Tiên Nghịch

Chương 601: Đánh cuộc.(2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Nghịch

Địa soái nhìn thoáng qua hắn, khóe miệng mỉm cười nói:

- Người này nếu có thể vượt qua lần này thì có thể coi là một trong ba vị phó soái!

Một nam tử trung niên tướng mạo nho nhã, mặc tử bào bên cạnh hắn, lúc này cười nói:

- Chẳng lẽ Địa soái động lòng ái tài rồi sao?

Địa soái cười ha hả gật đầu.

- Nếu hắn có thể gõ được sáu tiếng thì dù có không trở thành phó soái ta cũng sẽ đề cử hắn!

Địa soái cười nói.

Mặc Phi thong thả bước về phía Yêu Cổ. Ánh mắt mọi người bốn xung quanh đều đang tập trung vào từng cử động của hắn.

Khi còn cách Yêu Cổ mười trượng, Mặc Phi dừng lại nhìn Yêu Cổ, ánh mắt bình tĩnh. Hắn không cần chút thời gian điều chỉnh nội tức mà lập tức đánh một quyền vào khoảng không!!!

- Thùng!

Tiếng trống vang lên như sấm rền.

Áo giáo trên toàn thân Mặc Phi như bị cuồng phong thổi bay lên, phát ra những tiếng va chạm lách cách. Mái tóc trên đầu hắn cũng bị gió thổi tung bay, chẳng qua thân thể hắn vẫn như đinh đóng chặt trên mặt đất, không chút di động, thậm chí sắc mặt hắn cũng không có nửa điểm thay đổi.

- Hóa ra cũng không phải quá khó .

Hắn khẽ cười, thân thể tiến về phía trước thêm một trượng, tay phải lại vung về phía trước.

- Thùng!

Mặc Phi không dừng lại, lại bước tới một trượng, tay phải đánh một quyền nữa vào khoảng không.

- Thùng!

Ba tiếng trống liên tục vang lên như tiếng gầm từ viễn cổ, gào thét trên bầu trời Thiên Yêu thành. Tiếng trống quanh quẩn khắp không trung. Một số người xem xung quanh, yêu lực không đủ không ngờ bị nó chấn động khiến thụ thương.

Sau ba tiếng trống, Mặc Phi đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức như sóng triều từ trong Yêu Cổ bỗng nhiên lao thẳng tới thân thể hắn. Hắn hạ bước chân, cả người giống như mọc rễ trên mặt đất, như đá ngầm giữa sóng gió, không hề lay động.

Áo giáp phía ngoài thân thể hắn phía ra những tiếng kêu vang, cuối cùng dưới yêu lực của hắn khuếch tán ra dần ổn định lại.

Đôi mắt Mặc Phi sau mặt nọ sáng ngời, lộ ra vẻ chăm chú, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Thú vị thật!

Chân hắn bước tiếp một bước, tiến thêm một trượng nữa, tay phải lại đánh tới một quyền.

- Thùng!

Một quyền này đánh ra, ngay sau đó lại một quyền!

- Thùng!

Thân thể Mặc Phi liên tục tiến về phía trước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Yêu Cổ. Mỗi một bước hắn lại đánh ra một quyền.

- Thùng!

Tiếng trống thứ sáu vang lên, xung quanh liền lập tức truyền tới tiếng hoan hô nhiệt liệt. Ngay cả ánh mắt các yêu soái, trừ Thiên soái ra cũng đều lộ vẻ tán thưởng.

- Mặc Phi!!

- Mặc Phi!!!

- Mặc Phi!!!!

Những tiếng hoan hô dậy đất từ bốn phía truyền tới. Người có thể gióng sáu tiếng trống có thể nói là đáng tự hào!

Nhất là người này lại hoàn toàn chưa bị thương, hơn nữa rất thong dong gióng liền sáu tiếng trống, vượt xa tất cả các yêu tướng khác!

Ngay cả nam tử mặc kim giáp kia cũng gật đầu, trong mặt hiện lên vẻ vô cùng tán thưởng.

- Sáu tiếng trống là có thể khiến Mặc mỗ dừng lại sao?

Đôi mắt Mặc Phi lóe lên, thân thể bay lên, chân đạp hư không, lại đánh một quyền tới Yêu Cổ.

- Thùng!

Tiếng trống thứ bảy vang lên.

Tiếng thứ bảy này hoàn toàn khác so với những tiếng trống trước, mơ hồ tỏa ta âm thanh sát phạt. Sắc mặt vẫn luôn thong dong của Mặc Phi lúc này đột nhiên biến đổi. Hắn không do dự chút nào, lập tức lui lại phía sau.

Hắn vừa lui lại, áo giáp trên người vang lên những tiếng rắc rắc, lập tức nát bấy, hóa thành tro bụi tung bay trong gió. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, thân thể ngừng lại, gầm nhẹ một tiếng, lại lao tới một lần nữa. Hai tay hắn bắt quyết, từng đạo bạch quang từ trong tay hiện ra, hóa thành một thứ tinh thể phẳng như mặt gương quấn quanh thân thể hắn.

Ngón tay hắn búng một cái, từ Yêu Cổ lại truyền ra một tiếng "thùng". Đây là tiếng trống thứ tám!

Phản lực so với lần trước lại càng thêm cuồng bạo, điên cuồng tràn tới. Tinh thể trước người Mặc Phi trong nháy mắt bị lực lượng này đánh tan, tuy nhiên cũng khiến cho lực lượng đánh tới yếu đi một nửa. Tuy vậy nhưng khi nó đánh lên người Mặc Phi vẫn khiến thân thể hắn chấn động, lui lại phía sau hơn trăm trượng mới dừng lại được.

Mặt nạ trên mặt hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.

Ánh mắt Vương Lâm lập tức sững lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này, ánh mắt tỏa ra những tia sáng kỳ dị.

- Tướng mạo người này....

Vương Lâm vừa liếc nhìn người này một cái liền nhận thấy hắn giống hệt nam tử tóc đen ở trong chỗ sâu nhất của Hồng lao.

Lúc này thân thể Mặc Phi hơi loạng choạng. Hắn cố gắng nuốt một ngụm máu tươi trong miệng xuống, hít sâu một hơi, xoay người lại đi trở về trong đám yêu tướng.

Giờ phút này cả khán đài đều vang lên tiếng hoan hô ầm ầm, hầu như che hết mọi âm thanh khác.

- Mạc Phi, đệ nhất yêu tướng!!

- Hắn có thể gióng tám tiếng trống, trong Thiên Yêu quận trừ những người mang hàm soái ra thì đúng là đệ nhất!

- Lần này Mặc Phi chắc chắn sẽ trở thành phó soái. Người này quân công hiển hách, sau khi trở thành phó soái nhất định sẽ lập cho Thiên Yêu quận chúng ta vô số chiến công!

Tám yêu soái ngồi trên đài cao, trừ ánh mắt Thiên soái vẫn bình tĩnh như trước, không có nửa điểm biến đổi, bảy người còn lại trong ánh mắt đều lộ vẻ tán thưởng vô cùng.

- Người này có thể gõ tám tiếng trống, đích thực là thiên kiêu trong thiên kiêu, giỏi!

- Không sai, hơn nữa theo ta thấy thì hắn dường như chưa dùng toàn lực, nếu không e rằng có thể gõ được chín tiếng!

- Tuổi còn trẻ mà tâm cơ cẩn thận như vậy, rất khó có được!

Các phó soái đã bắt đầu bàn tán. Trong đó Hoàng phó soái cười ha hả nói với Huyền phó soái:

- Lão đệ, lúc này mà ngươi còn không nhận thua sao?

Huyền phó soái hừ nhẹ một tiếng, âm thanh kiên định nói:

- Mặc Phi này rất mạnh, ta lúc bằng tuổi hắn cũng không bằng. Thậm chí có thể nói, người này sau khi tẩy tủy ở long đàm thì thực lực còn mạnh hơn rất nhiều!

Nhưng người ta lựa chọn kia Mặc Phi vẫn không so sánh nổi!

Hoàng phó soái đối với vụ đánh cược này vốn không để ý lắm nhưng lại nhiều lần nghe Huyền phó soái - người có thực lực tương đương với mình tán thưởng người kia, không, đó không còn là khen ngợi nữa mà Hoàng phó soái mơ hồ cảm thấy trong lời nói của Huyền phó soái mơ hồ có sự sợ hãi!

Điều này khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.

- Tốt, ta thật muốn nhìn xem người này có thể gõ được mấy tiếng!

Hoàng phó soái mỉm cười nói.

Huyền phó soái trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm trong đám yêu tướng ở xa xa, trong lòng thầm nói:

- Mặc Phi chỉ mạnh mẽ thôi, nhưng Vương Lâm này thì đáng sợ!

Mạnh mẽ mà so với đáng sợ thì sao mà so nổi chứ?

Nam tử mặc kim giáp nhìn Mặc Phi quay trở lại trong đám yêu tướng xong, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng vô cùng, lần đầu tiên mỉm cười, nói:

- Người trợ giúp của yêu tướng Mặc Phi, tiến lên!

Một tu sĩ mặc thanh sam từ trong đám người đi ra. Người này lưng mang đại kiếm, thân thể đứng ở nơi đó cũng như một thanh kiếm vậy. Trong nháy mắt hắn bước ra, thân thể nhoáng lên lao về phía trước, lập tức hóa thành một làn khói xanh hướng thẳng tới Yêu Cổ.

Trong nháy mắt khi tới gần Yêu Cổ, tay phải tu sĩ bắt quyết, điểm vào khoảng không phía trước một cái. Một tiếng trống liền rền vang. Người này thu chỉ thành chưởng, trong miệng lẩm bẩm những từ ngữ phức tạp, nhẹ nhàng vỗ về phía trước. Lại một tiếng trống vang lên.

Âm thanh ầm ầm này khiến cho sắc mặt tu sĩ này tái nhợt. Thân thể người này vẫn không lui lại mà rút bảo kiếm sau lưng ra, chém xuống một cái. Đột nhiên hàng loạt tiếng gào thét vang lên. Kiếm khí cho bảo kiếm tạo thành phá tan mọi ngăn cản do dư âm của tiếng trống tạo thành, đánh lên mặt trống.

Tiếng trống lại vang lên quẩn quanh trong thiên địa. Tiếng thứ ba vừa dứt, sắc mặt tu sĩ cực kỳ tái nhợt. Cứ mỗi một lần gõ trống là hắn phải thừa nhận một lực phản chấn gấp mấy lần từ Yêu Cổ. Người này cười khổ, không chút do dự lùi lại, không tiếp tục nữa.

- Với tu vi của ta thì gõ ba tiếng rất dễ dàng, nếu liều mạng thì cũng có thể gõ tới năm tiếng nhưng nhất định sẽ bị trọng thương. Mặc Phi thế đã là tất thắng, ta vì hắn mà trọng thương thực sự không đáng!

Tu sĩ mặc thanh sam hơi trầm ngâm, sau đó lùi lại quay về trong đám yêu tướng.

Mười một tiếng!

Kể cả người trợ giúp thì Mặc Phi tổng cộng gõ được mười một tiếng trống. Thành tích này khiến sắc mặt tất cả yêu tướng đều trở nên âm trầm. Muốn vượt qua Mặc Phi thì yêu tướng và người trợ giúp mỗi người phải gõ được ít nhất sáu tiếng mới được.

Nhưng đây gần như là như là chuyện không thể thực hiện. Trong tất cả yêu tướng ở đây chỉ có Mặc Phi may ra mới làm nổi.

Sắc mặt Mặc Lệ Hải lúc này tái nhợt. Hắn khổ sở nhìn Yêu Cổ, lại nhìn Vương Lâm sắc mặt âm trầm đang đứng bên cạnh, than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:

- Vương lão đệ, thôi, vòng thứ hai này chúng ta chịu thua đi.

Trong đám yêu tướng có một người đang nhìn chằm chằm vào Yêu Cổ, đó là Thạch Tiêu. Hắn trầm giọng nói:

- Trần Đào, ngươi có thể đánh mấy tiếng!

Trần Đào đang đứng cạnh hắn trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:

- Nếu là thời kỳ đỉnh cao thì hẳn là có thể đánh được hơn mười tiếng. Cụ thể là bao nhiêu thì không dám nói chắc.

Chẳng qua hiện giờ đã uống đan dược, có thể đánh được bảy tiếng, không thể nhiều hơn Mặc Phi. Tên Mặc Phi này đích xác rất mạnh, nếu ở tu chân giới chúng ta cũng có thể coi là đệ nhất dưới Vấn Đỉnh kỳ. Nếu ta chưa đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ sợ rằng không thể đánh với hắn một trận.

Ánh mắt Thạch Tiêu lộ ra sát khí. Hắn nhìn về phía Mặc Phi sau khi trở về vẫn đang ngồi đả tọa hừ lạnh một tiếng.

Ngoài bọn hắn ra, trong số những yêu tướng cũng có vài người trong lòng đang thầm tính toán xem mình có thể đánh được mấy tiếng, có thể có cơ hội vào vòng mười người hay không!

Ánh mắt nam tử mặc kim giáp lúc này trở lên lạnh lẽo, đảo qua mọi người, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, chỉ về phía Vương Lâm, chậm rãi nói:

- Ngươi, đi ra!

Vương Lâm thong dong đi ra. Khi tới trên sân đấu, ánh mắt như điện nhìn về phía nam tử mặc kim giáp, bình thản nói:

- Ta không phải tên là "ngươi". Ta tên là Vương Lâm!

Trong mắt nam tử mặc kim giáp không chút che dấu tỏa ra sát khí, trầm giọng nói:

- Vương Lâm, ngươi có dám đánh cuộc với ta không!!

Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Nghịch, truyện Tiên Nghịch, đọc truyện Tiên Nghịch, Tiên Nghịch full, Tiên Nghịch chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top