Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Nghịch
Vương Lâm trầm mặc.
-Chẳng qua ta không được hoàn chỉnh…Khoảnh khắc khi ta thức tỉnh thì đã ở trong Yêu Cổ. Ta có thể cảm nhận được tấm da tên Yêu Cổ chính là của ta năm xưa. Rất nhiều năm qua ta không thể rời quá xa Yêu Cổ, thông qua một số thần thông ta chế tạo ra Long Đàm rồi giáo dục con dân… ….
-Ta có thể cảm nhận được tám cái Yêu quận khác trong lãnh thổ Yêu Linh cũng có những tồn tại tương tự như ta, phương pháp bọn họ lựa chọn cũng giống ta, đều chế tạo ra một địa phương giống như Long Đàm, giáo dục con dân… ….
- Rất nhiều năm trước ta và những tồn tại khác đã từng liên lạc với nhau, nhưng cuối cùng đều không thể thống nhất ý kiến. Mỗi một tồn tại giống ta đều muốn thôn phệ đối phương để mình trở nên cường đại…Đây có lẽ là phương pháp duy nhất có thể để một người trong số chúng ta trở nên hoàn chỉnh!
-Cho nên mới sinh ra chiến tranh giữa chín quận Yêu Linh trong nhiều năm nay…Tu sĩ xuất hiện cũng không ảnh hưởng đến thắng bại của cuộc chiến. Nên đám tu sĩ các ngươi mới được ở trong lãnh thổ Yêu Linh, có thể cùng tồn tại… ….
-Ngươi xuất hiện cũng không phải muốn nói cho ta biết những điều này, nhất định phải có nguyên nhân! - Vương Lâm truyền thần niệm nói.
-Không sai, ta có thể giúp ngươi sửa chữa lại thân thể, giúp ngươi vượt qua thiên kiếp ngày hôm nay. Ta có thể cho ngươi đầy đủ quyền lợi trong Thiên Yêu quận, chỉ cần ngươi làm giúp ta một chuyện, giúp ta thu hồi thánh vật của tám quận khác!
Vương Lâm trầm mặc trong khoảnh khắc rồi chậm rãi nói:
-Trên lãnh thổ Yêu Linh rất nhiều năm không phải chỉ có một mình ta là nghịch tu… ….
Không đợi Vương Lâm nói xong, âm thanh kia lại than nhẹ một tiếng rồi cắt ngang lời nói của Vương Lâm, chậm rãi nói:
-Ngươi không phải là người nghịch tu đầu tiên, nhưng ngươi lại là người phàm nhân đầu tiên tu luyện Cổ Thần! Ta có thể cảm nhận được khí tức Cổ Thần trên người ngươi…Khí tức này rất nhạt nhưng lại rất thuần khiết!
-Người trên mảnh đất Yêu Linh được ta giáo dục không thể chịu đựng được lực lượng của ta. Thân thể bọn họ không thể chống đỡ được sự tồn tại của ta. Cho dù là cường giả cũng không thể…Vì ta và bọn họ không phải là một tộc.
-Thân thể của tu sĩ tuy tốt hơn so với người ở đây nhưng cũng có hạn. Chỉ có rất ít người mới có thể miễn cưỡng tiếp nhận được lực lượng của ta… ….
-Ngươi thích hợp hơn so với những người khác, đây là nguyên nhân mà ta lựa chọn ngươi… ….
Vương Lâm trầm mặc một lúc lâu, hắn bình thản nói:
-Sửa chữa lại thân thể của ta, cho ta lực lượng có thể chống lại thiên kiếp!
-Như ngươi mong muốn… …. - Thanh âm kia trở nên vang vọng.
Trong nháy mắt cơ thể Vương Lâm đang chôn sâu trong lòng đất được một luồng lực lượng mênh mông bao trùm rồi điên cuồng khôi phục lại với tốc độ dùng mắt thường có thể nhìn thấy được. Kinh mạch hắn lại một lần nữa được nối liền, hơn nữa lại còn cứng cáp hơn trước kia rất nhiều.
Từng khớp xương trên toàn thân ngưng tụ lại rồi hoàn toàn khôi phục, thậm chí sức chống đỡ còn mạnh mẽ hơn trước kia mấy lần.
Chỉ trong nháy mắt, máu thịt đã được khôi phục lại như cũ, tất cả mọi thứ đã hoàn thành chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Tiên lực thuận theo kinh mạch mà lưu chuyển khắp cơ thể Vương Lâm. Cùng lúc này, lực lượng mênh mông bao trùm khắp toàn thân đột nhiên co rút lại rồi tiến nhâp vào trong cơ thể Vương Lâm.
Năm lão già vừa mới từ trong lòng đất bay ra, cả đám đang định tiếp tục chửi bới, nhưng đúng lúc này đột nhiên bọn họ ngẩn người ra, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cái hố sâu của Vương Lâm.
-Đây…Đây không phải là khí tức của lão tổ tông sao?
Một lão già trong đó đột nhiên mở to hai mắt rồi lẩm bẩm tự nói.
-Hình như là khí tức của lão tổ… ….
Thân thể Vương Lâm nhẹ nhàng bay ra khỏi hố sâu, mái tóc dài không gió mà bay, hai mắt nhắm chặt nhưng lại có một luồng Yêu lực không thể tưởng tượng từ trên người tràn ra ngoài.
Vương Lâm đứng thẳng bên đưới thiên uy, lúc này áp lực trong đất trời giống như không còn bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn. Vương Lâm phóng thẳng người lên, Yêu lực tản ra rồi ngưng tụ lại ở sau lưng hắn, trong nháy mắt đã hóa thành một hư ảnh khổng lồ cao trên trăm trượng.
Hình bóng này trên đầu có hai sừng, toàn thân phát ra khí tức âm u, nước da có hai màu đen và tím. Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện thì hồng vân trên bầu trời truyền ra từng đợt sấm sét ầm ầm và những tiếng thét gào kịch liệt.
Giống như quái vật xuất thế!
Hư ảnh lúc này cũng đang nhắm chặt hai mắt giống như Vương Lâm. Vương Lâm phóng thẳng lên không khiến cho năm lão già trên mặt đất lập tức trợn mắt há mồm. Bọn họ nhìn chằm chằm vào hư ảnh phía sau Vương Lâm, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ cung kính.
-Đúng là lão tổ tông!
-Lão tổ tông xuất hiện, chẳng lẽ tên này chính là người mà lão tổ tông tìm kiếm lâu nay sao?
Năm lão già nhìn nhau. Đúng lúc này hồng vân trên bầu trời lại điên cuồng ép xuống. Lần này không phải là từng tấc từng tấc mà là một trượng, hai trượng, ba trượng, trong nháy mắt đã đè xuống mười trượng.
Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp thiên địa, toàn bộ Thiên Yêu Thành lúc này không phải chỉ sụp đổ mà còn lún sâu vào trong mặt đất. Nếu nhìn xuống bên dưới thì toàn bộ Thiên Yêu Thành cũng không còn bốc lên những luồng bụi bặm mà tất cả đều bị cuốn hết vào trong lòng đất.
Một cái thung lũng khổng lồ xuất hiện ở chỗ mà trước đây chính là Thiên Yêu Thành.
Chuyện này vẫn còn chưa kết thúc, những vết nứt bên rìa thung lũng không ngừng lan ra. Trong những tiếng động két két, mặt đất tiếp tục tan vỡ và thung lũng không ngừng được mở rộng.
Hồng vân ép xuống, thiên uy giáng lâm, cả hai thứ giống như không có kết thúc. Sau khi hồng vân hạ xuống mười trượng cũng không ngừng lại mà vẫn tiếp tục ép xuống. Lúc này từ xa nhìn lại chỉ thấy hồng vân trĩu nặng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể từ trên trời rơi xuống.
Hồng vân liên tục hạ xuống, đồng thời những tiếng sấm sét ầm ầm mạnh mẽ truyền ra bên ngoài rồi vang vọng giữa đất trời.
Những khe nứt trên mặt đất điên cuồng lan rộng phát ra những tiết két két. Tất cả mọi thứ trong chu vi mười dặm, trăm dặm, nghìn dặm, vạn dặm, đều vỡ vụn. Mặt đất sụp đổ tạo thành những khối đất nhỏ văng ra khắp bốn phía, nhưng những mảnh vỡ này lại lập tức bị ép thành tro bụi.
Lúc này Thiên Yêu Thành phồn thịnh ngày xưa đã tan tành.
Vương Lâm đang đứng giữa không trung, ở trung tâm của áp lực thiên uy. Khoảnh khắc khi thiên uy liên tục hàng lâm thì cơ thể hắn vẫn không chút nhúc nhích giống như đang chìm vào một giấc ngủ say.
Đúng lúc này Vương Lâm giống như từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Hắn mạnh mẽ mở rộng hai mắt, trong khoảnh khắc này hư ảnh Cổ Yêu ở sau lưng hắn cũng mở to hai mắt.
Giờ khắc này thân thể Vương Lâm giống như bị điều khiển bằng một cổ lực lượng kỳ dị nào đó. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên rồi vỗ về phía hồng vân trên bầu trời. Cổ Yêu ở sau lưng hắn cũng nâng bàn tay khổng lồ vỗ lên bầu trời.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy không phải Vương Lâm chuyển động đầu tiên mà Cổ Yêu nâng tay phải lên trước.
-Diệt đạo!
Cổ Yêu và Vương Lâm cùng mở lời, nhưng âm thanh này lại từ trong miệng Vương Lâm truyền ra.
Hai chữ này tuy rất nhẹ nhưng trong nháy mắt khi lời vừa dứt thì một cổ Yêu khí ngập trời đột nhiên từ trên người Cổ Yêu và Vương Lâm bùng lên.
Cùng lúc này cơ thể Vương Lâm giống như một thanh kiếm sắc trực tiếp phóng thẳng lên hồng vân trên bầu trời, Cổ Yêu phía sau hắn cũng theo đó mà chuyển động.
Tiếng sấm sét trong hồng vân giống như trở nên thịnh nộ mà điên cuồng gầm rống. Hồng vân nhanh chóng hạ xuống, chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận với Vương Lâm!
Một chưởng, vân toái!
Một chưởng của Cổ Yêu và một chưởng của Vương Lâm đồng thời đập lên hồng vân, một cơn cuồng phong đột nhiên nổi lên, hồng vân giống như một con sóng cuồng nộ, tỏa ra sấm sét vang vọng về tận phía chân trời.
Cơ thể Vương Lâm đột nhiên từ trên trời hạ xuống. Hắn vẫn thối lui đến khi đạp chân lên mặt đất, trong nháy mắt khi hắn chạm chân xuống đất thì một cơn sóng khổng lồ lan ra. Bên rìa đống hoang tàn trong chu vi vạn dặm lại vỡ vụn một lần nữa, lúc này phạm vi ảnh hưởng đã là mười vạn dặm.
Trong phạm vi mười vạn dặm, mặt đất không ngừng sụp xuống.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm đạp chân lên mặt đất, Cổ Yêu ở phía sau cũng giống như vậy nhưng cơ thể của hắn lại có chút tan rã.
Thiên uy không thể nghịch, Cổ Yêu là loại người nghịch tu đệ nhị, cả đời đã có rất nhiều lần chống đối với thiên kiếp nên chỉ sau khoảnh khắc cơ thể hắn đã ngưng thực trở lại.
Hồng vân trên bầu trời đã tiêu tán, nhưng đúng lúc này một đạo hồng quang rộng hơn mười trượng đột nhiên từ trên trời hạ xuống.
Uy lực của hồng quang này so với hồng lôi thiên kiếp trước đây thì mạnh hơn rất nhiều lần, căn bản không phải cùng một cấp độ. Mục tiêu của hồng quang này không phải là Vương Lâm mà chính là hư ảnh Cổ Yêu ở sau lưng hắn.
Cổ Yêu và Vương Lâm cùng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của Cổ Yêu đột nhiên tuôn ra một đạo Yêu quang.
-Xích Tiêu Vân Mang! Ta đã lâu chưa được thưởng thức mùi vị của nó rồi… ….
Trong nháy mắt khi hồng quang tiến đến, Cổ Yêu lại từ phía sau Vương Lâm phóng lên rồi há miệng hướng về phía hồng quang.
Khi hồng quang tiến vào trong miệng Cổ Yêu thì cơ thể hắn đột nhiên tan vỡ nhưng lập tức tổ hợp lại một lần nữa. Cứ như vậy tan vỡ rồi tổ hợp, tan vỡ và tổ hợp, chỉ trong khoảng vài lần hít thở đã tan vỡ một vạn lần rồi tổ hợp một vạn lần.
Cuối cùng cơ thể Cổ Yêu mới bị ép từ trên trời xuống đạp chân trên mặt đất. Lấy vị trí bàn chân hắn làm trung tâm, một con sóng hình tròn cao ba trượng điên cuồng phóng ra bên ngoài giống như sóng trào lên bãi cát, trong nháy mắt đã lan ra ngoài mười dặm rồi vẫn còn tiếp tục.
Chỉ thấy khắp mặt đất phát ra ra những tiếng nổ ầm ầm, tất cả đất đai ở trong phạm vi mười dặm đều vỡ vụn. Khoảnh khắc này mặt đất trong phạm vi trăm vạn dặm giống như được lật lên một lần nữa, tất cả mọi nơi đều là những đống hoang tàn.
Hồng vân trên bầu trời đã hoàn toàn tiêu tán rồi khôi phục lại như bình thường.
Cổ Yêu ợ lên một tiếng no nê, trong mắt hiện lên vẻ uể oải. Hắn hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất giữa đất trời.
-Ba tháng sau đến Long Đàm gặp ta… ….
Thanh âm của Cổ Yêu cũng không phải chỉ truyền vào tai Vương Lâm mà vang vọng khắp bốn phía.
Khi Cổ Yêu biến mất, Vương Lâm tiến một bước về phía trước rồi biến mất trên mặt đất.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua người năm lão nhân đang bò ra từ trong đống hoang tàn. Năm người này nhìn nhau một cái.
-Thiên kiếp chó chết, Vân Độn, ngươi lăn lại đây cho ta! - Một lão già gầm lên.
-Vân Độn, ngươi lăn lại đây cho lão gia gia!
-Trong vòng ba hơi thở, ngươi không chịu đi ra thì lão tử sẽ vứt ngươi vào trong Long Đàm giam một trăm năm.
Những lão nhân cùng rống lên. Mỗi người đều rướn cổ phát ra những âm thành như sấm nổ.
Một đạo tàn ảnh vội vàng bò ra từ trong đống hoang tàn ở phương xa rồi dùng tốc độ cực nhanh bay đến. Sau khi nghe thấy mấy lão già gầm rống thì mặt người này lộ ra một nụ cười khổ. Hắn cắn chặt răng, cơ thể lóe lên rồi xuất hiện trong quảng trường Đế Đô.
-Tôn nhi Vân Độn xin ra mắt ngũ vị lão tổ gia gia!
Người này vội vàng nói, hắn chính là người thanh niên đã uống rượu với Vương Lâm cả đêm trên thuyền hoa.
-Tên khốn kiếp ngươi, Thiên Yêu Thành đã không còn. Cho ngươi thời gian ba tháng phải khôi phục nơi đây lại như lúc ban đầu. Nếu không lão tử ném ngươi vào Long Đàm rồi giam ngươi một trăm năm.
-Hai trăm năm!
-Năm trăm năm!
-Một ngàn năm!
-Giam hắn cả đời!
Lão già cuối cùng hừ nhẹ nói. Cơ thể người thanh niên khẽ run lên, hắn gật đầu cười khổ, nói:
-Năm vị lão tổ cứ yên tâm, Tôn nhi nhất định sẽ khôi phục lại Cổ Yêu thành trong vòng ba tháng.
-Tên kia được lão tổ tông nhìn trúng. Ngươi đi tìm hắn, ba tháng sau đưa hắn về Long Đàm!
Năm lão già nói xong rồi nhìn thoáng qua mặt đất đã trở thành đống hoang tàn, cơ thể lóe lên rồi biến mất.
Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Nghịch, truyện Tiên Nghịch, đọc truyện Tiên Nghịch, Tiên Nghịch full, Tiên Nghịch chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!