn. Ánh mắt ở vị trí trung tâm kia lộ ra một vẻ âm trầm, nhìn chằm chằm về hướng Vương Lâm biến mất, chậm rãi rụt lại vào trong.
- Ta không thích người cẩn thận … …
Một đạo hồng quang từ trong ánh mắt lóe ra, hướng thẳng về phía trước.
Cuối cùng, con mắt kia biến mất vào trong cơn lốc xoáy, không còn thấy bóng dáng, bốn phía xung quanh khôi phục lại như thường. Chỉ có tia hồng quang kia như một tia chớp theo thông đạo truy kích hai người Vương Lâm.
Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, ôm lấy Lý Nguyên theo thông đạo về tới hang động ngầm kia. Hai ngón tay hắn liên tiếp điểm lên trước ngực Lý Nguyên vài cái, thân mình Lý Nguyên chấn động, mở hai mắt, dâng lên một cảm giác mê man, nhưng lập tức hết hẳn, tỉnh táo trở lại.
- Đa tạ Hứa huynh, mới vừa rồi tại hạ chắc đã bị lực hấp dẫn kỳ dị từ trong cơn lốc xoáy kia tác động.
Lý Nguyên trầm ngâm một chút, liền phát hiện ra nguyên nhân làm cho mình trở nên kỳ dị vừa rồi.
- Nơi đây quá mức quỷ dị, ngươi và ta hãy mau chóng rời khỏi !
Vương Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua thông đạo phía sau, cau mày nói.
Lý Nguyên gật đầu, không hỏi nhiều, tay trái bấm quyết, đánh ra một đạo cấm chế vào lối ra của hang động.
Đúng lúc này, Vương Lâm thần sắc biến đổi, hai tay bấm quyết, lập tức lôi uy bên trong nguyên thần tràn ra, hình thành trên tay hắn một đám lôi quang rất lớn. Không chút do dự, song chưởng Vương Lâm đẩy về phía trước, lập tức những lôi quang mang theo tiếng nổ ầm ầm, đồng loạt ngăn chặn ở cửa thông đạo.
Lúc này, hồng quang lóe lên, đám lôi quang lập tức tản ra, hồng quang kia xông ra, lao thẳng đến Vương Lâm. Sắc mặt Vương Lâm đại biến, bên trong hồng quang kia có một cảm giác mà hắn rất tinh tường, cảm giác này truyền ra từ sâu trong linh hồn, khiến hai mắt hắn trong khoảnh khắc có rụt lại.
- Đây là… Cực Cảnh !
Không cần nghĩ ngợi, hắn lui mau ra sau, cả người trong lúc lui ra phía sau cùng dung hợp với bốn phía. Đạo hồng quang kia lóe lên, trực tiếp chui vào bên trong cơ thể Vương Lâm.
Cùng lúc đó, trận pháp cấm chế ở lối vào mở ra. Vương Lâm lui về phía sau túm lấy Lý Nguyên, trực tiếp bay ra, thậm chí còn không kịp đóng cấm chế lại, đạp lên hư không nhanh chóng thuấn di chạy đi.
Ở cách vạn dặm trên mảnh vỡ đại lục này, thân ảnh Vương Lâm và Lý Nguyên biến ảo ra, rơi xuống đất. Thân mình Vương Lâm liền nhoáng lên một cái, sắc mặt tái nhợt, há miệng phun ra một đám đất cát. Đám đát cát này nhanh chóng bao bọc một khối vuông, hình thành một đại ấn. Từng trận uy áp vờn quanh, Vương Lâm lập tức khoanh chân ngồi xuống, lại nâng tay phải lên, bộ xương thú trên mu bàn tay lập tức biến ảo hiện ra, vờn quanh bốn phía thân thể Vương Lâm, từng trận u quang từ trên đó tràn ra, bao phủ dày đặc.
- Lý huynh hãy hộ pháp cho ta !
Vương Lâm nói xong câu đó lập tức nhắm hai mắt lại, hai tay bấm quyết, rồi đặt lên trên đầu gối, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, không ngừng tiến vào bên trong thần thức.
Lý Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, vỗ túi trữ vật, lập tức chín thanh tiên kiếm bay ra, tản ra bốn phía, ánh mắt sáng ngời, hộ pháp cho Vương Lâm. Tuy hắn không biết Vương Lâm rốt cuộc gặp phải biến cố gì, nhưng từ sau khi gặp Vương Lâm, chưa từng nhìn thấy cảnh đối phương nghiêm trọng như thế này.
- Đạo hồng quang kia rốt cuộc là thần thông gì?
Trong lòng Lý Nguyên trầm ngâm.
Bên trong nguyên thần Vương Lâm, tia chớp hồng quang kia tàn phá bừa bãi, tản mát ra sát khí nồng đậm. Nhưng ngay khi ở trong này định phát tác, ngay lập tức bị thiên địa nguyên lực khổng lồ trong cơ thể Vương Lâm tràn ra, tầng tầng lớp lớp bao phủ,
khiến cho tia chớp màu đỏ này không thể hoàn toàn phát huy uy lực thật sự. Nhưng vật này là Cực Cảnh, uy lực của nó quá lớn, nguyên lực tuy đã bao bọc xung quanh, nhưng bên trong cũng nhanh chóng tan rã, hiển nhiên không quá lâu sau, sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng.
Mức độ hiểu biết của Vương Lâm đối với Cực Cảnh dĩ nhiên cũng là khắc cốt ghi tâm, giờ phút này vẫn chưa kinh hoảng mà không ngừng vận chuyển tiên lực, bao bọc lấy. Hắn rất hiểu Cực Cảnh, tuy nguyên thần đã dung hợp với Thái Cổ Lôi Long, nhưng cảnh tượng năm đó cũng khiến nguyên thần của hắn đối với Cực Cảnh cũng không phải là hoàn toàn không có sức chống cự.
Dù sao, hắn cũng đã từng là một người có Cực Cảnh ! Vì vậy, mới có thể khiến cho tia chớp màu đỏ này không lập tức đem nguyên thần của hắn xóa bỏ, cho hắn một cơ hội để chống cự. Nếu đổi lại là người khác, cho dù tu vi có cao hơn Vương Lâm cũng không có cơ hội chống cự, chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì !
Cũng may giờ phút này nguyên lực hấp thụ được trong cơ thể Vương Lâm cực kỳ nồng đậm, không lo bị tiêu hao, hết sức kiên định không ngừng bao bọc lấy tia chớp màu đỏ kia, tầng tầng lớp lớp không ngừng tan rã, cuối cùng rốt cuộc cũng theo kịp được tốc độ tan rã bên trong nguyên lực.
Trong lúc Vương Lâm đang đối phó với Cực Cảnh, cách đó vạn dặm, bên cạnh hang động ngầm, lúc này có một tu sĩ với một vẻ chần chừ, rất cẩn thận đến gần.
Người này đúng là một trong những tu sĩ lúc trước đứng cách Vương Lâm nhìn trượng quan sát, hắn vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi mà thủy chung quang quẩn xung quanh, trong lòng muốn chờ sau khi Hứa Mộc kia rời khỏi, có lẽ sẽ có thế lấy được một vài pháp bảo bỏ đi nào đó mà mình có thể sử dụng.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Vương Lâm và Lý Nguyên lao ra, do dự hồi lâu, lúc này mới dám tới gần, nhìn chằm chằm vào hang động, cắn răng một cái, thân mình cẩn thận đi vào trong động, theo thông đạo không ngừng tiến lên.
Mấy canh giờ sau, hắn đi tới cuối thông đạo, khi thấy được cơn lốc xoáy kia liền ngẩn người ra. Nhưng ngay sau đó, trong mắt lại lóe lên vẻ quỷ dị, cả người chậm rãi tiến lên, đến gần cơn lốc xoáy.
Đúng lúc này, bỗng nhiên con mắt ở vị trí trung tâm lốc xoáy xuất hiện.
- Tới gần đây …lại đây … lại đây
Thanh âm âm trầm vang lên trong tầm thần tu sĩ kia, hắn không ngừng lại gần, cả người hắn hoàn toàn bị mê hoặc.
Hồi lâu sau, một trận âm thanh trầm ***c vang lên trong thông đạo. Tu sĩ kia dẫn dắt nguyên thần tới chỗ cơn lốc xoáy kia, tử nổ.
Quyển 7: Danh chấn La Vân
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Nghịch, truyện Tiên Nghịch, đọc truyện Tiên Nghịch, Tiên Nghịch full, Tiên Nghịch chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!